Chương 25: Ân nhân cứu mạng
Quỷ Quỷ Mộng Du
04/12/2016
"Tỷ tỷ..." Trang Thư Hàn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trong đầu trống
rỗng, đợi khi hắn phục hồi tinh thần lại thì đã nhào qua chỗ tỷ tỷ, mà
con ngựa đang tung vó lên kia, cách hắn có nửa bước chân.
Thấy một màn như vậy mọi người đều kinh hô ra tiếng, có một số người quay đầu đi, không dám nhìn thảm kịch sắp phát sinh.
"Tê! !"
"Phanh! !"
"A! !"
Liên tiếp phát ra nhiều thanh âm vang vọng cả con đường, sau đó, nháy mắt liền yên tĩnh.
Không đau đớn như hắn đoán trước, rõ ràng đã đến xe ngựa trước mắt lại bị ném ra cách đó không xa, ngựa giãy dụa đứng lên, không biết bị thương như thế nào mà không đứng lên được, chí có thể phát ra một tiếng gào thét.
Trang Thư Hàn không thể tin trừng mắt nhìn, sau đó mới nhớ tới tỷ tỷ đang bị mình đè lên, nhanh chóng đứng dậy, đỡ người lên, liên thanh hỏi, "Tỷ tỷ, có chỗ nào bị thương hay không?"
Đợi Trang Thư Tình ngẩng đầu lên, thấy vết thương trên mặt càng khiến Trang Thư Hàn nóng nảy, dung mạo đối với nữ tử là quan trọng hơn cả, cũng không thể lưu lại dấu vết, "Tỷ tỷ, ta nhớ rõ ở gần đây có y quán, ta đỡ ngươi đến đó."
Trang Thư Tình đương nhiên là đau, toàn thân xương cốt đều đau.
Nàng lăn một vòng rất vội vàng, vết thương là do bị cọ xát bởi đá cát nhỏ, trên người vốn đã có chút bị thương, lại bị đệ đệ dùng sức nhấc lên, nàng cảm thấy trong trong ngoài ngoài nơi nào cũng đều đau.
Mà lúc này không phải thời điểm quan tâm việc này, ngựa sẽ không vô duyên vô cớ nằm ngã xuống đất.
Nương theo khí lực của đệ đệ đứng dậy, Trang Thư Tình nhìn về phía người đang cách mình khoảng ba, bốn bước chân.
Một người nam nhân.
Một thân tử y, đầu đội tử quan, ngay cả ngọc bội bên hông cũng là màu tím, người bình thường sẽ không mặc đồ màu tím, càng không cần phải nói một người toàn thân đầy màu tím như vậy, nhưng người này lại giống như trời sinh thích hợp với màu tím, mà có lẽ do hắn có làn da trắng như bạch ngọc, mắt đen như mực.
Tướng mạo anh tuấn cùng khí thế bức nhân, đáng tiếc sinh ra có một đôi môi mỏng, nhưng không làm cho tướng mạo trở nên kém cỏi, mà người như vậy thường có số bạc tình. (Tiểu Huân: Uầy… cái này thì không chắc à…tỷ tỷ đoán như vậy chứ biết đâu được… người đều không phải là của tỷ hết sao? *Cười gian*)
Chính là lúc này, vẻ mặt của hắn... Có chút kỳ quái.
Đánh giá nam nhân này trong nháy mắt, Trang Thư Tình thật sâu thi lễ, "Ân cứu mạng, Thư Tình xin bái tạ."
Trang Thư Hàn nhíu mày, khuê danh nữ tử, có thể nào dễ dàng báo cho nam nhân xa lạ biết, dù là trong tình huống cứu mệnh thì cũng không nên.
Tiến lên một bước, hắn đem tỷ tỷ bảo hộ ở phía sau.
Trang Thư Tình há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là không có phản đối.
Nàng không thể mãi đem Thư Hàn bảo vệ ở nơi an toàn, việc này sẽ cản trở hắn trưởng thành.
"Thỉnh công tử báo cho biết tục danh, ân cứu mạng này, Thư Hàn ngày khác sẽ đến cửa nói lời cảm tạ."
Nam nhân căn bản như là không có nghe thấy, nâng mắt lên nhìn lại, những người khác lúc nãy né tránh xe ngựa, nghĩ là đôi tỷ đệ này sẽ phải chết dưới móng ngựa nhưng không thể tin sẽ có người liều lĩnh đi cứu bọn họ, nói ra còn sợ người khác không tin, chính bản thân hắn, cũng còn chưa lấy lại tinh thần.
Vừa rồi thế nào lại ra tay?
Nhìn về phía tiểu tử đối diện đang dấu người ở sau lưng, Bạch Chiêm giật mình.
Hắn ngồi bên cửa sổ tầng hai ở trà lâu, trong lúc gặp nạn thấy tỷ tỷ đem đệ đệ đẩy ra, lại thấy đệ đệ xả thân bảo hộ tỷ tỷ tất cả hành động hắn đều thấy ở trong mắt, không hiểu sao, liền nghĩ tới mẫu thân đã mất.
Tính tình của hắn rất cương liệt cùng với nương sống rất tùy ý, nương không sợ bản thân chưa cưới đã mang thai còn bị người nhà mẹ đẻ khinh thường cũng không chịu sửa lại tính tình, nàng bỏ nhà tự mình sinh sống, mặc kệ lời khuyên can của mọi người mà sinh hạ hắn, rõ ràng thương, hắn bảo vệ hắn như mệnh, nhưng biểu hiện lại không tim không phổi, từ khi hắn sinh ra nàng đều mang hắn đi khắp nơi trên thiên hạ.
Đi qua Nam Cương đầy độc vật, nếu không phải đối phương cảnh giác, thì hắn kém chút đều đem tài năng của phù thủy Nam Cương học hết, cũng đã đi qua đại mạc, đã từng ba ngày không có uống qua một giọt nước, mệnh của nương kém chút nữa đã mất, hắn đã từng theo thuyền rời bến, lại bị lạc trên biển khơi, mất nửa năm mới tìm được đường trở về, cũng vì thế đã làm cải biến thể chất của hắn, nương từng cõng hắn leo lên những nơi băng tuyết bao phủ nhiều năm, đến nơi cao nhất của phương bắc để lấy băng liên.
Nương dạy hắn rất nhiều, duy nhất là chưa từng dạy hắn hận tên nam nhân hại nàng cả đời bị người đời chê trách.
Sau khi lớn lên hắn từng hỏi nương có từng hận người đó không, hắn nghĩ, chỉ cần nương nói hận, hắn chắc chắn khiến nam nhân kia trả giá thật nhiều, mặc kệ hắn có thân phận ra sao.
Nhưng nương lại nói nàng không hận, hắn một mực đều nhớ rõ lúc đó mẫu thân đã cười, cười đến gương mặt đều tràn ngập hạnh phúc, nương nói nam nhân kia từng muốn dẫn nàng trở về, nhưng nàng không muốn, bởi vì nàng không thích bị trói chặt ở nơi đó, nàng không nói cho nam nhân kia biết nàng có thai.
Bởi vì nàng yêu nam nhân kia, cho nên nàng sinh ra đứa nhỏ của hai người rồi tự mình nuôi nấng lớn lên.
Nàng triền miên trên giường bệnh không lâu cho đến trước lúc ra đi, nàng mới nói cho hắn biết phụ thân là ai, nguyên lai là người tôn quý nhất trên đời.
Nàng tự mình lựa chọn, không muốn đi tiếp nhận cái thân phận cao cao tại thượng kia mà tiêu dao nơi hậu thế, mặc kệ hắn có muốn nàng đi như thế nào nàng vẫn không đồng ý.
Mấy ngày trước khi qua đời kia, nương nói nhiều nhất đó là khi xưa nàng cùng nam nhân kia gặp nhau, yêu nhau, nàng nhớ rõ, nàng đã từng có những ngày tháng rất đẹp, phảng phất như đã quên mất mấy năm nay nàng một mình nuôi nấng đứa nhỏ có bao nhiêu vất vả, dù là như thế, khóe miệng nàng đều mang theo ý cười .
Hắn hiểu, nương không muốn trong lòng hắn sinh hận, chỉ vì nàng rõ ràng, nếu trong lòng hận một người sẽ không sống được vui vẻ.
Hắn cũng quả thật không hận, bởi vì nương không có hận, nương từng nói với nàng được biết nam nhân kia chính là hạnh phúc.
Nương sau khi qua đời hắn liền làm theo nguyện vọng của nương, đi một chuyến đến hoàng cung, đem di thư nương nhờ hắn đưa cho nam nhân kia.
Di thư kia hắn đã xem qua, thật phù hợp với tính tình nương, hắn biết nam nhân kia chỉ cần xem qua, chắc chắn trong lòng sẽ gợi lên những ký ức về nương, hơn nữa sẽ khó có thể nào quên, không sợ hắn sẽ quên nhiều năm trước từng có một nữ tử tốt đẹp như vậy cùng hắn sống qua những ngày tháng vui vẻ, hơn nữa ở thời điểm hắn không biết lại vì hắn dưỡng dục một hài tử.
Bọn họ bộ dạng rất giống nhau, không người nào có thể hoài nghi hắn không phải con trai của người đó.
Nhưng mà, hắn cự tuyệt hết thảy những thứ nam nhân này cho hắn.
Dù là đem kia vị trí cho hắn thì có tác dụng gì, nói chung sẽ không đổi về được nụ cười cả đời cho nương.
Mà cái nữ tử chưa trưởng thành trước mắt hắn này, rõ ràng bộ dạng so vớimẫu thân nửa điểm cũng không giống nhau, nhưng lại khiến hắn nhớ tới mẫu thân.
Lúc mà chính hắn còn chưa có kịp phản ứng, thì đã đứng ở đây rồi.
Bởi vì chính mình ra tay kịp thời, nên nàng chưa bị thương, hắn thậm chí còn thấy có chút may mắn .
"Ai u..."
Thanh âm là từ trong xe ngựa truyền tới, nhớ đến âm thanh lúc nãy, Trang Thư Tình cảm thấy những người trong xe ngựa khẳng định bị thương so với nàng còn nghiêm trọng hơn, đương nhiên, cũng may mắn người bị thương là đối phương, bằng không nàng cùng Thư Hàn hôm nay có thể giữ được mệnh hay không đều không thể nói trước.
Thư Hàn lúc đó bảo vệ cho nàng, khi nhớ đến hậu quả của việc này, nàng không khỏi nắm lấy cánh tay đệ đệ, lòng vẫn còn tràn đầy nỗi khiếp sợ.
Trang Thư Hàn theo bản năng quay đầu, thấy tỷ tỷ sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ đầy mồ hôi, nhất thời đem việc khác đều để ở một bên, vội xoay người lại đỡ lấy tỷ tỷ, vội vàng hỏi, "Tỷ tỷ, có phải bị thương nặng hay không?"
Trang Thư Tình lắc đầu, "Đều là thương tích nhỏ, không đáng gì, trở về bôi chút thuốc là tốt rồi."
"Tốt, chúng ta liền trở về." Trang Thư Hàn chỉ cho rằng tỷ tỷ là không muốn để hắn lo lắng mới nói như vậy, quay lại nhìn nam nhân đối diện cúi xuống thật sâu, nói một lần nữa: "Thỉnh công tử lưu lại tục danh, Thư Hàn ngày khác ổn thỏa sẽ tới cửa nói lời cảm tạ."
"Bạch Chiêm." Bạch Chiêm trả lời Trang Thư Hàn, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên người Trang Thư Tình chậm rãi nói ra tên của bản thân, không để ý tuỳ tùng chung quanh đã suýt rớt cằm, phân phó nói: "Đi lấy một chiếc xe ngựa lại đây, đưa bọn họ về."
Một đám tùy tùng còn chưa có thấy qua hình tượng công tử nhà bọn họ bình dị gần gũi như thế, khi phục hồi tinh thần lại, không có người nào, thanh âm nào phát ra.
Bạch Chiêm mặt mày thoáng nhướng lên, ngữ điệu càng nhẹ đi vài phần, "Là ta tự mình đi lấy?"
"A? A, không, không, công tử, chúng ta đi, chúng ta đi." Một đám người nhìn công tử nhà mình quá mức ôn nhu liền sợ tới mức hồn đều rớt xuống, người phản ứng nhanh nhất nhanh chóng đi lấy xe ngựa, công tử bọn họ từ trước đến giờ đều chưa từng ngồi xe ngựa, nên bọn học đành phải đi 'mượn' của người khác.
Ân, mượn, còn phải xem công tử về sau có dùng nữa hay không mới được.
Phản ứng hơi chậm một chút đều cảm thấy thầm hận bản thân mình không thôi, công tử như vậy bọn họ không có kinh nghiệm hầu hạ a!
Những người trong xe rốt cục đều bước ra ngoài, đầu tiên là một bà tử tráng kiện, búi tóc tán loạn, châu hoa đều rối loạn, nhìn chật vật không thôi.
Khi bò ra thấy có nhiều người nhìn chằm chằm nàng như vậy liền nhất thời nổi giận, "Nhìn cái gì vậy, chưa thấy xe ngựa có con dấu của Liễu phủ hay sao? Nếu như tứ tiểu thư của chúng ta có mệnh hệ nào, tất cả các ngươi đều chạy không thoát."
Hung dữ như vậy liếc mắt nhìn mọi người, dừng ở trên người hai tỷ đệ Trang Thư Tình ánh mắt càng trở nên hung ác.
Rõ ràng là xe ngựa của các nàng tự mình gây họa, một đường không biết làm bị thương bao nhiêu người, còn kém chút gây ra án mạng, thái độ trước mắt này ngược lại là muốn trách lên người những người qua đường sao?
Người vây xem đều căm giận, tuy nhưng nhớ đến đối phương là người Liễu gia, cũng chỉ dám ở trong lòng phát giận.
"Bà tử, mau nghĩ biện pháp, tiểu thư đầu bị dập, đã đổ máu."
Bà tử nhất thời hơi thu lại khí thế, dùng cả tay chân bò vào lại trong xe ngựa, mọi người vây xem không biết tứ tiểu thư kia rốt cuộc bị thương như thế nào, trong lòng lại cảm thấy rất thống khoái.
Họ Liễu gợi lên ký ức của Trang Thư Tình, không biết Liễu gia này cùng Liễu Tam tiểu thư kia có phải hay không là một nhà.
Bạch Chiêm một mực nhìn Trang Thư Tình, Trang Thư Hàn trong lòng để ý, đứng ở phía trước tỷ tỷ ý đồ ngăn lại tầm mắt của hắn, hắn tuy mặc dù chỉ là đứa nhỏ nhưng tính cảnh giác lại rất cao, nhưng dù sao cùng nam tử trưởng thành so sánh thì vẫn là chịu thiệt không ít, huống chi Bạch Chiêm mặc dù là nam tử trưởng thành nhưng cũng là hạc trong bầy gà.
Trang Thư Tình là linh hồn của người thành niên, tất nhiên là sẽ cảm giác được tầm mắt Bạch Chiêm, dù sao tầm mắt kia cũng không có ác ý, nàng cũng không biết phải như thế nào.
Thích thì cứ nhìn, cũng không mất khối thịt nào trên người, dù sao cũng là nàng nhập vào một khối túi da có bộ dạng không kém, đi ở trên đường bị người chú ý là chuyện thường, nhưng mà cũng không thể giả bộ, hễ có nam nhân nhìn liền tạo ra một bộ dáng thẹn thùng tránh né.
Mặc kệ Liễu tứ tiểu thư trong xe ngựa cùng với Tam tiểu thư đã giúp nàng có phải cùng một nhà hay không, bây giờ nơi này đều là thị phi, nàng chỉ là một người dân bình thường không nơi nương tựa, ai cũng đều không thể trêu vào, cho dù nàng không cố ý hại người cũng không có người có thể phân xử cho nàng, chắn chắn phải ăn mệt rồi, chẳng bằng trước cứ rời đi là thượng sách.
Vỗ vỗ vai Thư Hàn, Trang Thư Tình từ phía sau đi ra một bước, đối với Bạch Chiêm cúi đầu, "Ân cứu mạng về sau sẽ bái tạ, tỷ đệ chúng ta trên người đều có vết thương, đi trước, xin cáo từ."
"Không vội, xe ngựa sẽ đến."
"Không dám nhọc công tử..."
"Sợ phiền phức?" Bạch Chiêm ngắt lời nàng, "Chỉ là một Liễu gia thôi."
"Đối với công tử mà nói thì đó chỉ là một Liễu gia, nhưng đối với tỷ đệ chúng ta mà nói cũng là việc to lớn, dù ăn chút mệt thì cũng có thể bảo đảm bình an của bản thân." Trang Thư Tình lại quỳ gối thi lễ, không nói gì nữa liền lôi kéo đệ đệ rời đi.
Tuy nàng không nghĩ tranh cãi đúng sai trong việc này, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy, "Hai người các ngươi đứng lại."
Là bà tử kia vừa mới từ trong xe ngựa bò ra, " Hai người mặc bạch y vàlục y, chính là các ngươi."
Thư Hàn hôm nay mặc là một thân áo choàng trắng mới tinh, còn nàng là một thân xanh biếc, Trang Thư Tình thở dài, nàng chính là nghĩ giả bộ không nghe thấy cũng không được.
Chút thời gian ấy, hộ vệ đối phương đã đuổi đến, nghe thấy lời bà tử nói cũng không vì thế mà dừng lại, đem tỷ đệ hai người tính cả Bạch Chiêm cách bọn họ rất gần vây lại.
Thủ hạ của Bạch Chiêm vẫn không nhúc nhích, nhưng mà trong mắt hiện lên vẻ đồng tình khiến người ta không hiểu.
Quay đầu lại, Trang Thư Tình nhìn thấy bà tử kia cùng một nha hoàn tuổi còn trẻ đang giúp đỡ một nữ tử đi đến, tóc bên thái dương hơi loạn, trên mặt tràn đầy thần sắc ủy khuất, ánh mắt phiếm thủy quang vừa thấy đã thương, khuôn mặt vốn đã mỹ lệ giờ tăng thêm vài phần nhu nhược, khiến người nhìn không dời mắt được.
Nếu không có bà tử ác độc lúc trước, Trang Thư Tình cũng nguyện ý tin tưởng đây thật sự là một cô nương mềm mại, đáng tiếc, nàng trước tin tưởng có chủ tử thế nào liền có tôi tớ thế nấy.
Nàng cũng không nói chuyện, chờ hành động của đối phương.
Về phần Bạch Chiêm, nàng sẽ không ngốc nhận thêm nhiều việc, đem trách nhiệm đều đổ lên đầu mình, để hắn đi ra ngoài.
Bởi vì lời của hắn 'Bất quá chỉ là một liễu gia' hắn có thể nói như vậy thì nàng đã biết đây là người không dễ chọc, vẫn là việc không cần nàng ôm vào thân, nhưng có người sốt ruột khó nén hướng đùi nàng đẩy đẩy.
Trang Thư Tình thấy hắn không quản, hẳn thoát thân là chuyện dễ dàng, nhưng nếu bây giờ hắn nguyện ý đưa tay giúp đỡ, thì tỷ đệ các nàng ngày hôm nay mới có khả năng thoát khỏi cái rắc rối này.
Về phần lợi dụng ân nhân cứu mạng có phải rất ti bỉ hay không... Nàng hiện tại cũng không nghĩ nhiều được như vậy.
Đợi khi Liễu tứ tiểu thư nhìn sang ánh mắt liền tỏa sáng, ánh mắt một mực hướng trên người Bạch Chiêm, nàng càng xác định chủ ý của mình là đúng.
"Bà tử, tuy rằng ta bị thương, nhưng cũng là ngựa của chúng ta không khống chế được mà chạy loạn, nếu không có vị công tử này ra tay trượng nghĩa, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, có khi còn dẫn đến chết người."
Mọi người vây xem nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên là tiểu thư gia đình lớn, khí độ chính là không giống với người khác, người đã đẹp tâm còn đẹp hơn, trách không được có lời đồn đãi Liễu gia tứ tiểu thư tài mạo song toàn, dù là chủ phủ phu nhân cũng vì trưởng tử nhà mình mà thỉnh bà mối tới cửa cầu thân.
Từ đầu đến cuối, Liễu tứ tiểu thư đều không liếc mắt nhìn qua tỷ đệ hai người, lúc này nàng đợi, là phản ứng vị của vị tử y công tử này.
Có thể có thanh danh tốt truyền ra, tài mạo đương nhiên là nguyên nhân trọng yếu, tuy nhiên không có chút thủ đoạn khác của bản thân, cũng tuyệt đối không có khả năng vị trí thứ nhất đến phiên nàng lấy được, người có mắt sẽ biết nhận thức người nào có thể nhờ cậy.
Dù là liếc mắt nhìn, nàng liền có thể nhìn ra ba người này đều không phải cùng một loại người, người khác không biết nhìn, nhưng nàng lại biết tử y công tử một thân tử y kia dù có tiền cũng không mua được, tàn ti ngàn năm sản xuất ra chưa đến hai mươi thất vải, hàng năm đều nằm trong danh sách cống phẩm của triều đình.
Không cần nói bách tính bình dân, dù là quan lại bình thường cũng không thể thấy được, chỉ có người được thánh thượng cực kì sủng ái mới có khả năng được ban cho, đến nàng, phải được chủ phủ phu nhân ưu ái mới may mắn được nhìn thấy.
Thế nhưng người kia cũng không thèm trân trọng, vị trước mắt này không giống như những người bình thường khác nâng niu, mà lại đem vải ti tằm này mặc lên người, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng không giống như yêu quý lắm.
Phải là người như thế nào mới có khả năng đem thứ này coi như không có gì?
Việc người cầu thân trước mắt, công tử chủ phủ thân phận là cao nhất, nếu không có lựa chọn tốt hơn, hôn sự của nàng hẳn là liền định xuống, nhưng mà lúc này, nàng cũng không nghĩ gật đầu nữa.
Có một số người, không cần tiền hô hậu ủng, cũng không cần biểu hiện ra vẻ không ai bì nổi, chỉ cần đứng ở nơi đó liền có thể kiến nhân không dám nhẹ xem.
Nàng sẽ không nhìn nhầm.
Nhưng mà, thời gian đợi như thế này có phải quá dài hay không?
Bà tử kia rất nhanh nhạy, cũng biết tiểu thư mình hầu hạ nhiều năm có chủ ý gì, mắt thấy đối phương không tiếp lời, ánh mắt cũng đều không có cho tiểu thư nhà mình một cái, nhanh chóng đem lời nói tiếp, miễn cho tiểu thư khó xử.
"Tiểu thư tâm địa ngài chính là rất tốt, nếu không có bọn họ ngăn cản đường đi, chờ hộ vệ đuổi theo tất nhiên là có thể đem ngựa áp chế lại, ngài lại như thế nào có thể thành như vậy? Máu đều đã đem khăn tẩm ướt, trở về phu nhân sợ là muốn lột da lão nô."
Trang Thư Tình nhìn nơi nha hoàn đang dùng khăn che lại, ngay cả chút tơ máu cũng đều không thấy.
Tay mắt lanh lẹ giữ chặt người đang muốn phản bác, Trang Thư Tình đối với đệ đệ lắc đầu.
Mặc kệ đối phương là một tiểu thư liễu gia thì thế nào, tóm lại không phải là người tỷ đệ bọn hắn có thể trêu chọc vào, nén giận tuy thật sự ủy khuất, nhưng cũng là phương thức bảo toàn chính mình, điểm giác ngộ này nàng vẫn biết.
Bạch Chiêm lông mày giơ giơ lên, nếu là lúc này bị bao vây là nương hắn, phản ứng đầu tiên chỉ sợ sẽ là vung roi lên, làm sao có thể để người ở trước mặt nàng bóp méo lý lẽ.
Người này, vừa giống nương, nhưng cũng không giống nương.
Bất quá từ biểu hiện của các nàng, có thể thấy được nàng là người thông minh, biết rõ cứng rắn đến cùng sẽ phải chịu thiệt nếu còn muốn tiếp tục tranh luận đó không gọi là người có dũng khí, mà phải nói là ngu xuẩn.
Hắn chính là thích người thông minh chân chính, mà không phải loại tự cho mình là thông minh này, kì thực thật buồn cười
" Ánh mắt người kia sao lại không thành thật như vậy a, ta phải móc ra xem thử nó như thế nào?"
Liễu tứ tiểu thư thế nào cũng không nghĩ tới đợi nửa ngày lại đợi được một câu nói như vậy, nàng biết, đây không phải uy hiếp, mà đối phương thực sự dám làm như thế!
Biết rõ nàng là tiểu thư Liễu gia còn dám làm như thế, hắn dựa vào cái gì?
Hay là... Hắn đến từ kinh đô?
Cái ý nghĩ này vừa xuất ra, Liễu tứ tiểu thư vừa sợ hãi lại vừa có một tia hưng phấn, nếu có thể gả đến chỗ thế gia đại tộc có chút gốc gác lớn thì đây...
Cẩn thận giấu tốt ánh mắt mình, Liễu tứ tiểu thư cúi đầu xuống, khẽ cắn môi đỏ mọng, giống như phải chịu ủy khuất rất lớn.
Bạch Chiêm nửa điểm mặt mũi cũng không cho, cười nhạo một tiếng, ý bảo xe ngựa đang bị ngăn cản ở ngoài vào đây.
Thủ hạ không dám trì hoãn, hai ba chiêu liền giải quyết nhanh gọn những người chặn đường, dắt xe ngựa đi đến trước mặt công tử.
"Đi lên."
Lời này là nói với Trang Thư Tình, Trang Thư Tình chỉ chần chờ một cái chớp mắt, liền lôi kéo đệ đệ lên xe ngựa, trên người nàng thật sự vô cùng đau đớn, lúc đó dùng không chút khí lực nào nhưng khi Thư Hàn nhào tới khẳng định cũng bị thương không nhẹ.
"Đưa tỷ đệ bọn họ trở về."
"Vâng, công tử."
Màn xe buông xuống, Trang Thư Tình trong xe ngựa đối với Bạch Chiêm vén áo thi lễ, lại không nói nửa câu.
Phần nhân tình này, nàng thiếu quá nhiều, qua hôm nay phải đi hỏi thăm một chút Bạch Chiêm này có lai lịch thế nào, có một số người nhân tình kiếm được cũng không phải tốt như vậy, chỉ mong lão thiên có thể giúp nàng một hồi, đừng làm cho cuộc sống của nàng ngày qua ngày càng khổ cực thêm.
"Cứu ta... Đau. . ." Nộn nộn thanh âm không biết từ nơi nào truyền đến, Trang Thư Tình theo bản năng trong xe ngựa nhìn một vòng, xe ngựa lớn như vậy, tuy rằng nhiều chỗ trống, nhưng cũng không thể giấu đứa nhỏ bên dưới được.
Vậy thanh âm kia là từ chỗ nào đến?
Thấy một màn như vậy mọi người đều kinh hô ra tiếng, có một số người quay đầu đi, không dám nhìn thảm kịch sắp phát sinh.
"Tê! !"
"Phanh! !"
"A! !"
Liên tiếp phát ra nhiều thanh âm vang vọng cả con đường, sau đó, nháy mắt liền yên tĩnh.
Không đau đớn như hắn đoán trước, rõ ràng đã đến xe ngựa trước mắt lại bị ném ra cách đó không xa, ngựa giãy dụa đứng lên, không biết bị thương như thế nào mà không đứng lên được, chí có thể phát ra một tiếng gào thét.
Trang Thư Hàn không thể tin trừng mắt nhìn, sau đó mới nhớ tới tỷ tỷ đang bị mình đè lên, nhanh chóng đứng dậy, đỡ người lên, liên thanh hỏi, "Tỷ tỷ, có chỗ nào bị thương hay không?"
Đợi Trang Thư Tình ngẩng đầu lên, thấy vết thương trên mặt càng khiến Trang Thư Hàn nóng nảy, dung mạo đối với nữ tử là quan trọng hơn cả, cũng không thể lưu lại dấu vết, "Tỷ tỷ, ta nhớ rõ ở gần đây có y quán, ta đỡ ngươi đến đó."
Trang Thư Tình đương nhiên là đau, toàn thân xương cốt đều đau.
Nàng lăn một vòng rất vội vàng, vết thương là do bị cọ xát bởi đá cát nhỏ, trên người vốn đã có chút bị thương, lại bị đệ đệ dùng sức nhấc lên, nàng cảm thấy trong trong ngoài ngoài nơi nào cũng đều đau.
Mà lúc này không phải thời điểm quan tâm việc này, ngựa sẽ không vô duyên vô cớ nằm ngã xuống đất.
Nương theo khí lực của đệ đệ đứng dậy, Trang Thư Tình nhìn về phía người đang cách mình khoảng ba, bốn bước chân.
Một người nam nhân.
Một thân tử y, đầu đội tử quan, ngay cả ngọc bội bên hông cũng là màu tím, người bình thường sẽ không mặc đồ màu tím, càng không cần phải nói một người toàn thân đầy màu tím như vậy, nhưng người này lại giống như trời sinh thích hợp với màu tím, mà có lẽ do hắn có làn da trắng như bạch ngọc, mắt đen như mực.
Tướng mạo anh tuấn cùng khí thế bức nhân, đáng tiếc sinh ra có một đôi môi mỏng, nhưng không làm cho tướng mạo trở nên kém cỏi, mà người như vậy thường có số bạc tình. (Tiểu Huân: Uầy… cái này thì không chắc à…tỷ tỷ đoán như vậy chứ biết đâu được… người đều không phải là của tỷ hết sao? *Cười gian*)
Chính là lúc này, vẻ mặt của hắn... Có chút kỳ quái.
Đánh giá nam nhân này trong nháy mắt, Trang Thư Tình thật sâu thi lễ, "Ân cứu mạng, Thư Tình xin bái tạ."
Trang Thư Hàn nhíu mày, khuê danh nữ tử, có thể nào dễ dàng báo cho nam nhân xa lạ biết, dù là trong tình huống cứu mệnh thì cũng không nên.
Tiến lên một bước, hắn đem tỷ tỷ bảo hộ ở phía sau.
Trang Thư Tình há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là không có phản đối.
Nàng không thể mãi đem Thư Hàn bảo vệ ở nơi an toàn, việc này sẽ cản trở hắn trưởng thành.
"Thỉnh công tử báo cho biết tục danh, ân cứu mạng này, Thư Hàn ngày khác sẽ đến cửa nói lời cảm tạ."
Nam nhân căn bản như là không có nghe thấy, nâng mắt lên nhìn lại, những người khác lúc nãy né tránh xe ngựa, nghĩ là đôi tỷ đệ này sẽ phải chết dưới móng ngựa nhưng không thể tin sẽ có người liều lĩnh đi cứu bọn họ, nói ra còn sợ người khác không tin, chính bản thân hắn, cũng còn chưa lấy lại tinh thần.
Vừa rồi thế nào lại ra tay?
Nhìn về phía tiểu tử đối diện đang dấu người ở sau lưng, Bạch Chiêm giật mình.
Hắn ngồi bên cửa sổ tầng hai ở trà lâu, trong lúc gặp nạn thấy tỷ tỷ đem đệ đệ đẩy ra, lại thấy đệ đệ xả thân bảo hộ tỷ tỷ tất cả hành động hắn đều thấy ở trong mắt, không hiểu sao, liền nghĩ tới mẫu thân đã mất.
Tính tình của hắn rất cương liệt cùng với nương sống rất tùy ý, nương không sợ bản thân chưa cưới đã mang thai còn bị người nhà mẹ đẻ khinh thường cũng không chịu sửa lại tính tình, nàng bỏ nhà tự mình sinh sống, mặc kệ lời khuyên can của mọi người mà sinh hạ hắn, rõ ràng thương, hắn bảo vệ hắn như mệnh, nhưng biểu hiện lại không tim không phổi, từ khi hắn sinh ra nàng đều mang hắn đi khắp nơi trên thiên hạ.
Đi qua Nam Cương đầy độc vật, nếu không phải đối phương cảnh giác, thì hắn kém chút đều đem tài năng của phù thủy Nam Cương học hết, cũng đã đi qua đại mạc, đã từng ba ngày không có uống qua một giọt nước, mệnh của nương kém chút nữa đã mất, hắn đã từng theo thuyền rời bến, lại bị lạc trên biển khơi, mất nửa năm mới tìm được đường trở về, cũng vì thế đã làm cải biến thể chất của hắn, nương từng cõng hắn leo lên những nơi băng tuyết bao phủ nhiều năm, đến nơi cao nhất của phương bắc để lấy băng liên.
Nương dạy hắn rất nhiều, duy nhất là chưa từng dạy hắn hận tên nam nhân hại nàng cả đời bị người đời chê trách.
Sau khi lớn lên hắn từng hỏi nương có từng hận người đó không, hắn nghĩ, chỉ cần nương nói hận, hắn chắc chắn khiến nam nhân kia trả giá thật nhiều, mặc kệ hắn có thân phận ra sao.
Nhưng nương lại nói nàng không hận, hắn một mực đều nhớ rõ lúc đó mẫu thân đã cười, cười đến gương mặt đều tràn ngập hạnh phúc, nương nói nam nhân kia từng muốn dẫn nàng trở về, nhưng nàng không muốn, bởi vì nàng không thích bị trói chặt ở nơi đó, nàng không nói cho nam nhân kia biết nàng có thai.
Bởi vì nàng yêu nam nhân kia, cho nên nàng sinh ra đứa nhỏ của hai người rồi tự mình nuôi nấng lớn lên.
Nàng triền miên trên giường bệnh không lâu cho đến trước lúc ra đi, nàng mới nói cho hắn biết phụ thân là ai, nguyên lai là người tôn quý nhất trên đời.
Nàng tự mình lựa chọn, không muốn đi tiếp nhận cái thân phận cao cao tại thượng kia mà tiêu dao nơi hậu thế, mặc kệ hắn có muốn nàng đi như thế nào nàng vẫn không đồng ý.
Mấy ngày trước khi qua đời kia, nương nói nhiều nhất đó là khi xưa nàng cùng nam nhân kia gặp nhau, yêu nhau, nàng nhớ rõ, nàng đã từng có những ngày tháng rất đẹp, phảng phất như đã quên mất mấy năm nay nàng một mình nuôi nấng đứa nhỏ có bao nhiêu vất vả, dù là như thế, khóe miệng nàng đều mang theo ý cười .
Hắn hiểu, nương không muốn trong lòng hắn sinh hận, chỉ vì nàng rõ ràng, nếu trong lòng hận một người sẽ không sống được vui vẻ.
Hắn cũng quả thật không hận, bởi vì nương không có hận, nương từng nói với nàng được biết nam nhân kia chính là hạnh phúc.
Nương sau khi qua đời hắn liền làm theo nguyện vọng của nương, đi một chuyến đến hoàng cung, đem di thư nương nhờ hắn đưa cho nam nhân kia.
Di thư kia hắn đã xem qua, thật phù hợp với tính tình nương, hắn biết nam nhân kia chỉ cần xem qua, chắc chắn trong lòng sẽ gợi lên những ký ức về nương, hơn nữa sẽ khó có thể nào quên, không sợ hắn sẽ quên nhiều năm trước từng có một nữ tử tốt đẹp như vậy cùng hắn sống qua những ngày tháng vui vẻ, hơn nữa ở thời điểm hắn không biết lại vì hắn dưỡng dục một hài tử.
Bọn họ bộ dạng rất giống nhau, không người nào có thể hoài nghi hắn không phải con trai của người đó.
Nhưng mà, hắn cự tuyệt hết thảy những thứ nam nhân này cho hắn.
Dù là đem kia vị trí cho hắn thì có tác dụng gì, nói chung sẽ không đổi về được nụ cười cả đời cho nương.
Mà cái nữ tử chưa trưởng thành trước mắt hắn này, rõ ràng bộ dạng so vớimẫu thân nửa điểm cũng không giống nhau, nhưng lại khiến hắn nhớ tới mẫu thân.
Lúc mà chính hắn còn chưa có kịp phản ứng, thì đã đứng ở đây rồi.
Bởi vì chính mình ra tay kịp thời, nên nàng chưa bị thương, hắn thậm chí còn thấy có chút may mắn .
"Ai u..."
Thanh âm là từ trong xe ngựa truyền tới, nhớ đến âm thanh lúc nãy, Trang Thư Tình cảm thấy những người trong xe ngựa khẳng định bị thương so với nàng còn nghiêm trọng hơn, đương nhiên, cũng may mắn người bị thương là đối phương, bằng không nàng cùng Thư Hàn hôm nay có thể giữ được mệnh hay không đều không thể nói trước.
Thư Hàn lúc đó bảo vệ cho nàng, khi nhớ đến hậu quả của việc này, nàng không khỏi nắm lấy cánh tay đệ đệ, lòng vẫn còn tràn đầy nỗi khiếp sợ.
Trang Thư Hàn theo bản năng quay đầu, thấy tỷ tỷ sắc mặt trắng bệch, trên trán đổ đầy mồ hôi, nhất thời đem việc khác đều để ở một bên, vội xoay người lại đỡ lấy tỷ tỷ, vội vàng hỏi, "Tỷ tỷ, có phải bị thương nặng hay không?"
Trang Thư Tình lắc đầu, "Đều là thương tích nhỏ, không đáng gì, trở về bôi chút thuốc là tốt rồi."
"Tốt, chúng ta liền trở về." Trang Thư Hàn chỉ cho rằng tỷ tỷ là không muốn để hắn lo lắng mới nói như vậy, quay lại nhìn nam nhân đối diện cúi xuống thật sâu, nói một lần nữa: "Thỉnh công tử lưu lại tục danh, Thư Hàn ngày khác ổn thỏa sẽ tới cửa nói lời cảm tạ."
"Bạch Chiêm." Bạch Chiêm trả lời Trang Thư Hàn, nhưng ánh mắt lại dừng ở trên người Trang Thư Tình chậm rãi nói ra tên của bản thân, không để ý tuỳ tùng chung quanh đã suýt rớt cằm, phân phó nói: "Đi lấy một chiếc xe ngựa lại đây, đưa bọn họ về."
Một đám tùy tùng còn chưa có thấy qua hình tượng công tử nhà bọn họ bình dị gần gũi như thế, khi phục hồi tinh thần lại, không có người nào, thanh âm nào phát ra.
Bạch Chiêm mặt mày thoáng nhướng lên, ngữ điệu càng nhẹ đi vài phần, "Là ta tự mình đi lấy?"
"A? A, không, không, công tử, chúng ta đi, chúng ta đi." Một đám người nhìn công tử nhà mình quá mức ôn nhu liền sợ tới mức hồn đều rớt xuống, người phản ứng nhanh nhất nhanh chóng đi lấy xe ngựa, công tử bọn họ từ trước đến giờ đều chưa từng ngồi xe ngựa, nên bọn học đành phải đi 'mượn' của người khác.
Ân, mượn, còn phải xem công tử về sau có dùng nữa hay không mới được.
Phản ứng hơi chậm một chút đều cảm thấy thầm hận bản thân mình không thôi, công tử như vậy bọn họ không có kinh nghiệm hầu hạ a!
Những người trong xe rốt cục đều bước ra ngoài, đầu tiên là một bà tử tráng kiện, búi tóc tán loạn, châu hoa đều rối loạn, nhìn chật vật không thôi.
Khi bò ra thấy có nhiều người nhìn chằm chằm nàng như vậy liền nhất thời nổi giận, "Nhìn cái gì vậy, chưa thấy xe ngựa có con dấu của Liễu phủ hay sao? Nếu như tứ tiểu thư của chúng ta có mệnh hệ nào, tất cả các ngươi đều chạy không thoát."
Hung dữ như vậy liếc mắt nhìn mọi người, dừng ở trên người hai tỷ đệ Trang Thư Tình ánh mắt càng trở nên hung ác.
Rõ ràng là xe ngựa của các nàng tự mình gây họa, một đường không biết làm bị thương bao nhiêu người, còn kém chút gây ra án mạng, thái độ trước mắt này ngược lại là muốn trách lên người những người qua đường sao?
Người vây xem đều căm giận, tuy nhưng nhớ đến đối phương là người Liễu gia, cũng chỉ dám ở trong lòng phát giận.
"Bà tử, mau nghĩ biện pháp, tiểu thư đầu bị dập, đã đổ máu."
Bà tử nhất thời hơi thu lại khí thế, dùng cả tay chân bò vào lại trong xe ngựa, mọi người vây xem không biết tứ tiểu thư kia rốt cuộc bị thương như thế nào, trong lòng lại cảm thấy rất thống khoái.
Họ Liễu gợi lên ký ức của Trang Thư Tình, không biết Liễu gia này cùng Liễu Tam tiểu thư kia có phải hay không là một nhà.
Bạch Chiêm một mực nhìn Trang Thư Tình, Trang Thư Hàn trong lòng để ý, đứng ở phía trước tỷ tỷ ý đồ ngăn lại tầm mắt của hắn, hắn tuy mặc dù chỉ là đứa nhỏ nhưng tính cảnh giác lại rất cao, nhưng dù sao cùng nam tử trưởng thành so sánh thì vẫn là chịu thiệt không ít, huống chi Bạch Chiêm mặc dù là nam tử trưởng thành nhưng cũng là hạc trong bầy gà.
Trang Thư Tình là linh hồn của người thành niên, tất nhiên là sẽ cảm giác được tầm mắt Bạch Chiêm, dù sao tầm mắt kia cũng không có ác ý, nàng cũng không biết phải như thế nào.
Thích thì cứ nhìn, cũng không mất khối thịt nào trên người, dù sao cũng là nàng nhập vào một khối túi da có bộ dạng không kém, đi ở trên đường bị người chú ý là chuyện thường, nhưng mà cũng không thể giả bộ, hễ có nam nhân nhìn liền tạo ra một bộ dáng thẹn thùng tránh né.
Mặc kệ Liễu tứ tiểu thư trong xe ngựa cùng với Tam tiểu thư đã giúp nàng có phải cùng một nhà hay không, bây giờ nơi này đều là thị phi, nàng chỉ là một người dân bình thường không nơi nương tựa, ai cũng đều không thể trêu vào, cho dù nàng không cố ý hại người cũng không có người có thể phân xử cho nàng, chắn chắn phải ăn mệt rồi, chẳng bằng trước cứ rời đi là thượng sách.
Vỗ vỗ vai Thư Hàn, Trang Thư Tình từ phía sau đi ra một bước, đối với Bạch Chiêm cúi đầu, "Ân cứu mạng về sau sẽ bái tạ, tỷ đệ chúng ta trên người đều có vết thương, đi trước, xin cáo từ."
"Không vội, xe ngựa sẽ đến."
"Không dám nhọc công tử..."
"Sợ phiền phức?" Bạch Chiêm ngắt lời nàng, "Chỉ là một Liễu gia thôi."
"Đối với công tử mà nói thì đó chỉ là một Liễu gia, nhưng đối với tỷ đệ chúng ta mà nói cũng là việc to lớn, dù ăn chút mệt thì cũng có thể bảo đảm bình an của bản thân." Trang Thư Tình lại quỳ gối thi lễ, không nói gì nữa liền lôi kéo đệ đệ rời đi.
Tuy nàng không nghĩ tranh cãi đúng sai trong việc này, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy, "Hai người các ngươi đứng lại."
Là bà tử kia vừa mới từ trong xe ngựa bò ra, " Hai người mặc bạch y vàlục y, chính là các ngươi."
Thư Hàn hôm nay mặc là một thân áo choàng trắng mới tinh, còn nàng là một thân xanh biếc, Trang Thư Tình thở dài, nàng chính là nghĩ giả bộ không nghe thấy cũng không được.
Chút thời gian ấy, hộ vệ đối phương đã đuổi đến, nghe thấy lời bà tử nói cũng không vì thế mà dừng lại, đem tỷ đệ hai người tính cả Bạch Chiêm cách bọn họ rất gần vây lại.
Thủ hạ của Bạch Chiêm vẫn không nhúc nhích, nhưng mà trong mắt hiện lên vẻ đồng tình khiến người ta không hiểu.
Quay đầu lại, Trang Thư Tình nhìn thấy bà tử kia cùng một nha hoàn tuổi còn trẻ đang giúp đỡ một nữ tử đi đến, tóc bên thái dương hơi loạn, trên mặt tràn đầy thần sắc ủy khuất, ánh mắt phiếm thủy quang vừa thấy đã thương, khuôn mặt vốn đã mỹ lệ giờ tăng thêm vài phần nhu nhược, khiến người nhìn không dời mắt được.
Nếu không có bà tử ác độc lúc trước, Trang Thư Tình cũng nguyện ý tin tưởng đây thật sự là một cô nương mềm mại, đáng tiếc, nàng trước tin tưởng có chủ tử thế nào liền có tôi tớ thế nấy.
Nàng cũng không nói chuyện, chờ hành động của đối phương.
Về phần Bạch Chiêm, nàng sẽ không ngốc nhận thêm nhiều việc, đem trách nhiệm đều đổ lên đầu mình, để hắn đi ra ngoài.
Bởi vì lời của hắn 'Bất quá chỉ là một liễu gia' hắn có thể nói như vậy thì nàng đã biết đây là người không dễ chọc, vẫn là việc không cần nàng ôm vào thân, nhưng có người sốt ruột khó nén hướng đùi nàng đẩy đẩy.
Trang Thư Tình thấy hắn không quản, hẳn thoát thân là chuyện dễ dàng, nhưng nếu bây giờ hắn nguyện ý đưa tay giúp đỡ, thì tỷ đệ các nàng ngày hôm nay mới có khả năng thoát khỏi cái rắc rối này.
Về phần lợi dụng ân nhân cứu mạng có phải rất ti bỉ hay không... Nàng hiện tại cũng không nghĩ nhiều được như vậy.
Đợi khi Liễu tứ tiểu thư nhìn sang ánh mắt liền tỏa sáng, ánh mắt một mực hướng trên người Bạch Chiêm, nàng càng xác định chủ ý của mình là đúng.
"Bà tử, tuy rằng ta bị thương, nhưng cũng là ngựa của chúng ta không khống chế được mà chạy loạn, nếu không có vị công tử này ra tay trượng nghĩa, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, có khi còn dẫn đến chết người."
Mọi người vây xem nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên là tiểu thư gia đình lớn, khí độ chính là không giống với người khác, người đã đẹp tâm còn đẹp hơn, trách không được có lời đồn đãi Liễu gia tứ tiểu thư tài mạo song toàn, dù là chủ phủ phu nhân cũng vì trưởng tử nhà mình mà thỉnh bà mối tới cửa cầu thân.
Từ đầu đến cuối, Liễu tứ tiểu thư đều không liếc mắt nhìn qua tỷ đệ hai người, lúc này nàng đợi, là phản ứng vị của vị tử y công tử này.
Có thể có thanh danh tốt truyền ra, tài mạo đương nhiên là nguyên nhân trọng yếu, tuy nhiên không có chút thủ đoạn khác của bản thân, cũng tuyệt đối không có khả năng vị trí thứ nhất đến phiên nàng lấy được, người có mắt sẽ biết nhận thức người nào có thể nhờ cậy.
Dù là liếc mắt nhìn, nàng liền có thể nhìn ra ba người này đều không phải cùng một loại người, người khác không biết nhìn, nhưng nàng lại biết tử y công tử một thân tử y kia dù có tiền cũng không mua được, tàn ti ngàn năm sản xuất ra chưa đến hai mươi thất vải, hàng năm đều nằm trong danh sách cống phẩm của triều đình.
Không cần nói bách tính bình dân, dù là quan lại bình thường cũng không thể thấy được, chỉ có người được thánh thượng cực kì sủng ái mới có khả năng được ban cho, đến nàng, phải được chủ phủ phu nhân ưu ái mới may mắn được nhìn thấy.
Thế nhưng người kia cũng không thèm trân trọng, vị trước mắt này không giống như những người bình thường khác nâng niu, mà lại đem vải ti tằm này mặc lên người, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng không giống như yêu quý lắm.
Phải là người như thế nào mới có khả năng đem thứ này coi như không có gì?
Việc người cầu thân trước mắt, công tử chủ phủ thân phận là cao nhất, nếu không có lựa chọn tốt hơn, hôn sự của nàng hẳn là liền định xuống, nhưng mà lúc này, nàng cũng không nghĩ gật đầu nữa.
Có một số người, không cần tiền hô hậu ủng, cũng không cần biểu hiện ra vẻ không ai bì nổi, chỉ cần đứng ở nơi đó liền có thể kiến nhân không dám nhẹ xem.
Nàng sẽ không nhìn nhầm.
Nhưng mà, thời gian đợi như thế này có phải quá dài hay không?
Bà tử kia rất nhanh nhạy, cũng biết tiểu thư mình hầu hạ nhiều năm có chủ ý gì, mắt thấy đối phương không tiếp lời, ánh mắt cũng đều không có cho tiểu thư nhà mình một cái, nhanh chóng đem lời nói tiếp, miễn cho tiểu thư khó xử.
"Tiểu thư tâm địa ngài chính là rất tốt, nếu không có bọn họ ngăn cản đường đi, chờ hộ vệ đuổi theo tất nhiên là có thể đem ngựa áp chế lại, ngài lại như thế nào có thể thành như vậy? Máu đều đã đem khăn tẩm ướt, trở về phu nhân sợ là muốn lột da lão nô."
Trang Thư Tình nhìn nơi nha hoàn đang dùng khăn che lại, ngay cả chút tơ máu cũng đều không thấy.
Tay mắt lanh lẹ giữ chặt người đang muốn phản bác, Trang Thư Tình đối với đệ đệ lắc đầu.
Mặc kệ đối phương là một tiểu thư liễu gia thì thế nào, tóm lại không phải là người tỷ đệ bọn hắn có thể trêu chọc vào, nén giận tuy thật sự ủy khuất, nhưng cũng là phương thức bảo toàn chính mình, điểm giác ngộ này nàng vẫn biết.
Bạch Chiêm lông mày giơ giơ lên, nếu là lúc này bị bao vây là nương hắn, phản ứng đầu tiên chỉ sợ sẽ là vung roi lên, làm sao có thể để người ở trước mặt nàng bóp méo lý lẽ.
Người này, vừa giống nương, nhưng cũng không giống nương.
Bất quá từ biểu hiện của các nàng, có thể thấy được nàng là người thông minh, biết rõ cứng rắn đến cùng sẽ phải chịu thiệt nếu còn muốn tiếp tục tranh luận đó không gọi là người có dũng khí, mà phải nói là ngu xuẩn.
Hắn chính là thích người thông minh chân chính, mà không phải loại tự cho mình là thông minh này, kì thực thật buồn cười
" Ánh mắt người kia sao lại không thành thật như vậy a, ta phải móc ra xem thử nó như thế nào?"
Liễu tứ tiểu thư thế nào cũng không nghĩ tới đợi nửa ngày lại đợi được một câu nói như vậy, nàng biết, đây không phải uy hiếp, mà đối phương thực sự dám làm như thế!
Biết rõ nàng là tiểu thư Liễu gia còn dám làm như thế, hắn dựa vào cái gì?
Hay là... Hắn đến từ kinh đô?
Cái ý nghĩ này vừa xuất ra, Liễu tứ tiểu thư vừa sợ hãi lại vừa có một tia hưng phấn, nếu có thể gả đến chỗ thế gia đại tộc có chút gốc gác lớn thì đây...
Cẩn thận giấu tốt ánh mắt mình, Liễu tứ tiểu thư cúi đầu xuống, khẽ cắn môi đỏ mọng, giống như phải chịu ủy khuất rất lớn.
Bạch Chiêm nửa điểm mặt mũi cũng không cho, cười nhạo một tiếng, ý bảo xe ngựa đang bị ngăn cản ở ngoài vào đây.
Thủ hạ không dám trì hoãn, hai ba chiêu liền giải quyết nhanh gọn những người chặn đường, dắt xe ngựa đi đến trước mặt công tử.
"Đi lên."
Lời này là nói với Trang Thư Tình, Trang Thư Tình chỉ chần chờ một cái chớp mắt, liền lôi kéo đệ đệ lên xe ngựa, trên người nàng thật sự vô cùng đau đớn, lúc đó dùng không chút khí lực nào nhưng khi Thư Hàn nhào tới khẳng định cũng bị thương không nhẹ.
"Đưa tỷ đệ bọn họ trở về."
"Vâng, công tử."
Màn xe buông xuống, Trang Thư Tình trong xe ngựa đối với Bạch Chiêm vén áo thi lễ, lại không nói nửa câu.
Phần nhân tình này, nàng thiếu quá nhiều, qua hôm nay phải đi hỏi thăm một chút Bạch Chiêm này có lai lịch thế nào, có một số người nhân tình kiếm được cũng không phải tốt như vậy, chỉ mong lão thiên có thể giúp nàng một hồi, đừng làm cho cuộc sống của nàng ngày qua ngày càng khổ cực thêm.
"Cứu ta... Đau. . ." Nộn nộn thanh âm không biết từ nơi nào truyền đến, Trang Thư Tình theo bản năng trong xe ngựa nhìn một vòng, xe ngựa lớn như vậy, tuy rằng nhiều chỗ trống, nhưng cũng không thể giấu đứa nhỏ bên dưới được.
Vậy thanh âm kia là từ chỗ nào đến?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.