Chương 46: Nó Tới Rồi
Ôn Nhu Khuyển Thụy Sư
27/09/2024
Dựa theo sự hiểu biết của Sử Đại Lực về vở kịch quỷ này, thì đêm nay việc xuống nước tìm thi thể là một khâu bắt buộc, không liên quan đến việc xuống bao nhiêu người, người xuống nước biết bơi hay không, chỉ cần đáp ứng đủ yêu cầu xuống nước là được.
Nói cách khác, chỉ cần phía bên kia mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi thì chắc chắn sẽ tìm thấy thi thể của Hỉ Yêu, bởi thế nên việc này giao phó cho Thi Quan Minh một mình là đủ rồi.
Ngay cả khi ở dưới nước có bất kỳ biến cố gì phát sinh thì người gánh chịu nguy hiểm cũng sẽ là Thi Quan Minh, điều hắn cần làm là phải tiếp tục sống sót và mang theo manh mối rời đi.
Giờ phút này, dưới lớp nước đen kịt như mực, Thi Quan Minh cũng chẳng biết mình đang ở độ sâu bao nhiêu. Nơi này tầm nhìn vô cùng kém, hắn ta chỉ còn biết cố nín hơi, liều lĩnh lao mình xuống.
Dòng nước hồ băng giá, khung cảnh xa lạ, tất cả đều đang bào mòn chút can đảm ít ỏi của Thi Quan Minh. Hắn mấy lần định bỏ cuộc, muốn nổi lên mặt nước để thở, nhưng lời cảnh cáo của Sử Đại Lực vẫn còn văng vẳng bên tai: "Nổi lên sẽ bị quỷ nhìn thấy."
Giữa lòng hồ sâu tối, niềm an ủi duy nhất chính là Sử Đại Lực, người đang chiến đấu cùng hắn. Đáng tiếc, xung quanh chỉ có một màu đen đặc quánh, nhất thời hắn không thể nhìn thấy bóng dáng người anh em.
Hít một hơi thật sâu, Thi Quan Minh cố gắng lặn sâu hơn. Dần dần, hắn cũng đến gần vùng sáng đỏ đó. Chờ đến khi nhìn rõ nguồn sáng, hắn bất giác ngẩn người ra, đó thế mà là một chiếc đèn lồng đỏ đang trôi lập lờ trong nước.
Trong ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc đèn lồng, một bóng đen khổng lồ lờ lững ẩn hiện dưới làn nước đục ngầu. Sau phút bàng hoàng ban đầu, Thi Quan Minh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn biết mình tìm đúng rồi, Sử Đại Lực nói đúng, chắc chắn đây là con thuyền chở Hỉ Yêu năm đó.
Bơi về phía cái bóng, con thuyền còn lớn hơn so với tưởng tượng của hắn. Từ trên xuống dưới đều được sơn màu đỏ, nó chìm đắm dưới đáy hồ, giống như một cỗ quan tài đỏ tươi nồng nặc mùi máu.
Toàn bộ con thuyền đã mục nát vì bị ngâm trong nước lâu ngày. Mặc dù kết cấu vẫn còn nguyên vẹn nhưng chỉ cần dùng một chút lực, Thi Quan Minh đã có thể bẻ gãy được một mảnh gỗ.
Hiện hắn đang ở vị trí đuôi thuyền. Cột buồm cột thi thể chắc hẳn ở phía đầu thuyền. Thi Quan Minh men theo khoang thuyền tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã tìm thấy cột buồm.
Khó có thể tin nổi, bao năm trôi qua, cột buồm vẫn chưa gãy đổ. Nó như một thanh kiếm sắc nhọn cắm trên con thuyền, chôn vùi con thuyền và tội ác của nó xuống đáy hồ sâu hun hút.
Men theo cột buồm, hắn tìm thấy một cọc gỗ được buộc chi chít dây thừng ở phía dưới. Đầu dây thừng còn lại kéo dài lên phía trên, không nhìn thấy điểm dừng. Hình ảnh rợn người ấy ẩn hiện trong làn nước lạnh lẽo như dẫn đến một thế giới khác - một thế giới bí ẩn và đáng sợ.
"Tìm thấy rồi!"
Trong lòng Thi Quan Minh trào dâng một tia vui mừng, đầu dây thừng bên kia chắc chắn đang cột thi thể Hỷ Yêu. Hắn lần theo dây thừng chậm rãi tìm kiếm, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Lúc này mà nói không sợ thì là giả. Bởi lẽ, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ phải đối mặt với một thi thể đáng sợ đang treo lơ lửng trong nước, còn phải nhắm mắt cho cô.
Dây thừng một đường kéo dài lên, Thi Quan Minh càng bơi càng cảm thấy không ổn, xung quanh cũng mơ hồ hiện ra ánh sáng. Lẽ thường theo độ sâu này đã gần đến mặt nước rồi, tại sao thi thể Hỷ Yêu lại cách mặt nước gần như vậy?
Còn chưa kịp suy nghĩ tiếp, trên đầu đột nhiên lộ ra ánh sáng le lói. Thi Quan Minh hoảng hốt ngẩng đầu lên. Hắn thấy một thi thể đang nổi lềnh bềnh cách đó vài mét.
Là thi thể của Tam Thiếu Gia, hắn nhớ bộ đồ kia!
Nhưng rất nhanh, hắn mơ hồ nhìn thấy trong làn nước một sợi dây thừng đang xoắn xuýt. Một đầu ở trong tay hắn, đầu dây còn lại bị trói vào chân Tam Thiếu Gia.
Cơ thể bỗng chốc rợn lên một cái, Thi Quan Minh không nhìn rõ mặt Tam Thiếu Gia. Mái tóc ướt sũng xõa tung như rong rêu che lấp tất cả, nhưng hắn lại cảm nhận được một luồng mắt oán độc đang nhìn chằm chằm, Tam Thiếu Gia đang nhìn hắn!
Dù không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao Hỷ Yêu lại biến thành Tam Thiếu Gia, nhưng nhất định là chỗ nào đó đã xảy ra chuyện, quỷ hí... Nhất định chỗ quỷ hí đã xảy ra chuyện!
Không còn quan tâm đến lời dặn của Sử Đại Lực nữa, Thi Quan Minh quay đầu bơi về phía khác. Hắn phải cách xa Tam Thiếu Gia, sau đó lập tức nồi lên mặt nước!
Dù sao không có hắn, dưới nước còn có Sử Đại Lực, anh ta là người chơi cũ, chắc chắn có cách ứng phó với tình hình hiện tại.
Hắn không ngoái đầu lại, bơi ra xa một khoảng cách, mãi đến khi ngẩng đầu lên, cảnh tượng trên đỉnh đầu khiến hắn tuyệt vọng, Tam Thiếu Gia vẫn đứng im trên đỉnh đầu, không nhúc nhích, hơn nữa khoảng cách giữa hai người còn rút ngắn lại rất nhiều.
Theo một trận run rẩy của thi thể Tam Thiếu Gia, mái tóc che khuất trên mặt xõa ra, Thi Quan Minh nhìn thấy khuôn mặt sưng phù thối rữa ẩn sau mái tóc.
Đây căn bản không phải là Tam Thiếu Gia, đây là Hỉ Yêu!
Thế nhưng Hỉ Yêu làm thế nào lại đóng giả Tam Thiếu Gia? Hơn nữa, quỷ hí còn chưa kết thúc, oan hồn của cô giờ đáng lẽ phải ở trên sân khấu hát hí mới đúng!
Thế nhưng những câu hỏi này đã định trước là không có đáp án, ít nhất Thi Quan Minh sẽ không thể nhìn thấy được, ký ức cuối cùng của hắn dừng lại ở cảnh tượng thi thể thối rữa kia đè xuống.
Trên thuyền, Sử Đại Lực cũng không ngờ rằng, Tam Thiếu Gia lại do Hỉ Yêu giả mạo, thế nhưng hắn lập tức ý thức được là quỷ hí đêm nay đã xảy ra vấn đề.
Nếu quỷ hí không thể hát được nữa, vậy thì việc hắn ở lại hồ cũng chẳng còn ý nghĩa gì, nghĩ đến đây, Sử Đại Lực quyết định lái thuyền rời đi trước, thế nhưng, mặt hồ vốn yên ả bỗng dưng dâng lên một màn sương mù dày đặc, xung quanh bị bao phủ bởi sương mù, trong nhất thời khiến người ta không phân biệt được phương hướng.
Sử Đại Lực hít một hơi thật sâu, có vẻ như đối phương không định để cho hắn dễ dàng rời đi như vậy.
Trên mặt hồ trắng xóa dần dần vang lên tiếng nước, tiếng nước từ xa đến gần, Sử Đại Lực buộc bản thân phải bình tĩnh lại, án binh bất động, nghe tiếng đoán hình.
Rất nhanh, âm thanh kia đã tới trước mặt, là Thi Quan Minh, kẻ đã vùng vẫy chìm xuống đáy hồ lúc trước, Thi Quan Minh bơi về phía thuyền với động tác kỳ quái, ngẩng đầu, chìa tay về phía Sử Đại Lực đầy gấp gáp: "Sử đại ca, nhanh, nhanh kéo tôi lên!"
Từ trên cao nhìn xuống hắn ta, Sử Đại Lực im lặng không nói.
"Sử đại ca, nhanh lên, tôi vất vả lắm mới thoát ra được, thứ đó quá kinh khủng, Tam Thiếu Gia là do Hỉ Yêu giả mạo, đầu dây thừng kia chính là tên Tam Thiếu Gia giả, chúng ta đều bị lừa rồi!". Thi Quan Minh vừa giải thích vừa quay đầu nhìn về phía xa xa, như thể phía sau có thứ gì đó đang đuổi theo.
"Sử đại ca nhanh lên! Cứu tôi với, nó tới rồi! Nó tới rồi!"
Vỗ mạnh vào mạn thuyền, theo tiếng kêu cứu tuyệt vọng của Thi Quan Minh, một thứ từ trong màn sương mù dày đặc ở phía xa trôi tới.
Đó là một thi thể, mặc trên người một bộ quần áo đẹp đẽ, úp mặt xuống nước, tứ chi quắn quéo, cứ thế lặng lẽ trôi tới.
Thi Quan Minh đang ngâm mình trong nước sững sờ tại chỗ, bởi vì thi thể này lại mặc quần áo y hệt hắn, cũng là mái tóc ngắn lởm chởm.
Thu hồi tầm mắt, Sử Đại Lực nhìn về phía Thi Quan Minh đang ở dưới thuyền, mượn ánh sáng trên thuyền, mặt nước bên người Thi Quan Minh căn bản không hề in ra cái bóng nào.
Thi Quan Minh đã chết.
Hắn cứ tưởng mình đã trốn thoát, nhưng thực chất kẻ trốn thoát chỉ là oan hồn mà thôi, người chết đuối sẽ tìm kiếm người thay thế gần đó, điều này giống như một loại bản năng hơn.
Nhìn thấy thi thể của chính mình, Thi Quan Minh đột nhiên im bặt, giây tiếp theo, khuôn mặt còn mang nét thanh tú bắt đầu rỉ ra một lượng lớn nước bẩn lẫn bùn đất, từ trong miệng, khoang mũi, thậm chí là cả trong mắt, cảnh tượng kinh khủng vạn phần.
Nói cách khác, chỉ cần phía bên kia mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi thì chắc chắn sẽ tìm thấy thi thể của Hỉ Yêu, bởi thế nên việc này giao phó cho Thi Quan Minh một mình là đủ rồi.
Ngay cả khi ở dưới nước có bất kỳ biến cố gì phát sinh thì người gánh chịu nguy hiểm cũng sẽ là Thi Quan Minh, điều hắn cần làm là phải tiếp tục sống sót và mang theo manh mối rời đi.
Giờ phút này, dưới lớp nước đen kịt như mực, Thi Quan Minh cũng chẳng biết mình đang ở độ sâu bao nhiêu. Nơi này tầm nhìn vô cùng kém, hắn ta chỉ còn biết cố nín hơi, liều lĩnh lao mình xuống.
Dòng nước hồ băng giá, khung cảnh xa lạ, tất cả đều đang bào mòn chút can đảm ít ỏi của Thi Quan Minh. Hắn mấy lần định bỏ cuộc, muốn nổi lên mặt nước để thở, nhưng lời cảnh cáo của Sử Đại Lực vẫn còn văng vẳng bên tai: "Nổi lên sẽ bị quỷ nhìn thấy."
Giữa lòng hồ sâu tối, niềm an ủi duy nhất chính là Sử Đại Lực, người đang chiến đấu cùng hắn. Đáng tiếc, xung quanh chỉ có một màu đen đặc quánh, nhất thời hắn không thể nhìn thấy bóng dáng người anh em.
Hít một hơi thật sâu, Thi Quan Minh cố gắng lặn sâu hơn. Dần dần, hắn cũng đến gần vùng sáng đỏ đó. Chờ đến khi nhìn rõ nguồn sáng, hắn bất giác ngẩn người ra, đó thế mà là một chiếc đèn lồng đỏ đang trôi lập lờ trong nước.
Trong ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc đèn lồng, một bóng đen khổng lồ lờ lững ẩn hiện dưới làn nước đục ngầu. Sau phút bàng hoàng ban đầu, Thi Quan Minh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn biết mình tìm đúng rồi, Sử Đại Lực nói đúng, chắc chắn đây là con thuyền chở Hỉ Yêu năm đó.
Bơi về phía cái bóng, con thuyền còn lớn hơn so với tưởng tượng của hắn. Từ trên xuống dưới đều được sơn màu đỏ, nó chìm đắm dưới đáy hồ, giống như một cỗ quan tài đỏ tươi nồng nặc mùi máu.
Toàn bộ con thuyền đã mục nát vì bị ngâm trong nước lâu ngày. Mặc dù kết cấu vẫn còn nguyên vẹn nhưng chỉ cần dùng một chút lực, Thi Quan Minh đã có thể bẻ gãy được một mảnh gỗ.
Hiện hắn đang ở vị trí đuôi thuyền. Cột buồm cột thi thể chắc hẳn ở phía đầu thuyền. Thi Quan Minh men theo khoang thuyền tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã tìm thấy cột buồm.
Khó có thể tin nổi, bao năm trôi qua, cột buồm vẫn chưa gãy đổ. Nó như một thanh kiếm sắc nhọn cắm trên con thuyền, chôn vùi con thuyền và tội ác của nó xuống đáy hồ sâu hun hút.
Men theo cột buồm, hắn tìm thấy một cọc gỗ được buộc chi chít dây thừng ở phía dưới. Đầu dây thừng còn lại kéo dài lên phía trên, không nhìn thấy điểm dừng. Hình ảnh rợn người ấy ẩn hiện trong làn nước lạnh lẽo như dẫn đến một thế giới khác - một thế giới bí ẩn và đáng sợ.
"Tìm thấy rồi!"
Trong lòng Thi Quan Minh trào dâng một tia vui mừng, đầu dây thừng bên kia chắc chắn đang cột thi thể Hỷ Yêu. Hắn lần theo dây thừng chậm rãi tìm kiếm, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Lúc này mà nói không sợ thì là giả. Bởi lẽ, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ phải đối mặt với một thi thể đáng sợ đang treo lơ lửng trong nước, còn phải nhắm mắt cho cô.
Dây thừng một đường kéo dài lên, Thi Quan Minh càng bơi càng cảm thấy không ổn, xung quanh cũng mơ hồ hiện ra ánh sáng. Lẽ thường theo độ sâu này đã gần đến mặt nước rồi, tại sao thi thể Hỷ Yêu lại cách mặt nước gần như vậy?
Còn chưa kịp suy nghĩ tiếp, trên đầu đột nhiên lộ ra ánh sáng le lói. Thi Quan Minh hoảng hốt ngẩng đầu lên. Hắn thấy một thi thể đang nổi lềnh bềnh cách đó vài mét.
Là thi thể của Tam Thiếu Gia, hắn nhớ bộ đồ kia!
Nhưng rất nhanh, hắn mơ hồ nhìn thấy trong làn nước một sợi dây thừng đang xoắn xuýt. Một đầu ở trong tay hắn, đầu dây còn lại bị trói vào chân Tam Thiếu Gia.
Cơ thể bỗng chốc rợn lên một cái, Thi Quan Minh không nhìn rõ mặt Tam Thiếu Gia. Mái tóc ướt sũng xõa tung như rong rêu che lấp tất cả, nhưng hắn lại cảm nhận được một luồng mắt oán độc đang nhìn chằm chằm, Tam Thiếu Gia đang nhìn hắn!
Dù không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao Hỷ Yêu lại biến thành Tam Thiếu Gia, nhưng nhất định là chỗ nào đó đã xảy ra chuyện, quỷ hí... Nhất định chỗ quỷ hí đã xảy ra chuyện!
Không còn quan tâm đến lời dặn của Sử Đại Lực nữa, Thi Quan Minh quay đầu bơi về phía khác. Hắn phải cách xa Tam Thiếu Gia, sau đó lập tức nồi lên mặt nước!
Dù sao không có hắn, dưới nước còn có Sử Đại Lực, anh ta là người chơi cũ, chắc chắn có cách ứng phó với tình hình hiện tại.
Hắn không ngoái đầu lại, bơi ra xa một khoảng cách, mãi đến khi ngẩng đầu lên, cảnh tượng trên đỉnh đầu khiến hắn tuyệt vọng, Tam Thiếu Gia vẫn đứng im trên đỉnh đầu, không nhúc nhích, hơn nữa khoảng cách giữa hai người còn rút ngắn lại rất nhiều.
Theo một trận run rẩy của thi thể Tam Thiếu Gia, mái tóc che khuất trên mặt xõa ra, Thi Quan Minh nhìn thấy khuôn mặt sưng phù thối rữa ẩn sau mái tóc.
Đây căn bản không phải là Tam Thiếu Gia, đây là Hỉ Yêu!
Thế nhưng Hỉ Yêu làm thế nào lại đóng giả Tam Thiếu Gia? Hơn nữa, quỷ hí còn chưa kết thúc, oan hồn của cô giờ đáng lẽ phải ở trên sân khấu hát hí mới đúng!
Thế nhưng những câu hỏi này đã định trước là không có đáp án, ít nhất Thi Quan Minh sẽ không thể nhìn thấy được, ký ức cuối cùng của hắn dừng lại ở cảnh tượng thi thể thối rữa kia đè xuống.
Trên thuyền, Sử Đại Lực cũng không ngờ rằng, Tam Thiếu Gia lại do Hỉ Yêu giả mạo, thế nhưng hắn lập tức ý thức được là quỷ hí đêm nay đã xảy ra vấn đề.
Nếu quỷ hí không thể hát được nữa, vậy thì việc hắn ở lại hồ cũng chẳng còn ý nghĩa gì, nghĩ đến đây, Sử Đại Lực quyết định lái thuyền rời đi trước, thế nhưng, mặt hồ vốn yên ả bỗng dưng dâng lên một màn sương mù dày đặc, xung quanh bị bao phủ bởi sương mù, trong nhất thời khiến người ta không phân biệt được phương hướng.
Sử Đại Lực hít một hơi thật sâu, có vẻ như đối phương không định để cho hắn dễ dàng rời đi như vậy.
Trên mặt hồ trắng xóa dần dần vang lên tiếng nước, tiếng nước từ xa đến gần, Sử Đại Lực buộc bản thân phải bình tĩnh lại, án binh bất động, nghe tiếng đoán hình.
Rất nhanh, âm thanh kia đã tới trước mặt, là Thi Quan Minh, kẻ đã vùng vẫy chìm xuống đáy hồ lúc trước, Thi Quan Minh bơi về phía thuyền với động tác kỳ quái, ngẩng đầu, chìa tay về phía Sử Đại Lực đầy gấp gáp: "Sử đại ca, nhanh, nhanh kéo tôi lên!"
Từ trên cao nhìn xuống hắn ta, Sử Đại Lực im lặng không nói.
"Sử đại ca, nhanh lên, tôi vất vả lắm mới thoát ra được, thứ đó quá kinh khủng, Tam Thiếu Gia là do Hỉ Yêu giả mạo, đầu dây thừng kia chính là tên Tam Thiếu Gia giả, chúng ta đều bị lừa rồi!". Thi Quan Minh vừa giải thích vừa quay đầu nhìn về phía xa xa, như thể phía sau có thứ gì đó đang đuổi theo.
"Sử đại ca nhanh lên! Cứu tôi với, nó tới rồi! Nó tới rồi!"
Vỗ mạnh vào mạn thuyền, theo tiếng kêu cứu tuyệt vọng của Thi Quan Minh, một thứ từ trong màn sương mù dày đặc ở phía xa trôi tới.
Đó là một thi thể, mặc trên người một bộ quần áo đẹp đẽ, úp mặt xuống nước, tứ chi quắn quéo, cứ thế lặng lẽ trôi tới.
Thi Quan Minh đang ngâm mình trong nước sững sờ tại chỗ, bởi vì thi thể này lại mặc quần áo y hệt hắn, cũng là mái tóc ngắn lởm chởm.
Thu hồi tầm mắt, Sử Đại Lực nhìn về phía Thi Quan Minh đang ở dưới thuyền, mượn ánh sáng trên thuyền, mặt nước bên người Thi Quan Minh căn bản không hề in ra cái bóng nào.
Thi Quan Minh đã chết.
Hắn cứ tưởng mình đã trốn thoát, nhưng thực chất kẻ trốn thoát chỉ là oan hồn mà thôi, người chết đuối sẽ tìm kiếm người thay thế gần đó, điều này giống như một loại bản năng hơn.
Nhìn thấy thi thể của chính mình, Thi Quan Minh đột nhiên im bặt, giây tiếp theo, khuôn mặt còn mang nét thanh tú bắt đầu rỉ ra một lượng lớn nước bẩn lẫn bùn đất, từ trong miệng, khoang mũi, thậm chí là cả trong mắt, cảnh tượng kinh khủng vạn phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.