Chương 104: Giá trị
Quỷ Quỷ Mộng Du
04/12/2016
Tô Văn đến đây cũng chính là cho mọi người thấy lập trường của hắn, gặp
được người rồi thì cũng không nên ngồi ngốc quá lâu, một lát liền ôm bảo bối của hắn cáo từ, còn cho Thư Hàn nghỉ ba ngày.
Đưa người đi rồi, Bạch Chiêm nói: "Có hắn ra mặt, có một nhóm người liền sẽ không dám tham dự vào."
"Văn nhân?"
"Ân, chỉ cần bọn họ không thêm phiền, việc này sẽ không nhấc lên sóng gió quá lớn." Sắc trời đã gần đến hoàng hôn, hai người sóng vai đứng ở trong sân, một đôi bóng, kéo dài về sau quấn quýt lấy nhau, "Sinh lão bệnh tử, trên đời này ai dám nói mình sẽ không có bệnh, càng không có bất cứ người dám đối mặt với cái chết mà không sợ hãi, mặc kệ có phải phù thủy hay không, chuyện ngươi có thể cứu sống người là thật, một người quanh năm sống nhờ thuốc nay nhờ ngươi mà có thể khỏe mạnh sống sót, là phù thủy thì sao, rất nhanh thôi sẽ thấy được kết quả Như Tình, nàng không cần đánh giá quá cao lòng người, giết nàng bọn họ càng không chiếm được chút lợi ích nào, hiện tại không dám bức tử nàng, về sau, nói không chừng về sau dựa vào chút lòng nhân ái này mà được đền đáp, ai lại không muốn hào phóng một phen, buổi tối nàng nghe Trần Nguyên hồi báo sẽ biết, cuối cùng, người nàng cần đối mặt sẽ không phải dân gian, mà chỉ là triều đình..."
"Phụ thân biết nàng thân bất do kỷ, những người khác không chừng sẽ lâm vào sợ hãi, huống chi mục đích hiện tại của bọn họ rất rõ ràng, một là muốn thu nàng về phe của cọn họ để tùy bọn họ sở dụng, thứ hai là muốn dời đi lực chú ý của mọi người, tiện cho bọn họ ra tay xử lý nơi truyền ra lời đồn đãi, nhất tiễn song điêu, nhưng mà kết quả còn phải xem ta có đồng ý hay không, ta đã cảnh cáo bọn họ từ sớm, đừng có chọc ta, chọc, tự gánh lấy hậu quả."
Trang Thư Tình vừa kéo hắn trở về phòng vừa hỏi, "Chàng tính toán làm như thế nào?"
"Tất nhiên là phải hồi báo hậu hĩnh lại cho bọn họ." Bạch Chiêm chưa nói đến chuyện doanh trại ở Giang phủ hiện nay là loại tình huống gì. Cùng càng không nói cho nàng biết rõ tình huống này hắn cũng không có chuẫn bị viện thủ, ngược lại đã rút toàn bộ người về, chỉ tuy cho bệnh tình phát tán ra. Chờ đến phạm vi bệnh truyền ra càng rộng, đến thời điểm không thể nào tiếp tục che dấu, hắn lại bồi thêm một kích, xem ai còn có bản lĩnh đánh chủ ý đến người của hắn!
Đây chính là phương thức xử sự của hắn, trị quốc cũng giống như phương pháp chữa bệnh của thư Tình, nơi nào xảy ra vấn đề, lập tức liền hạ ngoan tay. Một đao bổ xuống, cắt đứt nơi đó, triệt để chặn đứt nguyên nhân phát sinh vấn đề.
Việc này nếu lại nhẹ nhàng bỏ qua. Lần sau không biết bọn họ còn dám đánh chủ ý nào lớn hơn nữa, nếu đổi lại là hắn, hắn đã sớm đem đám người này chém hết không còn một mống.
Hỏi hắn làm như vậy thì cục diện triều đình sẽ như thế nào?
Chê cười, Đại Chu lớn như vậy. Mỗi kỳ thi có rất nhiều tiến sĩ thi đậu, tùy tiện tìm một người đặt vào chỗ trống, hắn sẽ tự phải biết làm sao để bảo vệ vị trí kia, cũng chỉ là lấy thê tử thôi nhưng còn phải xem là người nào có thể vào được trong mắt hắn, ngoài vị đang ở bên cạnh, sẽ không có người thứ hai.
Trang Thư Tình cũng không tiếp tục truy vấn hắn tính sẽ đáp trả thế nào, nang chỉ cần biết, người này thực không đem chuyện này để trong lòng là được rồi.
Nhìn thấy đệ đệ tiến vào, Trang Thư Tinh liền kêu người đi dọn cơm, lại cho người gọi Thư mẫn và tiểu đệ Thư Cố, tuy rằng trong lòng có chuyện. Những bữa cơm này trôi qua vô cùng yên ổn.
"Công tử, thuộc hạ tra được một tòa nhà cách Trương phủ không xa bình thường ít có người ra vào. Gần đây liền có một người tiến vào, người này sử dụng xe ngựa, không biết là nam hay nữ, tối nay thuộc hạ đi tra xét một phen.
"Mang theo nhiều người đi."
"Vâng." Tính tình công tử Trần Nguyên rất rõ ràng, lời này của công tử cũng biểu đạt là quan tâm, "Đây là động tĩnh gần đây của quan viên trong thành, còn có đây là một chút dị động của các gia tộc. Mong công tử xem qua."
Tùy tiện lật lật vài cái, Bạch Chiêm liền đưa cho Trang Thư Tình."Nhìn thử xem."
Đây là một phần danh sách, ngay cả tiểu đội nha dịch dần nhất làm gì đều ghi vào, xấp hạng đầu tiên chính là Trương Hoa, thành chủ Hội Nguyên Phủ.
"Tra những thứ này có thể khiến Trương Hoa cảnh giác hay không?"
"Nếu như chút chuyện này mà còn làm không được thì sao ta dám giữ lại bên người, Trường Hoa xuất thân từ Trương gia ở kinh thành, tổ tiên là công thần khia quốc, Trương Hoa có người tỷ tỷ vào cung làm phi, sinh hạ tứ hoàng tử, xem ra có chút tâm tư, chỉ là quá mức tham lam, tay với quá dài, lúc này liên lụy đến tất cả người có liên quan."
"Phía sau Đổng gia có phải tứ hoàng tử hay không?"
"Có khả năng này, cho dù không phải thì cũng khôn thoát khỏi quan hệ." Bạch Chiêm chống đầu lường biếng nói, không hề đem bọn họ để vào trong mắt, triệt để coi thường, hắn quả thật không xem trọng nổi những người đó, những thứ nên biết thì phải biết, phòng bị thì vẫn phải phòng bị, đây là lời nương hắn đã dạy từ nhỏ.
"Ầm vang!"
Trang Thư Tình ngẩng đầu nhìn ngoài phòng, "Sắp đổ mưa ?"
Buổi chiều còn nắng, sao thời tiết lại thay đổi nhanh như vậy?
Nhắc tới mùa mưa năm này của Hội Nguyên Phủ không khéo còn kéo dài đến tối.
Trần Nguyên ra ngoài quan sát sắc trời một chút, "Nổi gió, lát nữa khả năng sẽ có mưa."
Nghĩ đến tình huống ở doanh trại, Trang Thư Tình sao còn có thể xem những sổ sách này, "Nếu như xử lý không tốt, nước mưa sẽ là con đường truyền nhiễm, cho người đến doanh trại của Từ tướng quân nhắc nhở một chút, chỉ cần là ở trong doanh trại, nhất dịnh phải mặc áo và đeo giày kín, mặc kệ là nước rữa mặt hay bất cứ nước nào cũng không thể đổ lung tung, phải tiếp tục đun rượu, thời tiết này nói bọn họ đun nhiều một chút."
Dừng lại một lát, Trang Thư Tình nhíu mày, "Bạch Chiêm, ta không tin những nới khác sẽ không có chuyện gì, nếu nhiễm bệnh cho người dân thì phải làm sao bây giờ? Bệnh này tuy không nguy hiểm đến mạng người những sẽ rất dễ lây nhiễm, dễ dàng mắc bệnh, trị liệu cũng khó khắn... Sao làm nhìn ta như vậy?"
"Bọn họ còn đang đồn nàng là phù thủy, nàng quản sống chết của bọn họ làm gì?"
"Ta đã mặc kệ lời đồn, những thứ đó ta không đẻ tâm, thấy khó chịu thay ta sao?" Trang Thư Tình cười đến dịu dàng, nhường nhân nhìn liền cảm thấy còn người nàng từ trong ra ngoài đều mềm, vô cùng mềm mại.
"Ta biết, làm như vậy sẽ bị rất nhiều người dòm ngó, bị ỷ lại, bị người khác phó thác sinh tử, nhưng nếu bản thân ta hữu dụng, ta còn cảm thấy cực kỳ vui vẻ, người khác thích nói thế nào thì kệ bọn họ, cho dù cho rằng ta là phù thủy, ta sẽ hại bọn họ, vậy thì lần sau có bệnh đừng tới tìm ta, ta cũng sẽ không đến cửa cầu xin bọn họ để ta chữa trị, nhiều người như vậy, sẽ có người hiểu biết, cũng sẽ có người ngu muội,ta không muốn chui rúc làm một người ngu muội, cũng không muốn sống quá ích kỷ, điều ta muốn là sống không thẹn với trời, chết không thẹn với đất, ta muốn bình thản đứng bên cạnh chàng, mà không phải tự bản thân cảm thấy thấy mình ô uế, không xứng với chàng,"
Bạch Chiêm mím miệng tươi cười như trẻ con, liếc mắt nhìn Trần Nguyên một cái.
Trần Nguyên nhìn Trang Thư Tình thật kỹ, mang theo kính ý Trang Thư Tình nhìn không hiểu, xoay người ra ngoài an bày.
Trang Thư Tình nhìn về phía Bạch Chiêm, "Vừa rồi ta có nói cái gì không đúng sao? Sao hắn lại nhìn ta như vậy?"
"Hắn là đang tâm phục ." Nếu nói trước kia Trần Nguyên kinh Thư Tình là vì hắn, như vậy kể từ bây giờ, hắn kính nể nàng đơn giản bởi vì nàng là Trang Thư Tình .
Thằn sắc trong mắt Bạch Chiêm giấu không được kiêu ngạo, người hắn xem trọng, chính là tốt như vậy.
Hơn nữa nàng còn nói là vì có thể đứng ở bên cạnh hắn, dùng ánh mắt nghiêm cẩn như vậy nhìn hắn nói ra lời dễ nghe như vậy, thật là... khiến cho tim của hắn đập thật nhanh.
Mưa đến, mau hơn so với đoán trước, Trang Thư Tình ở trong nhà đứng ngồi không yên, nhìn bầu trời tối như mực ở bên ngoài, lại nghĩ đến hậu quả sau trận mưa này.
Trần Nguyên rất nhanh từ bên ngoài đi vào, đặt ô ở ngoài cửa, , "Người mà hiện tại Từ tướng quân có thể sử dụng không nhiều, thuộc hạ cho mang theo người đi giúp, tình huống hiện tại coi như là đang trong phạm vi không chế, Từ tướng quân nói hi vọng ngày mai Trang tiểu thư có thể đến xem quân doanh."
"Lúc này không sợ nàng là phù thủy?"
"Từ tướng quân cũng không làm cái gì, Từ tiểu thư không có đồng ý thì cũng không đến lượt ta." Trang Thư Tình nhìn về phía Trần Nguyên, "Có đại phu ở đó trực đêm không?"
"Có, Trình Kha là người gác đêm nay."
Trong lòng Trang Thư Tình vẫn cảm thấy không yên, nhưng nàng cũng biết, việc nàng có thể làm rất có hạn, hơn ba vạn người, vốn đã không dễ quản lý, huống chi những người ở đây chưa từng được cung cấp kiến thức đầy đủ để phòng tránh bệnh, ít người biết chữ, trước khi gia nhập quân ngũ, bọn họ cũng chỉ làm nông dân quanh năm làm ruộng, đây cũng là việc rất bình thường, căn bản là không ai muốn thay đổi.
Cho dù nàng làm cũng vô dụng
Bạch Chiêm đứng dậy, "Chuyện này ngày mai lại nói tiếp, không còn sốm, đi nghỉ ngơi trước đi."
Nguyên tưởng rằng cơn mưa này chỉ trong một lát sẽ ngừng, nhưng tại thời điểm khó khăn này mưa chẳng những không ngừng, mà càng thêm lớn hơn nữa.
Trang Thư Tình nhìn trời liền biết sự việc sẽ nghiêm trọng, lập tức khoác áo mở cửa, nhìn màn mưa bên ngoài, tâm trầm xuống.
"Tiểu thư, có gió." Bảo Châu mang theo nước ấm tiến đến, thấy thế liền vội vàng đóng cửa lại.
"Thu thập một chút, ta muốn ra ngoài."
"Vâng."
Nguyên tưởng rằng nàng tới sớm, đến nhà ăn mới thấy nàng mới là người đến trễ
Trang Thư Cố tiến lên nắm lấy tay nàng, sau được chăm sóc một đoạn thời gian, sắc mặt đứa nhỏ này đã bắt đầu hồng nhuận, rất chọc người thích, hai tỷ đệ nhìn còn có chút giống nhau, người không biết tuyệt sẽ không nhận ra được hai người không phải thân thích.
Bạch Chiêm chậm chạp tiến vào, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Thư Tình
Đây là chỗ trống cuối cùng, có thể thấy được, người trong nhà vô cùng quen thuộc sự có mặt của hắn, hoàn toàn coi hắn như một trong những chủ nhân của Trang gia.
Trầm mặc ăn điểm tâm, không đợi Thư tình mở miệng, Bạch Chiêm đã nói trước: "Đều đã dàn xếp xong xuôi, đi thôi."
Trang Thư Hàn thấy tỷ tỷ đứng dậy cũng vội vàng đuổi kịp, Trang Thư Tình lắc đầu, "Đệ ở nhà đi."
"Tỷ, đệ cũng muốn đi, chuyện tỷ muốn làm, đệ cũng phải xem thử một chút, để biết được, tỷ tỷ của đệ có bao nhiêu lợi hại."
"Để hắn đi đi, chuyện này hắn cũng nên biết, về sau sẽ có lợi cho hắn." Bạch Chiêm nói xong liền kéo người ra ngoài.
Trang Thư Tình cũng không quá đặt nặng chuyện nắm tay, giữa hai người bọn họ có tiếp xúc rất nhiều, năm tay căn bản không tính là chuyện gì lớn.
Nhìn trời mưa, lại nhìn đôi giày bản thây đang đi, Trang Thư Tình nhớ ra bao tay nàng để trong hộp giải phẫu, bao tay y tế có thể làm được, vậy giày đi mưa chắc hẳn cũng không thành vấn đề.
"Bạch Chiêm, bao tay giải phẫu của ta chàng làm ra nó có dễ không?"
"Ừ? Tốn chút công sức, thế nào?"
"Từ chất liệu đó có thể làm ra loại sản phẩm khác được không?"
"Không khó." Bạch Chiêm vừa nói vừa bước đi, "Muốn làm thứ gì?"
"Ừ, làm một chút đồ đi mưa hẳn là được, giày thì thế nào? Dùng để làm giày đi mưa khẳng định là rất có ích, so với giày vải bị mưa làm ướt thì tốt hơn nhiều."
"Ta nói bọn họ làm thử xem." Tiếp nhận ô hạ nhân đưa tới, Một tay Bạch Chiêm ôm bổng Trang Thư Tình lên, trực tiếp tiến vào xe ngựa.
Trang Thư Tình không hề bị dính một giọt nước mưa, nhưng trước trán Bạch Chiêm lại có hơi ẩm ướt.
Cầm khăn giúp hắn lau khô, lại sửa lại tóc cho hắn một chút, Trang Thư Tình giống như không hề cảm thấy, không khí giữa hai người đã có chút ăn ý và thân mật, nhìn đôi giày bên ngoài liền liên tưởng đến giày đi mưa.
Giày đi trong mưa thì phải nhẹ, hơn nữa người bình thường cũng có thể sử dụng, nếu giày đi mưa có thể được sử dụng thông dụng...
Đưa người đi rồi, Bạch Chiêm nói: "Có hắn ra mặt, có một nhóm người liền sẽ không dám tham dự vào."
"Văn nhân?"
"Ân, chỉ cần bọn họ không thêm phiền, việc này sẽ không nhấc lên sóng gió quá lớn." Sắc trời đã gần đến hoàng hôn, hai người sóng vai đứng ở trong sân, một đôi bóng, kéo dài về sau quấn quýt lấy nhau, "Sinh lão bệnh tử, trên đời này ai dám nói mình sẽ không có bệnh, càng không có bất cứ người dám đối mặt với cái chết mà không sợ hãi, mặc kệ có phải phù thủy hay không, chuyện ngươi có thể cứu sống người là thật, một người quanh năm sống nhờ thuốc nay nhờ ngươi mà có thể khỏe mạnh sống sót, là phù thủy thì sao, rất nhanh thôi sẽ thấy được kết quả Như Tình, nàng không cần đánh giá quá cao lòng người, giết nàng bọn họ càng không chiếm được chút lợi ích nào, hiện tại không dám bức tử nàng, về sau, nói không chừng về sau dựa vào chút lòng nhân ái này mà được đền đáp, ai lại không muốn hào phóng một phen, buổi tối nàng nghe Trần Nguyên hồi báo sẽ biết, cuối cùng, người nàng cần đối mặt sẽ không phải dân gian, mà chỉ là triều đình..."
"Phụ thân biết nàng thân bất do kỷ, những người khác không chừng sẽ lâm vào sợ hãi, huống chi mục đích hiện tại của bọn họ rất rõ ràng, một là muốn thu nàng về phe của cọn họ để tùy bọn họ sở dụng, thứ hai là muốn dời đi lực chú ý của mọi người, tiện cho bọn họ ra tay xử lý nơi truyền ra lời đồn đãi, nhất tiễn song điêu, nhưng mà kết quả còn phải xem ta có đồng ý hay không, ta đã cảnh cáo bọn họ từ sớm, đừng có chọc ta, chọc, tự gánh lấy hậu quả."
Trang Thư Tình vừa kéo hắn trở về phòng vừa hỏi, "Chàng tính toán làm như thế nào?"
"Tất nhiên là phải hồi báo hậu hĩnh lại cho bọn họ." Bạch Chiêm chưa nói đến chuyện doanh trại ở Giang phủ hiện nay là loại tình huống gì. Cùng càng không nói cho nàng biết rõ tình huống này hắn cũng không có chuẫn bị viện thủ, ngược lại đã rút toàn bộ người về, chỉ tuy cho bệnh tình phát tán ra. Chờ đến phạm vi bệnh truyền ra càng rộng, đến thời điểm không thể nào tiếp tục che dấu, hắn lại bồi thêm một kích, xem ai còn có bản lĩnh đánh chủ ý đến người của hắn!
Đây chính là phương thức xử sự của hắn, trị quốc cũng giống như phương pháp chữa bệnh của thư Tình, nơi nào xảy ra vấn đề, lập tức liền hạ ngoan tay. Một đao bổ xuống, cắt đứt nơi đó, triệt để chặn đứt nguyên nhân phát sinh vấn đề.
Việc này nếu lại nhẹ nhàng bỏ qua. Lần sau không biết bọn họ còn dám đánh chủ ý nào lớn hơn nữa, nếu đổi lại là hắn, hắn đã sớm đem đám người này chém hết không còn một mống.
Hỏi hắn làm như vậy thì cục diện triều đình sẽ như thế nào?
Chê cười, Đại Chu lớn như vậy. Mỗi kỳ thi có rất nhiều tiến sĩ thi đậu, tùy tiện tìm một người đặt vào chỗ trống, hắn sẽ tự phải biết làm sao để bảo vệ vị trí kia, cũng chỉ là lấy thê tử thôi nhưng còn phải xem là người nào có thể vào được trong mắt hắn, ngoài vị đang ở bên cạnh, sẽ không có người thứ hai.
Trang Thư Tình cũng không tiếp tục truy vấn hắn tính sẽ đáp trả thế nào, nang chỉ cần biết, người này thực không đem chuyện này để trong lòng là được rồi.
Nhìn thấy đệ đệ tiến vào, Trang Thư Tinh liền kêu người đi dọn cơm, lại cho người gọi Thư mẫn và tiểu đệ Thư Cố, tuy rằng trong lòng có chuyện. Những bữa cơm này trôi qua vô cùng yên ổn.
"Công tử, thuộc hạ tra được một tòa nhà cách Trương phủ không xa bình thường ít có người ra vào. Gần đây liền có một người tiến vào, người này sử dụng xe ngựa, không biết là nam hay nữ, tối nay thuộc hạ đi tra xét một phen.
"Mang theo nhiều người đi."
"Vâng." Tính tình công tử Trần Nguyên rất rõ ràng, lời này của công tử cũng biểu đạt là quan tâm, "Đây là động tĩnh gần đây của quan viên trong thành, còn có đây là một chút dị động của các gia tộc. Mong công tử xem qua."
Tùy tiện lật lật vài cái, Bạch Chiêm liền đưa cho Trang Thư Tình."Nhìn thử xem."
Đây là một phần danh sách, ngay cả tiểu đội nha dịch dần nhất làm gì đều ghi vào, xấp hạng đầu tiên chính là Trương Hoa, thành chủ Hội Nguyên Phủ.
"Tra những thứ này có thể khiến Trương Hoa cảnh giác hay không?"
"Nếu như chút chuyện này mà còn làm không được thì sao ta dám giữ lại bên người, Trường Hoa xuất thân từ Trương gia ở kinh thành, tổ tiên là công thần khia quốc, Trương Hoa có người tỷ tỷ vào cung làm phi, sinh hạ tứ hoàng tử, xem ra có chút tâm tư, chỉ là quá mức tham lam, tay với quá dài, lúc này liên lụy đến tất cả người có liên quan."
"Phía sau Đổng gia có phải tứ hoàng tử hay không?"
"Có khả năng này, cho dù không phải thì cũng khôn thoát khỏi quan hệ." Bạch Chiêm chống đầu lường biếng nói, không hề đem bọn họ để vào trong mắt, triệt để coi thường, hắn quả thật không xem trọng nổi những người đó, những thứ nên biết thì phải biết, phòng bị thì vẫn phải phòng bị, đây là lời nương hắn đã dạy từ nhỏ.
"Ầm vang!"
Trang Thư Tình ngẩng đầu nhìn ngoài phòng, "Sắp đổ mưa ?"
Buổi chiều còn nắng, sao thời tiết lại thay đổi nhanh như vậy?
Nhắc tới mùa mưa năm này của Hội Nguyên Phủ không khéo còn kéo dài đến tối.
Trần Nguyên ra ngoài quan sát sắc trời một chút, "Nổi gió, lát nữa khả năng sẽ có mưa."
Nghĩ đến tình huống ở doanh trại, Trang Thư Tình sao còn có thể xem những sổ sách này, "Nếu như xử lý không tốt, nước mưa sẽ là con đường truyền nhiễm, cho người đến doanh trại của Từ tướng quân nhắc nhở một chút, chỉ cần là ở trong doanh trại, nhất dịnh phải mặc áo và đeo giày kín, mặc kệ là nước rữa mặt hay bất cứ nước nào cũng không thể đổ lung tung, phải tiếp tục đun rượu, thời tiết này nói bọn họ đun nhiều một chút."
Dừng lại một lát, Trang Thư Tình nhíu mày, "Bạch Chiêm, ta không tin những nới khác sẽ không có chuyện gì, nếu nhiễm bệnh cho người dân thì phải làm sao bây giờ? Bệnh này tuy không nguy hiểm đến mạng người những sẽ rất dễ lây nhiễm, dễ dàng mắc bệnh, trị liệu cũng khó khắn... Sao làm nhìn ta như vậy?"
"Bọn họ còn đang đồn nàng là phù thủy, nàng quản sống chết của bọn họ làm gì?"
"Ta đã mặc kệ lời đồn, những thứ đó ta không đẻ tâm, thấy khó chịu thay ta sao?" Trang Thư Tình cười đến dịu dàng, nhường nhân nhìn liền cảm thấy còn người nàng từ trong ra ngoài đều mềm, vô cùng mềm mại.
"Ta biết, làm như vậy sẽ bị rất nhiều người dòm ngó, bị ỷ lại, bị người khác phó thác sinh tử, nhưng nếu bản thân ta hữu dụng, ta còn cảm thấy cực kỳ vui vẻ, người khác thích nói thế nào thì kệ bọn họ, cho dù cho rằng ta là phù thủy, ta sẽ hại bọn họ, vậy thì lần sau có bệnh đừng tới tìm ta, ta cũng sẽ không đến cửa cầu xin bọn họ để ta chữa trị, nhiều người như vậy, sẽ có người hiểu biết, cũng sẽ có người ngu muội,ta không muốn chui rúc làm một người ngu muội, cũng không muốn sống quá ích kỷ, điều ta muốn là sống không thẹn với trời, chết không thẹn với đất, ta muốn bình thản đứng bên cạnh chàng, mà không phải tự bản thân cảm thấy thấy mình ô uế, không xứng với chàng,"
Bạch Chiêm mím miệng tươi cười như trẻ con, liếc mắt nhìn Trần Nguyên một cái.
Trần Nguyên nhìn Trang Thư Tình thật kỹ, mang theo kính ý Trang Thư Tình nhìn không hiểu, xoay người ra ngoài an bày.
Trang Thư Tình nhìn về phía Bạch Chiêm, "Vừa rồi ta có nói cái gì không đúng sao? Sao hắn lại nhìn ta như vậy?"
"Hắn là đang tâm phục ." Nếu nói trước kia Trần Nguyên kinh Thư Tình là vì hắn, như vậy kể từ bây giờ, hắn kính nể nàng đơn giản bởi vì nàng là Trang Thư Tình .
Thằn sắc trong mắt Bạch Chiêm giấu không được kiêu ngạo, người hắn xem trọng, chính là tốt như vậy.
Hơn nữa nàng còn nói là vì có thể đứng ở bên cạnh hắn, dùng ánh mắt nghiêm cẩn như vậy nhìn hắn nói ra lời dễ nghe như vậy, thật là... khiến cho tim của hắn đập thật nhanh.
Mưa đến, mau hơn so với đoán trước, Trang Thư Tình ở trong nhà đứng ngồi không yên, nhìn bầu trời tối như mực ở bên ngoài, lại nghĩ đến hậu quả sau trận mưa này.
Trần Nguyên rất nhanh từ bên ngoài đi vào, đặt ô ở ngoài cửa, , "Người mà hiện tại Từ tướng quân có thể sử dụng không nhiều, thuộc hạ cho mang theo người đi giúp, tình huống hiện tại coi như là đang trong phạm vi không chế, Từ tướng quân nói hi vọng ngày mai Trang tiểu thư có thể đến xem quân doanh."
"Lúc này không sợ nàng là phù thủy?"
"Từ tướng quân cũng không làm cái gì, Từ tiểu thư không có đồng ý thì cũng không đến lượt ta." Trang Thư Tình nhìn về phía Trần Nguyên, "Có đại phu ở đó trực đêm không?"
"Có, Trình Kha là người gác đêm nay."
Trong lòng Trang Thư Tình vẫn cảm thấy không yên, nhưng nàng cũng biết, việc nàng có thể làm rất có hạn, hơn ba vạn người, vốn đã không dễ quản lý, huống chi những người ở đây chưa từng được cung cấp kiến thức đầy đủ để phòng tránh bệnh, ít người biết chữ, trước khi gia nhập quân ngũ, bọn họ cũng chỉ làm nông dân quanh năm làm ruộng, đây cũng là việc rất bình thường, căn bản là không ai muốn thay đổi.
Cho dù nàng làm cũng vô dụng
Bạch Chiêm đứng dậy, "Chuyện này ngày mai lại nói tiếp, không còn sốm, đi nghỉ ngơi trước đi."
Nguyên tưởng rằng cơn mưa này chỉ trong một lát sẽ ngừng, nhưng tại thời điểm khó khăn này mưa chẳng những không ngừng, mà càng thêm lớn hơn nữa.
Trang Thư Tình nhìn trời liền biết sự việc sẽ nghiêm trọng, lập tức khoác áo mở cửa, nhìn màn mưa bên ngoài, tâm trầm xuống.
"Tiểu thư, có gió." Bảo Châu mang theo nước ấm tiến đến, thấy thế liền vội vàng đóng cửa lại.
"Thu thập một chút, ta muốn ra ngoài."
"Vâng."
Nguyên tưởng rằng nàng tới sớm, đến nhà ăn mới thấy nàng mới là người đến trễ
Trang Thư Cố tiến lên nắm lấy tay nàng, sau được chăm sóc một đoạn thời gian, sắc mặt đứa nhỏ này đã bắt đầu hồng nhuận, rất chọc người thích, hai tỷ đệ nhìn còn có chút giống nhau, người không biết tuyệt sẽ không nhận ra được hai người không phải thân thích.
Bạch Chiêm chậm chạp tiến vào, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Thư Tình
Đây là chỗ trống cuối cùng, có thể thấy được, người trong nhà vô cùng quen thuộc sự có mặt của hắn, hoàn toàn coi hắn như một trong những chủ nhân của Trang gia.
Trầm mặc ăn điểm tâm, không đợi Thư tình mở miệng, Bạch Chiêm đã nói trước: "Đều đã dàn xếp xong xuôi, đi thôi."
Trang Thư Hàn thấy tỷ tỷ đứng dậy cũng vội vàng đuổi kịp, Trang Thư Tình lắc đầu, "Đệ ở nhà đi."
"Tỷ, đệ cũng muốn đi, chuyện tỷ muốn làm, đệ cũng phải xem thử một chút, để biết được, tỷ tỷ của đệ có bao nhiêu lợi hại."
"Để hắn đi đi, chuyện này hắn cũng nên biết, về sau sẽ có lợi cho hắn." Bạch Chiêm nói xong liền kéo người ra ngoài.
Trang Thư Tình cũng không quá đặt nặng chuyện nắm tay, giữa hai người bọn họ có tiếp xúc rất nhiều, năm tay căn bản không tính là chuyện gì lớn.
Nhìn trời mưa, lại nhìn đôi giày bản thây đang đi, Trang Thư Tình nhớ ra bao tay nàng để trong hộp giải phẫu, bao tay y tế có thể làm được, vậy giày đi mưa chắc hẳn cũng không thành vấn đề.
"Bạch Chiêm, bao tay giải phẫu của ta chàng làm ra nó có dễ không?"
"Ừ? Tốn chút công sức, thế nào?"
"Từ chất liệu đó có thể làm ra loại sản phẩm khác được không?"
"Không khó." Bạch Chiêm vừa nói vừa bước đi, "Muốn làm thứ gì?"
"Ừ, làm một chút đồ đi mưa hẳn là được, giày thì thế nào? Dùng để làm giày đi mưa khẳng định là rất có ích, so với giày vải bị mưa làm ướt thì tốt hơn nhiều."
"Ta nói bọn họ làm thử xem." Tiếp nhận ô hạ nhân đưa tới, Một tay Bạch Chiêm ôm bổng Trang Thư Tình lên, trực tiếp tiến vào xe ngựa.
Trang Thư Tình không hề bị dính một giọt nước mưa, nhưng trước trán Bạch Chiêm lại có hơi ẩm ướt.
Cầm khăn giúp hắn lau khô, lại sửa lại tóc cho hắn một chút, Trang Thư Tình giống như không hề cảm thấy, không khí giữa hai người đã có chút ăn ý và thân mật, nhìn đôi giày bên ngoài liền liên tưởng đến giày đi mưa.
Giày đi trong mưa thì phải nhẹ, hơn nữa người bình thường cũng có thể sử dụng, nếu giày đi mưa có thể được sử dụng thông dụng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.