Ác Mộng Sứ Đồ

Chương 39: Hai Tai Nạn, Chọn Tai Nào Nhẹ Hơn

Ôn Nhu Khuyển Thụy Sư

27/09/2024

Lưu quản gia sau khi nói xong liền rời đi, trở về phòng, Tô Đình Đình cả người vẫn còn ngây ngốc, theo như ý của Lưu quản gia, đêm nay cô phải mặc hí phục của Hỉ Yêu lúc còn sống, đeo trang sức, còn phải trang điểm, sau khi trang điểm xong phải đứng trên sân khấu giả Hỉ Yêu hát hí khúc.

Nói rằng làm như vậy có thể chiêu hồn Hỉ Yêu, để cô ta nhập vào người mình, thế nhưng...như vậy thì cô còn đường sống sao?

"Quảng đại ca, Sở tiên sinh, hai người mau nghĩ cách đi!" Tô Đình Đình sắp khóc đến nơi, bây giờ chỉ hai người bọn họ có thể cứu cô.

Dương Tiêu ra hiệu cho Tô Đình Đình ngồi xuống trước, sau đó chân thành khuyên nhủ: "Tô tiểu thư, tôi biết cô đang lo lắng, nhưng mà cô đừng vội, cô thử suy nghĩ theo một hướng khác, chuyện này chưa chắc đã là chuyện xấu."

Tô Đình Đình nhìn chằm chằm hắn đầy nghi ngờ, vở kịch vừa rồi của Dương Tiêu hay ho như thế nào cô đã được dạy dỗ rồi, hiện tại đối với lời nói của Dương Tiêu một dấu chấm câu cô ta cũng không tin.

Thấy Dương Tiêu một mình không dọa nổi cô ta, Quảng Hồng Nghĩa cũng gia nhập cuộc chiến, "Tô tiểu thư, Sở lão đệ nói không sai, cô nghĩ xem, nếu như cô không đi hát hí khúc, vậy cô sẽ được phái đi làm gì?"

Dương Tiêu nhún vai, làm động tác lặn xuống nước mò đồ vật, một giây sau, Tô Đình Đình sợ hãi đến mức run rẩy.

"Họ... bọn họ sẽ cho tôi đi vớt thi thể!"

"Không phải vớt." Dương Tiêu chính xác, "Là giúp Hỉ Yêu khép đôi mắt chết không nhắm của cô ấy lại, tôi nói cho cô biết, thi thể đó ngâm trong nước 10 năm rồi, chậc chậc... ước chừng sớm đã thối rữa hết rồi, có thể tìm được đôi mắt hay không còn khó nói."

Kí ức đáng sợ không tự chủ được ùa về trong tâm trí, Tô Đình Đình nhớ tới con quỷ nhìn thấy trong bóng nước ở hồ ngày đó, toàn thân sưng vù thối rữa, khuôn mặt quỷ quay lại nhìn mình, Tô Đình Đình tim đập chậm lại.

Hai tai nạn, nếu nhất định phải chọn giữa hát hí khúc và xuống nước, vậy thì vẫn là hát hí khúc thì tốt hơn.

Thấy Tô Đình Đình cam chịu rồi, Dương Tiêu và Quảng Hồng Nghĩa rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, xét cho cùng họ đều là hành động theo nhóm, nếu Tô Đình Đình không chịu đi hát hí khúc, vậy ba người họ chỉ có thể cùng nhau xuống nước vớt thi thể, a không đúng, là giúp Hỉ Yêu khép mắt.



Bất quá Tô Đình Đình không thể không đồng ý, Dương Tiêu ít nhất còn 5 cách thuyết phục cô ấy, nhẹ nhàng không được thì còn mạnh bạo, mạnh bạo không được còn có Quảng Hồng Nghĩa tay cầm chân nến.

Xử lý Tô Đình Đình xong, Quảng Hồng Nghĩa và Dương Tiêu ghé sát đầu vào nhau, nghiên cứu manh mối có được từ Phong lão gia, "Sở lão đệ, cậu có nhận ra không, khi chúng ta nhắc tới đứa con chưa ra đời của nhị thiếu phu nhân, thái độ của Phong lão gia rất kỳ lạ."

"Thật sự không đúng lắm." Hồi tưởng cảnh tượng lúc đó, trên mặt Dương Tiêu hiện lên vẻ nghi hoặc, "Phong lão gia dường như rất chắc chắn sẽ là con trai, hơn nữa ông ấy lo lắng chúng ta sẽ tiếp tục hỏi, liền lấy lý do sức khỏe để vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện."

Quảng Hồng Nghĩa rót cho Dương Tiêu một ly trà, lại rót cho mình một ly, chậm rãi siết chặt ly trà, "Có vẻ như Phong gia rất bí ẩn, Phong lão gia đối với chúng ta vẫn còn giấu giếm"

Đến nước này rồi, vậy mà vẫn còn chuyện giấu giếm bọn họ, Dương Tiêu thực sự khó có thể tưởng tượng rốt cuộc cái Phong lão gia này đã làm bao nhiêu chuyện khuất tất.

Còn về phần Lưu quản gia nói tất cả đều là do Phong lão thái gia sắp đặt, bọn họ có khuyên can thế nào cũng không được, những lời này đều là nhảm nhí, Phong lão thái gia lúc chết thì chuyện này còn chưa bắt đầu, Hỉ Yêu cũng còn sống sờ sờ ra đấy, nếu như có ý muốn ngăn cản, thì mọi chuyện căn bản sẽ không xảy ra.

Cái gì mà tình cờ nhặt được cổ tàn quyển, Dương Tiêu hoài nghi tà thuật này chính là Phong lão gia tốn hết tâm tư tìm đến, Phong lão thái gia có khả năng là hoàn toàn không biết chuyện này, thi thể của ông ta bất quá cũng chỉ là công cụ gieo Hỷ của Phong lão gia mà thôi.

Ba câu cổ ngữ được lưu truyền, đến nay hai câu sau đều đã có lai lịch rõ ràng, chỉ còn duy nhất câu đầu tiên "Con gái đầu lòng không gả ra ngoài" vẫn chưa có manh mối.

Dương Tiêu và Quảng Hồng Nghĩa đưa ra nhiều giả thiết, nhưng không có cái nào hoàn toàn trùng khớp, hai người dứt khoát cũng không suy đoán lung tung nữa, nhân lúc trời còn chưa tối, lần lượt nghỉ ngơi.

Kế hoạch ban đầu của hôm nay là xuất phủ tìm kiếm manh mối, trong tay Dương Tiêu còn có địa chỉ của vị Di tế gia kia, rạp hát mà gánh hát nhà họ Bạch từng biểu diễn cũng cần phải ghé qua, thế nhưng thi thể của tam thiếu gia vẫn trôi nổi trên mặt hồ, thời tiết quỷ quái này lại kỳ dị như vậy, Lưu quản gia đương nhiên không chịu để bọn họ rời đi.

Bầu trời bên ngoài âm u thêm mấy phần, vẫn còn mưa lất phất, mây đen phủ xuống càng thấp hơn, khung cảnh như thể trước khi ngày tận thế ập đến, dường như chỉ chốc lát nữa thôi, sẽ có chuyện cực kỳ khủng khiếp xảy ra.

Tà thuật mà nhà họ Phong sử dụng đã hoàn toàn không đúng rồi, cái gọi là năm Đắc Hỷ vậy mà lại liên tiếp mất đi người, nghe Lưu quản gia nói thì việc buôn bán cũng xuống dốc thảm hại, còn về phần vấn đề nằm ở đâu, thì Dương Tiêu cũng không rõ.

Trong một căn phòng khác, Thi Quan Minh khép hờ cửa sổ, xoay người lại, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, "Sử đại ca, thời tiết bên ngoài ngày càng đáng sợ rồi."



Sử Đại Lực ngồi bên cạnh bàn, lông mày hơi nhíu lại, "Cái thứ ở trong hồ kia sắp thành tai tinh rồi, oán khí nặng nề vậy mà thu hút cả hành thi trong nước tới đây."

"Vậy... vậy chúng ta đêm nay phải làm sao?", Thi Quan Minh thực sự sợ hãi, hắn vừa nghĩ tới cảnh tượng kia là chân tay đã run rẩy, "Chẳng lẽ thật sự phải xuống nước khép mắt cho nữ quỷ sao?"

Sử Đại Lực liếc mắt nhìn hắn với vẻ chán ghét, "Chứ còn sao nữa, hay là anh nghĩ Quảng Hồng Nghĩa và bọn họ sẽ thay chúng ta đi làm việc này? Bọn họ sẽ tốt bụng như vậy sao?"

"Không phải, ý tôi là chẳng phải phải xem ý của Tô Đình Đình kia sao? Bảo cô ta hóa trang thành quỷ đóng kịch, với tính cánh nhút nhát của cô ta chắc chắn không dám đi đâu."

"Không dám đóng vai quỷ, vậy thì cô ta dám xuống nước tìm thi thể à?", Sử Đại Lực hoàn toàn không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của Thi Quan Minh, nếu không phải vẫn cần dùng tới anh ta, thì hắn đã sớm ném anh ta ra ngoài rồi, một lúc sau, Sử Đại Lực bình tĩnh lại được, thái độ cũng ôn hòa hơn nhiều.

"Thi huynh đệ, anh nghĩ mà xem, với tính cách của Quảng Hồng Nghĩa và Sở Hi, cho dù Tô Đình Đình không đi, thì bọn họ còn nhiều cách ép cô ta đi, à đúng rồi, còn tên Sở Hi kia anh phải cẩn thận, hắn ta chắc chắn không phải người mới, nhất định là lão làng giả dạng, mục đích chính là khiến cho người khác lơ là cảnh giác."

Nói đến đây, Sử Đại Lực hạ thấp giọng, ngữ khí mang theo chút cảnh báo: "Tôi nghi ngờ Quảng Hồng Nghĩa và Sở Hi là đồng bọn, bọn họ đã quen biết nhau từ trước khi vào đây, một người ra mặt, một người đứng sau giật dây, Hứa Túc kia chính là bị hai người bọn họ hại chết!"

"Bọn chúng cùng giuộc với Kha Long, e rằng… e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ ra tay với chúng ta."

Thi Quan Minh càng nghe càng bồn chồn: "Vậy phải làm sao? Còn nữa, Sử đại ca, làm sao anh nhìn ra được?"

Sử Đại Lực cười lạnh trong lòng, Thi Quan Minh này quả nhiên chẳng sáng dạ chút nào, nhưng hắn đã sớm nghĩ ra lời giải thích, dối trá đơn thuần chắc chắn sẽ không qua mặt được ai, thật giả lẫn lộn mới khiến đối phương khó lòng đề phòng, "Thi huynh đệ, anh thử nghĩ kỹ xem, lúc nãy, chẳng phải Quảng Hồng Nghĩa có hỏi Phong lão gia có nữ nhi nào không ư?"

"Đúng vậy." Thi Quan Minh khó hiểu nhìn Sử Đại Lực.

"Sau đó, tên Sơ Hi kia nói gì? Hắn nói đùa rằng có lẽ Phong lão gia là kẻ phong lưu đa tình, lỡ bên ngoài có con rơi con rớt mà Lưu quản gia không hay biết." Sử Đại Lực cười ẩn ý, "Dám mạo hiểm đắc tội với Lưu quản gia để nói ra lời trêu chọc chẳng đúng lúc ấy, anh không thấy kỳ lạ sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Mộng Sứ Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook