Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra
Chương 11: BƯỚC VÀO NHÀ CỦA HẮN
Jea~Love
23/01/2016
Ngôi trên một chiếc giường lớn rộng mênh mông, ngắm nhìn căn phòng được thiết kế cao quý và trang nhã, Ôn Noãn
Noãn cảm thấy mình như lạc vào một giấc mơ thần tiên nào đó.
Véo véo vào hai gò má phúng phính, đau quá đi mất, ra đây không phải là mơ, nàng thực sự bắt đầu sống tại Đằng gia.
“Dì ơi”, trong lúc nàng đang đờ đẫn, bảo bối vừa mỉm cười vừa đi đễn, kéo tay nàng ra ngoài, “dì ơi mau tới
phòng của con mà xem, có quá trời đồ chơi luôn”.
Đi vào phòng của bảo bối, cảm thấy như
mình đã lạc vào một thế giới cổ tích, căn nhà thông thái làm bằng sợi
tổng hợp kia đẹp quá, toàn bộ căn phòng đưojc thiết kế theo kiểu một
không gian mở.
Trong lúc nàng thất thần, cửa phòng một
lần nữa được mở ra, Noãn Noãn lập tức phục hồi tình thần, quay lại đằng
sau xem xét phát hiện ra Đằng tại Hi đnag cao ngạo đứng im nhìn nàng,
nàng né tránh ánh nhìn của hắn, cắn cắn môi dưới, tim đập thình thịch
trong lồng ngực.
“Cha ơi” Bảo bối cười lớn tiếng lao nhanh về phía Đằng Tại Hi
Đằng Tại Hi sắc mặt khẽ biến, lập tức
nhìn sang bên cạnh, kéo lấy áo của Noãn Noãn lôi nàng ra khỏi phòng, còn dùng ánh mắt cảnh cáo bảo bối, nếu nó dám lại gần hắn sẽ không để yên
đâu.
“Tôi van anh! Buông tôi ra” Noãn Noãn
dãy dụa, bị người ta kéo áo thế này thật khó chịu, hơn nữa đối phương
lại cao to như thế, bị hắn lôi như lôi con gà con, khó chịu quá đi mất.
Đằng Tại Hi không thèm quan tâm tới sự
giãy dụa của nàng, thản nhiên lôi nàng tới tận phòng làm việc mới buông
ra, Noãn Noãn lảo đảo vài bước mới đứng vững.
Đằng Tại Hi ôm cánh tay, híp con ngươi đen nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nàng, thật lâu không nói gì.
Ôn Noãn Noãn rụt dầu cổ, nhắm tịt mắt, nhẹ giọng hỏi, “Anh nhìn cái gì?”
“Những gì tôi đã nói cô không quên đấy
chứ?”. Đằng tại Hi vươn những ngón tay thon dài nầng cằm nàng lên để
nàng đối diện với hắn “cô phải bắt đầu làm việc cho tôi ngay từ bây
giờ”.
Nói xong, hắn lấy một cái khăn lau ném
vào người nàng, hai tay đút túi, nhìn nàng cười tươi, “Đêm nay cô phải
lau sạch nơi này cho tôi, không xong đừng nghĩ tới chuyện đi ngủ”.
Bĩu môi cười như yêu quái, Đằng Tại Hi huýt sáo, tâm tình tốt đẹp đi ra khỏi phòng.
Ôn Noãn Noãn liếc cái khăn lau đang nằm trong tay, không khỏi bỉu môi, nhẹ giọng nỉ non “Quả nhiên là có nhiều
tiền, đến cái khăn lau cũng là đồ cao cấp”.
Cần chiếc khăn mềm mại trong tay, Noãn Noãn không tránh khỏi cảm khái, quả nhiên những kẻ có tiền sống thật khác với dân thường.
Nhìn căn phòng đầy sách, nàng nhanh tay
lau cái bàn đầu tiên, một chút bụi cũng không có, sạch sẽ thế này còn
muốn lau cái gì nhỉ?
Nhún nhún vai, nàng lấy lại tinh thần,
chăm chú quét dọn. Nhà người ta đã thu giữ hai dì cháu nàng, thì nàng
cũng nên hồi báo tấm lòng tốt của người ta một chút mới được, không chăm chỉ lương tâm sẽ không yên.
Ở đây rất sạch sẽ, cho nên nàng quét dọn cũng không mệt, miệng bất chợt lộ ra một nụ cười tươi, anh rể xem ra
cũng không hẳn là người xấu, nếu anh ấy thật sự xấu xa, chắc chắn sẽ bắt nàng làm việc gì đó khó khăn hơn chứ không thể đơn giản thế này thôi
đâu.
Nghĩ như vậy, gương mặt tuấn tú của Đằng Tại Hi nhất thời hiện lên trong đầu, mặt Noãn Noãn lập tức đỏ bừng,
miệng hát lẩm nhẩm, vui vẻ lau bàn.
Đúng lúc này, cửa phòng rộng mở, một người con trai nhìn thấy nàng lạ mặt nên cất giọng hỏi “Gì thế này? Cô là ai?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.