Chương 26: Khả năng mới
Quỷ Quỷ Mộng Du
04/12/2016
Nàng làm bác sĩ mấy năm, phản ứng đã thành bản năng, nghe được thanh âm cầu cứu tuyệt sẽ không thể lờ đi.
Một lần nữa vén mành lên, ánh mắt nàng nhìn qua những người khác cũng không thấy ai có gì không ổn, chung quanh cũng không thấy được nơi nào có đứa nhỏ bị thương.
Bạch Chiêm tiến lên một bước hỏi, "Đã làm mất cái gì sao?"
"Đau... Đau..." Theo thanh âm giọng mũi khiến Trang Thư Tình tâm đều gấp, đang muốn hỏi hắn có nhìn thấy đứa nhỏ bị thương hay không, ánh mắt liền chuyển đến vật nhỏ đang bị xách trên tay một người hộ vệ của Liễu gia.
Nàng không chỉ là bác sĩ, nàng còn là thú y, bằng kinh nghiệm của nàng, thấy máu còn lưu lại trên người tiểu gia hỏa liền chắc chắn nó bị thương không nhẹ.
"Đau... Cứu ta, cứu ta..."
Trang Thư Tình trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ quái ý, nàng không biết ý nghĩ cổ quái kia là do chuyện gì xảy ra .
Nhưng nghĩ Liễu gia cũng không phải là thứ gì tốt, mà lúc này cũng không chỉ có người của Liễu gia ở đây, có người của Bạch Chiêm, còn có rất nhiều dân chúng vây xem dân chúng, không có khả năng có đứa nhỏ bị thương mà không không một ai để ý tới.
Dù là tại hiện đại cũng còn không có hờ hững đến mức này.
Vậy thanh âm kêu cứu vừa rồi chẳng lẽ là...
Đây là cái tình hình gì? Nàng đời trước làm thú y hai năm cũng không có loại khả năng này a?
Nhiều nhất cũng là được miêu miêu cẩu cẩu thích một chút, hoặc cũng là những con thú bác sĩ khác trị không được thì nàng đều có thể thu phục, cũng chính là bị tiểu cẩu đưa đến cửa cô nhi viện, lại bị tiểu cẩu thủ hộ nhiều năm...
Nghĩ như vậy, thật là có chút cổ quái.
Xem nàng không nói chuyện, Bạch Chiêm theo tầm mắt nàng nhìn lại, "Thích?"
"Nó bị thương."
Bạch Chiêm liền cảm thấy hưng trí, "Ngươi muốn dẫn nó nhìn đại phu?"
Trang Thư Tình rốt cục đem tầm mắt chuyển qua trên người nam nhân, đến lúc này nàng mới phát hiện khoảng cách hai người thật sự là có chút thân cận, vội lui về phía sau một chút, quay người nhìn lại, mặt Thư Hàn quả nhiên đen.
Lúc trước thế nào lại không phát hiện, hắn có tật xấu bất động một chút liền đen mặt? Cai này cũng không phải là thói quen tốt, phải sửa.
Người cổ đại tức giận đều không hiện ra mặt, đã hạ quyết tâm muốn có tiền đồ, một bộ dạng này nhất định phải học.
Bất quá trước mắt không phải thời điểm để so đo những thứ này, Trang Thư Tình cân nhắc nam nhân này có phải là người tốt hay không mới có thể đem kia vật nhỏ này đưa cho hắn, nàng xem như đã nhìn ra, Liễu tứ tiểu thư kia tuy một bộ dạng đơn thuần nhưng một khi hành động sẽ rất lợi hại.
"Chỉ cần mua chút thuốc, ta có thể trị."
"Nga?" Bạch Chiêm thong thả bước qua, giống như là ở trong nhà mình, lại tự nhiên mang vật nhỏ tiện tay đặt vào cái giá đem tới, đợi đến khi những hộ vệ kia phản ứng kịp, đầu sỏ khiến ngựa không khống chế được đã không còn trong tay tự mình .
"Vậy cho ngươi trị, qua hai ngày ta đến xem."
Trang Thư Tình nhận lấy cẩn thận bảo vệ trong ngực, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, ánh mắt như muốn hỏi, 'Vì sao ngươi muốn đến xem?'
"Bất cứ thứ gì qua tay ta thì tự nhiên nó là của ta, ta đến xem thứ của ta... Có gì không đúng?"
"..."
Trên đời còn có đạo lý này? Không chỉ là Trang Thư Tình, mấy người hộ vệ, Liễu tứ tiểu thư, cả những người đi đường đứng gần nghe được như thế đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn về phía Bạch Chiêm.
Chỉ có vẻ mặt thủ hạ của Bạch Chiêm lại rất tự nhiên, ở trong lòng bọn họ, lời này của công tử một chút vấn đề đều không có, công tử cầm trong tay thứ g ìthì chính là của công tử, vô số chuyện trong thực tế có thể chứng minh.
Trang Thư Tình dứt khoát lui vào trong xe ngựa, mành buông xuống, làm nhưng không có nghe thấy lời nói vừa rồi kia, dù sao, mục đích của nàng đã đạt được.
Cảm giác được xe ngựa chuyển động, đánh giá đã cách xa nơi thị phi kia, Trang Thư Tình mới lại vén màn xe lên, hướng người ngồi đối diện ở ngoài xe nói: "Phiền toái đại ca ngừng ở y quán một chút."
"Không thành vấn đề."
Từng chút từng chút nhẹ nhàng vuốt đầu tiểu gia hỏa, Trang Thư Tình đang nghĩ tới muốn hỏi tiểu gia hỏa này một câu để xác định vừa rồi có phải nó đang nói chuyện hay không, lại chợt nghe được nó nhược nhược rống lên hai tiếng.
Mà nàng lại nghe hiểu .
Nó đang nói, "Đau, đau quá."
Cùng đạo thanh âm nộn nộn lúc trước giống nhau như đúc.
Thật sự là... Gặp quỷ .
Nàng khi nào thì có cái khả năng này? Rõ ràng đến thế giới này cũng có thời gian không nhiều, lúc trước thế nào không có nửa điểm dấu hiệu?
Còn có nam nhân kia, hai ngày sau sẽ không thật sự đến xem tiểu gia hỏa này đi?
Việc sau chồng lên việc trước, thật sự là đau đầu.
Xe ngựa vừa đi, Bạch Chiêm cũng liền không còn hứng trí tiếp tục lưu lại, nhấc chân liền đi, cái tiểu thư kiều kiều tiếu tiếu kia căn bản hắn không để trong mắt.
Tuy rằng ở trong mắt tiểu thư người ta, hắn là thứ trái cây thơm ngon ngào ngạt.
"Công tử xin dừng bước."
Bạch Chiêm như là không có nghe thấy, ngay cả chút ngừng bước cũng không có, Liễu tứ tiểu thư vừa tức lại quẫn, mặt đỏ đến độ muốn nhỏ ra máu, nàng lớn đến bây giờ, cũng chưa từng bị người đối đãi qua như vậy, niệm tưởng trong lòng nháy mắt đều ném ra sau đầu, không dùng đầu óc suy xét, lời nói đã thốt ra, "Công tử liền cứ như vậy mà đi sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng nàng liền hối hận, chính là nàng muốn biểu đạt bới vì hắn đem xe ngựa của mình ném đi, làm hại chính mình bị thương, nhưng người khác sẽ không cho rằng như vậy.
Nàng đều nghe được có người cười trộm, nếu không xử lý tốt, thanh danh của Liễu tứ tiểu thư nàng sẽ phá hủy.
Là nàng lỗ mãng .
Nhìn đến nam nhân cuối cùng dừng bước quay đầu nhìn nàng, Liễu tứ tiểu thư hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện chợt nghe đối phương nói: "Bản công tử không đi, còn chờ ngươi đưa bản công tử trở về kinh thành sao? Nếu như có người biết cửa nhà ta đang mở, bản công tử sẽ lo lắng sẽ có những kẻ không mời mà đến."
Liễu tứ tiểu thư trong đầu trống rỗng, cả môi cũng trắng bệch.
Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác, thanh danh của mình nhiều năm bồi đắp liền bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nếu có thể, nàng thực hận không thể bổ nhào qua che kín miệng nam nhân kia, không để hắn nói ra những lời nói không thể chịu nổi đó, nhưng nàng hiện tại cái gì đều không thể làm.
Bạch Chiêm thấy sắc mặt của nàng một bộ dáng như tro tàn liền cười lạnh, người như vậy hắn đã thấy nhiều, thời điểm tính kế người khác thì đắc ý kiêu ngạo, khi thất thủ liền lợi dụng thiên phú lớn nhất của nữ nhân để bảo trụ thanh danh của mình, ngày khác lấy cơ hội ngóc đầu trở lại.
Chỉ nhìn ánh mắt nữ nhân này hắn liền biết không phải người an phận.
Để hai tay sau lưng thong thả bước đến gần, nhìn một đám hộ vệ ánh mắt cảnh giác một vòng vây quanh Liễu tứ tiểu thư, Bạch Chiêm khinh thường đến cực điểm hừ một tiếng, nghênh ngang mà đi.
Không biết bao nhiêu người nghỉ chân ở ngã tư đường đều lặng im, giống như đã đi tới một thế giới không tiếng động, trước mắt Liễu tứ tiểu thư từng đợt biến thành màu đen, chỉ hận sao khi nàng vừa sinh ra không lập tức đưa đến cho nàng một nam nhân xuất sắc như vậy, cái bóng dáng thẳng tắp kia hiện lên trước mắt, một bên là hận, một bên lại khống chế không nổi suy nghĩ của chính mình.
Thẳng đến khi trở lại Liễu phủ, nàng đều chỉ nhớ kỹ nam nhân này, hận đến cắn răng, cũng không thiết tha gì cơm nước, dường như đã quên một đôi tỷ đệ khác, có lẽ, này cũng là dụng ý của Bạch Chiêm?
Hai tỷ đệ đã rời đi căn bản không biết sự việc xảy ra sau này, trước đi y quán tìm đại phu, xác định không có nội bộ thương sau mới mua thuốc về nhà, có cho chính mình dùng, cũng có thuốc trị thương cho vật nhỏ.
Ở trên đường khi Trang Thư Tình dùng kinh nghiệm của mình xem qua, vật nhỏ hẳn là mới sinh ra được vài ngày, cái đầu nho nhỏ chỉ có bàn tay là lớn, không biết làm sao có thể lẫn vào trong đám người, xương ở trước đùi bên trái hơi nứt ra, trên người cũng có vài vết thương, đại khái cũng chưa ăn được cái gì, hơi thở yếu ớt.
"Tỷ tỷ, đây là tiểu cẩu sao?" Trang Thư Hàn bị vắng vẻ một bên không cam lòng nói, đối với thứ gì đó trong lòng bàn tay tỷ tỷ gì đó vung ánh mắt chán ghét.
"Không phải tiểu cẩu." Trang Thư Tình trả lời thật sự khẳng định, nàng nhìn thấy có chút giống như sói, bất quá nàng làm thú y cũng chưa từng chữa qua chó sói, cũng không dám khẳng định trăm phần trăm, "Được, chờ nó lớn lên một chút mới biết được là thứ gì."
"Mặc kệ là cái gì, có thể giữ nhà trông viện là tốt rồi, ta muốn đến trường học, tỷ tỷ lại luôn bận việc trong tiệm, chỉ có Tú Nhi tỷ một mình ở nhà ."
Trang Thư Tình thật sự rất hiểu đứa nhỏ này, ai đối hắn tốt một phần hắn sẽ tốt lại mười phần, điểm ấy giống nàng, nhịn không được nhéo nhéo mặt hắn, vô cùng thân thiết phụ họa, "Đúng, có thể giữ nhà trông viện là tốt rồi, Thư Hàn có thể an tâm đi học ."
Trang Thư Hàn vừa vui sướng lại có chút ngượng ngùng, ánh mắt đều không biết để vào đâu mới tốt, đối với vật nhỏ đang bá đạo chiếm lấy lòng bàn tay của tỷ tỷ nhìn cũng chẳng chướng mắt như vậy.
Thanh niên ngồi ở trên càng xe nghe được đoạn đối thoại ở bên trong trên mặt cũng không khỏi có chút ý cười mềm mại, trong lòng có chút lý giải vì sao công tử như khối băng ngàn năm luôn lạnh nhạt lại rảnh rỗi để ý chuyện của người khác.
Quẹo khúc quanh, thanh niên kéo cương ngựa, xe ngựa liền ngừng lại, "Đến."
Màn xe nhấc lên, Trang Thư Hàn ra ngoài trước.
Hắn nhảy xuống xe ngựa, lại cẩn thận đỡ một bàn tay của tỷ tỷ xuống dưới, lúc này mới đối với thanh niên nói lời cảm tạ.
"Ta chính là tuân theo mệnh lệnh công tử làm việc, muốn tạ liền tạ công tử nhà ta đi." Rồi chống vào càng xe ngồi lền, thanh niên vung roi, xe ngựa lung lay thoáng động rời đi.
Cửa sau mở ra, Trương Tú Nhi trên mặt đang đầy ý cười nhưng nhìn đến bộ dáng chật vật của hai người liền kinh hô, vội vàng đem hai người kéo vào, liên thanh hỏi, "Đây là bị làm sao vậy? Buổi sáng ra ngoài còn tốt mà? Thư Thành không đưa các ngươi về sao?"
"Không có việc gì, chính là không cẩn thận bị ngã xuống, Trương đại ca muốn đưa chúng ta về, ta nghĩ dù sao cũng phải để Thư Hàn đi quen với con đường này nên liền cự tuyệt, cũng không nghĩ sẽ bị ngã, Tú Nhi tỷ ngươi đừng lo lắng, thực không có việc gì, nghiêm trọng nhất chính là trên mặt, xước một chút da, hai ngày thì tốt rồi."
"Nữ hài tử trong nhà, mặt có bao nhiêu trọng yếu, nếu lưu lại sẹo thì nhìn ngươi làm sao bây giờ." Trong miệng nói được, Trương Tú Nhi cũng không nhàn rỗi, lấy nước ấm đến dè dặt cẩn trọng dùng khăn giúp nàng xử lý miệng vết thương, "Không được, phải đi mua chút thuốc về, bằng không trong lòng ta sẽ không an ổn."
"Trên đường về thuận đường đã mua thuốc." Trang Thư Tình thông minh đem cái hộp gỗ tử đưa cho Trương Tú Nhi, Trương Tú Nhi trừng mắt nhìn nàng, cũng không nói cái gì nữa.
"Thư Hàn đâu? Ngươi có hay bị thương không?"
"Không có, ta tốt lắm."
Từ ngoài nhìn vào thì quả thật không thấy hai tỷ đệ còn có thương tích ở chỗ khác, Trương Tú Nhi lúc này mới hoà hoãn sắc mặt, hạ quyết tâm lần tới thấy Thư Thànhphải hảo hảo nói chuyện với hắn, nào có chuyện như vậy, một người đang yên đang lành đi ra ngoài trở về lại thành cái dạng này, may mắn là bị thương không nặng.
Bận xong người, Trương Tú Nhi mới chú ý tới vật nhỏ trong tay Trang Thư Tình, cúi đầu xuống nhìn nhìn, "Nhặt được?"
"Ân, thấy nó bị bị thương liền nhặt về, Tú Nhi tỷ, ta đi trước đắp thuốc cho nó, Thư Hàn, ngươi lưu lại giúp Tú Nhi tỷ làm cơm trưa, đúng rồi Tú Nhi tỷ, lấy chút nước cơm cho vật nhỏ này, mới sinh ra vài ngày, sợ là cũng chưa uống sữa." Trang Thư Tình bất động thanh sắc đem lời bỏ qua, ôm vật nhỏ về phòng.
Nàng được biết rõ ràng, nàng lúc trước không phải xuất hiện ảo giác.
Bất quá trước đó, nàng phải đem miệng vết thương xử lý, nhỏ như vậy đúng là một bộ dạng đang lớn, phải hảo hảo xử lý, thì vết thương này mới có thể nhanh tốt lên.
Một lần nữa vén mành lên, ánh mắt nàng nhìn qua những người khác cũng không thấy ai có gì không ổn, chung quanh cũng không thấy được nơi nào có đứa nhỏ bị thương.
Bạch Chiêm tiến lên một bước hỏi, "Đã làm mất cái gì sao?"
"Đau... Đau..." Theo thanh âm giọng mũi khiến Trang Thư Tình tâm đều gấp, đang muốn hỏi hắn có nhìn thấy đứa nhỏ bị thương hay không, ánh mắt liền chuyển đến vật nhỏ đang bị xách trên tay một người hộ vệ của Liễu gia.
Nàng không chỉ là bác sĩ, nàng còn là thú y, bằng kinh nghiệm của nàng, thấy máu còn lưu lại trên người tiểu gia hỏa liền chắc chắn nó bị thương không nhẹ.
"Đau... Cứu ta, cứu ta..."
Trang Thư Tình trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ quái ý, nàng không biết ý nghĩ cổ quái kia là do chuyện gì xảy ra .
Nhưng nghĩ Liễu gia cũng không phải là thứ gì tốt, mà lúc này cũng không chỉ có người của Liễu gia ở đây, có người của Bạch Chiêm, còn có rất nhiều dân chúng vây xem dân chúng, không có khả năng có đứa nhỏ bị thương mà không không một ai để ý tới.
Dù là tại hiện đại cũng còn không có hờ hững đến mức này.
Vậy thanh âm kêu cứu vừa rồi chẳng lẽ là...
Đây là cái tình hình gì? Nàng đời trước làm thú y hai năm cũng không có loại khả năng này a?
Nhiều nhất cũng là được miêu miêu cẩu cẩu thích một chút, hoặc cũng là những con thú bác sĩ khác trị không được thì nàng đều có thể thu phục, cũng chính là bị tiểu cẩu đưa đến cửa cô nhi viện, lại bị tiểu cẩu thủ hộ nhiều năm...
Nghĩ như vậy, thật là có chút cổ quái.
Xem nàng không nói chuyện, Bạch Chiêm theo tầm mắt nàng nhìn lại, "Thích?"
"Nó bị thương."
Bạch Chiêm liền cảm thấy hưng trí, "Ngươi muốn dẫn nó nhìn đại phu?"
Trang Thư Tình rốt cục đem tầm mắt chuyển qua trên người nam nhân, đến lúc này nàng mới phát hiện khoảng cách hai người thật sự là có chút thân cận, vội lui về phía sau một chút, quay người nhìn lại, mặt Thư Hàn quả nhiên đen.
Lúc trước thế nào lại không phát hiện, hắn có tật xấu bất động một chút liền đen mặt? Cai này cũng không phải là thói quen tốt, phải sửa.
Người cổ đại tức giận đều không hiện ra mặt, đã hạ quyết tâm muốn có tiền đồ, một bộ dạng này nhất định phải học.
Bất quá trước mắt không phải thời điểm để so đo những thứ này, Trang Thư Tình cân nhắc nam nhân này có phải là người tốt hay không mới có thể đem kia vật nhỏ này đưa cho hắn, nàng xem như đã nhìn ra, Liễu tứ tiểu thư kia tuy một bộ dạng đơn thuần nhưng một khi hành động sẽ rất lợi hại.
"Chỉ cần mua chút thuốc, ta có thể trị."
"Nga?" Bạch Chiêm thong thả bước qua, giống như là ở trong nhà mình, lại tự nhiên mang vật nhỏ tiện tay đặt vào cái giá đem tới, đợi đến khi những hộ vệ kia phản ứng kịp, đầu sỏ khiến ngựa không khống chế được đã không còn trong tay tự mình .
"Vậy cho ngươi trị, qua hai ngày ta đến xem."
Trang Thư Tình nhận lấy cẩn thận bảo vệ trong ngực, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, ánh mắt như muốn hỏi, 'Vì sao ngươi muốn đến xem?'
"Bất cứ thứ gì qua tay ta thì tự nhiên nó là của ta, ta đến xem thứ của ta... Có gì không đúng?"
"..."
Trên đời còn có đạo lý này? Không chỉ là Trang Thư Tình, mấy người hộ vệ, Liễu tứ tiểu thư, cả những người đi đường đứng gần nghe được như thế đều dùng ánh mắt kỳ dị nhìn về phía Bạch Chiêm.
Chỉ có vẻ mặt thủ hạ của Bạch Chiêm lại rất tự nhiên, ở trong lòng bọn họ, lời này của công tử một chút vấn đề đều không có, công tử cầm trong tay thứ g ìthì chính là của công tử, vô số chuyện trong thực tế có thể chứng minh.
Trang Thư Tình dứt khoát lui vào trong xe ngựa, mành buông xuống, làm nhưng không có nghe thấy lời nói vừa rồi kia, dù sao, mục đích của nàng đã đạt được.
Cảm giác được xe ngựa chuyển động, đánh giá đã cách xa nơi thị phi kia, Trang Thư Tình mới lại vén màn xe lên, hướng người ngồi đối diện ở ngoài xe nói: "Phiền toái đại ca ngừng ở y quán một chút."
"Không thành vấn đề."
Từng chút từng chút nhẹ nhàng vuốt đầu tiểu gia hỏa, Trang Thư Tình đang nghĩ tới muốn hỏi tiểu gia hỏa này một câu để xác định vừa rồi có phải nó đang nói chuyện hay không, lại chợt nghe được nó nhược nhược rống lên hai tiếng.
Mà nàng lại nghe hiểu .
Nó đang nói, "Đau, đau quá."
Cùng đạo thanh âm nộn nộn lúc trước giống nhau như đúc.
Thật sự là... Gặp quỷ .
Nàng khi nào thì có cái khả năng này? Rõ ràng đến thế giới này cũng có thời gian không nhiều, lúc trước thế nào không có nửa điểm dấu hiệu?
Còn có nam nhân kia, hai ngày sau sẽ không thật sự đến xem tiểu gia hỏa này đi?
Việc sau chồng lên việc trước, thật sự là đau đầu.
Xe ngựa vừa đi, Bạch Chiêm cũng liền không còn hứng trí tiếp tục lưu lại, nhấc chân liền đi, cái tiểu thư kiều kiều tiếu tiếu kia căn bản hắn không để trong mắt.
Tuy rằng ở trong mắt tiểu thư người ta, hắn là thứ trái cây thơm ngon ngào ngạt.
"Công tử xin dừng bước."
Bạch Chiêm như là không có nghe thấy, ngay cả chút ngừng bước cũng không có, Liễu tứ tiểu thư vừa tức lại quẫn, mặt đỏ đến độ muốn nhỏ ra máu, nàng lớn đến bây giờ, cũng chưa từng bị người đối đãi qua như vậy, niệm tưởng trong lòng nháy mắt đều ném ra sau đầu, không dùng đầu óc suy xét, lời nói đã thốt ra, "Công tử liền cứ như vậy mà đi sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng nàng liền hối hận, chính là nàng muốn biểu đạt bới vì hắn đem xe ngựa của mình ném đi, làm hại chính mình bị thương, nhưng người khác sẽ không cho rằng như vậy.
Nàng đều nghe được có người cười trộm, nếu không xử lý tốt, thanh danh của Liễu tứ tiểu thư nàng sẽ phá hủy.
Là nàng lỗ mãng .
Nhìn đến nam nhân cuối cùng dừng bước quay đầu nhìn nàng, Liễu tứ tiểu thư hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện chợt nghe đối phương nói: "Bản công tử không đi, còn chờ ngươi đưa bản công tử trở về kinh thành sao? Nếu như có người biết cửa nhà ta đang mở, bản công tử sẽ lo lắng sẽ có những kẻ không mời mà đến."
Liễu tứ tiểu thư trong đầu trống rỗng, cả môi cũng trắng bệch.
Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác, thanh danh của mình nhiều năm bồi đắp liền bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nếu có thể, nàng thực hận không thể bổ nhào qua che kín miệng nam nhân kia, không để hắn nói ra những lời nói không thể chịu nổi đó, nhưng nàng hiện tại cái gì đều không thể làm.
Bạch Chiêm thấy sắc mặt của nàng một bộ dáng như tro tàn liền cười lạnh, người như vậy hắn đã thấy nhiều, thời điểm tính kế người khác thì đắc ý kiêu ngạo, khi thất thủ liền lợi dụng thiên phú lớn nhất của nữ nhân để bảo trụ thanh danh của mình, ngày khác lấy cơ hội ngóc đầu trở lại.
Chỉ nhìn ánh mắt nữ nhân này hắn liền biết không phải người an phận.
Để hai tay sau lưng thong thả bước đến gần, nhìn một đám hộ vệ ánh mắt cảnh giác một vòng vây quanh Liễu tứ tiểu thư, Bạch Chiêm khinh thường đến cực điểm hừ một tiếng, nghênh ngang mà đi.
Không biết bao nhiêu người nghỉ chân ở ngã tư đường đều lặng im, giống như đã đi tới một thế giới không tiếng động, trước mắt Liễu tứ tiểu thư từng đợt biến thành màu đen, chỉ hận sao khi nàng vừa sinh ra không lập tức đưa đến cho nàng một nam nhân xuất sắc như vậy, cái bóng dáng thẳng tắp kia hiện lên trước mắt, một bên là hận, một bên lại khống chế không nổi suy nghĩ của chính mình.
Thẳng đến khi trở lại Liễu phủ, nàng đều chỉ nhớ kỹ nam nhân này, hận đến cắn răng, cũng không thiết tha gì cơm nước, dường như đã quên một đôi tỷ đệ khác, có lẽ, này cũng là dụng ý của Bạch Chiêm?
Hai tỷ đệ đã rời đi căn bản không biết sự việc xảy ra sau này, trước đi y quán tìm đại phu, xác định không có nội bộ thương sau mới mua thuốc về nhà, có cho chính mình dùng, cũng có thuốc trị thương cho vật nhỏ.
Ở trên đường khi Trang Thư Tình dùng kinh nghiệm của mình xem qua, vật nhỏ hẳn là mới sinh ra được vài ngày, cái đầu nho nhỏ chỉ có bàn tay là lớn, không biết làm sao có thể lẫn vào trong đám người, xương ở trước đùi bên trái hơi nứt ra, trên người cũng có vài vết thương, đại khái cũng chưa ăn được cái gì, hơi thở yếu ớt.
"Tỷ tỷ, đây là tiểu cẩu sao?" Trang Thư Hàn bị vắng vẻ một bên không cam lòng nói, đối với thứ gì đó trong lòng bàn tay tỷ tỷ gì đó vung ánh mắt chán ghét.
"Không phải tiểu cẩu." Trang Thư Tình trả lời thật sự khẳng định, nàng nhìn thấy có chút giống như sói, bất quá nàng làm thú y cũng chưa từng chữa qua chó sói, cũng không dám khẳng định trăm phần trăm, "Được, chờ nó lớn lên một chút mới biết được là thứ gì."
"Mặc kệ là cái gì, có thể giữ nhà trông viện là tốt rồi, ta muốn đến trường học, tỷ tỷ lại luôn bận việc trong tiệm, chỉ có Tú Nhi tỷ một mình ở nhà ."
Trang Thư Tình thật sự rất hiểu đứa nhỏ này, ai đối hắn tốt một phần hắn sẽ tốt lại mười phần, điểm ấy giống nàng, nhịn không được nhéo nhéo mặt hắn, vô cùng thân thiết phụ họa, "Đúng, có thể giữ nhà trông viện là tốt rồi, Thư Hàn có thể an tâm đi học ."
Trang Thư Hàn vừa vui sướng lại có chút ngượng ngùng, ánh mắt đều không biết để vào đâu mới tốt, đối với vật nhỏ đang bá đạo chiếm lấy lòng bàn tay của tỷ tỷ nhìn cũng chẳng chướng mắt như vậy.
Thanh niên ngồi ở trên càng xe nghe được đoạn đối thoại ở bên trong trên mặt cũng không khỏi có chút ý cười mềm mại, trong lòng có chút lý giải vì sao công tử như khối băng ngàn năm luôn lạnh nhạt lại rảnh rỗi để ý chuyện của người khác.
Quẹo khúc quanh, thanh niên kéo cương ngựa, xe ngựa liền ngừng lại, "Đến."
Màn xe nhấc lên, Trang Thư Hàn ra ngoài trước.
Hắn nhảy xuống xe ngựa, lại cẩn thận đỡ một bàn tay của tỷ tỷ xuống dưới, lúc này mới đối với thanh niên nói lời cảm tạ.
"Ta chính là tuân theo mệnh lệnh công tử làm việc, muốn tạ liền tạ công tử nhà ta đi." Rồi chống vào càng xe ngồi lền, thanh niên vung roi, xe ngựa lung lay thoáng động rời đi.
Cửa sau mở ra, Trương Tú Nhi trên mặt đang đầy ý cười nhưng nhìn đến bộ dáng chật vật của hai người liền kinh hô, vội vàng đem hai người kéo vào, liên thanh hỏi, "Đây là bị làm sao vậy? Buổi sáng ra ngoài còn tốt mà? Thư Thành không đưa các ngươi về sao?"
"Không có việc gì, chính là không cẩn thận bị ngã xuống, Trương đại ca muốn đưa chúng ta về, ta nghĩ dù sao cũng phải để Thư Hàn đi quen với con đường này nên liền cự tuyệt, cũng không nghĩ sẽ bị ngã, Tú Nhi tỷ ngươi đừng lo lắng, thực không có việc gì, nghiêm trọng nhất chính là trên mặt, xước một chút da, hai ngày thì tốt rồi."
"Nữ hài tử trong nhà, mặt có bao nhiêu trọng yếu, nếu lưu lại sẹo thì nhìn ngươi làm sao bây giờ." Trong miệng nói được, Trương Tú Nhi cũng không nhàn rỗi, lấy nước ấm đến dè dặt cẩn trọng dùng khăn giúp nàng xử lý miệng vết thương, "Không được, phải đi mua chút thuốc về, bằng không trong lòng ta sẽ không an ổn."
"Trên đường về thuận đường đã mua thuốc." Trang Thư Tình thông minh đem cái hộp gỗ tử đưa cho Trương Tú Nhi, Trương Tú Nhi trừng mắt nhìn nàng, cũng không nói cái gì nữa.
"Thư Hàn đâu? Ngươi có hay bị thương không?"
"Không có, ta tốt lắm."
Từ ngoài nhìn vào thì quả thật không thấy hai tỷ đệ còn có thương tích ở chỗ khác, Trương Tú Nhi lúc này mới hoà hoãn sắc mặt, hạ quyết tâm lần tới thấy Thư Thànhphải hảo hảo nói chuyện với hắn, nào có chuyện như vậy, một người đang yên đang lành đi ra ngoài trở về lại thành cái dạng này, may mắn là bị thương không nặng.
Bận xong người, Trương Tú Nhi mới chú ý tới vật nhỏ trong tay Trang Thư Tình, cúi đầu xuống nhìn nhìn, "Nhặt được?"
"Ân, thấy nó bị bị thương liền nhặt về, Tú Nhi tỷ, ta đi trước đắp thuốc cho nó, Thư Hàn, ngươi lưu lại giúp Tú Nhi tỷ làm cơm trưa, đúng rồi Tú Nhi tỷ, lấy chút nước cơm cho vật nhỏ này, mới sinh ra vài ngày, sợ là cũng chưa uống sữa." Trang Thư Tình bất động thanh sắc đem lời bỏ qua, ôm vật nhỏ về phòng.
Nàng được biết rõ ràng, nàng lúc trước không phải xuất hiện ảo giác.
Bất quá trước đó, nàng phải đem miệng vết thương xử lý, nhỏ như vậy đúng là một bộ dạng đang lớn, phải hảo hảo xử lý, thì vết thương này mới có thể nhanh tốt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.