Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra
Chương 12: MAU THEO TÔI ĐI ĂN
Jea~Love
23/01/2016
Ôn Noãn Noãn nghe thấy tiếng người, tức tốc quay đầu lại, thấy một nam sinh mặc sơ mi thắt cà – vạt.
Noãn Noãn cuống quýt tay chân, vội vã khom lưng cúi chào “ Xin chào, tôi là Ôn Noãn Noãn, tôi….”
Biết giới thiệu là gì đây nhỉ? Chả lẽ nói là em gái vợ trước của Đằng Tại Hi? Nói vậy có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Nam sinh kia nghe thấy vậy lập tức hiểu
ra, chỉ vào nàng nói, “ Ra cô chính là dì của đứa nhóc hôm nay theo bà
ngoại về nhà này ở”.
Bà ngoại ư? Hoá ra tên này chính là cháu ngoại của Đằng Phu nhân, gọi Đằng Tử Hi là cậu.
Nghĩ một chút, Noãn Noãn lại cúi đầu chào hỏi lại hắn một lần nữa “Xin chào”.
“Xin chào! Tôi là Đằng Tử Hạo”. Vẻ mặt
khi cười của Tử Hạo như toả ra ánh nắng mặt trời, đi về phía nàng, nhìn
chiếc khăn trên tay nàng, nhất thời hiếu kỳ nên hỏi “Cô ở chỗ này làm gì thế? Đây là cái gì? Khăn lau à? Cậu kêu cô quét dọn chỗ này à? Nhưng
nơi đây mỗi ngày đều có người tới quét dọn, căn bản không cần cô phải
quét dọn đâu”.
Nói xong Tử Hạo nhanh lẹ lấy chiếc khăn trên tay nàng ném vào một xó.
“Ôi chao?” Noãn Noãn mắt mở trừng trừng
nhìn chiếc khăn bay khỏi tay mình, chưa kịp phục hồi tinh thần, hắn đã
chủ động cầm tay nàng lôi ra ngoài.
“Đi thôi, ăn một chút gì đó đi? Hẳn là
cô chưa ăn gì đúng không? Tôi cũng chưa ăn, cô và tôi cũng nhau đi ăn gì đó đi”. Đằng Tử hạo rất tự nhiên lôi nàng xuống dưới lầu, vẻ mặt sáng
ngời luôn tươi cười.
Noãn Noãn chưa kịp phản ứng đã bị hắn
lôi xuống dưới lầu, ngồi xuống bàn ăn ngay bên cạnh hắn, trong tay cầm
một đĩa thức ăn tú ụ do hắn đưa.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, rồi nhìn đống
đồ ăn trước mắt, những đồ ăn này từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ thấy qua, cũng chả biết mấy đồ ăn này tên gọi là gì, nhưng có lẽ chúng rất
ngon, mà tại sao hắn lại dẫn nàng xuống đây ăn nhỉ?
Nếu Đằng Tại Hi biết được nàng không quét dọn mà chuồn đi thế này, hắn có tức giận không nhỉ?
Đằng Tử Hạo đã ngồi ăn uống từ sớm, đang hồi cao trào chợt quay qua liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng vẫn ngồi im
như cũ, vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác, lập tức dừng lại, nhìn nàng hỏi han
“Sao cô không ăn? Không đói bụng hả? mói thịt heo thơm ngon này là do
chị dâu nấu đấy.
Như sợ nàng không tin lời mình, Tử Hạo lại ăn một miếng lớn, mỉm cười nhìn nàng “Thực sự rất ngon mà”.
Noãn Noãn nhìn đĩa đồ ăn mà nuốt nước bọt, hôm nay nàng chưa ăn gì hết, bụng trống trơn, nàng thực sự đói lắm. Đang định cúi xuống đĩa đồ ăn để ăn một chút thì một giọng nói lãnh lẽo vọng đến.
“Ôn Noãn Noãn, ai cho cô xuống đây?”
Đằng Tại Hi đột nhiên xuất hiện tại cửa phòng ăn, trên người vận bộ đồ
ngủ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng.
Đãi đồ ăn trong tay Noãn Noãn nhất thời
rơi xuống, nàng hối hả đứng lên, cúi đầu nhìn hắn nói “Xin lỗi, tôi sẽ
quay lại đó lau dọn ngay”.
Đằng Tử Hạo cau mày, kéo tay nàng không
cho nàng đi, quay đầu nhìn Đằng Tại Hi nói, ” Cậu, phòng làm việc đó mỗi ngày đều có người tới quét dọn, hơn nữa hiện giờ cô ấy đang đói bụng,
trước hết hãy để cô ấy ăn no đã có được không?”.
Ánh mắt của Đằng Tại Hi chợt trở nên
băng lãnh, khoanh tay nhìn Tử Hạo cười châm biếm “Đằng Tử Hạo, cháu
tưởng đây là đâu mà dám lên tiếng hả?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.