Chương 32: Bá Hỷ Thuyền
Ôn Nhu Khuyển Thụy Sư
27/09/2024
Điều đáng sợ là toàn bộ con thuyền từ trên xuống dưới đều bị sơn màu đỏ tươi, lơ lửng trong màn sương, trông giống như một cỗ quan tài đỏ máu.
Gần thêm một chút, Dương Tiêu nhìn rõ, màu đỏ máu phía trên không phải máu mà là sơn quét lên, nay sơn đã bong tróc nhiều, khắp nơi loang lổ, rất nhiều chỗ lộ ra màu gỗ ban đầu.
Ván thuyền phủ đầy bùn đất và rong rêu, cả con thuyền ẩm ướt, hình như đã bị nước ngâm lâu ngày, có chỗ đã mục nát, trên thân thuyền chi chít những vết nứt lớn nhỏ, lúc này vẫn đang theo khe hở chảy nước không ngừng.
Đây là một chiếc thuyền cũ kỹ, không, nói chính xác hẳn là một chiếc thuyền bị chìm!
Tô Đình Đình che miệng, ngẩng đầu nhìn đầy kinh hãi, Dương Tiêu chú ý tới liền nhìn theo ánh mắt cô, chỉ thấy đèn lồng đỏ trên cột buồm bị gió thổi bay lên, vừa hay lộ ra mặt sau, một chữ Hỷ màu trắng toát đập vào mắt.
Dương Tiêu giật mình, đây, đây là Bá Hỷ thuyền!
Vì công việc nên Dương Tiêu thường phải dành nhiều thời gian tra cứu, sắp xếp tài liệu, ở những nơi gần sông lớn đều có tục thờ cúng Hà Bá, mỗi dịp lễ tết đều phải cả thôn lớn bé tế lễ, ném tam sinh, kết giấy nha hoàn…
Nhưng nếu gặp phải chuyện lớn, ví như năm đói kém chết đói, hoặc cá tôm trong sông đột nhiên biến mất… thì quy mô tế lễ lại càng phải nâng cao hơn một bậc.
Khi ấy sẽ do trưởng thôn, hoặc là người lớn tuổi có vai vế trong thôn đứng ra, chọn lựa trong số các thiếu nữ chưa chồng trong thôn một người, để làm tân nương hiến tế cho Hà Bá, mong nhờ đó xoa dịu cơn thịnh nộ của Hà Bá, phù hộ cho thôn làng được mưa thuận gió hòa, con cháu đầy đàn. Mà các thiếu nữ cũng sẽ được người trong thôn tiễn đưa, ăn mặc chỉnh tề rồi đêm khuya một mình chèo một chiếc thuyền đỏ ra sông.
Lúc này đáy thuyền đã bị đục thủng một lỗ, đến giữa hồ không lâu thì thuyền sẽ chìm, điều này cũng có nghĩa là hôn sự đã thành, Hà Bá đã nhận tân nương tử.
Nghe nói để tránh tân nương nửa đường chạy trốn, người dân trong thôn chu đáo còn dùng dây thừng trói gia súc buộc vào một chân tân nương tử, đầu dây thừng còn lại buộc chặt vào cọc gỗ trên thuyền.
Vì ở địa phương thần sông thường được gọi là Hà Bá, cho nên loại thuyền đưa dâu như vậy còn được gọi là Bá Hỷ Thuyền.
Bất quá, Dương Tiêu còn từng nghe qua một cách nói khác, vì chuyện vui này nối liền âm dương nên gọi là Bạch Hỷ, tuy nhiên có một số phương ngữ không phân biệt Bạch - Bá, cho nên lại gọi là Bá Hỷ Thuyền.
Thế nhưng, dù là loại nào thì cũng là hủ tục phong kiến rõ rành rành, những cô gái bị lựa chọn đều xuất thân từ gia đình bần hàn, bây giờ cái gọi là Bá Hỷ Thuyền này đã bị vứt vào bụi bặm lịch sử triệt để, Dương Tiêu cũng không ngờ tới lại đụng phải ở nơi đây.
Trong sách nói loại Bá Hỷ Thuyền này có hai đặc trưng quan trọng nhất, một là toàn thân đỏ rực, hai là trên cột treo đèn lồng đỏ, trên đèn lồng dán một chữ Hỷ màu trắng to.
Chữ Hỷ dán ở đằng sau lồng đèn, bởi vì không phải để cho người sống nhìn thấy, mà là để cho Hà Bá nhìn thấy.
Giờ đây cả hai đều trùng khớp một cách hoàn hảo, đây chắc chắn là Bá Hỷ thuyền rồi, sự việc đến nước này Dương Tiêu càng thêm khẳng định những suy đoán trước đó, cái chết của Hỉ Yêu quả nhiên có uẩn khúc.
"Ầm!"
Tiếng va chạm bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Tiêu, hắn nhìn thấy cửa khoang Bá Hỷ thuyền chấn động một cái, giây tiếp theo toàn thân hắn tê dại, trong sách nói tân nương được hiến tế cho Hà Bá sau khi chải đầu trang điểm xong thì ngồi trong khoang thuyền.
Lúc này không chuồn còn đợi đến bao giờ!
Dương Tiêu vớ lấy sào tre định bỏ chạy, thế nhưng một màn đáng sợ xuất hiện, mặc cho hắn có dùng sức chèo thế nào cũng không thể thoát khỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai chiếc thuyền càng lúc càng gần.
Tô Đình Đình thấy thế cũng chạy tới giúp đỡ, trong khoang thuyền tìm được một cái mái chèo bị gãy mất một nửa, liều mạng chèo ra ngoài.
Nhưng cho dù có Tô Đình Đình giúp đỡ, hai chiếc thuyền cũng chỉ là không tiếp tục lại gần, lúc này hai chiếc thuyền giữ nguyên khoảng cách, chỉ còn 4, 5 mét.
Âm thanh vỗ vào cửa khoang càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng mạnh, cửa khoang cũ kỹ mục nát rốt cuộc cũng không chịu nổi, chỗ then cài trực tiếp gãy lìa, một cánh tay trắng bệch thò ra từ bên trong.
Nói cũng lạ, sau khi nhìn thấy cánh tay này, Dương Tiêu và Tô Đình Đình vốn đã mệt mỏi rã rời lập tức như được tiếp thêm sức mạnh, eo không còn đau, tay cũng không còn mỏi, toàn thân trên dưới tràn đầy sức lực, cúi đầu ra sức chèo nước.
Rất nhanh, một bóng người lúng túng chui ra khỏi khoang thuyền, người này ướt sũng toàn thân, quần áo quấn chặt trên người, tóc tai rối bời, trên tóc còn dính rong rêu.
Có thể nhìn ra là một người đàn ông, không, là Tam thiếu gia!
Bước chân Tam thiếu gia loạng choạng chạy về phía mạn thuyền, tư thế trên đường đi rất kỳ quái, hắn đưa tay về phía Dương Tiêu, Tô Đình Đình, miệng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, "Cứu tôi… mau cứu tôi……"
Giờ khắc này cho dù là Tô Đình Đình cũng nhìn ra không thích hợp, Tam thiếu gia sao lại ở trong khoang thuyền chìm này, bên trong đáng lẽ phải là nữ quỷ mới đúng!
"Giả đấy, mau chèo!" Dương Tiêu hạ thấp giọng, động tác trên tay một khắc cũng không dám dừng.
Tô Đình Đình chỉ lo cúi đầu chèo nước, bất chợt, một cảnh tượng lọt vào tầm mắt khiến cô suýt chút nữa thì đánh rơi mái chèo trong tay.
Chỉ thấy trong bóng nước phản chiếu, phía sau Tam thiếu gia còn đứng một người, người này thân hình sưng phù, gắt gao dính sát sau lưng Tam thiếu gia, hai tay túm chặt cánh tay Tam thiếu gia, giống như đang điều khiển con rối vậy, khống chế Tam thiếu gia làm ra động tác.
Tô Đình Đình rốt cuộc cũng hiểu tại sao động tác của Tam thiếu gia lại trông kỳ quặc như vậy, bởi vì đó căn bản không phải là hắn ta!
Giây tiếp theo, bóng người sau lưng Tam thiếu gia khựng lại, sau đó đột nhiên quay phắt đầu nhìn về phía Tô Đình Đình xuyên qua mặt nước, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, hô hấp của Tô Đình Đình như ngừng lại, đó là một khuôn mặt quỷ xanh đen thối rữa sưng vù to như hai cái đầu người! Phần mắt gần như bị thịt thối ép thành một đường chỉ, nhưng chính từ trong khe hở đó, Tô Đình Đình lại cảm nhận được một cách rõ ràng ánh mắt âm u oán độc.
Đầu óc bắt đầu mê man, cô như có một loại xung động muốn lao đầu xuống hồ, "Mình không thể chết, mình không muốn chết!" Ý muốn sinh tồn mãnh liệt khiến cô cắn chặt đầu lưỡi, mùi máu tươi lan ra, cảm giác đau đớn dữ dội khiến cô trong nháy mắt tỉnh táo lại.
"Con quỷ đó… đang ở sau lưng hắn ta, thao túng Tam thiếu gia…" Tô Đình Đình vội vàng nhắc nhở Dương Tiêu, "Đừng nhìn xuống mặt hồ, con quỷ trong có thể nhìn thấy chúng ta."
"Đa tạ." Dương Tiêu vừa rồi cũng chú ý tới, nhưng hắn càng tập trung vào việc làm sao để thoát khỏi nơi này.
Đương nhiên, hảo ý của Tô Đình Đình cũng không thể phụ lòng, người mới cần được khích lệ.
Cuối cùng, nỗ lực của họ đã có kết quả, thuyền cuối cùng cũng di chuyển, bắt đầu rời xa Bá Hỷ thuyền, sau khi chèo ra khoảng 30 mét, phía sau đột nhiên vang lên một tràng khúc hát kỳ dị.
Tràng hát the thé, lúc xa lúc gần, nhưng ẩn chứa trong đó là sự oán hận và bi phẫn khiến người ta lạnh sống lưng, đánh liều ngoái đầu nhìn lại, Dương Tiêu nhìn thấy một màn đáng sợ.
Tam thiếu gia đang đứng trên thuyền, một tay giơ cao, một tay hạ thấp, tạo thành tư thế người thường không thể nào làm được, dưới chân bước những bước nhỏ, tay làm động tác như đang nâng niu đóa hoa, một sợi dây thừng thô quấn quanh cổ chân trái của hắn ta, đầu dây còn lại buộc vào cột buồm.
Tiếng hát the thé vang vọng trên mặt hồ mù sương, tựa như một màn kịch lớn đang được vén lên.
Cùng với tiếng hát, Bá Hỷ thuyền chầm chậm chìm xuống, chẳng mấy chốc, thân hình Tam thiếu gia đã ngập trong nước.
Nhưng hắn ta dường như không hề cảm thấy gì, tiếp tục hát, tiếp tục bước đi, tiếp tục thay đổi tư thế tay, cho đến khi bị nước hồ nhấn chìm.
Gần thêm một chút, Dương Tiêu nhìn rõ, màu đỏ máu phía trên không phải máu mà là sơn quét lên, nay sơn đã bong tróc nhiều, khắp nơi loang lổ, rất nhiều chỗ lộ ra màu gỗ ban đầu.
Ván thuyền phủ đầy bùn đất và rong rêu, cả con thuyền ẩm ướt, hình như đã bị nước ngâm lâu ngày, có chỗ đã mục nát, trên thân thuyền chi chít những vết nứt lớn nhỏ, lúc này vẫn đang theo khe hở chảy nước không ngừng.
Đây là một chiếc thuyền cũ kỹ, không, nói chính xác hẳn là một chiếc thuyền bị chìm!
Tô Đình Đình che miệng, ngẩng đầu nhìn đầy kinh hãi, Dương Tiêu chú ý tới liền nhìn theo ánh mắt cô, chỉ thấy đèn lồng đỏ trên cột buồm bị gió thổi bay lên, vừa hay lộ ra mặt sau, một chữ Hỷ màu trắng toát đập vào mắt.
Dương Tiêu giật mình, đây, đây là Bá Hỷ thuyền!
Vì công việc nên Dương Tiêu thường phải dành nhiều thời gian tra cứu, sắp xếp tài liệu, ở những nơi gần sông lớn đều có tục thờ cúng Hà Bá, mỗi dịp lễ tết đều phải cả thôn lớn bé tế lễ, ném tam sinh, kết giấy nha hoàn…
Nhưng nếu gặp phải chuyện lớn, ví như năm đói kém chết đói, hoặc cá tôm trong sông đột nhiên biến mất… thì quy mô tế lễ lại càng phải nâng cao hơn một bậc.
Khi ấy sẽ do trưởng thôn, hoặc là người lớn tuổi có vai vế trong thôn đứng ra, chọn lựa trong số các thiếu nữ chưa chồng trong thôn một người, để làm tân nương hiến tế cho Hà Bá, mong nhờ đó xoa dịu cơn thịnh nộ của Hà Bá, phù hộ cho thôn làng được mưa thuận gió hòa, con cháu đầy đàn. Mà các thiếu nữ cũng sẽ được người trong thôn tiễn đưa, ăn mặc chỉnh tề rồi đêm khuya một mình chèo một chiếc thuyền đỏ ra sông.
Lúc này đáy thuyền đã bị đục thủng một lỗ, đến giữa hồ không lâu thì thuyền sẽ chìm, điều này cũng có nghĩa là hôn sự đã thành, Hà Bá đã nhận tân nương tử.
Nghe nói để tránh tân nương nửa đường chạy trốn, người dân trong thôn chu đáo còn dùng dây thừng trói gia súc buộc vào một chân tân nương tử, đầu dây thừng còn lại buộc chặt vào cọc gỗ trên thuyền.
Vì ở địa phương thần sông thường được gọi là Hà Bá, cho nên loại thuyền đưa dâu như vậy còn được gọi là Bá Hỷ Thuyền.
Bất quá, Dương Tiêu còn từng nghe qua một cách nói khác, vì chuyện vui này nối liền âm dương nên gọi là Bạch Hỷ, tuy nhiên có một số phương ngữ không phân biệt Bạch - Bá, cho nên lại gọi là Bá Hỷ Thuyền.
Thế nhưng, dù là loại nào thì cũng là hủ tục phong kiến rõ rành rành, những cô gái bị lựa chọn đều xuất thân từ gia đình bần hàn, bây giờ cái gọi là Bá Hỷ Thuyền này đã bị vứt vào bụi bặm lịch sử triệt để, Dương Tiêu cũng không ngờ tới lại đụng phải ở nơi đây.
Trong sách nói loại Bá Hỷ Thuyền này có hai đặc trưng quan trọng nhất, một là toàn thân đỏ rực, hai là trên cột treo đèn lồng đỏ, trên đèn lồng dán một chữ Hỷ màu trắng to.
Chữ Hỷ dán ở đằng sau lồng đèn, bởi vì không phải để cho người sống nhìn thấy, mà là để cho Hà Bá nhìn thấy.
Giờ đây cả hai đều trùng khớp một cách hoàn hảo, đây chắc chắn là Bá Hỷ thuyền rồi, sự việc đến nước này Dương Tiêu càng thêm khẳng định những suy đoán trước đó, cái chết của Hỉ Yêu quả nhiên có uẩn khúc.
"Ầm!"
Tiếng va chạm bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Tiêu, hắn nhìn thấy cửa khoang Bá Hỷ thuyền chấn động một cái, giây tiếp theo toàn thân hắn tê dại, trong sách nói tân nương được hiến tế cho Hà Bá sau khi chải đầu trang điểm xong thì ngồi trong khoang thuyền.
Lúc này không chuồn còn đợi đến bao giờ!
Dương Tiêu vớ lấy sào tre định bỏ chạy, thế nhưng một màn đáng sợ xuất hiện, mặc cho hắn có dùng sức chèo thế nào cũng không thể thoát khỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai chiếc thuyền càng lúc càng gần.
Tô Đình Đình thấy thế cũng chạy tới giúp đỡ, trong khoang thuyền tìm được một cái mái chèo bị gãy mất một nửa, liều mạng chèo ra ngoài.
Nhưng cho dù có Tô Đình Đình giúp đỡ, hai chiếc thuyền cũng chỉ là không tiếp tục lại gần, lúc này hai chiếc thuyền giữ nguyên khoảng cách, chỉ còn 4, 5 mét.
Âm thanh vỗ vào cửa khoang càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng mạnh, cửa khoang cũ kỹ mục nát rốt cuộc cũng không chịu nổi, chỗ then cài trực tiếp gãy lìa, một cánh tay trắng bệch thò ra từ bên trong.
Nói cũng lạ, sau khi nhìn thấy cánh tay này, Dương Tiêu và Tô Đình Đình vốn đã mệt mỏi rã rời lập tức như được tiếp thêm sức mạnh, eo không còn đau, tay cũng không còn mỏi, toàn thân trên dưới tràn đầy sức lực, cúi đầu ra sức chèo nước.
Rất nhanh, một bóng người lúng túng chui ra khỏi khoang thuyền, người này ướt sũng toàn thân, quần áo quấn chặt trên người, tóc tai rối bời, trên tóc còn dính rong rêu.
Có thể nhìn ra là một người đàn ông, không, là Tam thiếu gia!
Bước chân Tam thiếu gia loạng choạng chạy về phía mạn thuyền, tư thế trên đường đi rất kỳ quái, hắn đưa tay về phía Dương Tiêu, Tô Đình Đình, miệng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, "Cứu tôi… mau cứu tôi……"
Giờ khắc này cho dù là Tô Đình Đình cũng nhìn ra không thích hợp, Tam thiếu gia sao lại ở trong khoang thuyền chìm này, bên trong đáng lẽ phải là nữ quỷ mới đúng!
"Giả đấy, mau chèo!" Dương Tiêu hạ thấp giọng, động tác trên tay một khắc cũng không dám dừng.
Tô Đình Đình chỉ lo cúi đầu chèo nước, bất chợt, một cảnh tượng lọt vào tầm mắt khiến cô suýt chút nữa thì đánh rơi mái chèo trong tay.
Chỉ thấy trong bóng nước phản chiếu, phía sau Tam thiếu gia còn đứng một người, người này thân hình sưng phù, gắt gao dính sát sau lưng Tam thiếu gia, hai tay túm chặt cánh tay Tam thiếu gia, giống như đang điều khiển con rối vậy, khống chế Tam thiếu gia làm ra động tác.
Tô Đình Đình rốt cuộc cũng hiểu tại sao động tác của Tam thiếu gia lại trông kỳ quặc như vậy, bởi vì đó căn bản không phải là hắn ta!
Giây tiếp theo, bóng người sau lưng Tam thiếu gia khựng lại, sau đó đột nhiên quay phắt đầu nhìn về phía Tô Đình Đình xuyên qua mặt nước, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, hô hấp của Tô Đình Đình như ngừng lại, đó là một khuôn mặt quỷ xanh đen thối rữa sưng vù to như hai cái đầu người! Phần mắt gần như bị thịt thối ép thành một đường chỉ, nhưng chính từ trong khe hở đó, Tô Đình Đình lại cảm nhận được một cách rõ ràng ánh mắt âm u oán độc.
Đầu óc bắt đầu mê man, cô như có một loại xung động muốn lao đầu xuống hồ, "Mình không thể chết, mình không muốn chết!" Ý muốn sinh tồn mãnh liệt khiến cô cắn chặt đầu lưỡi, mùi máu tươi lan ra, cảm giác đau đớn dữ dội khiến cô trong nháy mắt tỉnh táo lại.
"Con quỷ đó… đang ở sau lưng hắn ta, thao túng Tam thiếu gia…" Tô Đình Đình vội vàng nhắc nhở Dương Tiêu, "Đừng nhìn xuống mặt hồ, con quỷ trong có thể nhìn thấy chúng ta."
"Đa tạ." Dương Tiêu vừa rồi cũng chú ý tới, nhưng hắn càng tập trung vào việc làm sao để thoát khỏi nơi này.
Đương nhiên, hảo ý của Tô Đình Đình cũng không thể phụ lòng, người mới cần được khích lệ.
Cuối cùng, nỗ lực của họ đã có kết quả, thuyền cuối cùng cũng di chuyển, bắt đầu rời xa Bá Hỷ thuyền, sau khi chèo ra khoảng 30 mét, phía sau đột nhiên vang lên một tràng khúc hát kỳ dị.
Tràng hát the thé, lúc xa lúc gần, nhưng ẩn chứa trong đó là sự oán hận và bi phẫn khiến người ta lạnh sống lưng, đánh liều ngoái đầu nhìn lại, Dương Tiêu nhìn thấy một màn đáng sợ.
Tam thiếu gia đang đứng trên thuyền, một tay giơ cao, một tay hạ thấp, tạo thành tư thế người thường không thể nào làm được, dưới chân bước những bước nhỏ, tay làm động tác như đang nâng niu đóa hoa, một sợi dây thừng thô quấn quanh cổ chân trái của hắn ta, đầu dây còn lại buộc vào cột buồm.
Tiếng hát the thé vang vọng trên mặt hồ mù sương, tựa như một màn kịch lớn đang được vén lên.
Cùng với tiếng hát, Bá Hỷ thuyền chầm chậm chìm xuống, chẳng mấy chốc, thân hình Tam thiếu gia đã ngập trong nước.
Nhưng hắn ta dường như không hề cảm thấy gì, tiếp tục hát, tiếp tục bước đi, tiếp tục thay đổi tư thế tay, cho đến khi bị nước hồ nhấn chìm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.