Chương 103: Bạch Chiêm tức giận
Quỷ Quỷ Mộng Du
04/12/2016
"Bay lên cành cao, trở thành phượng hoàng? Có chỗ dựa vững chắc?"
Bạch Chiêm bước đi rất chậm, ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng, nhưng Đổng Minh Đức lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, Bạch Chiêm đi về phía trước một bước, hắn liền lùi lại đằng sau một bước, đối với vị chủ nhân này, hắn thật không dám chống lại
Hắn tới là để hoàn thành nhiệm vụ được giao, chứ không phải đến để trở mặt.
Nếu để vị kia biết mình đã đắc tội với vị chủ nhân trước mắt, sợ là hắn lập tức sẽ bị đóng góp đưa đến trước mặt Bạch công tử mặc người chém giết, lúc này đây Đổng Minh Đức chỉ cầu hắn có thể nguôi giận.
Ánh mắt liếc về phía Trang Thư Tình, hy vọng nàng có thể niệm tình huyết thống mà nói giúp hắn một câu.
Nhưng Trang Thư Tình đến một ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn Đổng Minh Đức, đối với những người dám tính kế nàng và Thư Hàn, có cũng như không.
"Người tới."
"Công tử."
"Đưa người cho Thanh Dương Tử, trong thời gian ngắn nhất ta muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan."
"Vâng."
Đổng Minh Đức muốn cầu tình, nhưng miệng chưa kịp mở đã bị lôi đi, trừ nước miếng, nửa lời cũng không phun ra được.
"Nói cho Trần Nguyên, trước trời tối phải moi hết thông tin, hiện tại tiến hành đi."
"Vâng."
Xử lý xong Đổng Ming Đức nhưng cỗ lửa giận trong lòng Bạch Chiêm vẫn không cách nào tán đi, hắn nôn nóng đi qua đi lại, hận không thể lập tức bay đến kinh đô bóp chết cái tên dám khơi mào chuyện này.
Người của hắn, bọn họ cũng dám đánh chủ ý đến! Bọn họ cư nhiên dám!
Thấy Bạch Chiêm như vậy Trang Thư Tình liền đi đến trước mặt Bạch Chiêm giữ lấy tay hắn. "Có liên quan đến vị hoàng tử nào sao?"
"Trừ bọn họ ra ai còn có lá gan này." Nắm tay Thư Tình, tâm tình Bạch Chiêm tốt hơn một chút, "Không cần lo lắng. Dù cho bọn họ có nắm được toàn bộ kinh thành trong tay thì như thế nào, phế vật thì vẫn mãi chỉ là phế vật."
Trang Thư Tình bị ngữ khí của hắn chọc cười, thân thể nghiêng về phía trước, để trán lên lưng nam nhân, "Chỗ của phụ thân chàng... Nếu như chàng có xung đột với bọn họ, hoàng thượng sẽ giúp ai?"
"Người sẽ lấy đại cục làm trọng, những mà đến cuối cùng hắn chỉ có thể giúp ta. Nếu như tùy ta xử lý, sợ là nửa kinh thành sẽ bị lật ngược." Nhớ tới chuyện năm đó, Bạch Chiêm cười lạnh, "Nếu như đã quên giáo huấn cũa, vậy thì để bọn họ nếu thử lại một lần. Thử xem lần này là bọn họ tiến bộ hay là ta lại cao tay hơn một bậc.
Ngẩng đầu, Trang Thư Tình nhìn hắn, "Chàng đã từng náo ra chuyện rồi sao?"
"Mạc danh kỳ diệu nhiều ra một vị huynh đệ muốn cùng bọn hắn tranh giành sủng ái của hoàng đế, tranh giành vị trí kia với bọn họ, bọn họ còn có thể nhịn sao? Người có chút đầu óc sẽ dùng ám chiêu sau lưng, không bao giờ tự mình động thủ, kẻ không đầu óc thì chạy đến trước mặt ta kêu gào, niệm chút mặt mũi của phụ thân, ta cũng không làm quá đến mức lấy tính mạng của bọn họ. Chỉ cho người đến đánh sập phủ hoàng tử của bọn họ, đen người xâu thành một chuỗi ném đến trước mặt phụ thân là được."
Trang Thư Tình nghĩ đến hình ảnh kia, thật không nhịn được cười, "Rất nhiều người nhìn thấy sao?"
"Đương nhiên. Lúc đó là thời gian phụ thân vào triều."
"Các hoàng tử khác đều thấy hết?"
"Chỉ có đại hoàng tử là không có, hắn đến từ sớm, lúc đó hẳn đã về phủ, đóng cửa từ chối tiếp khách."
Trang Thư Tình cười vài tiếng lại tiếp tục hỏi, "Lúc đó là tháng mấy?"
"Tháng mười hai." Bạch Chiêm thấy nàng vui vẻ, bản thân cũng vui vẻ hơn một chút. "Thân thể không tốt nên bị bệnh mấy tháng, kém chút mất mạng."
"Thái độ của hoàng thượng như thế nào?"
"Mặc kệ là thái độ gì. Người chọc đến ta đều phải nhận chút giáo huấn, có bản lĩnh thì đến tìm ta đầu, nếu không có khả năng thì nên quản tốt bản thân, không nên đến trêu chọc ta."
Hoàng đế có một đứa con như hắn cũng thật bắt đắc dĩ, Trang Thư Tình vừa cười vừa nghĩ, tức giận trong lòng cũng tiêu tán đi không ít.
"Có hai người không phục, sau này liền liên thủ muốn đối phó với ta, lập tức liền bị ta ném đến quặng than lao động ba tháng."
Hoàng tử đi lấy quặng than? ! !
Trang Thư Tình kinh ngạc nhìn Bạch Chiêm, có chút lắp bắp hỏi hắn, "Chàng, chàng có quặng than?"
"Ừ, có." Nhìn thấy Thư Tình ỷ lại dựa vào người hắn, Bạch Chiêm trong lòng cao hứng, hắn vốn cũng hy vọng Trang Thư Tình có thể hỏi thêm những chuyện về hắn, hắn nhất định sẽ không gạt nàng, những cho tới bây giờ Trang Thư Tình vẫn không hỏi một câu, hiện tại vất vả mới hỏi hắn một chút, nửa phần hắn cũng không dấu diếm.
"Giáp với Đại Chu có hai nước, một là Võ Quốc, một là Cúc Quốc, Võ Quốc có chút quan hệ với ta, khi nào nàng muốn đến đó chơi ta sẽ mang nàng đi, ở nơi đó không giống với Đại Chu, nàng thấy nhất định sẽ thích, còn quan hệ của Cúc Quốc với Đại Chu vẫn luôn không tốt, năm mười lăm tuổi ta nghe nói ở Cúc Quốc có một vị võ sĩ rất lời hại, đến xem thử thấy cũng quả có chỗ hơn người, nhưng mà vẫn bị ta đánh ngã, lúc đó hai bên đãi đánh cuộc, một phần tiền cược trong đó chính là quặng sắt nằm ở ranh giới giữa hai nước, mỏ đó có trữ lượng rất lớn, còn có thể khai thác nhiều năm.
"Quặng sắt không phải là tại sản của quốc gia sao? Đối phương cũng dám nguyện ý đem đánh cược?" Trang Thư Tình lập tức thắc mắc hỏi hắn
"Vậy cũng phải xem bọn họ có gan dám đến đoạt đồ với ta không, lại nói nơi đó cho bọn họ thì bọn họ cũng không giữ được lâu, lúc đó ta cũng lấy một quặng đồng làm tiền đặt cược, tranh thì trách bọn họ không thắng được ta."
Chỉ sợ nguyên nhân phía sau mới là điều quan trong nhất đi, ranh giới giữa hai nước trước giờ đều hỗn loạn, mà trước giờ đều là kẻ mạnh vi tôn, nếu triều đình nhúng tay vào, càng sẽ bị phản tác dụng, nếu như xuất động quân đội, Cúc Quốc sẽ cho phép khởi binh sao?
Về phần quặng đồng gì đấy, Trang Thư Tình lựa chọn không có nghe thấy.
"Phụ thân chàng ký thật cũng rất tinh tường, chàng nói thế nào cũng là con của hắn, nắm ở trong tay con mình dù sao cũng tốt hơn trong tay địch nhân, chuyện khai thác quặng sắt xử lý thế nào?"
"Người của ta khai thác."
Trang Thư Tình bị ngữ khí đương nhiên của hắn đả bại, không phải là nên bán giá thấp cho triều đình sao? Hoàng đế sẽ không có khúc mắc trong lòng sao? Nguyên một quặng sắt, lại là một quặng sắt có trữ lượng lớn, mỗi năm như vậy có thể làm ra bao nhiêu vũ khí chứ?
"Phụ thân chàng cũng đồng ý?"
Bạch Chiêm cười một tiếng nhẹ bổng , "Cho dù hắn cứng rắn muốn đoạt ta cũng không sợ, nhiều nhất là rời khỏi Hội Nguyên Phủ, thiên hạ rộng lớn, ta đi đâu mà không được, những điều hắn cần là mượn ta để áp chế không ít người, nhất là cái đuôi to ngoại thích kia, nếu không phải hắn còn có vài phần khả năng, đem bọn ngoại thích áp chế xuống, hiện tại thiên hạ này còn chưa biết sẽ mang họ của ai, nhưng dù sao thì, đối với ta hắn cũng có vài phần chân tâm, bằng không ta xũng sẽ không tùy ý để hắn mượn thế."
Sờ sờ đầu nàng. Động tác ôn nhu như đang đối đãi với một đứa nhỏ, Bạch Chiêm nói: "So với ai hắn cũng đều rõ ràng, ta thật không có hứng thú với vị trí kia, nhưng mà hắn cũng lo lắng nếu người ngồi ở vị trí kia không phải là ta, sợ là hắn sẽ không chứa chấp nổi ta, nhưng ta thì tất nhiên là không cần hắn phải bận tâm.
"Vị trí kia có cái gì tốt? Cô đơn một mình, quyền lực cho dù có lớn, nhưng được nhiều thì mất đi cũng càng nhiều, đưa ra bất kỳ quyết định nào cũng sẽ có người nhảy ra nói ngươi làm không tốt chỗ này, không phải chỗ kia. Còn phải cân bằng thế lực ở khắp nơi, sơ xảy một chút, cả thế cờ sẽ hoàn toàn bị hủy, Nghĩ đến thôi cũng thấy mệt, hắn muốn sống cuộc sống như vậy thì mặc hắn, ta không muốn tham gia."
"Ừ, như bây giờ là tốt rồi."
Rõ ràng lời đồn đãi bên ngoài vẫn đang còn sôi sục, không biết bao nhiêu người đang thảo luận lời đồn này. Nhưng hai người ỡ đây vẫn yên tĩnh cùng nói chuyện đôi lúc còn khẽ phát ra tiếng cười, Trang Thư Tình lúc này đã hiểu được, nam nhân này nói rằng không sợ bất luận kẻ nào không phải chỉ để an ủi nàng, nàng lại không ngời được khi hắn còn bằng tuổi nàng lại có thể làm được nhiều chuyện như vậy, nhiều chuyện trong số đó đến chính nàng cũng không có khả năng làm được như vậy, hơn nữa cũng hiểu được tại sao có nhiều người vẫn khăng khăng một mực trung thành theo hắn.
Những người ở đây đều bộc tùy theo chủ, mấy người thấy bọn họ không để chuyện này vào mắt nên cũng không quá lo lắng, ngược lại một đám đều vô cùng hưng phấn, bởi vì sắp có chuyện để họ làm.
Trần Nguyên thật sự không muốn phá hỏng bầu không khí tốt đẹp trong phòng. Môt mực vẫn đứng ở ngoài cửa không dám tiến vào, hắn tuyệt không dám chọc giận công tử, hiện tại công tử đã được Trang tiểu thư xoa dịu, nếu hắn không có mắt dám phá hỏng...
"Tra được cái gì sao?"
"Vâng." nghe được lời của công tử, lúc này Trần Nguyên mới bước vào, "Tòa nhà kia xác thực có chút cổ quái, ở thư phòng có cửa nối thẳng đến tòa nhà ở một con phố khác, thuộc hạ đã tra được, nơi đó là tòa nhà của Trương phủ, nhưng trong ngày thường không thấy Đổng Minh Đức tiến vào Trương phủ. Hai người cũng chưa từng chạm mặt, thuộc hạ đã cho người tiếp tục điều tra, mong công tử cho chúng thuộc hạ thêm chút thời gian."
Lúc Trần Nguyên tiến vào Trang Thư tình đã kéo Bạch Chiêm ngồi xuống bên cạnh, thấy hắn nói vậy liền thuận thế hỏi: "Có phải Trương phủ cũng giống như tòa nhà của Đổng Minh Đúc, có một cửa thông đến tòa nhà kia, hay một tòa nhà nào khác?"
Trần Nguyên và Bạch Chiêm nhìn nhau, "Thuộc hạ sẽ đi tra ngay."
Trang Thư Tình trừng mắt nhìn về phía Bạch Chiêm, "Ta chỉ nói bừa ."
"Khả năng xảy ra là rất lớn." Bạch Chiêm cười, người hắn coi trọng, cho tới bây giờ sẽ không phải là một nữ tử không có đầu óc, người khác thấy hai người bọn họ liền tự cho rằng Thư Tình là muốn với cao, nhưng lại không biết rằng hắn mới là người nhặt được một bảo vật độc nhất vô nhị.
"Tỷ tỷ!" Trang Thư Hàn từ bên ngoài tiến vào, tuy rằng vẫn nỗ lực vẫn duy trì dáng vẻ không quá kích động, nhưng trong mắt vẫn lỗ ra hoàng mang.
Trang Thư Tình đang định tiến lên, liền nhìn đến thấy phía sau Thư Hàn còn có người.
Người phía sau Thư Hàn không phải Tô Văn thì còn là ai!
Bạch Chiêm đối với hắn cũng coi như thân cận, nhứng cao mi hỏi, "Sao lại đến ?"
"Tiểu từ này nghe được lời đồn liền đứng ngồi không yên, ta không yên tâm để hắn một mình về nhà nên liền đi theo." Tô Văn khẽ gật đầu với Trang Thư Tình, trên mặt tất cả đều là thiện ý.
Trang Thư Tình trong lòng ấm áp, cúi đầu chào hỏi, "Thư Tình tạ tâm ý của tiên sinh, tiên sinh mau vào trong nhà ngồi."
Tô Văn nhìn Thư Hàn: "Học tỷ tỷ của con một chút, tâm tĩnh còn kém xa."
Trang Thư Hàn cúi đầu thi lễ đáp lại, "Tỷ tỷ vốn lợi hại hơn đệ tử rất nhiều."
"Ngươi còn kiêu ngạo ." Tô Văn chán nản, lười lại nhìn hắn, tiểu tử này bình thường rất trầm tĩnh khiêm tốn, nhưng có chuyện gì liên quan đến tỷ tỷ hắn là liền lập tức nóng vội, nhưng mà đáy lòng hắn cũng vui mừng, một đệ tử vừa có tài vừa có đức, tiền đồ sau này cho dù không lớn cũng không ngại, Thư Hàn chẳng những có đức mà còn vẹn toàn, hắn thật là vô cùng vừa lòng.
Ngửi hương trà, Tô Văn cũng biết loại trà bảo bối này ở Trang gia không có nửa điểm hiếm lạ, trừng mắt liếc đệ tử một cái, có đồ tốt lại giấu sư phụ, sau đó oán khí mười phần nhìn về phía Bạch Chiêm.
Bạch Chiêm thấy hắn biểu hiện tốt, tâm tình khoái trá mỡ miệng, "Lát nữa cho ngươi một bao."
"Nhiều một chút, hiện giờ mới tháng năm, một bao sao có thể uống đến cuối năm."
Không đợi Bạch Chiêm nói cái gì, Trang Thư Tình liền nở nụ cười, "Trong nhà ta còn một chút, coi như là Thư Hàn hiếu kính tiên sinh ."
Chiếm tiện nghi của tiểu bối không phải hành vi của quân tử, Tô Văn muốn cự tuyệt, nhưng hai phiến môi như dính lại không cách nào tách ra, chính là không thể từ chối được, cũng không dám nhìn Bạch Chiêm, cuối cùng ho khan một tiếng nói: "Ta đây liền không khách khí ."
Trang Thư Tình nhìn hai người, nở nụ cười.
Bị chính người thân của mình tính kế, còn nháo lớn như vậy, có thể không khó chịu sao? Tất nhiên là khó chịu, lo lắng sao? Tất nhiên cũng lo lắng, nhưng một ngày này của nàng, trôi qua lại rất yên bình.
Hoạn nạn thấy chân tình, nàng quả thật nhận thấy được, bởi vì biết nàng không phải chỉ có một người, nàng không bị mọi người vứt bỏ, cho nên nàng mới có thể càng thêm dũng cảm.
Mặc kệ kế tiếp phải đối mặt với sóng gió gì, nàng cũng tuyệt đối không lui về phía sau.
Bạch Chiêm bước đi rất chậm, ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng, nhưng Đổng Minh Đức lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, Bạch Chiêm đi về phía trước một bước, hắn liền lùi lại đằng sau một bước, đối với vị chủ nhân này, hắn thật không dám chống lại
Hắn tới là để hoàn thành nhiệm vụ được giao, chứ không phải đến để trở mặt.
Nếu để vị kia biết mình đã đắc tội với vị chủ nhân trước mắt, sợ là hắn lập tức sẽ bị đóng góp đưa đến trước mặt Bạch công tử mặc người chém giết, lúc này đây Đổng Minh Đức chỉ cầu hắn có thể nguôi giận.
Ánh mắt liếc về phía Trang Thư Tình, hy vọng nàng có thể niệm tình huyết thống mà nói giúp hắn một câu.
Nhưng Trang Thư Tình đến một ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn Đổng Minh Đức, đối với những người dám tính kế nàng và Thư Hàn, có cũng như không.
"Người tới."
"Công tử."
"Đưa người cho Thanh Dương Tử, trong thời gian ngắn nhất ta muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan."
"Vâng."
Đổng Minh Đức muốn cầu tình, nhưng miệng chưa kịp mở đã bị lôi đi, trừ nước miếng, nửa lời cũng không phun ra được.
"Nói cho Trần Nguyên, trước trời tối phải moi hết thông tin, hiện tại tiến hành đi."
"Vâng."
Xử lý xong Đổng Ming Đức nhưng cỗ lửa giận trong lòng Bạch Chiêm vẫn không cách nào tán đi, hắn nôn nóng đi qua đi lại, hận không thể lập tức bay đến kinh đô bóp chết cái tên dám khơi mào chuyện này.
Người của hắn, bọn họ cũng dám đánh chủ ý đến! Bọn họ cư nhiên dám!
Thấy Bạch Chiêm như vậy Trang Thư Tình liền đi đến trước mặt Bạch Chiêm giữ lấy tay hắn. "Có liên quan đến vị hoàng tử nào sao?"
"Trừ bọn họ ra ai còn có lá gan này." Nắm tay Thư Tình, tâm tình Bạch Chiêm tốt hơn một chút, "Không cần lo lắng. Dù cho bọn họ có nắm được toàn bộ kinh thành trong tay thì như thế nào, phế vật thì vẫn mãi chỉ là phế vật."
Trang Thư Tình bị ngữ khí của hắn chọc cười, thân thể nghiêng về phía trước, để trán lên lưng nam nhân, "Chỗ của phụ thân chàng... Nếu như chàng có xung đột với bọn họ, hoàng thượng sẽ giúp ai?"
"Người sẽ lấy đại cục làm trọng, những mà đến cuối cùng hắn chỉ có thể giúp ta. Nếu như tùy ta xử lý, sợ là nửa kinh thành sẽ bị lật ngược." Nhớ tới chuyện năm đó, Bạch Chiêm cười lạnh, "Nếu như đã quên giáo huấn cũa, vậy thì để bọn họ nếu thử lại một lần. Thử xem lần này là bọn họ tiến bộ hay là ta lại cao tay hơn một bậc.
Ngẩng đầu, Trang Thư Tình nhìn hắn, "Chàng đã từng náo ra chuyện rồi sao?"
"Mạc danh kỳ diệu nhiều ra một vị huynh đệ muốn cùng bọn hắn tranh giành sủng ái của hoàng đế, tranh giành vị trí kia với bọn họ, bọn họ còn có thể nhịn sao? Người có chút đầu óc sẽ dùng ám chiêu sau lưng, không bao giờ tự mình động thủ, kẻ không đầu óc thì chạy đến trước mặt ta kêu gào, niệm chút mặt mũi của phụ thân, ta cũng không làm quá đến mức lấy tính mạng của bọn họ. Chỉ cho người đến đánh sập phủ hoàng tử của bọn họ, đen người xâu thành một chuỗi ném đến trước mặt phụ thân là được."
Trang Thư Tình nghĩ đến hình ảnh kia, thật không nhịn được cười, "Rất nhiều người nhìn thấy sao?"
"Đương nhiên. Lúc đó là thời gian phụ thân vào triều."
"Các hoàng tử khác đều thấy hết?"
"Chỉ có đại hoàng tử là không có, hắn đến từ sớm, lúc đó hẳn đã về phủ, đóng cửa từ chối tiếp khách."
Trang Thư Tình cười vài tiếng lại tiếp tục hỏi, "Lúc đó là tháng mấy?"
"Tháng mười hai." Bạch Chiêm thấy nàng vui vẻ, bản thân cũng vui vẻ hơn một chút. "Thân thể không tốt nên bị bệnh mấy tháng, kém chút mất mạng."
"Thái độ của hoàng thượng như thế nào?"
"Mặc kệ là thái độ gì. Người chọc đến ta đều phải nhận chút giáo huấn, có bản lĩnh thì đến tìm ta đầu, nếu không có khả năng thì nên quản tốt bản thân, không nên đến trêu chọc ta."
Hoàng đế có một đứa con như hắn cũng thật bắt đắc dĩ, Trang Thư Tình vừa cười vừa nghĩ, tức giận trong lòng cũng tiêu tán đi không ít.
"Có hai người không phục, sau này liền liên thủ muốn đối phó với ta, lập tức liền bị ta ném đến quặng than lao động ba tháng."
Hoàng tử đi lấy quặng than? ! !
Trang Thư Tình kinh ngạc nhìn Bạch Chiêm, có chút lắp bắp hỏi hắn, "Chàng, chàng có quặng than?"
"Ừ, có." Nhìn thấy Thư Tình ỷ lại dựa vào người hắn, Bạch Chiêm trong lòng cao hứng, hắn vốn cũng hy vọng Trang Thư Tình có thể hỏi thêm những chuyện về hắn, hắn nhất định sẽ không gạt nàng, những cho tới bây giờ Trang Thư Tình vẫn không hỏi một câu, hiện tại vất vả mới hỏi hắn một chút, nửa phần hắn cũng không dấu diếm.
"Giáp với Đại Chu có hai nước, một là Võ Quốc, một là Cúc Quốc, Võ Quốc có chút quan hệ với ta, khi nào nàng muốn đến đó chơi ta sẽ mang nàng đi, ở nơi đó không giống với Đại Chu, nàng thấy nhất định sẽ thích, còn quan hệ của Cúc Quốc với Đại Chu vẫn luôn không tốt, năm mười lăm tuổi ta nghe nói ở Cúc Quốc có một vị võ sĩ rất lời hại, đến xem thử thấy cũng quả có chỗ hơn người, nhưng mà vẫn bị ta đánh ngã, lúc đó hai bên đãi đánh cuộc, một phần tiền cược trong đó chính là quặng sắt nằm ở ranh giới giữa hai nước, mỏ đó có trữ lượng rất lớn, còn có thể khai thác nhiều năm.
"Quặng sắt không phải là tại sản của quốc gia sao? Đối phương cũng dám nguyện ý đem đánh cược?" Trang Thư Tình lập tức thắc mắc hỏi hắn
"Vậy cũng phải xem bọn họ có gan dám đến đoạt đồ với ta không, lại nói nơi đó cho bọn họ thì bọn họ cũng không giữ được lâu, lúc đó ta cũng lấy một quặng đồng làm tiền đặt cược, tranh thì trách bọn họ không thắng được ta."
Chỉ sợ nguyên nhân phía sau mới là điều quan trong nhất đi, ranh giới giữa hai nước trước giờ đều hỗn loạn, mà trước giờ đều là kẻ mạnh vi tôn, nếu triều đình nhúng tay vào, càng sẽ bị phản tác dụng, nếu như xuất động quân đội, Cúc Quốc sẽ cho phép khởi binh sao?
Về phần quặng đồng gì đấy, Trang Thư Tình lựa chọn không có nghe thấy.
"Phụ thân chàng ký thật cũng rất tinh tường, chàng nói thế nào cũng là con của hắn, nắm ở trong tay con mình dù sao cũng tốt hơn trong tay địch nhân, chuyện khai thác quặng sắt xử lý thế nào?"
"Người của ta khai thác."
Trang Thư Tình bị ngữ khí đương nhiên của hắn đả bại, không phải là nên bán giá thấp cho triều đình sao? Hoàng đế sẽ không có khúc mắc trong lòng sao? Nguyên một quặng sắt, lại là một quặng sắt có trữ lượng lớn, mỗi năm như vậy có thể làm ra bao nhiêu vũ khí chứ?
"Phụ thân chàng cũng đồng ý?"
Bạch Chiêm cười một tiếng nhẹ bổng , "Cho dù hắn cứng rắn muốn đoạt ta cũng không sợ, nhiều nhất là rời khỏi Hội Nguyên Phủ, thiên hạ rộng lớn, ta đi đâu mà không được, những điều hắn cần là mượn ta để áp chế không ít người, nhất là cái đuôi to ngoại thích kia, nếu không phải hắn còn có vài phần khả năng, đem bọn ngoại thích áp chế xuống, hiện tại thiên hạ này còn chưa biết sẽ mang họ của ai, nhưng dù sao thì, đối với ta hắn cũng có vài phần chân tâm, bằng không ta xũng sẽ không tùy ý để hắn mượn thế."
Sờ sờ đầu nàng. Động tác ôn nhu như đang đối đãi với một đứa nhỏ, Bạch Chiêm nói: "So với ai hắn cũng đều rõ ràng, ta thật không có hứng thú với vị trí kia, nhưng mà hắn cũng lo lắng nếu người ngồi ở vị trí kia không phải là ta, sợ là hắn sẽ không chứa chấp nổi ta, nhưng ta thì tất nhiên là không cần hắn phải bận tâm.
"Vị trí kia có cái gì tốt? Cô đơn một mình, quyền lực cho dù có lớn, nhưng được nhiều thì mất đi cũng càng nhiều, đưa ra bất kỳ quyết định nào cũng sẽ có người nhảy ra nói ngươi làm không tốt chỗ này, không phải chỗ kia. Còn phải cân bằng thế lực ở khắp nơi, sơ xảy một chút, cả thế cờ sẽ hoàn toàn bị hủy, Nghĩ đến thôi cũng thấy mệt, hắn muốn sống cuộc sống như vậy thì mặc hắn, ta không muốn tham gia."
"Ừ, như bây giờ là tốt rồi."
Rõ ràng lời đồn đãi bên ngoài vẫn đang còn sôi sục, không biết bao nhiêu người đang thảo luận lời đồn này. Nhưng hai người ỡ đây vẫn yên tĩnh cùng nói chuyện đôi lúc còn khẽ phát ra tiếng cười, Trang Thư Tình lúc này đã hiểu được, nam nhân này nói rằng không sợ bất luận kẻ nào không phải chỉ để an ủi nàng, nàng lại không ngời được khi hắn còn bằng tuổi nàng lại có thể làm được nhiều chuyện như vậy, nhiều chuyện trong số đó đến chính nàng cũng không có khả năng làm được như vậy, hơn nữa cũng hiểu được tại sao có nhiều người vẫn khăng khăng một mực trung thành theo hắn.
Những người ở đây đều bộc tùy theo chủ, mấy người thấy bọn họ không để chuyện này vào mắt nên cũng không quá lo lắng, ngược lại một đám đều vô cùng hưng phấn, bởi vì sắp có chuyện để họ làm.
Trần Nguyên thật sự không muốn phá hỏng bầu không khí tốt đẹp trong phòng. Môt mực vẫn đứng ở ngoài cửa không dám tiến vào, hắn tuyệt không dám chọc giận công tử, hiện tại công tử đã được Trang tiểu thư xoa dịu, nếu hắn không có mắt dám phá hỏng...
"Tra được cái gì sao?"
"Vâng." nghe được lời của công tử, lúc này Trần Nguyên mới bước vào, "Tòa nhà kia xác thực có chút cổ quái, ở thư phòng có cửa nối thẳng đến tòa nhà ở một con phố khác, thuộc hạ đã tra được, nơi đó là tòa nhà của Trương phủ, nhưng trong ngày thường không thấy Đổng Minh Đức tiến vào Trương phủ. Hai người cũng chưa từng chạm mặt, thuộc hạ đã cho người tiếp tục điều tra, mong công tử cho chúng thuộc hạ thêm chút thời gian."
Lúc Trần Nguyên tiến vào Trang Thư tình đã kéo Bạch Chiêm ngồi xuống bên cạnh, thấy hắn nói vậy liền thuận thế hỏi: "Có phải Trương phủ cũng giống như tòa nhà của Đổng Minh Đúc, có một cửa thông đến tòa nhà kia, hay một tòa nhà nào khác?"
Trần Nguyên và Bạch Chiêm nhìn nhau, "Thuộc hạ sẽ đi tra ngay."
Trang Thư Tình trừng mắt nhìn về phía Bạch Chiêm, "Ta chỉ nói bừa ."
"Khả năng xảy ra là rất lớn." Bạch Chiêm cười, người hắn coi trọng, cho tới bây giờ sẽ không phải là một nữ tử không có đầu óc, người khác thấy hai người bọn họ liền tự cho rằng Thư Tình là muốn với cao, nhưng lại không biết rằng hắn mới là người nhặt được một bảo vật độc nhất vô nhị.
"Tỷ tỷ!" Trang Thư Hàn từ bên ngoài tiến vào, tuy rằng vẫn nỗ lực vẫn duy trì dáng vẻ không quá kích động, nhưng trong mắt vẫn lỗ ra hoàng mang.
Trang Thư Tình đang định tiến lên, liền nhìn đến thấy phía sau Thư Hàn còn có người.
Người phía sau Thư Hàn không phải Tô Văn thì còn là ai!
Bạch Chiêm đối với hắn cũng coi như thân cận, nhứng cao mi hỏi, "Sao lại đến ?"
"Tiểu từ này nghe được lời đồn liền đứng ngồi không yên, ta không yên tâm để hắn một mình về nhà nên liền đi theo." Tô Văn khẽ gật đầu với Trang Thư Tình, trên mặt tất cả đều là thiện ý.
Trang Thư Tình trong lòng ấm áp, cúi đầu chào hỏi, "Thư Tình tạ tâm ý của tiên sinh, tiên sinh mau vào trong nhà ngồi."
Tô Văn nhìn Thư Hàn: "Học tỷ tỷ của con một chút, tâm tĩnh còn kém xa."
Trang Thư Hàn cúi đầu thi lễ đáp lại, "Tỷ tỷ vốn lợi hại hơn đệ tử rất nhiều."
"Ngươi còn kiêu ngạo ." Tô Văn chán nản, lười lại nhìn hắn, tiểu tử này bình thường rất trầm tĩnh khiêm tốn, nhưng có chuyện gì liên quan đến tỷ tỷ hắn là liền lập tức nóng vội, nhưng mà đáy lòng hắn cũng vui mừng, một đệ tử vừa có tài vừa có đức, tiền đồ sau này cho dù không lớn cũng không ngại, Thư Hàn chẳng những có đức mà còn vẹn toàn, hắn thật là vô cùng vừa lòng.
Ngửi hương trà, Tô Văn cũng biết loại trà bảo bối này ở Trang gia không có nửa điểm hiếm lạ, trừng mắt liếc đệ tử một cái, có đồ tốt lại giấu sư phụ, sau đó oán khí mười phần nhìn về phía Bạch Chiêm.
Bạch Chiêm thấy hắn biểu hiện tốt, tâm tình khoái trá mỡ miệng, "Lát nữa cho ngươi một bao."
"Nhiều một chút, hiện giờ mới tháng năm, một bao sao có thể uống đến cuối năm."
Không đợi Bạch Chiêm nói cái gì, Trang Thư Tình liền nở nụ cười, "Trong nhà ta còn một chút, coi như là Thư Hàn hiếu kính tiên sinh ."
Chiếm tiện nghi của tiểu bối không phải hành vi của quân tử, Tô Văn muốn cự tuyệt, nhưng hai phiến môi như dính lại không cách nào tách ra, chính là không thể từ chối được, cũng không dám nhìn Bạch Chiêm, cuối cùng ho khan một tiếng nói: "Ta đây liền không khách khí ."
Trang Thư Tình nhìn hai người, nở nụ cười.
Bị chính người thân của mình tính kế, còn nháo lớn như vậy, có thể không khó chịu sao? Tất nhiên là khó chịu, lo lắng sao? Tất nhiên cũng lo lắng, nhưng một ngày này của nàng, trôi qua lại rất yên bình.
Hoạn nạn thấy chân tình, nàng quả thật nhận thấy được, bởi vì biết nàng không phải chỉ có một người, nàng không bị mọi người vứt bỏ, cho nên nàng mới có thể càng thêm dũng cảm.
Mặc kệ kế tiếp phải đối mặt với sóng gió gì, nàng cũng tuyệt đối không lui về phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.