Chương 100: Lời đồn về nữ phù thủy.
Quỷ Quỷ Mộng Du
04/12/2016
Lão ma ma ăn cơm xong tinh thần cũng tốt hơn nhiều, nói với Bảo Châu lão muốn gặp tiểu thư.
Trang Thư Tình không muốn nhọc nàng, vì vậy tự mình liền đi đến xem mạch cho lão ma ma trước, thân thể vô cùng hư nhược, lấy tuổi này của lão nhân, sợ là phải dưỡng hơn nửa năm.
"Ngài đi nghỉ trước đi, có chuyện gì cũng không thể nóng lòng nhất thời."
"Lão nô còn chịu đựng được, ở kinh đô nghe nói y thuật của tiểu thư vô cùng tốt, hiện tại quả là như vậy." Vẻ mặt lão ma ma có chút vui mừng, "Lão thái gia mà lão phu nhân lúc đó nghe được tin này, người không biết chuyện cũng có thể nhìn ra được lão gia và lạo phu nhân có bao nhiêu cao hứng, đáng tiếc là hai vị không thể tận mắt nhìn thấy tiểu thư."
Địa vị của nữ y cũng không cao, cho dù bản lĩnh có thật sự tài giỏi chỉ sợ cũng có hạn chế, Trang Thư Tình chỉ nghe, cũng không có chen vào.
"Trước khi lão nô đến lão phu nhân đã nói tiểu thư thiên tư thông minh đã vượt xa tiểu công tử, về sau dù cho tiểu công tử tiền đồ rộng mở cũng là do tiểu thư chăm sóc tận tâm mới có thể được như ngày nay, lão phu nhân còn nói, nếu tiểu thư có bất cứ chuyện gì muốn hỏi lão nô, lão nô đều sẽ trả lời rõ ràng, không hề dấu diếm."
Lão ma ma cười hiền lành, "Vì vậy nếu trong lòng tiểu thư còn chuyện gì nghi vấn cứ việc hỏi, lão nô tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn."
Trang Thư Tình nhìn thấy được thiện ý trong mắt lão nhân, cuối cùng vẫn hỏi ra lời nàng vẫn luôn muốn biết, "Đổng gia kỳ thực đã sớm biết nương ta ở nơi nào có phải không?"
"Vâng."
"Vậy vì sao trong lúc người khó khăn nhất Đổng gia lại không đến giúp người?"
"Lão thái gia không cho phép." Thấy trong mắt nàng tràn đầy thất vọng, lão ma ma cũng không gấp, câu nói vẫn thong thả như trước. "Lão thái gia nghe tam công tử nói tứ tiểu thư đã vứt bỏ hết thảy để theo người kia, vì vậy nàng cũng phải gánh vác hậu quả, về sau Đổng gia cũng không cần loại nữ nhi bại hoại môn phong như vậy."
Tam Trang Thư Tình lạnh hơn.
"Tiểu thư, người đừng oán lão thái gia, lão thái gia làm như vậy cũng vì muốn bảo vệ cho tứ tiểu thư, bảo vệ cho tỷ đệ hai người, Đổng gia đã sớm tan nát. Làm không biết bao chuyện thương thiên hại lý, ngài không ở kinh đô. Vì vậy cũng không biết đã rất lâu rồi lão thái gia cũng không chịu ra mặt, tuy nói là bệnh nặng liệt giường không dậy nổi, thực tế là bị đại lão gia nhốt lại trong phủ, không ra khỏi cửa được. Người trong nhà trừ vài lão nô cũng bị nhốt cùng lão thái gia ra, những người khác đã hoàn toàn thay đổi, không biết là những người kia đã lão gia tìm về từ đâu ra, nhưng thật sự là nửa phần dụng tâm chiếu cố cho hai vị lão gia cũng không có."
Lau nước mắt, lão ma ma tiếp tục nói: "Lão thái gia và lão phu nhân trước kia yêu thương tứ tiểu thư nhất, làm sao có thể để tứ tiểu thư trở lại Đổng gia để rồi chịu chôn thân trong khói lửa, cho dù chịu khổ ở Trang gia, cũng tốt hơn nhiều so với ở Đổng gia, nơi mà không biết khi nào sẽ bị giáng họa xuống. Người vẫn luôn gây khó dễ là Nhị lão gia nhưng lão thái gia vẫn như trước không chịu buông lời, chỉ nói duy nhất một câu nếu đại lão gia dám có ý đón hai người trở về, vậy thì cứ chờ mà nhận xác của lão thái gia. Đại lão gia cho dù không có lương tâm cũng sẽ không thật sự muốn mạng của lão thái gia, vì vậy chuyện này mới không giải quyết được gì."
"Nhưng sau này không biết như thế nào, đại lạo gia vẫn gạt lão thái gia, để nhị lão gia đến Hội Nguyên Phủ, lão thái gia và lão phu nhân sợ tỷ dệ hai ngài rơi vào tay bọn họ, như vậy một người của Đổng gia ngay cả chút huyết mạch cũng không còn. Vì vậy đành tìm cơ hội để lão nô giả chết chạy ra khỏi Đổng gia, lão thái gia nói sau lưng đại lão gia có người. Nhất định không thể bại lộ hành tung, lão nô cũng vì sợ gặp phải nhị lão gia, vì vậy một đường đều giả dạng thành một lão tử, đổi không biết bao chuyến xe, cuối cùng cũng an toàn đến nơi này, nguyên tưởng rằng không dễ dàng như vậy sẽ tìm được tiểu thư, không nghĩ tới danh tiếng của tiểu thư ở đây vô cùng lớn, tùy tiện hỏi một người cũng tìm ra được, lão nô cuối cùng cũng không khiến lão thái gia và lão phu nhân thất vọng."
Nhìn lão ma ma ngồi có chút kích động, Trang Thư Tình vẫn hỏi một câu: "Thân thể của ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu có tốt không?"
"Sao có thể tốt được." Lão ma ma nghiến rắng đáp lời, "Lão phu nhân còn tốt, chống đỡ được, nhưng còn lão thái gia người không chịu được chính mình bị con trai tính kế, thân thể ngày càng không tốt, tiếp tục như vậy sợ là..."
Trang Thư Tình căng thẳng trong lòng, vốn nàng đối với hai vị lão nhân không có cảm tình gì, nhưng khi biết bọn họ dùng toàn lực để bảo vệ cho hai tỷ đệ bọn họ, cảm xúc trong lòng cũng dần tốt hơn, hơn nữa dù sao cũng là người thân, đối với một người hai đời đều không cảm nhận được tình thương của người nhà như nàng cũng có chút ngóng trông có ngày có thể gặp mặt hai vị lão nhân.
"Ma ma đi nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì để sau hãy nói."
Lão ma ma quả thật có chút chống đỡ không được, để người đỡ rời đi
Bảo Châu lúc này mới tiến lên bảm báo: "Hai đùi của lão ma ma đều đã ú xanh, trên đường sợ là không ít lần tự cấu chính mình."
Trầm mặc một lát, Trang Thư Tình thở dài, "Đổng gia thật đúng là, trước khiến ta thất vọng, hiện tại lại... Người đi đến chỗ của Thanh Dương Tử lấy chút thuốc mỡ đến bôi cho lão ma ma.
"Vâng."
Ngồi một hồi lâu Trang Thư Tình mới trở về phòng, không chút nào ngoài ý muốn khi thấy Bạch Chiêm đang ngồi ở bên trong chờ nang.
"Hỏi rõ ràng rồi ?"
Trang Thư Tình cũng không gạt hắn, đem tình huống của Đổng gia đều nói cho hắn biết, "Mấy người cậu kia của ta không biết đang làm cái đại sự gì, để ngoại tổ phụ cảm thấy Đổng gia một ngày nào đó sẽ phải chịu tại vạ, kiên trì không muốn tỷ đệ chúng ta liên lụy vào, cũng vì một giữ lại chút hương khói cho Đổng gia, ngẫm lại cũng thấy tội cho người, bị nhi tử hại ra nông nỗi, có thể quyết định đến nước này không biết là có bao gian nan, Đại Chu không phải vẫn luôn hướng đến lấy hiếu trị thiên hạ hay sao? Bạch Chiêm, chàng nói cho ta biết, là thứ gì có sức dụ hoặc lớn đến như vậy mới có thể khiến mấy người cậu kia của ta đem tình thân đều ném hết ra sau đầu?"
"Mạo hiểm đến tính mạng, cho dù biết sẽ có thể bị hoàng đế điều tra ra mà vấn muốn làm cũng chỉ có vài chuyện." Bạch Chiêm hừ lạnh, hắn biết là nguyên nhân từ nơi nào, mấy vị huynh đệ này của hắn sợ là không thể ngồi yên, cũng không biết là ai to gan lớn mật như vậy, dám tính kế lên đầu phụ hoàng?
"Chuyện của Đổng gia nàng định làm như thế nào?"
Trang Thư Tình nghĩ nghĩ, "Nếu hai vị lão nhân đã không muốn ta trở về, vậy ta cũng không cần trở về, cứ như vậy đi, nếu như một ngày nào đó Đổng gia thực rơi xuống nước... Có thể bảo toàn mệnh cho hai vị lão nhân không?"
"Có thể." Bạch Chiêm hồi được không chút do dự, đổi lấy là một nụ cười trên mặt Trang Thư Tình, "Chuyện này phụ thân của chàng sẽ không cứ cho có qua nhẹ nhàng như vậy chứ?"
"Nếu như đã làm sai chuyện, tất nhiên cũng phải nhận lấy cái giá của nó." Trang Thư Tình có chút khổ sở, "Trước khi Đổng Minh Đức còn chưa xuất hiện, ta đối với Đổng gia cũng có chút ảo tưởng, anh trai của mẫu thân vốn phải là người thân nhất, ta ngay từ đầu chỉ là không nghĩ ăn nhờ ở đậu, nhưng tâm đối với Đổng gia có chút mong đợi là chưa hề chặt đứt, chỉ là muốn bằng vào thực lực của chính mình, muốn cho tất cả người của Đổng gia lau mắt mà nhìn tỷ đệ hai người trở về nhận người thân, để bọn họ biết rằng, tuy nương nhìn lầm người, nhưng hai đứa con nàng sinh ra lại vô cùng có tiền đồ, đến lúc đó không còn người nào dám đứng ra nói rằng chúng ta chỉ là lũ ăn nhờ ở đậu, cũng sẽ không có bất kỳ ai dám khinh thường, còn có thể khen nương ta mấy câu, chàng xem, chuyện ta nghĩ thật tốt đẹp, nhưng hiện thực lại không phải như vậy, lòng tham của con người sao có thể lớn được như thế, là con người thì mỗi ngày cũng sẽ phải ăn ba bữa cơm, cũng phải ngủ trên giường, chết thì cũng chỉ cần một bộ quan tài, thứ gì cũng không mang đi được, giàu hơn nữa thì có thể làm gì?"
Nếu như mỗi người đều có thể thanh tỉnh như vậy thì thế gian này cũng bớt đi được rất nhiều chuyện." Bạch Chiêm nắm lấy tay nàng mười ngón tay đan vào nhau, người này, rõ ràng chỉ mới mười lăm tuối, nhưng lại có một số việc so với người ba mươi tuổi còn nhìn thấu hơn rất nhiều.
Lão ma ma bị bệnh, Trang Thư Tình cũng đã sớm nghĩ tới, lúc trước căng thẳng buộc chặt quá lâu, nhất thời buông lỏng xuống, thân thể liền chịu không nổi.
Trang Thư Tình phái nữ y thay phiên trông chừng, mỗi ngày nàng cũng sẽ đến thăm vài lần.
Nàng không biết địa vị của vị ma ma này ở trong Đổng là như thế nào, nhưng hiện tại đây chính là người nuôi lớn nương nàng, nương cùa nàng uống sữa của vị này lớn lên, về tình về lý, một tiểu bối như nàng cũng nên kính lão ma ma nhiều một chút.
Huống chi này một vị lão nhân trung thành tận tâm, không ai có thể ghét được, một hồi nhìn thấy nàng đến lão nhân đều cười đến ôn nhu hiền lành, có mấy vị nữ y chiếu cô lão ma ma nên việc của nàng cũng không nhiều lắm.
"Tình huống của tiểu thư và tiểu công tử lão thái gia và lão phu nhân đều đã biết, Đổng gia vẫn đều an bày người chú ý đến hai người, về chuyện này đại lão gia cũng không gạt lão thái gia, cho nên lúc hai người chịu khổ, tiểu thư làm thế nào để mang tiểu công tử thoát ly khốn canh lão thái gia đều biết đến, sau này bên người ngài xuất hiện một vị công tử không rõ lai lịch, lão thái gia còn sợ ngài bị khi dễ, giống như Tứ tiểu thư năm đó..."
Vỗ vỗ bàn tay đang nắm lấy tay nàng, lão ma ma thở dài, "Tứ tiểu thư năm đó thật là khờ, nếu tiểu thư có thể hỏi nhiều một chút, thì sao có thể dùng cả đời mình để trả giá, nếu không làm chuyện điên rồ, gả cho Ngô gia đại công tử đã đính hôn từ sớm, lão thái gia sao có thể như hiện tại ,tứ cô vô thân, ngay cả lão bằng hưu đến thăm lão thái gia cũng chỉ có thể giả bệnh, cắn răng đem huyết lệ nuốt vào bụng cũng không thể đem chuyện của Đổng gia báo cho ngoại nhân, tiểu thư, lão nô không hiểu đạo lý này, lão nô chỉ biết là trong lòng lão thái gia và lão phu nhân vô cùng khổ sở, ngài mà tiểu công tử nhất định phải cố gắng, không thể để cho hai vị lão gia ấy thất vọng."
"Năm đó lão phu nhân chuyển bị đồ cưới cho tứ tiểu thư vẫn còn nguyên vẹn chưa được đụng đến, nói là muốn lưu lại cho tiểu thư, còn có của hồi môn năm đó của lão phu nhân, mấy năm nay đều đã cất dấu đi không ít, trừ lão phu nhân cũng chỉ có lão nô biết ở đâu, những thứ này đều muốn để lại cho ngài và đại công tử, lão phu nhân nói những thứ năm đó không thể cho tứ tiểu thư đều để dành lại cho tiểu thư và tiểu công tử, cho dù có một ngài Đổng gia bị xét nhà diệt tộc, vài thứ kia vẫn có thể dấu được."
Trang Thư Tình chỉ lẵng lặng lau lệ cho lão ma ma, cái gì cũng không nói, trong lòng lại cảm thấy phát hoảng, hậu đãi như vậy, khiến nàng có chút không quen.
Thông qua chuyện này mới biết vị này gọi là Tuyết Nương ma ma, mấy ngày nay nói chuyện, Trang Thư Tình cũng biết đại khái tình huống hiện nay của Đổng gia, không khỏi có chút đồng tình với hai vị lão nhân.
Nuôi mấy đứa con trai này căn bản là chính là đến đòi nợ.
Ba trai một gái, nữ nhi mất sớm, ba đứa con trai đều hư đốn, hại vị lạo nhân ngay cả lời cũng không thể nói rõ, chỉ có thể nỗ lực bảo vệ chút hương khói cho Đổng gia, cho dù bọn họ chỉ là cháu ngoại, là người khác họ.
Loại tình cảnh bất đắc dĩ hiện tại của hai vị lão nhân khiến nàng cảm thấy xót xa.
Sau khi ăn xong, Trang Thư Tình bưng chén trà nói với Bạch Chiêm xuy nghĩ của nàng về Đổng gia, nói xong thì Trần Nguyên đã vội vàng tiến nào, "Công tử, Trang tiểu thư, trong thành đột nhiên truyền ra lời đồn đãi, nói Trang tiểu thư có thể nghe hiểu được lời của muốn thú, rõ ràng chính là nữ phù thủy."
Phù thủy không phải là lời gì dễ nghe, những người bị gọi là phù thủy đại loại chính là có thuật cải tử hồi sinh, hiểu được thú ngữ, vạn thú đều tùy nàng điều khiển, không phân biệt được thiện ác, làm việc bằng tâm ý, ác độc giết người, muốn con người phải tùy họ điều khiển, có thể tưởng tượng được những người chính nghĩa muốn giết nàng để bảo vệ thiên hạ thái bình đúng là có rất nhiều.
Trong lịch sử từng xuất hiện nhân vật như vậy, hơn nữa còn làm đão điên cả một vương triều, hiện tại hai chữ phù thủy này lại xuất hiện lên người nàng...
Này hoàn toàn là muốn đem nàng vào chỗ chết!
Trang Thư Tình không muốn nhọc nàng, vì vậy tự mình liền đi đến xem mạch cho lão ma ma trước, thân thể vô cùng hư nhược, lấy tuổi này của lão nhân, sợ là phải dưỡng hơn nửa năm.
"Ngài đi nghỉ trước đi, có chuyện gì cũng không thể nóng lòng nhất thời."
"Lão nô còn chịu đựng được, ở kinh đô nghe nói y thuật của tiểu thư vô cùng tốt, hiện tại quả là như vậy." Vẻ mặt lão ma ma có chút vui mừng, "Lão thái gia mà lão phu nhân lúc đó nghe được tin này, người không biết chuyện cũng có thể nhìn ra được lão gia và lạo phu nhân có bao nhiêu cao hứng, đáng tiếc là hai vị không thể tận mắt nhìn thấy tiểu thư."
Địa vị của nữ y cũng không cao, cho dù bản lĩnh có thật sự tài giỏi chỉ sợ cũng có hạn chế, Trang Thư Tình chỉ nghe, cũng không có chen vào.
"Trước khi lão nô đến lão phu nhân đã nói tiểu thư thiên tư thông minh đã vượt xa tiểu công tử, về sau dù cho tiểu công tử tiền đồ rộng mở cũng là do tiểu thư chăm sóc tận tâm mới có thể được như ngày nay, lão phu nhân còn nói, nếu tiểu thư có bất cứ chuyện gì muốn hỏi lão nô, lão nô đều sẽ trả lời rõ ràng, không hề dấu diếm."
Lão ma ma cười hiền lành, "Vì vậy nếu trong lòng tiểu thư còn chuyện gì nghi vấn cứ việc hỏi, lão nô tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn."
Trang Thư Tình nhìn thấy được thiện ý trong mắt lão nhân, cuối cùng vẫn hỏi ra lời nàng vẫn luôn muốn biết, "Đổng gia kỳ thực đã sớm biết nương ta ở nơi nào có phải không?"
"Vâng."
"Vậy vì sao trong lúc người khó khăn nhất Đổng gia lại không đến giúp người?"
"Lão thái gia không cho phép." Thấy trong mắt nàng tràn đầy thất vọng, lão ma ma cũng không gấp, câu nói vẫn thong thả như trước. "Lão thái gia nghe tam công tử nói tứ tiểu thư đã vứt bỏ hết thảy để theo người kia, vì vậy nàng cũng phải gánh vác hậu quả, về sau Đổng gia cũng không cần loại nữ nhi bại hoại môn phong như vậy."
Tam Trang Thư Tình lạnh hơn.
"Tiểu thư, người đừng oán lão thái gia, lão thái gia làm như vậy cũng vì muốn bảo vệ cho tứ tiểu thư, bảo vệ cho tỷ đệ hai người, Đổng gia đã sớm tan nát. Làm không biết bao chuyện thương thiên hại lý, ngài không ở kinh đô. Vì vậy cũng không biết đã rất lâu rồi lão thái gia cũng không chịu ra mặt, tuy nói là bệnh nặng liệt giường không dậy nổi, thực tế là bị đại lão gia nhốt lại trong phủ, không ra khỏi cửa được. Người trong nhà trừ vài lão nô cũng bị nhốt cùng lão thái gia ra, những người khác đã hoàn toàn thay đổi, không biết là những người kia đã lão gia tìm về từ đâu ra, nhưng thật sự là nửa phần dụng tâm chiếu cố cho hai vị lão gia cũng không có."
Lau nước mắt, lão ma ma tiếp tục nói: "Lão thái gia và lão phu nhân trước kia yêu thương tứ tiểu thư nhất, làm sao có thể để tứ tiểu thư trở lại Đổng gia để rồi chịu chôn thân trong khói lửa, cho dù chịu khổ ở Trang gia, cũng tốt hơn nhiều so với ở Đổng gia, nơi mà không biết khi nào sẽ bị giáng họa xuống. Người vẫn luôn gây khó dễ là Nhị lão gia nhưng lão thái gia vẫn như trước không chịu buông lời, chỉ nói duy nhất một câu nếu đại lão gia dám có ý đón hai người trở về, vậy thì cứ chờ mà nhận xác của lão thái gia. Đại lão gia cho dù không có lương tâm cũng sẽ không thật sự muốn mạng của lão thái gia, vì vậy chuyện này mới không giải quyết được gì."
"Nhưng sau này không biết như thế nào, đại lạo gia vẫn gạt lão thái gia, để nhị lão gia đến Hội Nguyên Phủ, lão thái gia và lão phu nhân sợ tỷ dệ hai ngài rơi vào tay bọn họ, như vậy một người của Đổng gia ngay cả chút huyết mạch cũng không còn. Vì vậy đành tìm cơ hội để lão nô giả chết chạy ra khỏi Đổng gia, lão thái gia nói sau lưng đại lão gia có người. Nhất định không thể bại lộ hành tung, lão nô cũng vì sợ gặp phải nhị lão gia, vì vậy một đường đều giả dạng thành một lão tử, đổi không biết bao chuyến xe, cuối cùng cũng an toàn đến nơi này, nguyên tưởng rằng không dễ dàng như vậy sẽ tìm được tiểu thư, không nghĩ tới danh tiếng của tiểu thư ở đây vô cùng lớn, tùy tiện hỏi một người cũng tìm ra được, lão nô cuối cùng cũng không khiến lão thái gia và lão phu nhân thất vọng."
Nhìn lão ma ma ngồi có chút kích động, Trang Thư Tình vẫn hỏi một câu: "Thân thể của ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu có tốt không?"
"Sao có thể tốt được." Lão ma ma nghiến rắng đáp lời, "Lão phu nhân còn tốt, chống đỡ được, nhưng còn lão thái gia người không chịu được chính mình bị con trai tính kế, thân thể ngày càng không tốt, tiếp tục như vậy sợ là..."
Trang Thư Tình căng thẳng trong lòng, vốn nàng đối với hai vị lão nhân không có cảm tình gì, nhưng khi biết bọn họ dùng toàn lực để bảo vệ cho hai tỷ đệ bọn họ, cảm xúc trong lòng cũng dần tốt hơn, hơn nữa dù sao cũng là người thân, đối với một người hai đời đều không cảm nhận được tình thương của người nhà như nàng cũng có chút ngóng trông có ngày có thể gặp mặt hai vị lão nhân.
"Ma ma đi nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì để sau hãy nói."
Lão ma ma quả thật có chút chống đỡ không được, để người đỡ rời đi
Bảo Châu lúc này mới tiến lên bảm báo: "Hai đùi của lão ma ma đều đã ú xanh, trên đường sợ là không ít lần tự cấu chính mình."
Trầm mặc một lát, Trang Thư Tình thở dài, "Đổng gia thật đúng là, trước khiến ta thất vọng, hiện tại lại... Người đi đến chỗ của Thanh Dương Tử lấy chút thuốc mỡ đến bôi cho lão ma ma.
"Vâng."
Ngồi một hồi lâu Trang Thư Tình mới trở về phòng, không chút nào ngoài ý muốn khi thấy Bạch Chiêm đang ngồi ở bên trong chờ nang.
"Hỏi rõ ràng rồi ?"
Trang Thư Tình cũng không gạt hắn, đem tình huống của Đổng gia đều nói cho hắn biết, "Mấy người cậu kia của ta không biết đang làm cái đại sự gì, để ngoại tổ phụ cảm thấy Đổng gia một ngày nào đó sẽ phải chịu tại vạ, kiên trì không muốn tỷ đệ chúng ta liên lụy vào, cũng vì một giữ lại chút hương khói cho Đổng gia, ngẫm lại cũng thấy tội cho người, bị nhi tử hại ra nông nỗi, có thể quyết định đến nước này không biết là có bao gian nan, Đại Chu không phải vẫn luôn hướng đến lấy hiếu trị thiên hạ hay sao? Bạch Chiêm, chàng nói cho ta biết, là thứ gì có sức dụ hoặc lớn đến như vậy mới có thể khiến mấy người cậu kia của ta đem tình thân đều ném hết ra sau đầu?"
"Mạo hiểm đến tính mạng, cho dù biết sẽ có thể bị hoàng đế điều tra ra mà vấn muốn làm cũng chỉ có vài chuyện." Bạch Chiêm hừ lạnh, hắn biết là nguyên nhân từ nơi nào, mấy vị huynh đệ này của hắn sợ là không thể ngồi yên, cũng không biết là ai to gan lớn mật như vậy, dám tính kế lên đầu phụ hoàng?
"Chuyện của Đổng gia nàng định làm như thế nào?"
Trang Thư Tình nghĩ nghĩ, "Nếu hai vị lão nhân đã không muốn ta trở về, vậy ta cũng không cần trở về, cứ như vậy đi, nếu như một ngày nào đó Đổng gia thực rơi xuống nước... Có thể bảo toàn mệnh cho hai vị lão nhân không?"
"Có thể." Bạch Chiêm hồi được không chút do dự, đổi lấy là một nụ cười trên mặt Trang Thư Tình, "Chuyện này phụ thân của chàng sẽ không cứ cho có qua nhẹ nhàng như vậy chứ?"
"Nếu như đã làm sai chuyện, tất nhiên cũng phải nhận lấy cái giá của nó." Trang Thư Tình có chút khổ sở, "Trước khi Đổng Minh Đức còn chưa xuất hiện, ta đối với Đổng gia cũng có chút ảo tưởng, anh trai của mẫu thân vốn phải là người thân nhất, ta ngay từ đầu chỉ là không nghĩ ăn nhờ ở đậu, nhưng tâm đối với Đổng gia có chút mong đợi là chưa hề chặt đứt, chỉ là muốn bằng vào thực lực của chính mình, muốn cho tất cả người của Đổng gia lau mắt mà nhìn tỷ đệ hai người trở về nhận người thân, để bọn họ biết rằng, tuy nương nhìn lầm người, nhưng hai đứa con nàng sinh ra lại vô cùng có tiền đồ, đến lúc đó không còn người nào dám đứng ra nói rằng chúng ta chỉ là lũ ăn nhờ ở đậu, cũng sẽ không có bất kỳ ai dám khinh thường, còn có thể khen nương ta mấy câu, chàng xem, chuyện ta nghĩ thật tốt đẹp, nhưng hiện thực lại không phải như vậy, lòng tham của con người sao có thể lớn được như thế, là con người thì mỗi ngày cũng sẽ phải ăn ba bữa cơm, cũng phải ngủ trên giường, chết thì cũng chỉ cần một bộ quan tài, thứ gì cũng không mang đi được, giàu hơn nữa thì có thể làm gì?"
Nếu như mỗi người đều có thể thanh tỉnh như vậy thì thế gian này cũng bớt đi được rất nhiều chuyện." Bạch Chiêm nắm lấy tay nàng mười ngón tay đan vào nhau, người này, rõ ràng chỉ mới mười lăm tuối, nhưng lại có một số việc so với người ba mươi tuổi còn nhìn thấu hơn rất nhiều.
Lão ma ma bị bệnh, Trang Thư Tình cũng đã sớm nghĩ tới, lúc trước căng thẳng buộc chặt quá lâu, nhất thời buông lỏng xuống, thân thể liền chịu không nổi.
Trang Thư Tình phái nữ y thay phiên trông chừng, mỗi ngày nàng cũng sẽ đến thăm vài lần.
Nàng không biết địa vị của vị ma ma này ở trong Đổng là như thế nào, nhưng hiện tại đây chính là người nuôi lớn nương nàng, nương cùa nàng uống sữa của vị này lớn lên, về tình về lý, một tiểu bối như nàng cũng nên kính lão ma ma nhiều một chút.
Huống chi này một vị lão nhân trung thành tận tâm, không ai có thể ghét được, một hồi nhìn thấy nàng đến lão nhân đều cười đến ôn nhu hiền lành, có mấy vị nữ y chiếu cô lão ma ma nên việc của nàng cũng không nhiều lắm.
"Tình huống của tiểu thư và tiểu công tử lão thái gia và lão phu nhân đều đã biết, Đổng gia vẫn đều an bày người chú ý đến hai người, về chuyện này đại lão gia cũng không gạt lão thái gia, cho nên lúc hai người chịu khổ, tiểu thư làm thế nào để mang tiểu công tử thoát ly khốn canh lão thái gia đều biết đến, sau này bên người ngài xuất hiện một vị công tử không rõ lai lịch, lão thái gia còn sợ ngài bị khi dễ, giống như Tứ tiểu thư năm đó..."
Vỗ vỗ bàn tay đang nắm lấy tay nàng, lão ma ma thở dài, "Tứ tiểu thư năm đó thật là khờ, nếu tiểu thư có thể hỏi nhiều một chút, thì sao có thể dùng cả đời mình để trả giá, nếu không làm chuyện điên rồ, gả cho Ngô gia đại công tử đã đính hôn từ sớm, lão thái gia sao có thể như hiện tại ,tứ cô vô thân, ngay cả lão bằng hưu đến thăm lão thái gia cũng chỉ có thể giả bệnh, cắn răng đem huyết lệ nuốt vào bụng cũng không thể đem chuyện của Đổng gia báo cho ngoại nhân, tiểu thư, lão nô không hiểu đạo lý này, lão nô chỉ biết là trong lòng lão thái gia và lão phu nhân vô cùng khổ sở, ngài mà tiểu công tử nhất định phải cố gắng, không thể để cho hai vị lão gia ấy thất vọng."
"Năm đó lão phu nhân chuyển bị đồ cưới cho tứ tiểu thư vẫn còn nguyên vẹn chưa được đụng đến, nói là muốn lưu lại cho tiểu thư, còn có của hồi môn năm đó của lão phu nhân, mấy năm nay đều đã cất dấu đi không ít, trừ lão phu nhân cũng chỉ có lão nô biết ở đâu, những thứ này đều muốn để lại cho ngài và đại công tử, lão phu nhân nói những thứ năm đó không thể cho tứ tiểu thư đều để dành lại cho tiểu thư và tiểu công tử, cho dù có một ngài Đổng gia bị xét nhà diệt tộc, vài thứ kia vẫn có thể dấu được."
Trang Thư Tình chỉ lẵng lặng lau lệ cho lão ma ma, cái gì cũng không nói, trong lòng lại cảm thấy phát hoảng, hậu đãi như vậy, khiến nàng có chút không quen.
Thông qua chuyện này mới biết vị này gọi là Tuyết Nương ma ma, mấy ngày nay nói chuyện, Trang Thư Tình cũng biết đại khái tình huống hiện nay của Đổng gia, không khỏi có chút đồng tình với hai vị lão nhân.
Nuôi mấy đứa con trai này căn bản là chính là đến đòi nợ.
Ba trai một gái, nữ nhi mất sớm, ba đứa con trai đều hư đốn, hại vị lạo nhân ngay cả lời cũng không thể nói rõ, chỉ có thể nỗ lực bảo vệ chút hương khói cho Đổng gia, cho dù bọn họ chỉ là cháu ngoại, là người khác họ.
Loại tình cảnh bất đắc dĩ hiện tại của hai vị lão nhân khiến nàng cảm thấy xót xa.
Sau khi ăn xong, Trang Thư Tình bưng chén trà nói với Bạch Chiêm xuy nghĩ của nàng về Đổng gia, nói xong thì Trần Nguyên đã vội vàng tiến nào, "Công tử, Trang tiểu thư, trong thành đột nhiên truyền ra lời đồn đãi, nói Trang tiểu thư có thể nghe hiểu được lời của muốn thú, rõ ràng chính là nữ phù thủy."
Phù thủy không phải là lời gì dễ nghe, những người bị gọi là phù thủy đại loại chính là có thuật cải tử hồi sinh, hiểu được thú ngữ, vạn thú đều tùy nàng điều khiển, không phân biệt được thiện ác, làm việc bằng tâm ý, ác độc giết người, muốn con người phải tùy họ điều khiển, có thể tưởng tượng được những người chính nghĩa muốn giết nàng để bảo vệ thiên hạ thái bình đúng là có rất nhiều.
Trong lịch sử từng xuất hiện nhân vật như vậy, hơn nữa còn làm đão điên cả một vương triều, hiện tại hai chữ phù thủy này lại xuất hiện lên người nàng...
Này hoàn toàn là muốn đem nàng vào chỗ chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.