Chương 49: Đại Gánh Hát
Ôn Nhu Khuyển Thụy Sư
27/09/2024
Giờ đây, manh mối nắm được chỉ có bấy nhiêu, thảo luận tiếp cũng chẳng có kết quả mới, vất vả nãy giờ, ai nấy đều mệt mỏi, Dương Tiêu cố gắng giữ vững tinh thần canh gác ca đầu, để Quảng Hồng Nghĩa và Tô Đình Đình nghỉ ngơi.
Tô Đình Đình trằn trọc mãi không tài nào ngủ được, vừa nhắm mắt lại là hình ảnh những đứa trẻ ấy lại hiện về, cuối cùng cô quyết định không ngủ nữa, đứng dậy đi đến bên bàn, cùng Dương Tiêu thức đêm.
"Cảm ơn anh, Sở tiên sinh."
Câu này của Tô Đình Đình xuất phát từ đáy lòng, nếu không có hắn, cô căn bản không thể sống đến bây giờ, hơn nữa cô có thể cảm nhận rõ ràng sự bài xích của những người chơi cũ này đối với người chơi mới.
Dương Tiêu cũng là người mới, hắn hoàn toàn dựa vào năng lực của mình để có được sự tôn trọng của những người chơi cũ.
Dương Tiêu mệt mỏi đến nỗi mí mắt sắp díp lại, hắn chỉ có thể uống từng ngụm trà đặc, qua loa đáp: "Tôi cũng cảm ơn cô, dám mạo hiểm nhắc nhở tôi trên sân khấu."
"Đó là điều tôi nên làm, chỉ tiếc cho những đứa trẻ đó." Nói đến những bé gái xấu số, ánh mắt Tô Đình Đình tối sầm lại. "Không ngờ Phong gia lại làm ra những chuyện tày trời như vậy, bị Hỉ Yêu quấn lấy là đáng đời bọn chúng, bọn chúng nhất định phải chuộc tội cho tội ác của mình! Anh nhất định cũng nghĩ như vậy, phải không?"
Im lặng một lát, Dương Tiêu đột nhiên hỏi: "Ừm.... Cô không buồn ngủ sao?"
Tô Đình Đình sững người, hồi lâu mới hoàn hồn lại, cô vẫn chìm đắm trong bầu không khí u buồn, "Tôi.... Tôi vừa nghĩ đến chuyện xảy ra tối nay liền không tài nào chợp mắt nổi."
"Vậy thì cô thức đêm đi, tôi ngủ được rồi, tôi mệt chết đi được." Dương Tiêu vừa ngáp dài vừa đi về phía chiếc giường của Tô Đình Đình lúc nãy, Quảng Hồng Nghĩa đã nói, đêm nay nhất định sẽ không có chuyện gì nữa, hơn nữa trời cũng sắp sáng rồi.
Nhưng cẩn thận vẫn hơn, Dương Tiêu vẫn nhắc nhở một câu, "Nhớ kỹ, thức đêm thì để ý một chút, nửa tiếng sau gọi tôi dậy."
Nói xong Dương Tiêu lập tức ngã xuống giường, thật tuyệt, chăn vẫn còn ấm, Dương Tiêu thoải mái gần như lập tức chìm vào giấc ngủ.
Không có Dương Tiêu bầu bạn, Tô Đình Đình cũng không dám một mình ngồi bên bàn thức đêm, có cái bóng ma trước đó, cô luôn cảm thấy sau cửa sổ, hoặc sau cánh cửa ẩn giấu điều gì đó.
Xác nhận Dương Tiêu đã thực sự ngủ say, Tô Đình Đình khẽ đi tới, "Sở tiên sinh? Sở tiên sinh?"
Gọi nhỏ hai tiếng nhưng Dương Tiêu không phản ứng, lúc này Tô Đình Đình mới yên tâm, cô dò xét ngồi xuống thật nhẹ, chỉ chiếm một chút ở mép giường, gần Dương Tiêu một chút, cảm giác an toàn của cô tăng lên gấp bội, "Hô—, cứ thế này cho đến sáng là tốt rồi."
Một đêm không mộng mị, đợi Dương Tiêu thức giấc, bầu trời bên ngoài đã sáng tỏ, ánh nắng chiếu qua khe cửa sổ, in xuống mặt đất một vệt sáng rực.
Giấc này Dương Tiêu ngủ rất ngon, nhưng hắn lại cảm thấy hơi ngại ngùng, dù sao cũng đã hứa với Quảng Hồng Nghĩa sẽ thức đêm, ngủ một mạch đến sáng thực sự là quá thiếu trách nhiệm.
Thấy Dương Tiêu tỉnh lại, Quảng Hồng Nghĩa đang ngồi bên bàn cầm tách trà đi tới, đưa cho hắn: "Sở lão đệ, ngủ ngon không?"
"Vẫn… Vẫn ổn."
Quảng Hồng Nghĩa thuận thế ngồi xuống mép giường, trêu chọc: "Này, cậu ngủ ngon thật đấy, tối qua lúc cậu nhờ Tô Đình Đình gọi tôi dậy, tôi còn định nói chuyện với cậu vài câu, kết quả là vừa mới dậy, ngoảnh đầu lại đã thấy cậu ngủ mất rồi, trẻ thật tốt, lăn ra là ngủ được ngay."
"Sở tiên sinh, rửa mặt đi." Tô Đình Đình nói rồi đi tới, tay bưng một chậu đồng, vai khoác chiếc khăn mặt trắng.
Tô Đình Đình lén nháy mắt với Dương Tiêu, Dương Tiêu lập tức hiểu ý, Quảng Hồng Nghĩa không hề biết chuyện mình lười biếng ngủ, Tô Đình Đình đã giúp mình che giấu, đêm qua là cô ấy đã thức thay mình.
Tiếp nhận chậu nước, Dương Tiêu nói tiếng cảm ơn, vừa quay đầu nói chuyện với Quảng Hồng Nghĩa chưa được hai câu, bên ngoài đã có tiếng bước chân dồn dập, Lưu quản gia hốt hoảng chạy tới.
Nhìn thấy ba người Dương Tiêu đều đang ở đây, Lưu quản gia mới hơi giãn ra vẻ căng thẳng, nhưng vẫn thông báo bằng giọng điệu đau buồn: "Ba vị phúc khách, Thi phúc khách chết rồi, thi thể đang trôi trên mặt hồ."
Tin tức này tối qua bọn họ đã biết, nên cũng chẳng có gì là bất ngờ, Quảng Hồng Nghĩa liền đem chuyện đã xảy ra tối qua trên sân khấu kể lại, tất nhiên là ngoại trừ chuyện những đứa trẻ kia ra, sau đó trực tiếp chất vấn Lưu quản gia rốt cuộc còn có chuyện gì giấu giếm bọn họ hay không, bởi vì thứ quỷ quái đêm qua triệu tới căn bản không phải là Hỷ Yêu!
Lưu quản gia sau khi nghe xong thì sắc mặt trở nên hoảng hốt, nửa ngày mới hoàn hồn, "Không phải Hỷ Yêu? Sao… Sao có thể không phải cô ta được?"
"Nếu là Hỷ Yêu thì cái chết của Thi Quan Minh giải thích thế nào đây?" Dương Tiêu cũng góp lời, "Chắc chắn là do sinh thần bát tự kia có vấn đề!"
"Không thể nào, sinh thần bát tự nhất định là của Hỷ Yêu, không sai đâu, chúng tôi đã đặc biệt tìm cao nhân bói toán rồi, tuyệt đối không có vấn đề!" Lưu quản gia kiên quyết phản đối.
"Vào đêm Phong lão gia thành thân đó, có chuyện gì kỳ lạ khác xảy ra không?" Dương Tiêu đổi cách hỏi, dò la tin tức.
Suy nghĩ một lát, Lưu quản gia lắc đầu, "Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng chắc là không có đâu, mấy vị chờ chút, tôi đi gọi lão chưởng quỹ trong phủ đến đây, đêm hôm đó những người của ban hát đến đều được ghi danh, mỗi người đều được lĩnh thường tiền của phủ chúng tôi".
Lưu quản gia vừa bước ra cửa, lại quay đầu nói: "À đúng rồi, mấy vị không cần chờ Sử phúc khách nữa đâu, đêm qua vị Thi phúc khách đi cùng anh ấy đã chết, anh ấy bị lão gia gọi đi hỏi chuyện rồi."
Chờ khoảng một nén hương, một lão ông dung mạo già nua chống gậy bước đến, trên vai còn khoác chiếc túi vải.
Lão ông khoảng chừng ngoài bảy mươi tuổi, nhưng dựa theo mức độ bảo dưỡng của người xưa mà tính, thực tế có lẽ chỉ khoảng sáu mươi, ông lão vừa vào cửa đã lễ phép chắp tay thi lễ, "Tại hạ là chưởng quỹ của phủ, mấy vị chính là phúc khách được lão gia mời đến phải không?"
"Đúng là chúng tôi, lão tiên sinh."
Quan sát Dương Tiêu mấy lần từ trên xuống dưới, lão nhân tháo chiếc túi vải xuống, từ trong đó lấy ra một cuốn sổ bìa ngả vàng dày cộm, "Đây chính là sổ sách chi tiêu bạc của phủ trong đêm hôm đoàn hát đến phủ, còn có chữ ký do chính tay Bạch Ban chủ ghi nhận." Mọi người nhận lấy xem xét kỹ càng, tuy chữ viết trên đó là cổ ngữ, nhưng may là nét chữ rất ngay ngắn, Dương Tiêu cũng đại khái hiểu nội dung bên trong.
Giấy tờ có tất cả là hai bản, một bản ghi một nghìn lượng bạc, một bản khác là hai trăm lượng, hai bản cộng lại Bạch Ban chủ nhận tổng cộng một nghìn hai trăm lượng, vả lại trong giấy tờ còn ghi rõ phải đưa bạc thật, không nhận ngân phiếu, điểm này trùng khớp với những gì Phong lão gia nói.
Còn về sổ sách, bên trong ghi chép đêm đó ngoại trừ chi ra một nghìn hai trăm lượng này ra, còn có một khoản chi khác, những khoản này đại đa số là bạc vụn, người nhận tiền cũng không có tên cụ thể nào, toàn là những cách gọi kỳ lạ.
"Đầu Lộ, Ban Chủ, Đại Đề Điều, Nhị Lộ Giác, Văn Quản Sự, Võ Quản Sự, Tiểu Quản Sự, Đế Ban Tử, Tương Đầu, Kiểm Trường, Quản Thải Hạp Nhân......"
"Đây đều là cái gì mà lộn xộn thế này." Tô Đình Đình càng xem càng mơ hồ.
Lão chưởng quỹ chậm rãi chắp tay, "Các vị ngày thường không nghe hí khúc nên không biết cũng thường tình, gánh hát Bạch Gia xem như là gánh hát có máu mặt trong trấn, cả gánh hát trên dưới có hai, ba mươi con người, chỉ cần đêm đó bước vào Phùng Phủ thì ai cũng được nhận một phần thưởng, nhưng thưởng nhiều hay ít thì lại liên quan đến địa vị và vị trí của người đó trong gánh hát."
Tô Đình Đình trằn trọc mãi không tài nào ngủ được, vừa nhắm mắt lại là hình ảnh những đứa trẻ ấy lại hiện về, cuối cùng cô quyết định không ngủ nữa, đứng dậy đi đến bên bàn, cùng Dương Tiêu thức đêm.
"Cảm ơn anh, Sở tiên sinh."
Câu này của Tô Đình Đình xuất phát từ đáy lòng, nếu không có hắn, cô căn bản không thể sống đến bây giờ, hơn nữa cô có thể cảm nhận rõ ràng sự bài xích của những người chơi cũ này đối với người chơi mới.
Dương Tiêu cũng là người mới, hắn hoàn toàn dựa vào năng lực của mình để có được sự tôn trọng của những người chơi cũ.
Dương Tiêu mệt mỏi đến nỗi mí mắt sắp díp lại, hắn chỉ có thể uống từng ngụm trà đặc, qua loa đáp: "Tôi cũng cảm ơn cô, dám mạo hiểm nhắc nhở tôi trên sân khấu."
"Đó là điều tôi nên làm, chỉ tiếc cho những đứa trẻ đó." Nói đến những bé gái xấu số, ánh mắt Tô Đình Đình tối sầm lại. "Không ngờ Phong gia lại làm ra những chuyện tày trời như vậy, bị Hỉ Yêu quấn lấy là đáng đời bọn chúng, bọn chúng nhất định phải chuộc tội cho tội ác của mình! Anh nhất định cũng nghĩ như vậy, phải không?"
Im lặng một lát, Dương Tiêu đột nhiên hỏi: "Ừm.... Cô không buồn ngủ sao?"
Tô Đình Đình sững người, hồi lâu mới hoàn hồn lại, cô vẫn chìm đắm trong bầu không khí u buồn, "Tôi.... Tôi vừa nghĩ đến chuyện xảy ra tối nay liền không tài nào chợp mắt nổi."
"Vậy thì cô thức đêm đi, tôi ngủ được rồi, tôi mệt chết đi được." Dương Tiêu vừa ngáp dài vừa đi về phía chiếc giường của Tô Đình Đình lúc nãy, Quảng Hồng Nghĩa đã nói, đêm nay nhất định sẽ không có chuyện gì nữa, hơn nữa trời cũng sắp sáng rồi.
Nhưng cẩn thận vẫn hơn, Dương Tiêu vẫn nhắc nhở một câu, "Nhớ kỹ, thức đêm thì để ý một chút, nửa tiếng sau gọi tôi dậy."
Nói xong Dương Tiêu lập tức ngã xuống giường, thật tuyệt, chăn vẫn còn ấm, Dương Tiêu thoải mái gần như lập tức chìm vào giấc ngủ.
Không có Dương Tiêu bầu bạn, Tô Đình Đình cũng không dám một mình ngồi bên bàn thức đêm, có cái bóng ma trước đó, cô luôn cảm thấy sau cửa sổ, hoặc sau cánh cửa ẩn giấu điều gì đó.
Xác nhận Dương Tiêu đã thực sự ngủ say, Tô Đình Đình khẽ đi tới, "Sở tiên sinh? Sở tiên sinh?"
Gọi nhỏ hai tiếng nhưng Dương Tiêu không phản ứng, lúc này Tô Đình Đình mới yên tâm, cô dò xét ngồi xuống thật nhẹ, chỉ chiếm một chút ở mép giường, gần Dương Tiêu một chút, cảm giác an toàn của cô tăng lên gấp bội, "Hô—, cứ thế này cho đến sáng là tốt rồi."
Một đêm không mộng mị, đợi Dương Tiêu thức giấc, bầu trời bên ngoài đã sáng tỏ, ánh nắng chiếu qua khe cửa sổ, in xuống mặt đất một vệt sáng rực.
Giấc này Dương Tiêu ngủ rất ngon, nhưng hắn lại cảm thấy hơi ngại ngùng, dù sao cũng đã hứa với Quảng Hồng Nghĩa sẽ thức đêm, ngủ một mạch đến sáng thực sự là quá thiếu trách nhiệm.
Thấy Dương Tiêu tỉnh lại, Quảng Hồng Nghĩa đang ngồi bên bàn cầm tách trà đi tới, đưa cho hắn: "Sở lão đệ, ngủ ngon không?"
"Vẫn… Vẫn ổn."
Quảng Hồng Nghĩa thuận thế ngồi xuống mép giường, trêu chọc: "Này, cậu ngủ ngon thật đấy, tối qua lúc cậu nhờ Tô Đình Đình gọi tôi dậy, tôi còn định nói chuyện với cậu vài câu, kết quả là vừa mới dậy, ngoảnh đầu lại đã thấy cậu ngủ mất rồi, trẻ thật tốt, lăn ra là ngủ được ngay."
"Sở tiên sinh, rửa mặt đi." Tô Đình Đình nói rồi đi tới, tay bưng một chậu đồng, vai khoác chiếc khăn mặt trắng.
Tô Đình Đình lén nháy mắt với Dương Tiêu, Dương Tiêu lập tức hiểu ý, Quảng Hồng Nghĩa không hề biết chuyện mình lười biếng ngủ, Tô Đình Đình đã giúp mình che giấu, đêm qua là cô ấy đã thức thay mình.
Tiếp nhận chậu nước, Dương Tiêu nói tiếng cảm ơn, vừa quay đầu nói chuyện với Quảng Hồng Nghĩa chưa được hai câu, bên ngoài đã có tiếng bước chân dồn dập, Lưu quản gia hốt hoảng chạy tới.
Nhìn thấy ba người Dương Tiêu đều đang ở đây, Lưu quản gia mới hơi giãn ra vẻ căng thẳng, nhưng vẫn thông báo bằng giọng điệu đau buồn: "Ba vị phúc khách, Thi phúc khách chết rồi, thi thể đang trôi trên mặt hồ."
Tin tức này tối qua bọn họ đã biết, nên cũng chẳng có gì là bất ngờ, Quảng Hồng Nghĩa liền đem chuyện đã xảy ra tối qua trên sân khấu kể lại, tất nhiên là ngoại trừ chuyện những đứa trẻ kia ra, sau đó trực tiếp chất vấn Lưu quản gia rốt cuộc còn có chuyện gì giấu giếm bọn họ hay không, bởi vì thứ quỷ quái đêm qua triệu tới căn bản không phải là Hỷ Yêu!
Lưu quản gia sau khi nghe xong thì sắc mặt trở nên hoảng hốt, nửa ngày mới hoàn hồn, "Không phải Hỷ Yêu? Sao… Sao có thể không phải cô ta được?"
"Nếu là Hỷ Yêu thì cái chết của Thi Quan Minh giải thích thế nào đây?" Dương Tiêu cũng góp lời, "Chắc chắn là do sinh thần bát tự kia có vấn đề!"
"Không thể nào, sinh thần bát tự nhất định là của Hỷ Yêu, không sai đâu, chúng tôi đã đặc biệt tìm cao nhân bói toán rồi, tuyệt đối không có vấn đề!" Lưu quản gia kiên quyết phản đối.
"Vào đêm Phong lão gia thành thân đó, có chuyện gì kỳ lạ khác xảy ra không?" Dương Tiêu đổi cách hỏi, dò la tin tức.
Suy nghĩ một lát, Lưu quản gia lắc đầu, "Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng chắc là không có đâu, mấy vị chờ chút, tôi đi gọi lão chưởng quỹ trong phủ đến đây, đêm hôm đó những người của ban hát đến đều được ghi danh, mỗi người đều được lĩnh thường tiền của phủ chúng tôi".
Lưu quản gia vừa bước ra cửa, lại quay đầu nói: "À đúng rồi, mấy vị không cần chờ Sử phúc khách nữa đâu, đêm qua vị Thi phúc khách đi cùng anh ấy đã chết, anh ấy bị lão gia gọi đi hỏi chuyện rồi."
Chờ khoảng một nén hương, một lão ông dung mạo già nua chống gậy bước đến, trên vai còn khoác chiếc túi vải.
Lão ông khoảng chừng ngoài bảy mươi tuổi, nhưng dựa theo mức độ bảo dưỡng của người xưa mà tính, thực tế có lẽ chỉ khoảng sáu mươi, ông lão vừa vào cửa đã lễ phép chắp tay thi lễ, "Tại hạ là chưởng quỹ của phủ, mấy vị chính là phúc khách được lão gia mời đến phải không?"
"Đúng là chúng tôi, lão tiên sinh."
Quan sát Dương Tiêu mấy lần từ trên xuống dưới, lão nhân tháo chiếc túi vải xuống, từ trong đó lấy ra một cuốn sổ bìa ngả vàng dày cộm, "Đây chính là sổ sách chi tiêu bạc của phủ trong đêm hôm đoàn hát đến phủ, còn có chữ ký do chính tay Bạch Ban chủ ghi nhận." Mọi người nhận lấy xem xét kỹ càng, tuy chữ viết trên đó là cổ ngữ, nhưng may là nét chữ rất ngay ngắn, Dương Tiêu cũng đại khái hiểu nội dung bên trong.
Giấy tờ có tất cả là hai bản, một bản ghi một nghìn lượng bạc, một bản khác là hai trăm lượng, hai bản cộng lại Bạch Ban chủ nhận tổng cộng một nghìn hai trăm lượng, vả lại trong giấy tờ còn ghi rõ phải đưa bạc thật, không nhận ngân phiếu, điểm này trùng khớp với những gì Phong lão gia nói.
Còn về sổ sách, bên trong ghi chép đêm đó ngoại trừ chi ra một nghìn hai trăm lượng này ra, còn có một khoản chi khác, những khoản này đại đa số là bạc vụn, người nhận tiền cũng không có tên cụ thể nào, toàn là những cách gọi kỳ lạ.
"Đầu Lộ, Ban Chủ, Đại Đề Điều, Nhị Lộ Giác, Văn Quản Sự, Võ Quản Sự, Tiểu Quản Sự, Đế Ban Tử, Tương Đầu, Kiểm Trường, Quản Thải Hạp Nhân......"
"Đây đều là cái gì mà lộn xộn thế này." Tô Đình Đình càng xem càng mơ hồ.
Lão chưởng quỹ chậm rãi chắp tay, "Các vị ngày thường không nghe hí khúc nên không biết cũng thường tình, gánh hát Bạch Gia xem như là gánh hát có máu mặt trong trấn, cả gánh hát trên dưới có hai, ba mươi con người, chỉ cần đêm đó bước vào Phùng Phủ thì ai cũng được nhận một phần thưởng, nhưng thưởng nhiều hay ít thì lại liên quan đến địa vị và vị trí của người đó trong gánh hát."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.