Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra
Chương 42: CÔ ẤY LÀ CỦA TÔI
Jea~Love
09/03/2016
Rầm …
Một tiếng động lớn vang lên, khiến cho Đằng phu nhân cùng con gái thứ ba là Đằng Hỉ Ái đnag ngồi uống trà trong phòng khách cũng phải dật mình chú ý.
Đằng Tại Hi lạnh lùng nghiêm mặt đứng ngoài cửa, đôi mắt lạnh lẽo vô cùng đáng sợ khiến người khác vô tình nhìn thấy cũng cảm thấy rét lạnh tới tận xương.
Đằng phu nhân nhướng mi, buông chén trà trong tay xuống, hỏi: “Tại Hi, con đang làm cái gì vậy?”.
Đằng Hỉ Ái cũng phục hồi tinh thần, mỉm cười nhìn em trai nói: “Đúng vậy, em chín của chúng ta làm sao vậy? Ai chọc giận em thế?”.
Đằng Tại Hi đi nhanh tới trước mặt Đằng phu nhân, giọng nói lạnh lùng: “Mẹ, sao mẹ lại đuổi Ôn Noãn Noãn đi?”.
“Chỉ là mẹ kêu nó tới kí túc xá của trường học ở thôi mà, sao lại kêu là mẹ đuổi nó đi?”. Đằng phu nhân ngẩng đầu lên nói nhưng không nhìn vào mắt con trai. “Huống hồ, chính con bé đó nó cũng đồng ý đi, con tức giận cái gì chứ?”.
Đằng Tại Hi nhất thời bĩu môi cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho nụ cười của hắn trông càng đáng sợ, “mẹ dựa vào cái gì mà đuổi người của con đi?”.
“Cái gì? !” Đằng phu nhân bỗng nhiên đứng lên, nhìn thẳng vào con trai: “Tại Hi, thái độ của con là thế nào vậy? Ta là mẹ con, chả lẽ một người hầu nhỏ cũng không có quyền quyết định chuyện đi hay ở sao?”.
“Mẹ không có quyền đó. Bởi vì, cô ấy chỉ là người hầu của một mình con mà thôi”. Đằng Tại Hi khẽ gầm nhẽ lên tiếng tuyên bố quyền sở hữu, lập tức chọc giận Đằng phu nhân.
“Con”. Đằng phu nhân giận đến không nói nên lời, Đằng Hỉ ái lập tức trấn an mẹ, khuyên Đằng phu nhân không nên kích động, sau đó trừng mắt nhìn Đằng Tại Hi trách cứ: “Em chín, sao em có thể nói với mẹ như vậy, còn không mau xin lỗi đi”.
“Tôi nói lại một lần nữa, sau này ai còn dám động đến người của tôi, không xem lời nói của tôi ra gì, thì dù người đó là ai, tôi cũng không tha thứ”. Đằng Tại Hi trừng mắt nhìn hai người, rồi lập tức xoay người bỏ đi.
Đằng phu nhân sắc mặt trắng bệch, Đằng Hỉ Ái khéo léo nhẹ nhàng đỡ mẹ mình, trấn an: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, không tốt cho sức khỏe. Nhưng, em chín đối xử với con bé Noãn Noãn kia có vẻ rất đặc biệt”.
Đằng phu nhân chỉ là hừ lạnh một tiếng, không buồn nói.
※※※
Đằng Tại Hi mở cửa chiếc xe Porche đen của mình, rồi phóng điên cuồng tới học viện Duy Lợi Á, sai bảo vệ đưa tới ký túc xá dành cho học sinh.
Bảo vệ đương nhiên biết Đằng Tại Hi là ai, không dám châm trễ, lập tức dẫn hắn đi.
Đi tới khu kí túc xá, sau khi biết rõ số phòng, Đằng Tại Hi để bảo vệ rời đi.
Hắn đứng dưới kí túc xá, ngẩng đầu nhìn khu nhà cao tầng đèn đuốc sáng rực, thầm hít một hơi, đnag định leo lên, bất chợt nghe thấy tiếng đàn và tiếng cười trong veo.
Đằng Tại Hi lập tức nhướng mi, đôi mắt nheo lại, đi theo thanh âm của tiếng đàn đến một khu hoa viên nhỏ.
Trên một chiếc ghế đá của hoa viên, tên con trai mặc áo gió màu đen, quàng chiếc khăn quàng cổ màu lam, đang đánh đàn ghi-ta, bên cạnh cậu ta là một nữ sinh chăm chú lắng nghe, đôi mắt đầy thâm tình tha thiết.
Hình ảnh rất đẹp, rất ấm áp, thế nhưng trong mắt Đằng Tại Hi thì chướng mắt vô cùng.
Mặt hắn nhăn lại, đôi bàn tay nắm chặt lại, lửa giận từ trong ngực bốc ra trào dâng cuồn cuộn khắp cơ thể.
Hắn đích thân tới đón nàng về nhà, mà nàng lại ngang nhiên ở chỗ này vui đùa với nam nhân khác.
“Ôn Noãn Noãn!” Đằng Tại Hi đột nhiên gằn giọng.
Noãn Noãn kinh sợ nhảy dựng lên, đôi mắt mở to nhìn Đằng Tại Hi đang đứng trong bóng tối, giống y ma vương dưới địa ngục đội đất chui lên.
Một tiếng động lớn vang lên, khiến cho Đằng phu nhân cùng con gái thứ ba là Đằng Hỉ Ái đnag ngồi uống trà trong phòng khách cũng phải dật mình chú ý.
Đằng Tại Hi lạnh lùng nghiêm mặt đứng ngoài cửa, đôi mắt lạnh lẽo vô cùng đáng sợ khiến người khác vô tình nhìn thấy cũng cảm thấy rét lạnh tới tận xương.
Đằng phu nhân nhướng mi, buông chén trà trong tay xuống, hỏi: “Tại Hi, con đang làm cái gì vậy?”.
Đằng Hỉ Ái cũng phục hồi tinh thần, mỉm cười nhìn em trai nói: “Đúng vậy, em chín của chúng ta làm sao vậy? Ai chọc giận em thế?”.
Đằng Tại Hi đi nhanh tới trước mặt Đằng phu nhân, giọng nói lạnh lùng: “Mẹ, sao mẹ lại đuổi Ôn Noãn Noãn đi?”.
“Chỉ là mẹ kêu nó tới kí túc xá của trường học ở thôi mà, sao lại kêu là mẹ đuổi nó đi?”. Đằng phu nhân ngẩng đầu lên nói nhưng không nhìn vào mắt con trai. “Huống hồ, chính con bé đó nó cũng đồng ý đi, con tức giận cái gì chứ?”.
Đằng Tại Hi nhất thời bĩu môi cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho nụ cười của hắn trông càng đáng sợ, “mẹ dựa vào cái gì mà đuổi người của con đi?”.
“Cái gì? !” Đằng phu nhân bỗng nhiên đứng lên, nhìn thẳng vào con trai: “Tại Hi, thái độ của con là thế nào vậy? Ta là mẹ con, chả lẽ một người hầu nhỏ cũng không có quyền quyết định chuyện đi hay ở sao?”.
“Mẹ không có quyền đó. Bởi vì, cô ấy chỉ là người hầu của một mình con mà thôi”. Đằng Tại Hi khẽ gầm nhẽ lên tiếng tuyên bố quyền sở hữu, lập tức chọc giận Đằng phu nhân.
“Con”. Đằng phu nhân giận đến không nói nên lời, Đằng Hỉ ái lập tức trấn an mẹ, khuyên Đằng phu nhân không nên kích động, sau đó trừng mắt nhìn Đằng Tại Hi trách cứ: “Em chín, sao em có thể nói với mẹ như vậy, còn không mau xin lỗi đi”.
“Tôi nói lại một lần nữa, sau này ai còn dám động đến người của tôi, không xem lời nói của tôi ra gì, thì dù người đó là ai, tôi cũng không tha thứ”. Đằng Tại Hi trừng mắt nhìn hai người, rồi lập tức xoay người bỏ đi.
Đằng phu nhân sắc mặt trắng bệch, Đằng Hỉ Ái khéo léo nhẹ nhàng đỡ mẹ mình, trấn an: “Mẹ, mẹ đừng nóng giận, không tốt cho sức khỏe. Nhưng, em chín đối xử với con bé Noãn Noãn kia có vẻ rất đặc biệt”.
Đằng phu nhân chỉ là hừ lạnh một tiếng, không buồn nói.
※※※
Đằng Tại Hi mở cửa chiếc xe Porche đen của mình, rồi phóng điên cuồng tới học viện Duy Lợi Á, sai bảo vệ đưa tới ký túc xá dành cho học sinh.
Bảo vệ đương nhiên biết Đằng Tại Hi là ai, không dám châm trễ, lập tức dẫn hắn đi.
Đi tới khu kí túc xá, sau khi biết rõ số phòng, Đằng Tại Hi để bảo vệ rời đi.
Hắn đứng dưới kí túc xá, ngẩng đầu nhìn khu nhà cao tầng đèn đuốc sáng rực, thầm hít một hơi, đnag định leo lên, bất chợt nghe thấy tiếng đàn và tiếng cười trong veo.
Đằng Tại Hi lập tức nhướng mi, đôi mắt nheo lại, đi theo thanh âm của tiếng đàn đến một khu hoa viên nhỏ.
Trên một chiếc ghế đá của hoa viên, tên con trai mặc áo gió màu đen, quàng chiếc khăn quàng cổ màu lam, đang đánh đàn ghi-ta, bên cạnh cậu ta là một nữ sinh chăm chú lắng nghe, đôi mắt đầy thâm tình tha thiết.
Hình ảnh rất đẹp, rất ấm áp, thế nhưng trong mắt Đằng Tại Hi thì chướng mắt vô cùng.
Mặt hắn nhăn lại, đôi bàn tay nắm chặt lại, lửa giận từ trong ngực bốc ra trào dâng cuồn cuộn khắp cơ thể.
Hắn đích thân tới đón nàng về nhà, mà nàng lại ngang nhiên ở chỗ này vui đùa với nam nhân khác.
“Ôn Noãn Noãn!” Đằng Tại Hi đột nhiên gằn giọng.
Noãn Noãn kinh sợ nhảy dựng lên, đôi mắt mở to nhìn Đằng Tại Hi đang đứng trong bóng tối, giống y ma vương dưới địa ngục đội đất chui lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.