Ác Nhân Thành Đôi

Chương 99: Một phong thư

Quỷ Quỷ Mộng Du

04/12/2016

Việc này Bạch Chiêm không có cứng đối cứng với nàng, Thư Tình muốn dựa vào thực lực của mình để làm, chứ không phải tất cả mọi chuyện đều dựa vào hắn, hắn hiểu!

Không chỉ có bạc, hắn còn rất nhiều phương pháp khác để giúp nàng, xem ra tháng sau đã bắt đầu có thể mở rộng quy mô của cửa hàng ra sáu phủ thành, dù sao hiện tại nàng cũng không để ý nhiều đến chuyện cửa hàng, chỉ biết là chuyện làm ăn trong cửa hàng ngày càng tốt, bạc mỗi tháng kiếm được đều tăng lên, dù có tăng thêm một chút nữa cũng không xảy ra chuyện.

Ầm thầm khen ngợi chính mình trong lòng, tâm tình Bạch Chiêm vô cùng tốt, bắt đầu đi an bày mọi chuyện, hăn phải hỏi Trần Nguyên một chút, xem trong mấy căn nhà của hắn có căn nào phù hợp với yêu cầu của nàng không, dù sao thì nhà của mình cũng an tâm hơn một chút

Không biết thế nào mà chuyện Trang Thư Tình tính mở y quan nhiều người đều đã biết.

Liễu Tri Quỳnh ngoài việc còn sốt nhẹ thì cũng không có triệu chứng gì khác, miệng vết thương dần chuyển tốt, mấy ngày nay cũng không có chuyện gì khiến tâm tình nàng nhiễu loạn, điều này khiến cho miệng vết thương trên bụng tốt hơn rất nhiều.

Sau khi kiểm tra xong, Liểu Tri Quỳnh để người khác lui ra, một mình nói chuyện với Trang Thư Tình.

Hai vị nữ y đi theo Trang Thư Tình tuy trong đầu vẫn còn đang hiện lên hình ảnh đáng sợ của miệng vết thương nhưng vẫn kịp tỉnh táo lại, thức thời lui ra ngoài.

Người từ trong cung ra ngoài cùng là người hiểu biết quy củ, nếu không tự ép mình hiểu thì cũng không sống được lâu.

"Tính mở y quán ở nơi nào? Chủ thành hay nội thành?"

"Tỷ biết? Tạm thời thì chư tìm được nơi thích hợp, muội nghĩ sẽ mở ở nơi nào vừa gần cả nội thành và ngoại thành, gần nơi muội ở thì càng tốt, nếu không tìm được nơi thích hợp thì mở ở ngoại thành, chủ thành không thiếu đại phu nhiều kinh nghiệm, nhiều thêm ta cũng không có gì thay đổi. Dân chúng sinh bệnh, một mình muội không thể chữa hết, những thứ khác muội không thể giúp nhiều, ít nhất thì chuẩn bệnh và bốc thuốc là có thể."

Trang Thư tình cười. "Dù sao muội cũng không nghĩ là mở y quán để kiếm tiền, đến lúc đó sợ chỉ làm mệt bản thân."

Liễu Tri Quỳnh cũng có chút hiểu được tính tình của những người đó, không muốn tiếp tục nói đến chuyện này, đành phải nói sang chủ đề khác, "Ta khi nhỏ dã dễ sinh bệnh, cho dù hiện tại có tốt hơn đi chăng nữa cũng sẽ không thể gả được như ý, ta cũng không tính gả ra ngoài để chịu khinh bỉ. Tổ phụ thương ta, không ép buộc ta phải nghị thân. Cho dù có trở thành gái lỡ thì, ta cũng không muốn mỗi ngày ở nhà phơi nắng thêu hoa."

Mím mím môi, câu nói kế tiếp của Liễu Tri Quỳnh không còn lưu loát như trước, lại có chút như hơi nghẹn ở cổ: "Ta muốn học y thuật với muội. Muội thấy có được không?"

Trang Thư Tình ngẩn ra, chợt lại bật cười, "Sao mà cả tỷ và Từ tiểu thư đều có suy nghĩ giống nhau như vậy? Lấy thân phận của hai người, cần phải học thứ này để làm gì? Học y không dễ, đừng nói là hai ba năm, cho dù là mười năm cũng khó có thể học thành, đi con đường này có bao buồn tẻ không cần muội nói, chính tỷ cũng có thể tưởng tượng ra được, cần gì phải chịu loại khổ sở này."

"Có công mài sắt có ngày nên kim, những dược thảo cơ bản ta đều nhận biết được. Học y chỉ vì yêu thích của bản thân, những cái khổ cái mệt đó có thể so với những thứ mà mấy năm nay ta thừa nhận hay sao?" Ngữ khí Liễu Tri Quỳnh thành khẩn. "Thư Tình, ta thật muốn theo muội học y, ta không muốn cả đời mình đều thành cái phế vật."

Về chuyện Liễu Tri Quỳnh không muốn gả ra ngoài, Trang Thư Tình là người đầu tiên tán thành, thân thể của nàng hiện tuy đã tốt hơn trước rất nhiều, những muốn sinh đứa nhỏ giống như người bình thường là chuyện không dễ dàng. Cho dù miễn cưỡng hoài thai, hậu quả cũng vô cùng khó liệu trước."

Nhưng cho dù là những gia đình bình thường cũng đều cần có cháu trai để nối dõi tông đường. Huống chi là nhà khá giả, cho dù là thiên khi nhà Liễu gia thì sao, không sinh được con thì tất sẽ không có chỗ đứng tại nhà mẹ đẻ, so với việc gả đi mà không được nhà chồng thừa nhận thì ở nhà vẫn tốt hơn ngàn vạn lần.

Chỉ là việc học y...

"Tỷ thật muốn học y với ta, ta sẽ không quản thân phận của tỷ, càng không cho phép tỷ bỏ cuộc nửa chừng, tỷ suy nghĩ cho tốt rồi nói lại cho ta."

Không bị từ chối, Liễu Tri Quỳnh vô cùng cao hứng, chẳng sợ hiện Trang Thư Tình mà trả lời cho có lệ, nàng cũng thuận theo đáp ứng, không có tiếp tục mạnh mẽ nói muốn theo Thư Tình học y, nàng không muốn để Thư tình cảm thấy bản thân quyết dịnh quá vội vàng.

"Từ tiểu thư cũng muốn học y với muội?"

"Lúc trước nàng ấy có đề cập qua, tạm thời muội còn chưa đáp ứng, những thứ các tỷ có được đều rất đơn giản những chuyện này không phải đơn giản muốn học là có thể học được." Trang Thư tình nghĩ nghĩ lại cảm thấy buồn cười, "Chẳng lẽ vì muội cứu hai người nên ngay cả tương lại của hai người cũng phải cùng ta vượt qua? Vậy có phải có hơi quá bá đạo hay không?"



"Liểu Tri Quỳnh cũng cười, "Cũng do ý trời, ai bảo trong thời khắc khó khăn nhất của húng ta muội là người duy nhất có thể giúp chúng ta vượt qua cơ chứ? Không đi theo muội thì đi theo ai bây giờ?"

"Không nói chuyện này với tỷ nữa." Trang Thư Tình đứng dậy, "Đừng cao hứng quá sớm, thời kỳ nguy hiểm sau phẫu thuật còn chưa có qua, tỷ đừng quá chủ quan mà buông lỏng việc điều dưỡng thân thể, mấy tháng kế phải tiếp tục ăn thức ăn lỏng, tận lực ăn ít uống ít, trong thân thể tỷ đã thiếu đi một bộ phận, dù sao vẫn chưa thể thích ứng hoàn toàn, về sau sẽ tốt hơn."

"Mỗi lần muội đến đều dặn dò một hồi, ta sao dám lỗ mãng, ta cũng không muốn vì không nghe lời cả muội mà phải chịu khổ lần nữa."

Ra khỏi Liễu phủ, đang định đến Liễu phủ gặp Từ Giai Oánh, nửa đường lại bị người chặn lại, "Trang tiểu thư, lão nhân trong nhà đến, nói nhất định phải gặp ngài."

Khó có khi Bạch Chiêm không đi cùng, người tới báo tin là Tam Tử.

"Lão nhân? Có phải là người của Khê Thủy Trấn?"

"Không phải, ta nghe như là khẩu âm của kinh đô." Người kia vô cùng cảnh giác, đều không tin bất cứ ai, mỗi câu nói ra đều là khẩu âm của kinh đô, cách ngắt âm có chút quái dị, công tử gặp được người trước mới phái hắn mời người về.

Theo trực giác nói cho hắn biết, người kia khẳng định có vấn đề.

Kinh đô và Trang tiểu thư có quan hệ duy nhất, chỉ có Đổng gia, chỉ là người này, nhìn rõ ràng là không giống Đổng Minh Đức.

"Hạ Mạn, ngươi đi Từ phủ, xem mạch giúp Từ tiểu thư, hỏi nàng xe, có nơi nào không ổn hay không, thay ta xin lỗi một tiếng."

"Vâng."

Trở về nhà, vừa xuống xe ngựa đã thấy Trang Thư Mẫn đứng ở cửa chờ nàng.

Mấy ngày nay Trang Thư Mẫn đều thay nàng đi trông coi cửa hàng Đông Thị, có việc để làm. tinh thần của tỷ ấy càng ngày càng tốt, sắc mặt hồng nhuận, mềm mại như có thể nhéo ra nước.

Nhìn thấy người, Trang Thư Mẫn vội tiến đến đón, kéo người vào cửa còn thấp giọng nói với nàng, "Tuy rằng mặc trang phục của nam nhân nhưng ta nhìn ra được là nữ nhân, trên đường đi sợ là chịu nhiều khổ, rõ ràng là mệt vô cùng, nhưng hơi có chút dấu hiệu muốn ngủ nàng liền nhéo dùi để tỉnh táo lại, ta thấy nơi kia sợ là hiện tại đã tím bầm, Tình muội, đây sẽ là người nào a? Có phải không dễ nói chuyện hay không?"

"Muội gặp người thì mới biết được."

Nói chuyện, hai tỷ muội đã vào chính đường, người đang ngồi trên ghế, thấy các nàng đến lập tức liền đứng lên, nói chưa được nửa câu với Trang Thư Tình, nước mắt liền ào ào chảy xuống.

Trang Thu Tình lúc này mới hiểu được, Mẫn tỷ tỷ nói đã chịu không ít khổ là có nghĩa gì, vị lão nhân này sợ là sắp hỏng mất, chưa kịp tiến lên đã bị nam nhân bên cạnh đỡ lại, nam nhân búi tóc đen, bóng nhẫy, thoạt nhìn cũng rất bẩn, quần áo coi như vừa người, nhưng cũng thật bẩn.

Trang Thư tình không có ghét bỏ đến gần, "Lão nhân gia, nghe nói ngài tìm ta."

"Tiểu thư..." Lão nhân giọng nói nghẹn ngào, lời nói vừa rồi chính là phát ra từ vị lạo nhân kia, "Lão nô... lão nô rốt cục có thể còn sống để gặp ngài!"

Không đợi lạo nhân quỳ xuống, Trang Thư Tình đã nhanh chóng đỡ lấy người, Bảo Châu Nam Châu tiến lên cùng hỗ trợ, đỡ người ngồi xuống.

"Ngài gọi ta là tiểu thư, ngài là người Đổng gia?"

"Đúng, Đúng vậy, lão nô là người của lão phu nhân, đã từng là vú nuôi của tứ tiểu thư, chỉ là ta không nghĩ tới lão già như ta vẫn còn có thể sống đến tuổi này, mà Tứ tiểu thư lại..."



Như là nhớ lại cái gì, lão phụ vội vàng lau nước mắt, cũng không để ý những người khác vẫn còn ở đây, cởi bỏ một tầng xiêm y, từ bên trong áo lấy ra một phong thư đã có chút nhăn nhúm, "Lão nô đến, để đưa cho ngài phong thư này."

Trang Thư tình nhận lấy, cũng không vội vàng xem thư liền phân phó nói: "Bảo Châu, Nam Châu, hai người mang ma ma đi rửa mặt, để Dụ nương tử chuẩn bị chút thức ăn đạm, nhanh chút."

"Tiểu thư, lão nô không quan trọng, ngài mau đọc thư đi."

"Chậm một chút cũng không sao, đi thôi."

Lão ma ma được đỡ đi, nhìn bóng lưng kia, Trang Thư tình mất đi dũng khí mở thư, nàng rất sợ đây là một phong thư cầu tình.

Nàng tự mình hiểu được, bản thân mình cho tới bây giờ vẫn không thể nào trở thành người vô tình, nàng phải nhớ rõ, đời trước làm cô nhi nhiều năm như vậy, ai giúp nàng nàng đều nhớ kỹ, sau này trở thành bác sỹ, những người lớn tuổi đã từng giúp nàng nàng đều cố dành chú thời gian đi kiểm tra cho họ một chút, cho dù những người kia cũng không có thiếu chút tiền này.

Nàng nhớ hết, cho tới bây giờ cũng vẫn mang ơn.

Nàng sợ đây chỉ là một mánh khóe để đánh vào lòng người.

Một cỗ mùi hương lành lạnh truyền đến, người đã được ôm vào lòng, thư trong tay cũng bị lấy đi.

Bạch Chiêm không cần phải cố kỵ, mở thư ra trước mặt Thư Tình, đọc qua vài lần sau đó đưa cho nàng.

Nội dung trong thư không có nhiều, chỉ có đơn giản vài câu, "Gửi cháu ngoại Thư Tình, Thư Hàn, cho dù là chuyện gì xảy ra, cho dù Đổng gia có ai tới, mặc kệ người đó có lấy danh vọng của ai cũng đừng tin tưởng, không cần hai con phải lên kinh, không được để người dụ dỗ, nếu ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu chưa gọi các con lên kinh đô, chưa để các con nhận tổ quy tông thì nhất định các con không được nhấc lên quan hệ với bất kỳ ai, phải nhớ kỹ!"

Thư không ghi tên ai, nhưng từ chữ viết có thể đoán được là nữ nhân viết, mà vị nữ nhân có thể gọi tỷ đệ các nàng như vậy, cũng chỉ có thể là Đổng lão phu nhân.

Không thể tin tường, Trang Thư tình đọc đi đọc lại nội dung trong thư mấy lần, nâng đầu nhìn Bạch Chiêm, Trong mắt có chút không hiểu, "Sao thái độ của bọn họ lại khác hoàn toàn với Đổng Minh Đức vậy?"

"Ta cho người dùng tốc độ nhanh nhất đi thăm dò tình hình ở kinh đô, tra rõ ràng rố cuộc là chuyện gì xảy ra, xác định độ tin cậy của bức thư này."

Bạch Chiêm đi an bày, Trang Thư Tình lại dành mấy tiếng đi nghiên cứu phong thư, theo như nàng đoán, lão phu nhân không tán thành cách làm của Đổng Minh Đức, thậm chí hoàn toàn không muốn bọn họ có bất kỳ quan hệ gì với Đổng gia.

Rốt cuộc là, hiện tại ở Đổng gia là tình huống gì? Lão thái gia Đổng gia, ngoại tổ phụ nàng thì sao? Là loại thái độ gì?

Khi Bạch Chiêm tiến vào, Trang Thư tình lập tức hỏi: "Lần trước chàng đi kinh đô, có nhìn thấy ngoại tổ phụ không? Ngoại tổ phụ hiện tại là đang bệnh hay lúc trước có từng ra mặt, chàng có biết không?"

"Nghe phụ thân nói qua một câu, Đổng lão gia tử nằm trên giường đã lâu, Đổng gia hiện tại không còn lớn mạnh như trước."

"Có chút không thích hợp." Trang Thư Tình cau mày lại hỏi, "Tình huống của Đổng gia hiện tại chàng có biết như thế nào không?"

Bạch Chiêm lắc đầu, "Ta không chú ý nhiều tới Đổng gia."

Cũng là, người này không cần đề phòng ai cũng không cần cố kị ai, luôn là người nghĩ gì làm đó, những gia tộc kia trước giờ hắn chưa từng để vào mắt , Trang Thư Tình cười khổ một tiếng, mình đúng thật là váng đầu .

"Đừng cười như vậy." Bạch Chiêm nhìn nàng như vậy, trong lòng rất không thoải mái, thân thủ vuốt lên đôi mày đang chau lên giữa mi gian của nàng, hắn thích nhìn nụ cười phát ra từ nội tâm của Thư Tình, khi đó giống như bất kỳ chỗ nào trên gương mặt nàng cũng như đang cười, chỉ cần nhìn liền khiến lòng người thư thái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Nhân Thành Đôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook