Chương 102: Đổng Minh Đức chịu chết
Quỷ Quỷ Mộng Du
04/12/2016
Bạch Chiêm vừa thoát khỏi tầm mắt của Trang Thư Tình lập tức sát khí từ người hắn liền bắn ra bốn phía.
Da đầu Trần Nguyên run lên, đứng cách hắn hơn hai bước không dám tiến đến gần.
"Đã phân phó người đi làm chưa?"
"Vâng."
Ánh mắt Bạch CHiêm hơi nheo lại, "Tiếp tục phái thêm một nhóm người nữa, đem từng người góp mặt trong vụ này tra ra một lần, ta thật muốn xem cuộc sống thoải mái của bọn họ sau này."
"Vâng."
"Gần đây Đổng Minh Đức có động tĩnh gì không?"
"Từ ngày hôm qua cho tới nay vẫn chưa thấy bước ra ngoài, công tử, thuộc hạ dự tính đêm nay sẽ thăm dò nhà của Đổng Minh Đức, thái độ an phận này của hắn có chút không được bình thường."
"Ngươi hoài nghi hắn có cửa khác thông ra ngoài?"
"Vâng."
"Được." Bạch Chiêm dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh trong phòng, "Khẩn trương một chút, việc này hắn không thoát được liên quan."
"Vâng." Trần Nguyên lại tiếp tục bẩm báo. "Bên kia có truyền tin tới, quân trại ở phủ Nam Đài có chút khác thường, chỉ được phép vào mà không cho phép ra, không kể nhiều dược liệu được đưa vào, mà ngay cả nồi hơi Trang tiểu thư dùng để chưng rượu cũng cho người đem vào bốn năm thùng, hơn nữa người nắm quyền điều binh ở phủ Nam Đài đến nay vẫn chưa lộ diện, hiện tại không dễ vào được, những phương pháp hắn sử dụng cũng không liên hệ với Lương tướng quân, sợ là chuyện không tốt."
"Hừ, cho người rút về hết, không cần xen vào nữa."
"... Vâng."
Hắn muốn nhìn coi thử, nếu có người đã dám làm chuyện kiêu kích quyền uy của thiên tử, phụ thân có còn tiếp tục tha thứ cho bọn hắn không.
"Mặt khác, người tung lời đồn trong thành..."
"Công tử, người đã tra được chưa? Là ai làm?" Thanh Đương Tử hùng hổ tiến đến trước mặt Bạch Chiêm, vẻ mặt dữ tợn, nếu như kẻ đó hiện đang đứng trước mặt hắn, theo như tính tình của hắn, không trực tiếp quăng cho kẻ kia một đám thuốc kỳ quặc hắn mới điều chế ra, thì tên của hắn không phải là Thanh Dương Tử.
Trần Nguyên có chút bội phục Thanh Dương Tử, bên trong Bạch phủ, chỉ có hắn mới dám nhìn thẳng công tử khi người đang tức giận, công tử đối với hắn đến nay vẫn luôn vô cùng khoan dung.
Thấy công tử không có ý muốn trả lời, Trần Nguyên chỉ đành nói: "Còn đang tra, người đừng đến thêm phiền."
"Ta không có đến gây thêm phiền, Trần Nguyên ngươi đi với ta. Thuốc của ta ngươi cứ cầm, muốn thứ gì đều cho ngươi."
Thấy công tử không có phân phó gì khác. Trần Nguyên liền đi theo hắn, tên Thanh Dương Tử này ngày thường điều chế mấy thứ kỳ quái nhưng đến lúc cần thì quả thật rất hữu dụng.
Tiễn Thanh Thanh đi rồi, Trang Thư Tình vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Trang Thứ Mẫn vẻ mặt hoảng loạn chạy tới, "Tình muội muội. Muội là nữ nhi Trang gia chúng ta, sao có thể là phù thủy, những người đó đang nói loạn cái gì vậy? Hiện giờ phải làm sao? Hay là chúng ta trở về Khê Thủy Trấn, có được không?"
Có chuyện xảy ra thì tìm đến sự che trở của trưởng bối, đây vẫn đều là tín nhiệm của tiểu bối đối với bậc bề trên, cũng là tình cảm của người con mỗi khi xa nhà, nhưng tình cảm của Trang Thư Tình đối với Khê Thủy Trấn cũng không quá sâu, lúc nãy cũng có nghĩ đến, nhưng mà...
"Muội không thể."
Trang Thư Tình cười khổ, "Mẫn tỷ tỷ. Muội không thể mang theo họa về cho Trang gia, nhưng mà tỷ có thể, muội lập tức sẽ cho người đưa tỷ về."
"Muội không đi tỷ cũng không đi. Ngày lành cùng nhau sống, đến lúc gặp nạn ta sao có thể chạy đi một mình mà bỏ mặc muội ở lại, ta tuyệt đối không thể làm được, Tình muội muội. tuy rằng ta không giúp được gì cho muội nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc muội một mình đối mặt với khó khăn, chúng ta cùng nghĩ biện pháp. Nhất định sẽ nghĩ ra, Bạch công tử đâu? Đúng, tìm Bạch công tử hỗ trợ."
Trang Thư Mẫn lôi kéo người lập tức muốn đi tìm Bạch Chiêm, vừa định quay ra ngoài thì người muốn tìm đã đứng ngay sau lưng nàng.
"Bạch... Bạch công tử..."
"Yên tâm,không có việc gì." Đối với những người Trang Thư Tình coi trọng, thái độ của Bạch Chiêm cũng nhẹ nhàng không ít, "Vài ngày nay ngươi trông chừng Thư Cố,chuyện trong phủ cũng phải sắp xếp lại một chút, Thư Tình sợ là không còn sức để quản nhiều việc như vậy."
"Được..." Trang Thư Mẫn nỗ lực để mình trong như bình thường, không muốn để Tình muội muội phải lo lắng, "Ta đi chăm sóc cho Thư Cố."
"Đợi một chút, tỷ, chỗ của ma ma phiền tỷ cũng để ý giúp muội, chuyện bên ngoài đừng để truyền vào phủ, thân thể của ma ma không quá tốt, đừng để người chịu đã kích."
"Được, ta đã biết."
Trang Thư Mẫn nhanh chóng rời đi, Trang Thư Tình nhìn theo bóng lưng nàng cười cười, nàng bây giờ không còn việc gì phải nóng lòng, tâm cũng không còn hoảng.
Cuộc sống như vậy thật quá tốt, chủ tớ trong nhà đều cần nàng, nếu làm không tốt, này cà Trang gia ở Khê Thủy Trấn sợ rằng cũng sẽ bị liên lụy, nàng không thể hoảng, chỉ có thể nỗ lực xử lý tốt chuyện này, nếu làm tốt, những người khác may ra mới có thể yên ổn.
Cho đến giờ phút này nàng mới phát hiện, những người có liên quan đến nàng, có rất nhiều, cho dù những người đó không có quan hệ, thậm chí còn ít lui tới, nhưng một khi nàng có chuyện, bọn họ cũng sẽ phải chịu chung, nơi này, động một cái là tru di cửu tộc, nàng làm từng bước đều phải cẩn thận.
"Tiểu thư, Đổng nhị gia đến ."
Đến lúc này? Sợ là không có gì hảo tâm, Trang Thư Tình đi đến bên người Bạch Chiêm, chủ động nắm lấy tay hắn để tìm kiếm ấm áp, lúc này không thể từ chối người ngoài cửa, "Mời vào đi."
Bạch Chiêm cũng nắm lại tay nàng, trong lòng càng thêm tức giận, thời tiết lúc này đã ấm áp mà tay của nàng lại thật lạnh!
"Bạch Chiêm, chàng đến phía sau bình phong đi, ta muốn nghe một chút, vị Nhị cữu kia muốn nói cái gì với ta."
Bạch Chiêm đổ chén trà nóng đưa cho nàng để giúp nàng ấm lại, sau đó liền vòng qua đằng sau.
Trang Thư Tình nhìn bình phong một hồi lâu cũng không có chuyển dời tầm mắt, số của nàng cỡ nào may mắn, vào thời điểm này, người nàng từng giúp không phân rõ giới hạn với nàng, nam nhân yêu nàng vẫn luôn dùng hành động của hắn biểu đạt rằng hắn sẽ không rời đi nàng, những người này, bọn họ lo lắng cho nàng, vậy nàng còn sợ cái gì?
"Tình Nhi, sao bên ngoài đột nhiên lại truyền là lời đồn như vậy? Đây là có chuyện gì xảy ra?" Chân còn chưa bước vào ngưỡng cửa, thanh âm Đổng Minh Đức nghe có vẻ vội vàng bước nhanh tiến vào, đợi sau khi vào nhà không thấy được Bạch Chiêm, Đổng Minh Đức đới với ý đồ của mình càng thêm nắm chắc hơn.
Vào thời điểm Trang Thư Tình khó khăn nhất, người làm cậu là hắn không bỏ nàng lại, nàng có thể không cảm động sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy thân bản thân mình đi bước này là đúng cực kỳ, Đổng Minh Đức cố gắng để bản thân thể hiện ra rằng mình đang căng thẳng, vẻ mặt sốt ruột nhìn Trang Thư Tình, chờ nàng trả lời, ừm, Sắc mặt tái nhợt, như là chịu đã kích không nhẹ.
"Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhị cữu có tin gì sao?"
"Ta vừa nghe người thông báo trong thành truyền ra lời đồn thất đức này lập tức liền phái người đi hỏi thăm, nghe nói là vài thôn dân ở trong thôn nhỏ thấy ngươi từng nói chuyện với hai con hổ, bọn họ nói là ngươi có thể nghe hiểu tiếng của chúng, vì vậy liền cho rằng ngươi có thể hiểu được thú ngữ, hơn nữa, y thuật này của người chưa người nào từng gặp qua, cho dù người nuốt vàng cũng có thể cứu sống, giúp như truyền thuyết về phù thủy có thể khởi tử hồi sinh, vì vậy liền truyền ra lời đồn này, đừng sợ, có nhị cữu ở đây, sẽ giúp ngươi chuẩn bị một chút, lại phái người đi thông báo cho Hàn Nhi, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, nhị cứu nhất định sẽ bảo vệ các ngươi, không để các ngươi xảy ra chuyện."
"Nhị cứu không sợ bị chúng ta liên lụy tới Đổng gia sao?"
"Đương nhiên không sợ, các ngươi là cháu ngoại của ta, muội muội đã không còn, nếu như ngay cả các ngươi còn xảy ra chuyện, nàng nhất định sẽ cảm thấy thất vọng với vị nhị ca này của nàng."
Trang Thư Tình gật đầu, nói ra lời vô cùng chân thành, "Cũng đúng, nếu nương biết ai dám gây chuyện cho con trai và nhi nữ của nàng, cho dù là thành quỷ cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng mà nhị cửu tốt với tỷ đệ chúng ta như thế, cho dù là trong mộng, nương cũng sẽ trở về nói lời cảm ơn với ngài, buổi tốt nương sẽ hồi mộng đạ tạ nhị cữu, cầu ngài chiếu cố nhiều hơn cho hai tỷ đệ chúng ta."
Nói xong, Trang Thư Tình đứng dậy, cúi đầu hành lễ, "Thư Tình cũng cám ơn nhị cữu quan tâm, nhưng mà Thư Tình cũng biết đã tự gây họa lớn, sợ sẽ gây bất lợi cho Đổng gia, không thể khiến danh tiếng của Đổng gia vang xa đã là tỷ đệ chúng ta vô năng, nếu còn khiến cho Đổng gia không được yên ổn, sợ rằng nương dù đã chết cũng sẽ vì hành động của ta mà tức giận đến tìm ta tính sổ, Thư Tình không thể trở về."
Nghe xong lời trước, Đổng Minh Đức còn tưởng vị cháu gái này đã biết phong phanh chuyện gì, cách nàng nói giống như châm chọc hắn, nhưng nghe thấy lời sau hắn liền thấy an tâm, cũng đúng, cho dù thông minh thế nào thì bất quá cũng chỉ mười lăm tuổi, sợ rằng lúc muội muội chết có dặn dò tỷ đệ bọn họ không thể khiến Đổng gia hổ thẹn linh tinh gì đó nên nói lời có chút cố kị.
Nghĩ vậy, ngữ khí Đổng Minh Đức cũng nhu hòa không ít, đứa nhỏ biết nghe lời thì ai mà không thích, "Tình huống trước mắt như vậy, cho dù hiện Tứ muội còn sống cũng sẽ không ngăn trở hai ngươi, giữ được tính mạng mới là điều quan trọng nhất, không nên trì hoãn, nhanh đi chuẩn bị, chúng ta lập tức khởi hành."
Trang Thư Tình lắc đầu, "Ta không thể cứ như vậy mà đi, ta vốn không phải phù thủy, nếu như chạy đi trốn sẽ càng thêm chứng thực cho lời đồn, ta chạy thoát thì không sao, nhưng đời này của Thư Hàn sợ là đã bị hủy, hảo tâm của nhị cữu ta nhận, nhưng không thể làm theo, mong người thứ lỗi."
"Tiền đồ của Thư Hàn không hủy được, những thứ khác ta sẽ có an bày, ngươi cứ làm tốt chuyện của bản thân là được, lời đồn sao có thể giết người, khởi lên một lúc cũng sẽ lặng xuống, ngươi còn muốn thanh giả tự thanh, sợ là sẽ không thành, nhị cữu sống lâu hơn ngươi vài thập niên, về những chuyện như vậy tất nhiên là hiểu rõ hơn ngươi, nghe lời, mau đi thu thập, mang theo những thứ quan trọng là được."
Trang Thư Tình vẫn là vẻ mặt khó xử, "Đổng gia... Bảo vệ được ta?"
"Chỉ dựa vào Đổng gia tất nhiên là không được." Xem nàng còn đang do dự, Đổng Minh Đức nghĩ nghĩ, tới gần nàng một chút, nói nhỏ với nàng, "Phía sau Đổng gia có chỗ dựa vững chắc, ít người có gan dám trêu vào."
Phía sau có người chống lưng, đúng là có gan lớn ra tay, Trang Thư Tình buông tầm mắt xuống, giống như đang do dự.
"Nghe lời, đợi khi đến kinh đô lập tức sẽ thấy được, nói không chừng ngươi còn có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, so với làm một nữ y ngày ngày xuất đầu lộ diện còn có địa vị hơn nhiều sao? Thư Hàn càng không cần phải nói, nhất định là tiền đồ vô lượng, nếu không phải các ngươi là cháu của ta, sao có thể có cơ hội tốt như vậy? Nhanh đi thu thập."
Trang Thư Tình ngẩng đầu, ý tứ trong mắt khiến Đổng Minh Đức cho rằng nàng đang dao động, nhưng lời của Trang Thư Tình liền đánh gãy tất cả "Nhị cữu, người bán tỷ đệ chúng ta với cái giá như thế nào?"
"Sao lại là bán..."
"Sao không phải bán? Vậy là đưa hay sao? Nhị cữu, ngươi thực không lo là nương ta biến thành lệ quỷ tìm ngươi tính sổ hay sao?" Chống lại ánh mắt không thể tin của hắn, Trang Thư Tình cười nhạt, "Nghi hoặc vì sao ta không bị lừa? Vì sao không cảm động? Nhị cữu, ta muốn hỏi ngươi một chút, lời đồn ở bên ngoài, có liên quan gì đến ngươi?"
Đồng Minh Đức đương nhiên là sao có thể thừa nhận, "Ngươi là sao có thể nghĩ như vậy? Tình Nhi, ta là nhị cữu của ngươi, sao có thể hại ngươi!"
"Ngươi sẽ không hại ta, ngươi chỉ biết làm sao có thể bán ta cho có giá, Bạch Chiêm, còn lại giao hết cho chàng."
"Bạch..." Nhìn Bạch Chiêm từ phía sau tấm bình phong đi ra, vẻ mặt Đổng Minh Đức nhưng đang gặp quỷ, theo bản năng lui về phía sau, trước khi tới người kia đã dặn dò, không thể xung đột với Bạch Chiêm, không thể chọc tới hắn.
Da đầu Trần Nguyên run lên, đứng cách hắn hơn hai bước không dám tiến đến gần.
"Đã phân phó người đi làm chưa?"
"Vâng."
Ánh mắt Bạch CHiêm hơi nheo lại, "Tiếp tục phái thêm một nhóm người nữa, đem từng người góp mặt trong vụ này tra ra một lần, ta thật muốn xem cuộc sống thoải mái của bọn họ sau này."
"Vâng."
"Gần đây Đổng Minh Đức có động tĩnh gì không?"
"Từ ngày hôm qua cho tới nay vẫn chưa thấy bước ra ngoài, công tử, thuộc hạ dự tính đêm nay sẽ thăm dò nhà của Đổng Minh Đức, thái độ an phận này của hắn có chút không được bình thường."
"Ngươi hoài nghi hắn có cửa khác thông ra ngoài?"
"Vâng."
"Được." Bạch Chiêm dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh trong phòng, "Khẩn trương một chút, việc này hắn không thoát được liên quan."
"Vâng." Trần Nguyên lại tiếp tục bẩm báo. "Bên kia có truyền tin tới, quân trại ở phủ Nam Đài có chút khác thường, chỉ được phép vào mà không cho phép ra, không kể nhiều dược liệu được đưa vào, mà ngay cả nồi hơi Trang tiểu thư dùng để chưng rượu cũng cho người đem vào bốn năm thùng, hơn nữa người nắm quyền điều binh ở phủ Nam Đài đến nay vẫn chưa lộ diện, hiện tại không dễ vào được, những phương pháp hắn sử dụng cũng không liên hệ với Lương tướng quân, sợ là chuyện không tốt."
"Hừ, cho người rút về hết, không cần xen vào nữa."
"... Vâng."
Hắn muốn nhìn coi thử, nếu có người đã dám làm chuyện kiêu kích quyền uy của thiên tử, phụ thân có còn tiếp tục tha thứ cho bọn hắn không.
"Mặt khác, người tung lời đồn trong thành..."
"Công tử, người đã tra được chưa? Là ai làm?" Thanh Đương Tử hùng hổ tiến đến trước mặt Bạch Chiêm, vẻ mặt dữ tợn, nếu như kẻ đó hiện đang đứng trước mặt hắn, theo như tính tình của hắn, không trực tiếp quăng cho kẻ kia một đám thuốc kỳ quặc hắn mới điều chế ra, thì tên của hắn không phải là Thanh Dương Tử.
Trần Nguyên có chút bội phục Thanh Dương Tử, bên trong Bạch phủ, chỉ có hắn mới dám nhìn thẳng công tử khi người đang tức giận, công tử đối với hắn đến nay vẫn luôn vô cùng khoan dung.
Thấy công tử không có ý muốn trả lời, Trần Nguyên chỉ đành nói: "Còn đang tra, người đừng đến thêm phiền."
"Ta không có đến gây thêm phiền, Trần Nguyên ngươi đi với ta. Thuốc của ta ngươi cứ cầm, muốn thứ gì đều cho ngươi."
Thấy công tử không có phân phó gì khác. Trần Nguyên liền đi theo hắn, tên Thanh Dương Tử này ngày thường điều chế mấy thứ kỳ quái nhưng đến lúc cần thì quả thật rất hữu dụng.
Tiễn Thanh Thanh đi rồi, Trang Thư Tình vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Trang Thứ Mẫn vẻ mặt hoảng loạn chạy tới, "Tình muội muội. Muội là nữ nhi Trang gia chúng ta, sao có thể là phù thủy, những người đó đang nói loạn cái gì vậy? Hiện giờ phải làm sao? Hay là chúng ta trở về Khê Thủy Trấn, có được không?"
Có chuyện xảy ra thì tìm đến sự che trở của trưởng bối, đây vẫn đều là tín nhiệm của tiểu bối đối với bậc bề trên, cũng là tình cảm của người con mỗi khi xa nhà, nhưng tình cảm của Trang Thư Tình đối với Khê Thủy Trấn cũng không quá sâu, lúc nãy cũng có nghĩ đến, nhưng mà...
"Muội không thể."
Trang Thư Tình cười khổ, "Mẫn tỷ tỷ. Muội không thể mang theo họa về cho Trang gia, nhưng mà tỷ có thể, muội lập tức sẽ cho người đưa tỷ về."
"Muội không đi tỷ cũng không đi. Ngày lành cùng nhau sống, đến lúc gặp nạn ta sao có thể chạy đi một mình mà bỏ mặc muội ở lại, ta tuyệt đối không thể làm được, Tình muội muội. tuy rằng ta không giúp được gì cho muội nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc muội một mình đối mặt với khó khăn, chúng ta cùng nghĩ biện pháp. Nhất định sẽ nghĩ ra, Bạch công tử đâu? Đúng, tìm Bạch công tử hỗ trợ."
Trang Thư Mẫn lôi kéo người lập tức muốn đi tìm Bạch Chiêm, vừa định quay ra ngoài thì người muốn tìm đã đứng ngay sau lưng nàng.
"Bạch... Bạch công tử..."
"Yên tâm,không có việc gì." Đối với những người Trang Thư Tình coi trọng, thái độ của Bạch Chiêm cũng nhẹ nhàng không ít, "Vài ngày nay ngươi trông chừng Thư Cố,chuyện trong phủ cũng phải sắp xếp lại một chút, Thư Tình sợ là không còn sức để quản nhiều việc như vậy."
"Được..." Trang Thư Mẫn nỗ lực để mình trong như bình thường, không muốn để Tình muội muội phải lo lắng, "Ta đi chăm sóc cho Thư Cố."
"Đợi một chút, tỷ, chỗ của ma ma phiền tỷ cũng để ý giúp muội, chuyện bên ngoài đừng để truyền vào phủ, thân thể của ma ma không quá tốt, đừng để người chịu đã kích."
"Được, ta đã biết."
Trang Thư Mẫn nhanh chóng rời đi, Trang Thư Tình nhìn theo bóng lưng nàng cười cười, nàng bây giờ không còn việc gì phải nóng lòng, tâm cũng không còn hoảng.
Cuộc sống như vậy thật quá tốt, chủ tớ trong nhà đều cần nàng, nếu làm không tốt, này cà Trang gia ở Khê Thủy Trấn sợ rằng cũng sẽ bị liên lụy, nàng không thể hoảng, chỉ có thể nỗ lực xử lý tốt chuyện này, nếu làm tốt, những người khác may ra mới có thể yên ổn.
Cho đến giờ phút này nàng mới phát hiện, những người có liên quan đến nàng, có rất nhiều, cho dù những người đó không có quan hệ, thậm chí còn ít lui tới, nhưng một khi nàng có chuyện, bọn họ cũng sẽ phải chịu chung, nơi này, động một cái là tru di cửu tộc, nàng làm từng bước đều phải cẩn thận.
"Tiểu thư, Đổng nhị gia đến ."
Đến lúc này? Sợ là không có gì hảo tâm, Trang Thư Tình đi đến bên người Bạch Chiêm, chủ động nắm lấy tay hắn để tìm kiếm ấm áp, lúc này không thể từ chối người ngoài cửa, "Mời vào đi."
Bạch Chiêm cũng nắm lại tay nàng, trong lòng càng thêm tức giận, thời tiết lúc này đã ấm áp mà tay của nàng lại thật lạnh!
"Bạch Chiêm, chàng đến phía sau bình phong đi, ta muốn nghe một chút, vị Nhị cữu kia muốn nói cái gì với ta."
Bạch Chiêm đổ chén trà nóng đưa cho nàng để giúp nàng ấm lại, sau đó liền vòng qua đằng sau.
Trang Thư Tình nhìn bình phong một hồi lâu cũng không có chuyển dời tầm mắt, số của nàng cỡ nào may mắn, vào thời điểm này, người nàng từng giúp không phân rõ giới hạn với nàng, nam nhân yêu nàng vẫn luôn dùng hành động của hắn biểu đạt rằng hắn sẽ không rời đi nàng, những người này, bọn họ lo lắng cho nàng, vậy nàng còn sợ cái gì?
"Tình Nhi, sao bên ngoài đột nhiên lại truyền là lời đồn như vậy? Đây là có chuyện gì xảy ra?" Chân còn chưa bước vào ngưỡng cửa, thanh âm Đổng Minh Đức nghe có vẻ vội vàng bước nhanh tiến vào, đợi sau khi vào nhà không thấy được Bạch Chiêm, Đổng Minh Đức đới với ý đồ của mình càng thêm nắm chắc hơn.
Vào thời điểm Trang Thư Tình khó khăn nhất, người làm cậu là hắn không bỏ nàng lại, nàng có thể không cảm động sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy thân bản thân mình đi bước này là đúng cực kỳ, Đổng Minh Đức cố gắng để bản thân thể hiện ra rằng mình đang căng thẳng, vẻ mặt sốt ruột nhìn Trang Thư Tình, chờ nàng trả lời, ừm, Sắc mặt tái nhợt, như là chịu đã kích không nhẹ.
"Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhị cữu có tin gì sao?"
"Ta vừa nghe người thông báo trong thành truyền ra lời đồn thất đức này lập tức liền phái người đi hỏi thăm, nghe nói là vài thôn dân ở trong thôn nhỏ thấy ngươi từng nói chuyện với hai con hổ, bọn họ nói là ngươi có thể nghe hiểu tiếng của chúng, vì vậy liền cho rằng ngươi có thể hiểu được thú ngữ, hơn nữa, y thuật này của người chưa người nào từng gặp qua, cho dù người nuốt vàng cũng có thể cứu sống, giúp như truyền thuyết về phù thủy có thể khởi tử hồi sinh, vì vậy liền truyền ra lời đồn này, đừng sợ, có nhị cữu ở đây, sẽ giúp ngươi chuẩn bị một chút, lại phái người đi thông báo cho Hàn Nhi, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, nhị cứu nhất định sẽ bảo vệ các ngươi, không để các ngươi xảy ra chuyện."
"Nhị cứu không sợ bị chúng ta liên lụy tới Đổng gia sao?"
"Đương nhiên không sợ, các ngươi là cháu ngoại của ta, muội muội đã không còn, nếu như ngay cả các ngươi còn xảy ra chuyện, nàng nhất định sẽ cảm thấy thất vọng với vị nhị ca này của nàng."
Trang Thư Tình gật đầu, nói ra lời vô cùng chân thành, "Cũng đúng, nếu nương biết ai dám gây chuyện cho con trai và nhi nữ của nàng, cho dù là thành quỷ cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng mà nhị cửu tốt với tỷ đệ chúng ta như thế, cho dù là trong mộng, nương cũng sẽ trở về nói lời cảm ơn với ngài, buổi tốt nương sẽ hồi mộng đạ tạ nhị cữu, cầu ngài chiếu cố nhiều hơn cho hai tỷ đệ chúng ta."
Nói xong, Trang Thư Tình đứng dậy, cúi đầu hành lễ, "Thư Tình cũng cám ơn nhị cữu quan tâm, nhưng mà Thư Tình cũng biết đã tự gây họa lớn, sợ sẽ gây bất lợi cho Đổng gia, không thể khiến danh tiếng của Đổng gia vang xa đã là tỷ đệ chúng ta vô năng, nếu còn khiến cho Đổng gia không được yên ổn, sợ rằng nương dù đã chết cũng sẽ vì hành động của ta mà tức giận đến tìm ta tính sổ, Thư Tình không thể trở về."
Nghe xong lời trước, Đổng Minh Đức còn tưởng vị cháu gái này đã biết phong phanh chuyện gì, cách nàng nói giống như châm chọc hắn, nhưng nghe thấy lời sau hắn liền thấy an tâm, cũng đúng, cho dù thông minh thế nào thì bất quá cũng chỉ mười lăm tuổi, sợ rằng lúc muội muội chết có dặn dò tỷ đệ bọn họ không thể khiến Đổng gia hổ thẹn linh tinh gì đó nên nói lời có chút cố kị.
Nghĩ vậy, ngữ khí Đổng Minh Đức cũng nhu hòa không ít, đứa nhỏ biết nghe lời thì ai mà không thích, "Tình huống trước mắt như vậy, cho dù hiện Tứ muội còn sống cũng sẽ không ngăn trở hai ngươi, giữ được tính mạng mới là điều quan trọng nhất, không nên trì hoãn, nhanh đi chuẩn bị, chúng ta lập tức khởi hành."
Trang Thư Tình lắc đầu, "Ta không thể cứ như vậy mà đi, ta vốn không phải phù thủy, nếu như chạy đi trốn sẽ càng thêm chứng thực cho lời đồn, ta chạy thoát thì không sao, nhưng đời này của Thư Hàn sợ là đã bị hủy, hảo tâm của nhị cữu ta nhận, nhưng không thể làm theo, mong người thứ lỗi."
"Tiền đồ của Thư Hàn không hủy được, những thứ khác ta sẽ có an bày, ngươi cứ làm tốt chuyện của bản thân là được, lời đồn sao có thể giết người, khởi lên một lúc cũng sẽ lặng xuống, ngươi còn muốn thanh giả tự thanh, sợ là sẽ không thành, nhị cữu sống lâu hơn ngươi vài thập niên, về những chuyện như vậy tất nhiên là hiểu rõ hơn ngươi, nghe lời, mau đi thu thập, mang theo những thứ quan trọng là được."
Trang Thư Tình vẫn là vẻ mặt khó xử, "Đổng gia... Bảo vệ được ta?"
"Chỉ dựa vào Đổng gia tất nhiên là không được." Xem nàng còn đang do dự, Đổng Minh Đức nghĩ nghĩ, tới gần nàng một chút, nói nhỏ với nàng, "Phía sau Đổng gia có chỗ dựa vững chắc, ít người có gan dám trêu vào."
Phía sau có người chống lưng, đúng là có gan lớn ra tay, Trang Thư Tình buông tầm mắt xuống, giống như đang do dự.
"Nghe lời, đợi khi đến kinh đô lập tức sẽ thấy được, nói không chừng ngươi còn có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, so với làm một nữ y ngày ngày xuất đầu lộ diện còn có địa vị hơn nhiều sao? Thư Hàn càng không cần phải nói, nhất định là tiền đồ vô lượng, nếu không phải các ngươi là cháu của ta, sao có thể có cơ hội tốt như vậy? Nhanh đi thu thập."
Trang Thư Tình ngẩng đầu, ý tứ trong mắt khiến Đổng Minh Đức cho rằng nàng đang dao động, nhưng lời của Trang Thư Tình liền đánh gãy tất cả "Nhị cữu, người bán tỷ đệ chúng ta với cái giá như thế nào?"
"Sao lại là bán..."
"Sao không phải bán? Vậy là đưa hay sao? Nhị cữu, ngươi thực không lo là nương ta biến thành lệ quỷ tìm ngươi tính sổ hay sao?" Chống lại ánh mắt không thể tin của hắn, Trang Thư Tình cười nhạt, "Nghi hoặc vì sao ta không bị lừa? Vì sao không cảm động? Nhị cữu, ta muốn hỏi ngươi một chút, lời đồn ở bên ngoài, có liên quan gì đến ngươi?"
Đồng Minh Đức đương nhiên là sao có thể thừa nhận, "Ngươi là sao có thể nghĩ như vậy? Tình Nhi, ta là nhị cữu của ngươi, sao có thể hại ngươi!"
"Ngươi sẽ không hại ta, ngươi chỉ biết làm sao có thể bán ta cho có giá, Bạch Chiêm, còn lại giao hết cho chàng."
"Bạch..." Nhìn Bạch Chiêm từ phía sau tấm bình phong đi ra, vẻ mặt Đổng Minh Đức nhưng đang gặp quỷ, theo bản năng lui về phía sau, trước khi tới người kia đã dặn dò, không thể xung đột với Bạch Chiêm, không thể chọc tới hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.