Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra
Chương 43: NGANG NHIÊN UY HIẾP
Jea~Love
09/03/2016
“Anh, anh rể…”Đôi mắt Noãn Noãn mở to hết cỡ, kinh ngạc nhiền dáng vẻ như sắp có bão lốc kéo tới nơi của hắn.
Triển Lệ Ương cũng nhướng đôi lông mày, cầm cây đàn ghi-ta đứng bên cạnh Noãn Noãn , nhìn Tại hi hết sức khiêu khích, “Đằng Tại Hi, anh đang quấy rầy chúng tôi đấy”.
Đằng Tại Hi nghe vậy, con ngươi chợt co rút lại, sắc mặt càng âm trầm, đi từng bước một về hướng bọn họ, ánh mắt lướt qua Triển Lệ Ương, rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang kinh hoảng hết sức của Noãn Noãn, “Ôn Noãn Noãn, lập tức thu thập đồ đạc của cô rồi theo tôi về”.
Ôn Noãn Noãn nhất thời không hiểu chuyện gì hết, cũng muốn cất tiếng hỏi Tại Hi nguyên nhân, nhưng đã bị Triển Lệ Ương nắm tay kéo ra sau lưng.
Triển Lệ Ương cười cười hết sức khinh thường Đằng Tại Hi, “Đằng Tại Hi, anh xem Noãn Noãn là cái gì? Anh thích thì lôi về, không thích thì đuổi đi sao?”.
Đằng Tại Hi đôi mắt lạnh lẽo liếc Triển Lệ Ương, cười lạnh: “Triển Lệ Ương, hình như tối nhớ tôi đã nói với ậu rồi mà, nếu không được sự đồng ý của tôi thì không được phép ở cùng một chỗ với cô ấy, nếu dám làm trái lời, tôi sẽ cho cậu không sống yên ổn được đâu”.
“Ủa? Vậy anh nghĩ tôi sợ anh sao?”. Triển Lệ Ương không thèm quan tâm nhún nhún vai, đột nhiên hắn kéo tay Noãn Noãn ôm chặt nàng vào trong lòng, tư thế vô cùng thân thiết, rõ ràng hắn muốn diễn cảnh này cho Đằng Tại Hi xem.
Quả nhiên, sắc mặt Đằng Tại Hi càng thêm xám xịt, ánh mắt sắc như lưỡi dao, hung hăng nhìn thẳng vào bọn họ.
“Học trưởng!” Ôn Noãn Noãn ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi, sợ Đằng Tại Hi thực sự gây bất lợi cho hắn, càng không mình trở thành nguyên nhân khiến Lệ Ương chịu khổ.
Triển Lệ Ương lập tức cười tươi trấn an nàng, cố gắng giúp tâm tình nàng bình tĩnh lại, Ôn Noãn noãn cũng nhờ vậy àm an tâm hơn nhiều, Triển Lệ Ương nhất định có thể bảo vệ an toàn cho nàng.
Đối diện với cảnh này, lại một lần nữa Đằng Tại Hi nổi giận.
Hắn chính là Đằng Tại Hi, bất cứ ai dám chống lại hắn đều phải chết, không thể tha thứ được.
Hắn đột nhiên đi về phía trước, một tay kéo Ôn Noãn Noãn vào lòng hắn, ôm thật chặt không cho nàng có cơ hội thoát ra, ánh mắt mãnh liệt nhìn Triển Lệ Ương, trầm giọng nói: “Rất xin lỗi, cô gái này là của tôi, còn Triển Lệ Ương, cậu cứ chờ đấy”.
Nói xong, hắn bất kể chuyện hành lý của Noãn Noãn vẫn còn ở tại kí túc xá, lập tức kéo Noãn Noãn rời khỏi đó.
Triển Lệ Ương đuổi theo, kéo tay kia của Noãn Noãn giữ nàng lại, nên lập tức hình thành cục thế giằng co như trong phim kịch hết sức kì quái.
Noãn Noãn đến tận bây giờ cũng chưa bào giờ ngờ được mình lại trở thành nhân vật chính trong một cuộc giằng co giữa hai người đàn ông, nhưng thật sự nếu được lựa chọn, nàng mong bọn họ hãy buông tay ra, bởi vì tay nàng đau quá rồi.
“Triển Lệ Ương! Cậu mau buông tay cô ấy ra cho tôi!”.
“Đằng Tại Hi! Là anh buông tay mới đúng!”
Hai người không ai chịu thua kém ai, đều trừng mắt nhìn đối phương.
Đằng Tại Hi đột nhìn thẳng vào mặt Noãn Noãn, trầm giọng hỏi, “Ôn Noãn Noãn cô nói đi, cô theo tôi về nhà hay muốn cùng Ôn bảo bối cút ra ngoài đường”.
Triển Lệ Ương không biết Ôn bảo bối là ai, chỉ là nhìn Noãn Noãn đợi câu trả lời của nàng.
Noãn Noãn cúi đầu, khẽ nhắm mắt lại, anh rể ngang nhiên uy hiếp thế này, nàng còn sự lựa chọn nào khác sao?
Khẽ thở dài một cái, nàng quay đầu nhìn Triển Lệ Ương cười khổ: “Học trưởng, xin anh hãy buông tay em ra”.
Một lần nữa kéo nàng vào trong lòng, Đằng Tại Hi nhìn Triển Lệ Ương đắc ý, hừ lạnh một tiếng, sau đó lôi Noãn Noãn rời khỏi đó.
Triển Lệ Ương lúc này không đuổi theo, đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của bọn họ một mình rơi vào trầm tư.
Triển Lệ Ương cũng nhướng đôi lông mày, cầm cây đàn ghi-ta đứng bên cạnh Noãn Noãn , nhìn Tại hi hết sức khiêu khích, “Đằng Tại Hi, anh đang quấy rầy chúng tôi đấy”.
Đằng Tại Hi nghe vậy, con ngươi chợt co rút lại, sắc mặt càng âm trầm, đi từng bước một về hướng bọn họ, ánh mắt lướt qua Triển Lệ Ương, rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang kinh hoảng hết sức của Noãn Noãn, “Ôn Noãn Noãn, lập tức thu thập đồ đạc của cô rồi theo tôi về”.
Ôn Noãn Noãn nhất thời không hiểu chuyện gì hết, cũng muốn cất tiếng hỏi Tại Hi nguyên nhân, nhưng đã bị Triển Lệ Ương nắm tay kéo ra sau lưng.
Triển Lệ Ương cười cười hết sức khinh thường Đằng Tại Hi, “Đằng Tại Hi, anh xem Noãn Noãn là cái gì? Anh thích thì lôi về, không thích thì đuổi đi sao?”.
Đằng Tại Hi đôi mắt lạnh lẽo liếc Triển Lệ Ương, cười lạnh: “Triển Lệ Ương, hình như tối nhớ tôi đã nói với ậu rồi mà, nếu không được sự đồng ý của tôi thì không được phép ở cùng một chỗ với cô ấy, nếu dám làm trái lời, tôi sẽ cho cậu không sống yên ổn được đâu”.
“Ủa? Vậy anh nghĩ tôi sợ anh sao?”. Triển Lệ Ương không thèm quan tâm nhún nhún vai, đột nhiên hắn kéo tay Noãn Noãn ôm chặt nàng vào trong lòng, tư thế vô cùng thân thiết, rõ ràng hắn muốn diễn cảnh này cho Đằng Tại Hi xem.
Quả nhiên, sắc mặt Đằng Tại Hi càng thêm xám xịt, ánh mắt sắc như lưỡi dao, hung hăng nhìn thẳng vào bọn họ.
“Học trưởng!” Ôn Noãn Noãn ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi, sợ Đằng Tại Hi thực sự gây bất lợi cho hắn, càng không mình trở thành nguyên nhân khiến Lệ Ương chịu khổ.
Triển Lệ Ương lập tức cười tươi trấn an nàng, cố gắng giúp tâm tình nàng bình tĩnh lại, Ôn Noãn noãn cũng nhờ vậy àm an tâm hơn nhiều, Triển Lệ Ương nhất định có thể bảo vệ an toàn cho nàng.
Đối diện với cảnh này, lại một lần nữa Đằng Tại Hi nổi giận.
Hắn chính là Đằng Tại Hi, bất cứ ai dám chống lại hắn đều phải chết, không thể tha thứ được.
Hắn đột nhiên đi về phía trước, một tay kéo Ôn Noãn Noãn vào lòng hắn, ôm thật chặt không cho nàng có cơ hội thoát ra, ánh mắt mãnh liệt nhìn Triển Lệ Ương, trầm giọng nói: “Rất xin lỗi, cô gái này là của tôi, còn Triển Lệ Ương, cậu cứ chờ đấy”.
Nói xong, hắn bất kể chuyện hành lý của Noãn Noãn vẫn còn ở tại kí túc xá, lập tức kéo Noãn Noãn rời khỏi đó.
Triển Lệ Ương đuổi theo, kéo tay kia của Noãn Noãn giữ nàng lại, nên lập tức hình thành cục thế giằng co như trong phim kịch hết sức kì quái.
Noãn Noãn đến tận bây giờ cũng chưa bào giờ ngờ được mình lại trở thành nhân vật chính trong một cuộc giằng co giữa hai người đàn ông, nhưng thật sự nếu được lựa chọn, nàng mong bọn họ hãy buông tay ra, bởi vì tay nàng đau quá rồi.
“Triển Lệ Ương! Cậu mau buông tay cô ấy ra cho tôi!”.
“Đằng Tại Hi! Là anh buông tay mới đúng!”
Hai người không ai chịu thua kém ai, đều trừng mắt nhìn đối phương.
Đằng Tại Hi đột nhìn thẳng vào mặt Noãn Noãn, trầm giọng hỏi, “Ôn Noãn Noãn cô nói đi, cô theo tôi về nhà hay muốn cùng Ôn bảo bối cút ra ngoài đường”.
Triển Lệ Ương không biết Ôn bảo bối là ai, chỉ là nhìn Noãn Noãn đợi câu trả lời của nàng.
Noãn Noãn cúi đầu, khẽ nhắm mắt lại, anh rể ngang nhiên uy hiếp thế này, nàng còn sự lựa chọn nào khác sao?
Khẽ thở dài một cái, nàng quay đầu nhìn Triển Lệ Ương cười khổ: “Học trưởng, xin anh hãy buông tay em ra”.
Một lần nữa kéo nàng vào trong lòng, Đằng Tại Hi nhìn Triển Lệ Ương đắc ý, hừ lạnh một tiếng, sau đó lôi Noãn Noãn rời khỏi đó.
Triển Lệ Ương lúc này không đuổi theo, đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của bọn họ một mình rơi vào trầm tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.