Chương 56: Đồng hành trong gió tuyết
Quỷ Quỷ Mộng Du
04/12/2016
Tuyết rơi một đêm, đến sáng hôm sau cũng không ngừng.
Bạch Chiêm ngồi trong xe ngựa đi tới chỗ Trang Thư Tình.
Xe ngựa này được đặc chế trong cung, sau khi đưa đến hắn chưa từng dùng qua lần nào, nếu không phải Trần Nguyên buổi sáng nhắc nhở một tiếng, hắn cũng quên mất mình còn có một chiếc xe như vậy.
"Công tử, xe ngựa kia của Trang tiểu thư quá mức đơn sơ, nhỏ không nói còn không thể giữ ấm, tuyết lớn như vậy nếu dùng xe ngựa kia không phải là để tiểu thư chịu tội sao? Lại nói, xe ngựa này của ngài rộng rãi, ấm áp, có thể cùng tiểu thư vừa lên đường vừa trò chuyện, dù sao cũng là công tử đến để hỗ trợ,chẳng lẽ Trang tiểu thưlại cự tuyệt ngài, ngài muốn nói chuyện với tiểu thư trong xe ngựa hơn hay là đón gió tuyết cưỡi ngựa hơn?"
Vì lời này của Trần Nguyên, hắn được tăng một tháng tiền tiêu vặt không nói, còn được thưởng rất nhiều thứ tốt, tâm tình tốt khiến ThanhDương Tử thức trắng đêm liếc mắt xem thường.
Vừa tiễn đệ đệ rời cửa liền nghe thấy hạ nhân nói Bạch công tử đã đến, Trang Thư Tình vội vàng xách theo những đồ đã chuẩn bị tốt ra ngoài.
Bạch Chiêm ở trước viện chờ nàng, vừa thấy ngườithì câu nói đầu tiên là, "Xe ngựa của nàng sẽ bị gió lùa vào, ngồi xe của ta."
Ngồi xe ai cũng được, Trang Thư Tình không có dị nghị gì, nhưng khi nhìn thấy xe ngựa dừng trước cửa nàng liền có chút bất động.
Đây là xe ngựa? Này kỳ thực là một căn phòng lớn cổ đại được kéo bằng ngựa? ! So với phòng nàng ít nhất cũng phải dài gấp ba, độ rộng cũng không phải xe ngựa kia của nàng có thể so sánh, xe ngựa của nàng chỉ dùng một con ngựa, chiếc này là bốn con.
Mặc cho mấy nha hoàn dẫn nàng lên một cái ghế thật dài, một người nâng, một người đỡ lên xe, Trang Thư Tình có chút thất thần, chờ vào bên trong, nhìn thấy hai gian trước sau của xe nàng chỉ có thể cảm thán.
Cởi giày ở gian ngoài, màn gian trong được vén lên, nhiệt khí ùa vào mặt, so với bên ngoài giống như hai thế giới.
Bạch Chiêm tiến vào theo sau, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trang Thư Tình, thấy nàng có chút ngơ ngẩn vội hỏi, "Làm sao vậy? Không thoải mái?"
Trang Thư Tình nhẹ liếc mắt nhìn hắn, "Ta ở đây không quen, đang suy nghĩ lúc về, muốn ngồi xe ngựa kia của ta."
"Nếu nàng ngại đây là xe của ta thì xe ngựa này về sau sẽ đưa luôn cho nàng,đã là xe của nàng vậy sẽ không còn cảm thấy không quen, ta thật không thường ngồi xe. "
"Thân phận của ta sao có thể dùng loại xe ngựa này." Trang Thư Tình cảm thấy không khí có chút nóng, theo thói quen bỏ áo choàng, cởi ra dây buộc ở cổ. Không nghĩ tới lại càng gỡ càng rối, nút thắt không thể gỡ ra. Loay hoay hồi lâu cũng không thể tháo gút.
"Ta làm cho." Gỡ dây thật cẩn thận, Bạch Chiêm cúi sát đầu ngưng thần mà gỡ.
Hắn không cảm thấy chuyện này có cái gì không đúng, Trang Thư Tình lại đang ra mồ hôi, định gọi nha hoàn vào hỗ trợ. Nhưng khi nhìn thấy nam nhân đang nghiêm cẩn đến cực điểm trước mắt lại nhất thời không nói được gì.
Bạch Chiêm đột nhiên giương mắt chống lại tầm mắt không kịp né tránh của nàng, tầm mắt hai người giằng co, không hiểu sao lại có chút hương vị mơ hồ như tình ý.
Chuyện như vậy khiến Trang Thư Tình cuống quít buông tầm mắt xuống, "Có thể gỡ không?"
Bạch Chiêm nhìn sâu vào mắt nàng, kéo một cái gỡ được dây áo, áo choàng rơi xuống, Trang Thư Tình nhặt lênxoay người sang chỗ khác.
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
Nha hoàn mở cửa gian ngoài ra bẩm báo hai câu, "Công tử, Thanh Dương Tử nói hắn khó chịu trong người, cưỡi ngựa không được, muốn xin lên xe ngựa nghỉ ngơi."
Bạch Chiêm có chút nghiến răng, người nói mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không thành vấn đề là ai? Mới một buổi tối liền chịu không được?
Lúc trước chỉ lo xem xe ngựa, Trang Thư Tình cũng không chú ý có những aiđi theo, dù sao hiện tại không khí giữa hai người quá mức mập mờ, đúng lúc cần có người đến phân tán, liền thuận thế hỏi,"Thanh Dương Tử cũng tới rồi?"
"Ân, hắn nghe nói nàng cần dượctrị cho sói. Hắn liền ầm ĩ muốn đi theo."
Trang Thư Tình cười, "Cho nên một đêm hôm qua hắn cũng không ngủ?"
"Bình thường hắn mấy đêm không ngủ tinh thần vẫn rất tốt. Làm gì có chuyện không cưỡi được ngựa, hắn chỉ là ngại trời lạnh không muốn cưỡi ngựa." Bạch Chiêm tức đến nỗi muốn đánh Thanh Dương Tử một trận, nhưng rốt cuộc cũng không thể làm gì, "Được, gọi hắn đi lên."
Thanh Dương Tử được như ý nguyện, nhưng cũng chỉ dám ngây ngốc ở gian ngoài, hắn nếu thật không biết xấu hổ dám đi vào bên trong, không cần công tử ra tay, Trần đại tổng quản chắc chắn liền chặt đứt dược liệu cung cấp cho hắn.
Xe ngựa lại tiếp tục đi, Bạch Chiêm gõ lên vách tường ngăn cách hai gian, "Đi vào hầu hạ."
Hai nha hoàn nhẹ chân bước vào, mặt mày cũng không dám nâng lên, đem vào một bếp lò nấu nước, lại mang thêm từng đĩa điểm tâm đặt lên bàn nhỏ.
Có nhiều hơn hai người, Trang Thư Tình thả lỏng hơn nhiều.
Bạch Chiêm thấy nàng rốt cục cũng không còn ngại ngùng liền dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của hai nha hoàn, cầm một đĩa điểm tâm đưa cho nàng, "Mọi thứ được dùng nam châmcố định , không cần lo sẽ bị đổ."
"Ta không lo." Trang Thư Tình nhận lấy, cắn một ngụm, ăn rất ngon, "Có tiền, có quyền, sống qua những ngày như vậy, trách không được người sống ởđời đều liều mạng muốn trở thành ngườitrên cao."
"Lời này nghe có chút vị chua."
"Vốn chính là đang ghen tị." Lại cắn một ngụm, Trang Thư Tình thỏa mãn mị mắt, "Ta không có khả năng có thể trở thành người như vậy, còn không cho phép ta nói sao?"
Thật sự là thẳng thắn khiến người khác không biết phải nói tiếp thế nào, Bạch Chiêm thấy nàng ăn rất ngon, cũng cầm một khối đưa vào miệng, vẫn là cái vị kia, nhưng hắn lại cảm thấy ngon hơn so với bình thường nhiều, "Chỉ cần nàng muốn , ta đều có thể cho nàng, chỉ là nàng không thích thôi."
Trang Thư Tình nhất thời ảo não, "Bạch công tử, chúng ta đừng nói những lời này được không?"
Nàng đang sợ cái gì? Chỉ cần nàng nói ra, cái gì cũng đều có thể giải quyết, Bạch Chiêm thở dài, rốt cuộc vẫn là không có nói như vậy, thuận theo ý nàng nói: "Tốt, không nói nữa."
Ăn điểm tâm, uống trà, chiếm hết tiện nghi của người ta, lại tức giận với người ta Trang Thư Tình cũng có chút ngượng ngùng, lại không biết nên nói chuyện gì đành ho nhẹ một tiếng, nói: " Ngươi biết Tô Văn không?"
"Biết, Quan học sư của Hội Nguyên phủ."
"Thư Hàn đã bái hắn làm thầy, không phải học trò bình thường, là đệ tử chính thức." Trang Thư Tình khó nén đắc ý, mười tuổi đã có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà được xem trọng, không phải ai cũng có thể.
Bạch Chiêm quả thật không nghĩ tới Trang Thư Hàn lại lọt vào mắt của Tô Văn, toàn Hội Nguyên phủ này cũng chỉ có Tô Văn được hắn nể mặt, không phải vì tài học, cũng không phải lực ảnh hưởng, mà vì hắn là một người có lòng dạ chân chính, có thể bao dung người khác, có thể đảm đương trọng trách, nhận thức được người tốt, cũng là người biết dẫn dắt chỉ đường, trời sinh nên làm thầy dạy học.
Ánh mắt hắn cao bao nhiêu Bạch Chiêm đều biết, nhưng có điều thật không nghĩ tới, một người mới đêm qua còn khóc trong lòng tỷ tỷ cư nhiên lại được Tô Văn kia thu vào cửa.
Xem ra sau khi trở về phải đi Tô phủ đi một chuyến mới được.
"Đãlàm lễ bái sư chưa?"
"Thư Hàn nói đã dập đầu kính trà , có thể thấy được Tô tiên sinh rất thích đệ ấy."
Khó được nhìn thấy bộ dạng đắc ý này của Thư Tình, Bạch Chiêm muốn nhìn lâu một chút, yêu thương nơi đáy mắt nhanh chóng dâng lên, "Tô Văn ở kinh đô cũng rất có tiếng, người bình thường hắn không để trong mắt, lúc trước có thu hai học trò hiện thời một người đậu Tiến Sĩ vào hàn lâm nhận chức, nghe nói rất được trọng dụng, một người là tân khoa Trạng Nguyên, Thư Hàn về sau sẽ không kém bọn hắn."
Đại khái bậc trưởng bối đều cho rằng đứa nhỏ nhà mình là tốt nhất, nếu như Bạch Chiêm khen ngợi nàng, nàng liền thấy không được tự nhiên, nhưng là khen đệ đệ nàng, nàng thế nào cũng cảm thấy lời này thật dễ nghe, rõ ràng cao hứng đến khoé miệng đều cong lên, nhưng vẫn giả bộ nghiêm túc, "Hắn sao có thể so được với người như vậy, chỉ cần không khiếnTô tiên sinh thất vọng là tốt rồi."
"Nếu như hắncó được tiền đồ, cũng không uổng sự hy sinh của nàng."
" Hy sinh cái gì, ta không vĩ đại như vậy, chỉdo đó là lựa chọn tốt nhất với hai tỷ đệ chúng ta thôi." Khi nghĩ đến sau này tiền đồ của Thư Hàn không có một chút dính dáng gì đến Trang Trạch Lương nàng liền cảm thấy bản thân mình thật sự rất vui vẻ, thấy được tỷ đệ nàngsống tốt chắc chắn hắn sẽ hối hận, tức chết hắn.
"Ở chỗ ta có mấy quyển sách đượcChử Sáng dùng để ghi lại chú thích , dù sao ta cũng không dùng, khi nào về sẽ đưa tới cho Thư Hàn."
"Chử Sáng?"
"Được xưng là Chử tiên hiền,Chử tiên sinh, nàng không biết sao?"
Trang Thư Tình xấu hổ, nàng đối với thế giới này hiểu biết có hạn, ký ức cực hạn của cơ thể này cũng chỉ ở Lãnh sơn huyện, căn bản chưa từng nghe qua Chử tiên hiền này.
"Ta vốn không phải người đọc sách, lại đến từ địa phương nhỏ, quả thật không biết người này, bất quá người có thể được xưng hô như vậy tất nhiên là bậc thánh nhân, sách này quá mức trân quý, đưa cho Thư Hàn... Hắn sợ là nhận không nổi."
Bạch Chiêm nhíu mày, "Không cần?"
Đương nhiên muốn! Nghe cái tên kia nàng liền biết đối với người đọc sách mà nói đó là một ngọn núi cao chỉ có thể ngưỡng vọng, sách của hắn đối với Thư Hàn khẳng định rất có ích, nhưng không thể lấy của người ta như vậy...
Nàng nợ Bạch Chiêm không ít !
"Thực không cần?"
Trang Thư Tình tức giận ngẩng đầu, tầm mắt lại lọt vào ý cười trong mắt đối phương, nhất thời những thứ rối rắm trong đầu đều biến mất, “Muốn, đương nhiên muốn, coi như ta mượn Bạch công tử, đến khi Thư Hàn không dùng nữa sẽ mang đến trả công tử.”
Bạch Chiêm không nói gì, chỉ cười.
Cười đến khi Trang Thư Tình nghiến răng, nàng cũng cảm thấy lời này có chút không đúng, lại không biết nói gì cho phải.
Thật ra mấy quyển sách này làdo Bạch Chiêm nhìn thấy có thứ nào ở Hội Nguyên Phủ xem thuận mắt đều cướp đoạt một lần mới thu hết vào tay, nếu nàng biết nàng sẽ không phải cắn rứt lương tâm vì chiếm tiện nghi của người ta.
Sau khi dần dần hiểu Trang Thư Tình, hắn liền biết, đối với Thư Hàn tốt một phần so với tốt với nàng mười phần càng hiệu quả hơn, trong mắt nàng để ý cũng chỉ có một người đệ đệ này.
Nhưng rồi hắn lại không cam tâm trong mắt nàng chỉ có đệ đệ, hắn phải nhanh chóng kéo tên tiểu tử kia về phía mình mới được, cũng may tiểu tử kia cũng không khiến cho người khác ghét.
Có người phụng bồi nói chuyện, lộ trình dường như ngắn hơn nhiều.
Như trước là chân núi kia, xe ngựa ngừng lại.
Từ trong xe ngựa ấm áp như xuân bước xuống, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết bay đầy trời, Trang Thư Tình rùng mình một cái.
Phía sau có người đem áo choàng và mũ khoác cho nàng.
Không cần quay đầu lại cũng biết là ai, Trang Thư Tình dứt khoát làm như không biết, cũng không quay đầu, nói: "Đi thôi, sớm xong việc liền có thể về sớm."
Bạch Chiêm một tấc không rời theo sau nàng, khi lên núi càng giống như sam bám nàng không xa nửa bước, Trang Thư Tình cũng không cự tuyệt.
Thanh Dương Tử đi ở phía sau kề tai nói nhỏ cùng Trần Nguyên, "Ngươi đoán ta ở trong xe ngựa nghe được cái gì? Công tử có thể nói lời dễ nghe để dỗ người ngươi có tin không? Ta thật sự tưởng tượng không ra bộ dáng lúc đó của công tử sẽ như thế nào, ngươi có thể tưởng tượng ra không?"
Trần Nguyên lườm hắn một cái, " Cả ngày hôm quađều nhìn thấy."
"A? Thật?" Thanh Dương Tử vội vàng chạy theo đuổi kịp Trần Nguyên, "Ngươi mau hình dung lại, kể cho ta nghe?"
"Về sau ngươi còn sợ không nhìn thấy?" Trần Nguyên trợn trừng mắt, hắn chỉ sợ về sau mỗi ngày đều phảinhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của công tử, thật sự là... Có chút khôngnói nên lời.
Càng đi, bước chân Trang Thư Tình càng chậm, không phải đường không dễ đi, mà là có người khiến nàng không thể không nghĩ nhiều, tại nơi rừng núi hoang sơ, lại có người vì nàng mở một con đường, những cành cây ven đường đều bị chém rớt, đại thụ cản đường cũng đốn xuống, đi đường núi giống như nơi đất bằng, nàng đi rất dễ dàng không chút trắc trở.
Ai có dụng tâm như vậy, không cần nói cũng biết.
Bạch Chiêm ngồi trong xe ngựa đi tới chỗ Trang Thư Tình.
Xe ngựa này được đặc chế trong cung, sau khi đưa đến hắn chưa từng dùng qua lần nào, nếu không phải Trần Nguyên buổi sáng nhắc nhở một tiếng, hắn cũng quên mất mình còn có một chiếc xe như vậy.
"Công tử, xe ngựa kia của Trang tiểu thư quá mức đơn sơ, nhỏ không nói còn không thể giữ ấm, tuyết lớn như vậy nếu dùng xe ngựa kia không phải là để tiểu thư chịu tội sao? Lại nói, xe ngựa này của ngài rộng rãi, ấm áp, có thể cùng tiểu thư vừa lên đường vừa trò chuyện, dù sao cũng là công tử đến để hỗ trợ,chẳng lẽ Trang tiểu thưlại cự tuyệt ngài, ngài muốn nói chuyện với tiểu thư trong xe ngựa hơn hay là đón gió tuyết cưỡi ngựa hơn?"
Vì lời này của Trần Nguyên, hắn được tăng một tháng tiền tiêu vặt không nói, còn được thưởng rất nhiều thứ tốt, tâm tình tốt khiến ThanhDương Tử thức trắng đêm liếc mắt xem thường.
Vừa tiễn đệ đệ rời cửa liền nghe thấy hạ nhân nói Bạch công tử đã đến, Trang Thư Tình vội vàng xách theo những đồ đã chuẩn bị tốt ra ngoài.
Bạch Chiêm ở trước viện chờ nàng, vừa thấy ngườithì câu nói đầu tiên là, "Xe ngựa của nàng sẽ bị gió lùa vào, ngồi xe của ta."
Ngồi xe ai cũng được, Trang Thư Tình không có dị nghị gì, nhưng khi nhìn thấy xe ngựa dừng trước cửa nàng liền có chút bất động.
Đây là xe ngựa? Này kỳ thực là một căn phòng lớn cổ đại được kéo bằng ngựa? ! So với phòng nàng ít nhất cũng phải dài gấp ba, độ rộng cũng không phải xe ngựa kia của nàng có thể so sánh, xe ngựa của nàng chỉ dùng một con ngựa, chiếc này là bốn con.
Mặc cho mấy nha hoàn dẫn nàng lên một cái ghế thật dài, một người nâng, một người đỡ lên xe, Trang Thư Tình có chút thất thần, chờ vào bên trong, nhìn thấy hai gian trước sau của xe nàng chỉ có thể cảm thán.
Cởi giày ở gian ngoài, màn gian trong được vén lên, nhiệt khí ùa vào mặt, so với bên ngoài giống như hai thế giới.
Bạch Chiêm tiến vào theo sau, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trang Thư Tình, thấy nàng có chút ngơ ngẩn vội hỏi, "Làm sao vậy? Không thoải mái?"
Trang Thư Tình nhẹ liếc mắt nhìn hắn, "Ta ở đây không quen, đang suy nghĩ lúc về, muốn ngồi xe ngựa kia của ta."
"Nếu nàng ngại đây là xe của ta thì xe ngựa này về sau sẽ đưa luôn cho nàng,đã là xe của nàng vậy sẽ không còn cảm thấy không quen, ta thật không thường ngồi xe. "
"Thân phận của ta sao có thể dùng loại xe ngựa này." Trang Thư Tình cảm thấy không khí có chút nóng, theo thói quen bỏ áo choàng, cởi ra dây buộc ở cổ. Không nghĩ tới lại càng gỡ càng rối, nút thắt không thể gỡ ra. Loay hoay hồi lâu cũng không thể tháo gút.
"Ta làm cho." Gỡ dây thật cẩn thận, Bạch Chiêm cúi sát đầu ngưng thần mà gỡ.
Hắn không cảm thấy chuyện này có cái gì không đúng, Trang Thư Tình lại đang ra mồ hôi, định gọi nha hoàn vào hỗ trợ. Nhưng khi nhìn thấy nam nhân đang nghiêm cẩn đến cực điểm trước mắt lại nhất thời không nói được gì.
Bạch Chiêm đột nhiên giương mắt chống lại tầm mắt không kịp né tránh của nàng, tầm mắt hai người giằng co, không hiểu sao lại có chút hương vị mơ hồ như tình ý.
Chuyện như vậy khiến Trang Thư Tình cuống quít buông tầm mắt xuống, "Có thể gỡ không?"
Bạch Chiêm nhìn sâu vào mắt nàng, kéo một cái gỡ được dây áo, áo choàng rơi xuống, Trang Thư Tình nhặt lênxoay người sang chỗ khác.
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
Nha hoàn mở cửa gian ngoài ra bẩm báo hai câu, "Công tử, Thanh Dương Tử nói hắn khó chịu trong người, cưỡi ngựa không được, muốn xin lên xe ngựa nghỉ ngơi."
Bạch Chiêm có chút nghiến răng, người nói mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không thành vấn đề là ai? Mới một buổi tối liền chịu không được?
Lúc trước chỉ lo xem xe ngựa, Trang Thư Tình cũng không chú ý có những aiđi theo, dù sao hiện tại không khí giữa hai người quá mức mập mờ, đúng lúc cần có người đến phân tán, liền thuận thế hỏi,"Thanh Dương Tử cũng tới rồi?"
"Ân, hắn nghe nói nàng cần dượctrị cho sói. Hắn liền ầm ĩ muốn đi theo."
Trang Thư Tình cười, "Cho nên một đêm hôm qua hắn cũng không ngủ?"
"Bình thường hắn mấy đêm không ngủ tinh thần vẫn rất tốt. Làm gì có chuyện không cưỡi được ngựa, hắn chỉ là ngại trời lạnh không muốn cưỡi ngựa." Bạch Chiêm tức đến nỗi muốn đánh Thanh Dương Tử một trận, nhưng rốt cuộc cũng không thể làm gì, "Được, gọi hắn đi lên."
Thanh Dương Tử được như ý nguyện, nhưng cũng chỉ dám ngây ngốc ở gian ngoài, hắn nếu thật không biết xấu hổ dám đi vào bên trong, không cần công tử ra tay, Trần đại tổng quản chắc chắn liền chặt đứt dược liệu cung cấp cho hắn.
Xe ngựa lại tiếp tục đi, Bạch Chiêm gõ lên vách tường ngăn cách hai gian, "Đi vào hầu hạ."
Hai nha hoàn nhẹ chân bước vào, mặt mày cũng không dám nâng lên, đem vào một bếp lò nấu nước, lại mang thêm từng đĩa điểm tâm đặt lên bàn nhỏ.
Có nhiều hơn hai người, Trang Thư Tình thả lỏng hơn nhiều.
Bạch Chiêm thấy nàng rốt cục cũng không còn ngại ngùng liền dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của hai nha hoàn, cầm một đĩa điểm tâm đưa cho nàng, "Mọi thứ được dùng nam châmcố định , không cần lo sẽ bị đổ."
"Ta không lo." Trang Thư Tình nhận lấy, cắn một ngụm, ăn rất ngon, "Có tiền, có quyền, sống qua những ngày như vậy, trách không được người sống ởđời đều liều mạng muốn trở thành ngườitrên cao."
"Lời này nghe có chút vị chua."
"Vốn chính là đang ghen tị." Lại cắn một ngụm, Trang Thư Tình thỏa mãn mị mắt, "Ta không có khả năng có thể trở thành người như vậy, còn không cho phép ta nói sao?"
Thật sự là thẳng thắn khiến người khác không biết phải nói tiếp thế nào, Bạch Chiêm thấy nàng ăn rất ngon, cũng cầm một khối đưa vào miệng, vẫn là cái vị kia, nhưng hắn lại cảm thấy ngon hơn so với bình thường nhiều, "Chỉ cần nàng muốn , ta đều có thể cho nàng, chỉ là nàng không thích thôi."
Trang Thư Tình nhất thời ảo não, "Bạch công tử, chúng ta đừng nói những lời này được không?"
Nàng đang sợ cái gì? Chỉ cần nàng nói ra, cái gì cũng đều có thể giải quyết, Bạch Chiêm thở dài, rốt cuộc vẫn là không có nói như vậy, thuận theo ý nàng nói: "Tốt, không nói nữa."
Ăn điểm tâm, uống trà, chiếm hết tiện nghi của người ta, lại tức giận với người ta Trang Thư Tình cũng có chút ngượng ngùng, lại không biết nên nói chuyện gì đành ho nhẹ một tiếng, nói: " Ngươi biết Tô Văn không?"
"Biết, Quan học sư của Hội Nguyên phủ."
"Thư Hàn đã bái hắn làm thầy, không phải học trò bình thường, là đệ tử chính thức." Trang Thư Tình khó nén đắc ý, mười tuổi đã có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà được xem trọng, không phải ai cũng có thể.
Bạch Chiêm quả thật không nghĩ tới Trang Thư Hàn lại lọt vào mắt của Tô Văn, toàn Hội Nguyên phủ này cũng chỉ có Tô Văn được hắn nể mặt, không phải vì tài học, cũng không phải lực ảnh hưởng, mà vì hắn là một người có lòng dạ chân chính, có thể bao dung người khác, có thể đảm đương trọng trách, nhận thức được người tốt, cũng là người biết dẫn dắt chỉ đường, trời sinh nên làm thầy dạy học.
Ánh mắt hắn cao bao nhiêu Bạch Chiêm đều biết, nhưng có điều thật không nghĩ tới, một người mới đêm qua còn khóc trong lòng tỷ tỷ cư nhiên lại được Tô Văn kia thu vào cửa.
Xem ra sau khi trở về phải đi Tô phủ đi một chuyến mới được.
"Đãlàm lễ bái sư chưa?"
"Thư Hàn nói đã dập đầu kính trà , có thể thấy được Tô tiên sinh rất thích đệ ấy."
Khó được nhìn thấy bộ dạng đắc ý này của Thư Tình, Bạch Chiêm muốn nhìn lâu một chút, yêu thương nơi đáy mắt nhanh chóng dâng lên, "Tô Văn ở kinh đô cũng rất có tiếng, người bình thường hắn không để trong mắt, lúc trước có thu hai học trò hiện thời một người đậu Tiến Sĩ vào hàn lâm nhận chức, nghe nói rất được trọng dụng, một người là tân khoa Trạng Nguyên, Thư Hàn về sau sẽ không kém bọn hắn."
Đại khái bậc trưởng bối đều cho rằng đứa nhỏ nhà mình là tốt nhất, nếu như Bạch Chiêm khen ngợi nàng, nàng liền thấy không được tự nhiên, nhưng là khen đệ đệ nàng, nàng thế nào cũng cảm thấy lời này thật dễ nghe, rõ ràng cao hứng đến khoé miệng đều cong lên, nhưng vẫn giả bộ nghiêm túc, "Hắn sao có thể so được với người như vậy, chỉ cần không khiếnTô tiên sinh thất vọng là tốt rồi."
"Nếu như hắncó được tiền đồ, cũng không uổng sự hy sinh của nàng."
" Hy sinh cái gì, ta không vĩ đại như vậy, chỉdo đó là lựa chọn tốt nhất với hai tỷ đệ chúng ta thôi." Khi nghĩ đến sau này tiền đồ của Thư Hàn không có một chút dính dáng gì đến Trang Trạch Lương nàng liền cảm thấy bản thân mình thật sự rất vui vẻ, thấy được tỷ đệ nàngsống tốt chắc chắn hắn sẽ hối hận, tức chết hắn.
"Ở chỗ ta có mấy quyển sách đượcChử Sáng dùng để ghi lại chú thích , dù sao ta cũng không dùng, khi nào về sẽ đưa tới cho Thư Hàn."
"Chử Sáng?"
"Được xưng là Chử tiên hiền,Chử tiên sinh, nàng không biết sao?"
Trang Thư Tình xấu hổ, nàng đối với thế giới này hiểu biết có hạn, ký ức cực hạn của cơ thể này cũng chỉ ở Lãnh sơn huyện, căn bản chưa từng nghe qua Chử tiên hiền này.
"Ta vốn không phải người đọc sách, lại đến từ địa phương nhỏ, quả thật không biết người này, bất quá người có thể được xưng hô như vậy tất nhiên là bậc thánh nhân, sách này quá mức trân quý, đưa cho Thư Hàn... Hắn sợ là nhận không nổi."
Bạch Chiêm nhíu mày, "Không cần?"
Đương nhiên muốn! Nghe cái tên kia nàng liền biết đối với người đọc sách mà nói đó là một ngọn núi cao chỉ có thể ngưỡng vọng, sách của hắn đối với Thư Hàn khẳng định rất có ích, nhưng không thể lấy của người ta như vậy...
Nàng nợ Bạch Chiêm không ít !
"Thực không cần?"
Trang Thư Tình tức giận ngẩng đầu, tầm mắt lại lọt vào ý cười trong mắt đối phương, nhất thời những thứ rối rắm trong đầu đều biến mất, “Muốn, đương nhiên muốn, coi như ta mượn Bạch công tử, đến khi Thư Hàn không dùng nữa sẽ mang đến trả công tử.”
Bạch Chiêm không nói gì, chỉ cười.
Cười đến khi Trang Thư Tình nghiến răng, nàng cũng cảm thấy lời này có chút không đúng, lại không biết nói gì cho phải.
Thật ra mấy quyển sách này làdo Bạch Chiêm nhìn thấy có thứ nào ở Hội Nguyên Phủ xem thuận mắt đều cướp đoạt một lần mới thu hết vào tay, nếu nàng biết nàng sẽ không phải cắn rứt lương tâm vì chiếm tiện nghi của người ta.
Sau khi dần dần hiểu Trang Thư Tình, hắn liền biết, đối với Thư Hàn tốt một phần so với tốt với nàng mười phần càng hiệu quả hơn, trong mắt nàng để ý cũng chỉ có một người đệ đệ này.
Nhưng rồi hắn lại không cam tâm trong mắt nàng chỉ có đệ đệ, hắn phải nhanh chóng kéo tên tiểu tử kia về phía mình mới được, cũng may tiểu tử kia cũng không khiến cho người khác ghét.
Có người phụng bồi nói chuyện, lộ trình dường như ngắn hơn nhiều.
Như trước là chân núi kia, xe ngựa ngừng lại.
Từ trong xe ngựa ấm áp như xuân bước xuống, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết bay đầy trời, Trang Thư Tình rùng mình một cái.
Phía sau có người đem áo choàng và mũ khoác cho nàng.
Không cần quay đầu lại cũng biết là ai, Trang Thư Tình dứt khoát làm như không biết, cũng không quay đầu, nói: "Đi thôi, sớm xong việc liền có thể về sớm."
Bạch Chiêm một tấc không rời theo sau nàng, khi lên núi càng giống như sam bám nàng không xa nửa bước, Trang Thư Tình cũng không cự tuyệt.
Thanh Dương Tử đi ở phía sau kề tai nói nhỏ cùng Trần Nguyên, "Ngươi đoán ta ở trong xe ngựa nghe được cái gì? Công tử có thể nói lời dễ nghe để dỗ người ngươi có tin không? Ta thật sự tưởng tượng không ra bộ dáng lúc đó của công tử sẽ như thế nào, ngươi có thể tưởng tượng ra không?"
Trần Nguyên lườm hắn một cái, " Cả ngày hôm quađều nhìn thấy."
"A? Thật?" Thanh Dương Tử vội vàng chạy theo đuổi kịp Trần Nguyên, "Ngươi mau hình dung lại, kể cho ta nghe?"
"Về sau ngươi còn sợ không nhìn thấy?" Trần Nguyên trợn trừng mắt, hắn chỉ sợ về sau mỗi ngày đều phảinhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của công tử, thật sự là... Có chút khôngnói nên lời.
Càng đi, bước chân Trang Thư Tình càng chậm, không phải đường không dễ đi, mà là có người khiến nàng không thể không nghĩ nhiều, tại nơi rừng núi hoang sơ, lại có người vì nàng mở một con đường, những cành cây ven đường đều bị chém rớt, đại thụ cản đường cũng đốn xuống, đi đường núi giống như nơi đất bằng, nàng đi rất dễ dàng không chút trắc trở.
Ai có dụng tâm như vậy, không cần nói cũng biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.