Chương 47: Đứa Trẻ Ăn Tế Phẩm
Ôn Nhu Khuyển Thụy Sư
27/09/2024
Cùng với việc thi thể của Thi Quan Minh chìm xuống nước, màn sương trên hồ cũng dần tan đi, Sử Đại Lực nắm bắt thời cơ lái thuyền chạy về phía bờ.
Vừa lên bờ không lâu, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập đến gần, ngoảnh đầu nhìn lại, một chiếc đèn lồng màu trắng từ góc rẽ trôi ra.
Người cầm chiếc đèn lồng màu trắng là Sở Hi, Quảng Hồng Nghĩa đi theo phía sau, nhìn kỹ, Quảng Hồng Nghĩa đang hơi khom lưng, phía sau còn cõng một người.
"Chuyện gì thế này?", Sử Đại Lực chạy đến, sương khí trên mặt hồ đã tan hết, đám mây đen trên đầu cũng tách ra khe hở, ánh trăng rọi xuống, nguy hiểm đêm nay coi như đã qua.
Tay Sử Đại Lực cũng đang xách đèn lồng, Dương Tiêu lúc nãy đã chú ý tới hắn, "Kiệt sức rồi, hát đến câu cuối cùng thì bất tỉnh".
Quảng Hồng Nghĩa nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Thi Quan Minh đâu, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, "Thi Quan Minh đâu?"
"Hắn… hắn chết rồi". Sử Đại Lực đỏ hoe khóe mắt, "Tôi muốn cứu hắn, nhưng không thể, dưới nước xảy ra vấn đề, Hỉ Yêu giả dạng thành Tam thiếu gia, cô ta chưa đi, cô ta vẫn còn ở đó!".
Quảng Hồng Nghĩa sững sờ, nhìn Sử Đại Lực đầy vẻ khó tin, "Sao lại thế được, chẳng phải oan hồn Hỉ Yêu đã đi hát hí khúc sao?".
Câu nói này đã triệt để khơi dậy nghi hoặc trong lòng Dương Tiêu, hắn ta vốn đã cảm thấy con quỷ ca kịch trên sân khấu có gì đó không đúng, giọng hát khác với lúc nghe ở ven hồ, nhưng dùng Âm Dương Nhãn quan sát, trên đài hát đúng là quỷ chết đuối, hơn nữa giọng hát và kỹ xảo đều thượng thừa, những điểm này đều khớp với đặc điểm của Hỉ Yêu.
"Anh có chắc chắn dưới nước là Hỉ Yêu?" So với những điều này, Dương Tiêu lại càng hoài nghi phán đoán của Sử Đại Lực.
"Không sai, tôi tận mắt nhìn thấy, Hỉ Yêu mặc đồ Tam thiếu gia, nổi trên mặt nước, khuôn mặt cô ta hoàn toàn thối rữa, thi thể Tam thiếu gia mới ngâm dưới nước một ngày, tuyệt đối không thể biến thành dáng vẻ kinh tởm như thế".
Sử Đại Lực vẫn rợn tóc gáy khi nhớ lại khuôn mặt Tam thiếu gia lộ ra khi thi thể trôi xuôi dòng, hơn nữa còn có lời của Thi Quan Minh làm chứng, "Đầu kia sợi dây thừng dưới nước được buộc vào chân Tam thiếu gia, khẳng định thi thể đó chính là Hỉ Yêu!".
Ngay sau đó, Sử Đại Lực đã nhanh chóng giải thích cho hai người họ sự việc xảy ra trên hồ, tất nhiên, trong câu chuyện, hắn ta đã bỏ qua việc mình đã tính kế Thi Quan Minh.
Trong câu chuyện mới, Sử Đại Lực là người đầu tiên xuống nước, dẫn Thi Quan Minh cùng nhau tìm kiếm, nhưng do tầm nhìn dưới nước cực kỳ kém, Sử Đại Lực đã bị lạc đường, cuối cùng buộc phải nổi lên mặt nước để lấy hơi, còn Thi Quan Minh tự nhiên là đã tìm thấy con thuyền, cũng tìm thấy Hỉ Yêu, nên mới bị giết.
Điều này cũng giải thích hoàn hảo cho góc nhìn trong lời kể sau đó tại sao Sử Đại Lực lại nhìn thấy từ trên mặt nước.
Thêm nữa, Sử Đại Lực cũng không giấu giếm việc oan hồn của Thi Quan Minh đã tìm đến hắn, đồng thời kể rõ ràng từng lời nói cũng như biểu hiện của Thi Quan Minh.
Suy ngẫm một lát, Dương Tiêu phán đoán Sử Đại Lực sẽ không lừa mình trong chuyện quan trọng như thế này, dưới nước thực sự có vấn đề, hung thủ giết người cũng chính là Hỉ Yêu.
Vậy điểm mấu chốt của vấn đề xuất hiện ở đâu, nếu Hỉ Yêu đã ở trong hồ, thì đêm nay, kẻ ca hát trên sân khấu là ai? Hoặc phải nói rốt cuộc là thứ quỷ quái gì?
Nhìn bộ dáng ướt sũng liên tục run rẩy của Sử Đại Lực, Quảng Hồng Nghĩa đề nghị cho hắn ta qua phòng họ để qua đêm, nhân tiện mọi người tụ tập lại để làm rõ đầu đuôi sự việc, nhưng Sử Đại Lực lắc đầu từ chối, với lý do sợ mình bị Hỉ Yêu theo dõi sẽ liên lụy đến mọi người.
Đợi khi về tới phòng, an tĩnh đặt Tô Đình Đình đang hôn mê xong, Dương Tiêu và Quảng Hồng Nghĩa ngồi lại với nhau. Trải nghiệm của đêm nay quá kích thích và nguy hiểm, khiến cho đến giờ hai người vẫn chưa hoàn hồn.
"Quảng đại ca, anh nghĩ thế nào về lời của Sử Đại Lực?" Dương Tiêu cất lời.
Quảng Hồng Nghĩa lạnh lùng hừ một tiếng, "Nhiều nhất chỉ tin được một nửa, cái chết của Thi Quan Minh chắc chắn liên quan đến hắn ta, tôi không tin một lão tay chơi như Sử Đại Lực lại không thể tìm thấy con thuyền Bá Hỉ, nhưng một tay mới như Thi Quan Minh lại dễ dàng tìm thấy như thế."
"Nhưng tôi nghĩ về chuyện Hỉ Yêu, hẳn anh ta không gạt chúng ta, xét cho cùng, Thi Quan Minh chết là thật, không thể nào giả được, mà oan hồn trong phủ đều bị thu hút bởi vở diễn kia, kẻ ra tay giết người, ngoại trừ Hỉ Yêu, tôi không nghĩ ra kẻ nào khác." Quan điểm của Quảng Hồng Nghĩa trùng với Dương Tiêu, nghi vấn lúc này ngày càng rõ ràng, rất có thể là nghi thức chiêu hồn đã xảy ra vấn đề, oan hồn bọn họ chiêu đến không phải Hỉ Yêu.
"Là Phong gia muốn hại chúng ta sao?" Sắc mặt Quảng Hồng Nghĩa ngờ vực, "Bọn họ đưa bát tự giả cho chúng ta, người này căn bản không phải Hỉ Yêu!"
Dương Tiêu chưa kịp lên tiếng, Quảng Hồng Nghĩa lại tự mình phủ nhận giả thiết vừa rồi, "Nhưng… nhưng như vậy không hợp lý, hại chết chúng ta thì có lợi gì cho bọn họ chứ? Thân phận của chúng ta là phúc khách, nếu chúng ta không bảo vệ được Phong gia thì bọn họ chẳng phải cũng đến đường cùng sao?"
Manh mối thì không ít, nhưng lại rất lộn xộn, giống như một cuộn len rối tung, nhất thời khiến người ta không biết phải làm sao, Dương Tiêu nhìn Tô Đình Đình, thở dài một hơi, "Xem ra chỉ có thể đợi cô ấy tỉnh lại, chắc chắn cô ấy biết một số chuyện."
Lúc xem kịch, Dương Tiêu đã ý thức được Tô Đình Đình bị nhập hồn trên sân khấu có ý thức tự chủ, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà hắn không nhìn thấy được.
Tính Dương Tiêu ôn hòa nên có thể chờ, nhưng Quảng Hồng Nghĩa thì không thể chờ được nữa, giây tiếp theo hắn liền trực tiếp đứng dậy, "Không cần chờ, tôi đi gọi cô ấy dậy."
Lúc đi tới tiện tay xách theo chân nến trên bàn, một lát sau, chỉ thấy Tô Đình Đình giật mình bật dậy, cảnh tượng đó chẳng khác nào xác chết vùng dậy.
"Quỷ! Có quỷ!" Tô Đình Đình hét lên, "Có quỷ đang đâm tôi!"
Cảnh tượng này cũng dọa Quảng Hồng Nghĩa run lên một cái, vội vàng che miệng Tô Đình Đình lại, "Nhỏ tiếng thôi! Không có quỷ đâu, là bọn tôi đã về rồi!"
Mãi đến khi Dương Tiêu đi tới, Tô Đình Đình mới hơi bình tĩnh lại, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh, nhưng ngay sau đó, dường như Tô Đình Đình đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nắm chặt lấy tay Dương Tiêu, giọng run rẩy nói: "Những... những đứa trẻ quỷ kia đâu rồi? Có phải chúng đã đi theo chúng ta không?"
Lời này khiến Dương Tiêu và Quảng Hồng Nghĩa đứng hình mất một lúc, Dương Tiêu ngẩn ra một hồi lâu mới phản ứng lại, "Đứa trẻ quỷ?"
"Đúng vậy, chính là... chính là đám trẻ con vây quanh đồ cúng kia, trời ơi, đáng sợ muốn chết......." Tô Đình Đình vừa nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy liền tái mặt.
Dương Tiêu đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Ý cô là tế đài số 4?" Tế đài số 4 bày kẹo bánh mứt… toàn là những thứ trẻ con thích ăn, lúc nãy lư hương số 4 bỗng chốc cháy rất mạnh, hắn có chút nghi ngờ.
Tô Đình Đình gật đầu lia lịa, trong đồng tử chất chứa đầy sợ hãi, "Đúng vậy, chính là ở đó, lúc ấy dưới gầm bàn bỗng dưng có rất nhiều đứa trẻ mặc quần áo sặc sỡ, xếp thành hàng, đứa nào đứa nấy cúi gằm mặt, đứa sau nắm lấy vạt áo đứa trước, cứ thế cứng đờ bước tới."
"Bọn trẻ vây quanh tế phẩm số 4, khói hương cứ thế bay vào lỗ mũi chúng, màu sắc ngọn nến xung quanh đều thay đổi, ngọn lửa bỗng chốc biến thành màu xanh lục thảm."
"Bọn nhỏ đều cúi gằm mặt, tôi không nhìn rõ mặt chúng nhưng có thể thấy chúng cứ thò đầu vào đĩa tế phẩm, hình như là đang liếm kẹo."
Vừa lên bờ không lâu, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập đến gần, ngoảnh đầu nhìn lại, một chiếc đèn lồng màu trắng từ góc rẽ trôi ra.
Người cầm chiếc đèn lồng màu trắng là Sở Hi, Quảng Hồng Nghĩa đi theo phía sau, nhìn kỹ, Quảng Hồng Nghĩa đang hơi khom lưng, phía sau còn cõng một người.
"Chuyện gì thế này?", Sử Đại Lực chạy đến, sương khí trên mặt hồ đã tan hết, đám mây đen trên đầu cũng tách ra khe hở, ánh trăng rọi xuống, nguy hiểm đêm nay coi như đã qua.
Tay Sử Đại Lực cũng đang xách đèn lồng, Dương Tiêu lúc nãy đã chú ý tới hắn, "Kiệt sức rồi, hát đến câu cuối cùng thì bất tỉnh".
Quảng Hồng Nghĩa nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Thi Quan Minh đâu, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, "Thi Quan Minh đâu?"
"Hắn… hắn chết rồi". Sử Đại Lực đỏ hoe khóe mắt, "Tôi muốn cứu hắn, nhưng không thể, dưới nước xảy ra vấn đề, Hỉ Yêu giả dạng thành Tam thiếu gia, cô ta chưa đi, cô ta vẫn còn ở đó!".
Quảng Hồng Nghĩa sững sờ, nhìn Sử Đại Lực đầy vẻ khó tin, "Sao lại thế được, chẳng phải oan hồn Hỉ Yêu đã đi hát hí khúc sao?".
Câu nói này đã triệt để khơi dậy nghi hoặc trong lòng Dương Tiêu, hắn ta vốn đã cảm thấy con quỷ ca kịch trên sân khấu có gì đó không đúng, giọng hát khác với lúc nghe ở ven hồ, nhưng dùng Âm Dương Nhãn quan sát, trên đài hát đúng là quỷ chết đuối, hơn nữa giọng hát và kỹ xảo đều thượng thừa, những điểm này đều khớp với đặc điểm của Hỉ Yêu.
"Anh có chắc chắn dưới nước là Hỉ Yêu?" So với những điều này, Dương Tiêu lại càng hoài nghi phán đoán của Sử Đại Lực.
"Không sai, tôi tận mắt nhìn thấy, Hỉ Yêu mặc đồ Tam thiếu gia, nổi trên mặt nước, khuôn mặt cô ta hoàn toàn thối rữa, thi thể Tam thiếu gia mới ngâm dưới nước một ngày, tuyệt đối không thể biến thành dáng vẻ kinh tởm như thế".
Sử Đại Lực vẫn rợn tóc gáy khi nhớ lại khuôn mặt Tam thiếu gia lộ ra khi thi thể trôi xuôi dòng, hơn nữa còn có lời của Thi Quan Minh làm chứng, "Đầu kia sợi dây thừng dưới nước được buộc vào chân Tam thiếu gia, khẳng định thi thể đó chính là Hỉ Yêu!".
Ngay sau đó, Sử Đại Lực đã nhanh chóng giải thích cho hai người họ sự việc xảy ra trên hồ, tất nhiên, trong câu chuyện, hắn ta đã bỏ qua việc mình đã tính kế Thi Quan Minh.
Trong câu chuyện mới, Sử Đại Lực là người đầu tiên xuống nước, dẫn Thi Quan Minh cùng nhau tìm kiếm, nhưng do tầm nhìn dưới nước cực kỳ kém, Sử Đại Lực đã bị lạc đường, cuối cùng buộc phải nổi lên mặt nước để lấy hơi, còn Thi Quan Minh tự nhiên là đã tìm thấy con thuyền, cũng tìm thấy Hỉ Yêu, nên mới bị giết.
Điều này cũng giải thích hoàn hảo cho góc nhìn trong lời kể sau đó tại sao Sử Đại Lực lại nhìn thấy từ trên mặt nước.
Thêm nữa, Sử Đại Lực cũng không giấu giếm việc oan hồn của Thi Quan Minh đã tìm đến hắn, đồng thời kể rõ ràng từng lời nói cũng như biểu hiện của Thi Quan Minh.
Suy ngẫm một lát, Dương Tiêu phán đoán Sử Đại Lực sẽ không lừa mình trong chuyện quan trọng như thế này, dưới nước thực sự có vấn đề, hung thủ giết người cũng chính là Hỉ Yêu.
Vậy điểm mấu chốt của vấn đề xuất hiện ở đâu, nếu Hỉ Yêu đã ở trong hồ, thì đêm nay, kẻ ca hát trên sân khấu là ai? Hoặc phải nói rốt cuộc là thứ quỷ quái gì?
Nhìn bộ dáng ướt sũng liên tục run rẩy của Sử Đại Lực, Quảng Hồng Nghĩa đề nghị cho hắn ta qua phòng họ để qua đêm, nhân tiện mọi người tụ tập lại để làm rõ đầu đuôi sự việc, nhưng Sử Đại Lực lắc đầu từ chối, với lý do sợ mình bị Hỉ Yêu theo dõi sẽ liên lụy đến mọi người.
Đợi khi về tới phòng, an tĩnh đặt Tô Đình Đình đang hôn mê xong, Dương Tiêu và Quảng Hồng Nghĩa ngồi lại với nhau. Trải nghiệm của đêm nay quá kích thích và nguy hiểm, khiến cho đến giờ hai người vẫn chưa hoàn hồn.
"Quảng đại ca, anh nghĩ thế nào về lời của Sử Đại Lực?" Dương Tiêu cất lời.
Quảng Hồng Nghĩa lạnh lùng hừ một tiếng, "Nhiều nhất chỉ tin được một nửa, cái chết của Thi Quan Minh chắc chắn liên quan đến hắn ta, tôi không tin một lão tay chơi như Sử Đại Lực lại không thể tìm thấy con thuyền Bá Hỉ, nhưng một tay mới như Thi Quan Minh lại dễ dàng tìm thấy như thế."
"Nhưng tôi nghĩ về chuyện Hỉ Yêu, hẳn anh ta không gạt chúng ta, xét cho cùng, Thi Quan Minh chết là thật, không thể nào giả được, mà oan hồn trong phủ đều bị thu hút bởi vở diễn kia, kẻ ra tay giết người, ngoại trừ Hỉ Yêu, tôi không nghĩ ra kẻ nào khác." Quan điểm của Quảng Hồng Nghĩa trùng với Dương Tiêu, nghi vấn lúc này ngày càng rõ ràng, rất có thể là nghi thức chiêu hồn đã xảy ra vấn đề, oan hồn bọn họ chiêu đến không phải Hỉ Yêu.
"Là Phong gia muốn hại chúng ta sao?" Sắc mặt Quảng Hồng Nghĩa ngờ vực, "Bọn họ đưa bát tự giả cho chúng ta, người này căn bản không phải Hỉ Yêu!"
Dương Tiêu chưa kịp lên tiếng, Quảng Hồng Nghĩa lại tự mình phủ nhận giả thiết vừa rồi, "Nhưng… nhưng như vậy không hợp lý, hại chết chúng ta thì có lợi gì cho bọn họ chứ? Thân phận của chúng ta là phúc khách, nếu chúng ta không bảo vệ được Phong gia thì bọn họ chẳng phải cũng đến đường cùng sao?"
Manh mối thì không ít, nhưng lại rất lộn xộn, giống như một cuộn len rối tung, nhất thời khiến người ta không biết phải làm sao, Dương Tiêu nhìn Tô Đình Đình, thở dài một hơi, "Xem ra chỉ có thể đợi cô ấy tỉnh lại, chắc chắn cô ấy biết một số chuyện."
Lúc xem kịch, Dương Tiêu đã ý thức được Tô Đình Đình bị nhập hồn trên sân khấu có ý thức tự chủ, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà hắn không nhìn thấy được.
Tính Dương Tiêu ôn hòa nên có thể chờ, nhưng Quảng Hồng Nghĩa thì không thể chờ được nữa, giây tiếp theo hắn liền trực tiếp đứng dậy, "Không cần chờ, tôi đi gọi cô ấy dậy."
Lúc đi tới tiện tay xách theo chân nến trên bàn, một lát sau, chỉ thấy Tô Đình Đình giật mình bật dậy, cảnh tượng đó chẳng khác nào xác chết vùng dậy.
"Quỷ! Có quỷ!" Tô Đình Đình hét lên, "Có quỷ đang đâm tôi!"
Cảnh tượng này cũng dọa Quảng Hồng Nghĩa run lên một cái, vội vàng che miệng Tô Đình Đình lại, "Nhỏ tiếng thôi! Không có quỷ đâu, là bọn tôi đã về rồi!"
Mãi đến khi Dương Tiêu đi tới, Tô Đình Đình mới hơi bình tĩnh lại, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh, nhưng ngay sau đó, dường như Tô Đình Đình đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nắm chặt lấy tay Dương Tiêu, giọng run rẩy nói: "Những... những đứa trẻ quỷ kia đâu rồi? Có phải chúng đã đi theo chúng ta không?"
Lời này khiến Dương Tiêu và Quảng Hồng Nghĩa đứng hình mất một lúc, Dương Tiêu ngẩn ra một hồi lâu mới phản ứng lại, "Đứa trẻ quỷ?"
"Đúng vậy, chính là... chính là đám trẻ con vây quanh đồ cúng kia, trời ơi, đáng sợ muốn chết......." Tô Đình Đình vừa nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy liền tái mặt.
Dương Tiêu đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Ý cô là tế đài số 4?" Tế đài số 4 bày kẹo bánh mứt… toàn là những thứ trẻ con thích ăn, lúc nãy lư hương số 4 bỗng chốc cháy rất mạnh, hắn có chút nghi ngờ.
Tô Đình Đình gật đầu lia lịa, trong đồng tử chất chứa đầy sợ hãi, "Đúng vậy, chính là ở đó, lúc ấy dưới gầm bàn bỗng dưng có rất nhiều đứa trẻ mặc quần áo sặc sỡ, xếp thành hàng, đứa nào đứa nấy cúi gằm mặt, đứa sau nắm lấy vạt áo đứa trước, cứ thế cứng đờ bước tới."
"Bọn trẻ vây quanh tế phẩm số 4, khói hương cứ thế bay vào lỗ mũi chúng, màu sắc ngọn nến xung quanh đều thay đổi, ngọn lửa bỗng chốc biến thành màu xanh lục thảm."
"Bọn nhỏ đều cúi gằm mặt, tôi không nhìn rõ mặt chúng nhưng có thể thấy chúng cứ thò đầu vào đĩa tế phẩm, hình như là đang liếm kẹo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.