Chương 67: Ta là đại phu, như vậy là đủ rồi.
Quỷ Quỷ Mộng Du
04/12/2016
Trở lại căn nhà quen thuộc của mình, tay cầm chén trà, hương trà hương nức
mũi, uống vào một ngụm, Trang Thư Tình hít thật sâu rồi thở ra một hơi.
Bạch Chiêm tiếp nhận lò sưởi tay Nam Châu đưa tới đưa tới, kẹp vào giữa hai tay cầm lấy ấm trà, "Thêm giúp ta."
"Vẫn là trong nhà thoải mái." Trang Thư Tình đem lò sưởi tay nho nhỏ dán vào ngực, "Không có gì là không tốt, ta có năng lực có thể cứu chữa người khác, nhưng không có nghĩa vụ nhất định là phải cứu, ai ta muốn cứu tất nhiên sẽ liều mạng dốc toàn lực, nếu như bản thân bệnh nhân đó không muốn sống, ta cần gì phải xen vào việc của người khác, lúc đó còn không bằng cân nhắc cân làm thế nào để nâng cao y thuật của mình."
"Ta còn tưởng rằng nàng sẽ nghĩ nhiều."
"Ta nguyên bản cũng cho là như vậy." Trang Thư Tình cười, "Nhưng mà lúc này so với bất kỳ thời điểm nào ta đều cảm thấy thoải mái, cũng không cần phải nghĩ nhiều những chuyện không cần nghĩ, ta chính là đại phu, như vậy là đủ rồi."
Mặt Bạch Chiêm cũng nhiễm lên ý cười yếu ớt, "Chỉ bằng vài người nàythì có thể làm được cái gì?Nói chuyện cùng ta còn có chút hữu dụng hơn."
"Ta cũng cảm thấy như vậy, về sau ta sẽ không khách khí." Trang Thư Tình nháy mắt mấy cái, chủ động lấy lòng châm thêm trà cho Bạch Chiêm, nàng đã chiếm không biết bao nhiêu tiện nghi của người ta, vậy thì phải chiếm nhiều một chút, nhưng chỉ có một người duy nhất này, mới có thể dung túng nàng làm vậy.
Nàng vốn là không phải linh hồn của thân thể này, cần gì đem bản thân mình rập vào khuôn khổ.
"Thư Hàn đã xuất phát, ta không muốn chậm trễ thêm nữa, chờ đứa nhỏ tốt một chút liền đuổi theo, chỉ là con hổ con kia..." Trang Thư Tình có chút buồn rầu nhíu mày, "Để ở nhà thì không có người chiếu cố, nếu đi lại nhiều sợ là vết thương sẽ bị nhiễm trùng. Mang theo trên người cũng không thích hợp, làm sao bây giờ?"
"Vết thương nặng lắm sao?"
"Ân, bị bỏng vốn nhiều phiền toái. Huống chi tiểu gia hỏa kia cơ hồ toàn thân đều bị bỏng, cũng may là thời tiết như vậy, nếu như là mùa hè, ta sợ chỉ đành thúc thủ vô sách."
Cũng may mắn nó là hổ, về sau lông sẽ mọc ra che được hết , sau khi lớn lên vẫn là bách thú chi vương uy phong lẫm liệt, nếu là người, đốt thành như vậy thì thật sự là sống không bằng chết.
"Nếu như nàng lo lắng thì mang nó theo đi, dù sao hai con hổ kia cũng tin nàng." Hắn thấy động vật đa nghinhư loài hổ nhưnglại chủ động giao ra đứa nhỏ cho mình. Bản thân còn không đi theo, loại tín nhiệm này là yên tâm từ trong đáy lòng.
Cũng trách không được trong lòng Thư Tình không thoải mái, tân tân khổ khổ cứu ngườinhưng lại không một người đến cảm tạ cũng liền thôi, còn kém chút không chỉ vào nàng mà mắng nàng xen vào việc của người khác.
Còn dã thú lại nguyện ý đem đứa nhỏ phó thác cho nàng, người ở phương diện này thế nhưng còn không bằng súc sinh.
"Đừng vì một chút việc nhỏ mà hao tổn tinh thần, không đáng giá." Bạch Chiêm giống như đang an ủi đứa nhỏ sờ sờ cái ót nàng, "Ta mua tòa nhà bên cạnh, khoảng thời gian chúng ta không ở đây sẽ cho người đến dọn dẹp một lượt, ở toà nhà đó mở một đạo quán, về sau lui tới cũng tiện hơn. "
Trang Thư Tình liếc mắt nhìn hắn, "Là tiện cho ai?"
"Tiện cho ta."
"Hừ."
Bạch Chiêm nâng cằm lên cười, "Yên tâm. Chỉ có ta dám đi đến đó, đương nhiên, nàng tùy thời cũng có thể đi qua."
"Đem Bạch phủ chuyển qua đây?"
"Một ít thôi. Những người đó rất ầm ĩ, ép bọn họ ở lại trong phủ là được, hiệu thuốc của Thanh Dương Tử sẽ chuyển qua đây, có nàng chỉ hướng cho hắn cũng tốt, hàng tháng chỉ cần bỏ ra chút dược liệu cho hắn là được."
Nghĩ đến tính tình Thanh Dương Tử, Trang Thư Tình nhịn không được cười."Hắn làm cho ta loại thuốc gì? Làm sao có thể bán ra bên ngoài?"
"Hiệu thuốc của hắn bình thường không có người đi vào, làm sao có thể ra ngoài bán." Lại nói, có một số thuốc cũng phải ai cũng dám mua. Thuốc tráng dương này hình như là loại có thể dùng được nhất, hắn toàn cầm đến hối lộ người trong phủ , nhất là Trần Nguyên.
"Dược liệu cung cấp đủ, để hắn tựlàm, cũng không yêu cầu hắn tạo ra lợi ích, cũng trách không được Thanh Dương Tử nói đi theo ngươi là việc thứ hai mà cả đời hắn cảm thấy đúngđắn."
"Người khác thiếu nhưng ta không thiếu,nàng cũng có thể yêu cầu như vậy, ta cũng không phải không làm được."
Khí phách nam nhân này rất soái a! mắt Trang Thư Tình sáng lên, "Sẽ không buông tay nửa đường?"
"Sẽ không."
"Sẽ không bởi vì ta muốn thứ gì đó quá mức quái dị mà cự tuyệt?"
"Sẽ không."
"Vỗ tay giữ lời."
Bạch Chiêm không chút do dự giơ tay phải lên, lòng bàn tay hướng về phía nàng.
"Chát!"
"Ta muốn một cây kim rỗng ruột, muốn ống tiêm có thể chứa nước, còn có bộ dụng cụ này nữa, để ta vẽ cho ngươi xem." Trang Thư Tình đem giấy bút cầm đến, căn bản không cần nghĩ, cũng chưa hề nói lời miêu tả đã đặt bút xuống vẽ, giống như mỗi một dạng đều rất quen thuộc với nàng.
Bạch Chiêm nhìn những thứ có hình thù kỳ quái này không có hỏi nhiều một chữ, hắn cũng không biết những thứ này có gì không đúng, thiên hạ rộng lớn,trí tưởng tượng của con người là vô hạn, dù có chút đặc thù nhưng hắn trải qua nhiều, cũng không tính ngạc nhiên.
So với cái này, hắn càng nguyện ý đem tâm tư dùng ở nơi khác, tỷ như, làm thế nào để xích lại nàng gần hơn một chút, thế nào khiến nàng có thể theo bản năng mà dựa vào mình, làm thế nào để đem những thứ nàng muốn đưa đến trước mặt nàng.
Hắn không cần giống như mẫu thân, im lặng chịu đựng đến khi chết, cũng không cần giống như phụ thân, có hậu cung ba ngàn giai lệ, lại có thể ở trước mặt bất kì người phụ nữ nào ngài vừa mắt nói vài lời tri tâm.
Người hắn muốn , chỉ có một, hắn muốn thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy người, có thể sờ được, khóc là khóc cười là cười, bất kỳ cảm xúc đều hiện hết ở trên gương mặt, cùng ngủ trên một giường, ăn cùng một mâm, đến khi chết đi cũng có thể nắm tay nhau bước vào quan tài cùng yên nghỉ, chỉ như thế mà thôi.
Hắn có thể có được, cũng chắc chắn có thể làm được.
Vẽ tranh xong, Trang Thư Tình ở mỗi một bức hoạ viết lên yêu cầu của nàng, nói: "Chỉ cần có thể làm được theo yêu cầu bên dưới, những bộ phận khác cũng có thể cái biến một chút, không chừng làm ra được càng tốt hơn nữa, nhưng nếu thật sự không thể làm thì cũng không cần bắt buộc."
"Bọn họ sẽ làm được." Bạch Chiêm cầm lấy một bức lên nhìn kỹ, trong lòng sinh ra vài phần chờ mong, nếu như hắn có thể đem mấy thứ này đưa đến trước mặt Thư Tình, nàng nhất định sẽ cười đến thật vui vẻ.
Nam Châu điểm chân tiến vào bẩm báo, "Tiểu thư, đứa nhỏ đã tỉnh dậy, nói muốn gặp ngài."
Trên thực tế là vừa mở mắt liền đi tìm người, nếu không phải nàng ngăn lại, đáp ứng sẽ dẫn người đến trước mặt hắn, chắc đứa nhỏ này sẽ chạy đi tìm khắp phòng .
"Rốt cục đã tỉnh dậy." Gia tăng tốc độ để vẽ xong bức cuối cùng, Trang Thư Tình buông bút trong tay đi đến căn phóng phía tây.
Bạch Chiêm đem nét mực hong khô, cầm từng bức trong tay, cũng vội vàng đi theo.
Vừa vào phòng chợt nghe thấy Thư Tình đang nhẹ giọng nói chuyện."Còn có chút sốt nhẹ, miệng vết thương bị nhiệm trùng nhưng đã ổn rồi, Nam Châu. Em nói Dụ nương tử nhưng lúc rảnh rỗi thì làm nhiều muối một chút, càng tinh tế càng tốt, đúng rồi, lúc mua muối thì hỏi một chút có muối biển hay không, là muối biển thì càng thích hợp."
"Vâng."
ánh mắt Đứa nhỏ đi theo bước đi của Trang Thư Tình, khi tỉnh lại trong một nơi hoàn toàn xa lạ, hắn cảm thấy rất hoảng hốt. Cho rằng mình đã bị ném đi, nhưng cho đến khi hắn nhìn thấy vị tỷ tỷ xinh đẹp này mới cảm thấy an tâm.
Đang đánh giá phòng ở. Hắn liền cảm thấy bản thân mình thật sự là rất ngốc, trong nhà hắn nghèo chung quanh gió lùa lạnh ngắt, nơi nào có thể tốt như vậy.
"Thích không?" Theo Nam Châu chuyển đến ghế tròn ngồi xuống, Trang Thư Tình chờ hắn nhìn một vòng mới cười tủm tỉm hỏi.
Đứa nhỏ rất thành thật gật đầu.
"Vậy về sau đệ liền ở nơi này được không?"
Tiếp tục gật đầu.
"Chỉ có người thân của tỷmới được ở nơi này. Đệ nguyện ý không?"
Lần này đứa nhỏ thành thật gật đầu giống như gà mổ thóc, vừa nhanh vừa vội.
Mũi Trang Thư Tình có chút xót, tươi cười càng thêm ôn nhu, "Tỷ tỷ cũng không để ý tên trước kia của đệ là gì, bây giờ đặt cho đệ một cái tên khác được không?"
"Được." Tên trước kia hắn cũng không muốn dùng, bọn họ đã bỏ rơi hắn, hắn cũng không cần có quan hệ cùng bọn họ.
Trang Thư Tình quay đầu, nhìn về phía nam nhân đang dựa ở cửa, "Ta nghĩ không ra tên nào tốt. Ngươi đặt thử xem."
Bạch Chiêm đi tới đứng sau lưng nàng, giống như một chỗ tựa có thể tuỳ thời cho àng dựa vào, "Cùng họ với nàng sao?"
" đệ đệ ta đương nhiên theo họ ta."
"Vậy thìtên làThư Hàng đi?"
Trang Thư Tình quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ. Trấn an cười với dứa nhỏ "Tỹ không để ý đến những chuyện trước kia, đứa nhỏ hắn rất hiểu chuyện, về sau nhất định sẽ giống như ta và Thư Hàn, vậy Thư Hàng đi."
Đưa tay khoát lên vai Thư Tình, Bạch Chiêm nhẹ nhàng nắm lại, "Như vậy đổi lại, gọi là Trang Thư Cố đi."
Cố. Đã có ý là chiếu cố, cũng có nghĩ là bỏ qua mọi chuyện cũ. Rất tốt, Trang Thư Tình quyết định, "Vậy quyết định là tên này đi, lúc trở về thuận tiện đem tên của hắn nhập vào gia phả."
"Trang gia có thể đồng ý không?"
"Ta và Thư Hàn được đưa lên làm con thừa tự vào mộtnhánh đã tuyệt hậu , bọn họ tuy là tôn, nhưng cũng không thể đứng ở trên đầu chúng ta vung tay múa chân thuyết giảng đạo lý quyết định mọi chuyện, còn nữa, bây giờ Thư Hàn mới mười tuổi đã cóthểđi dự thi, nếu có kết quả, bọn họ cũng sẽ cố kị một hai, đạo lý khi già không khi trẻnày chắc bọn họ hiểu."
Trang Thư Tình có tin tưởng này, Bạch Chiêm tất nhiên lại càng không đem bọn người kia để vào mắt, "Khi nào thì đi?"
"Qua ba ngày nữa sẽ đi, tình trạng này của Thư Cố…"
"Nếu như nguyên nhân là hắn thì cũng không cần quá lo lắng, một đường ngồi thuyền, sau đó đi xe ngựa, hắn sẽ không bị thương."
Trang Thư Tình nghĩ nghĩ, "Vậy lại trì hoãn lại một ngày, ngày sau xuất phát.."
Ngày kế, Trang Thư Tình đi tới nơi của hổ con, hổ đực và hổ cái cách đó không xa, sau khi Bạch Chiêm huýt một tiếng thì rất nhanh sau đó liền bước ra từ rừng rậm.
Trang Thư Tình ôm hổ con đi ra trước, hổ đực và hổ cái đồng loạt ngồi xuống trước mặt nàng, "Ta muốn xa nhà một chuyến, có khả năng một tháng sau mới có thể trở về, nếu các ngươi yên tâm, ta sẽ mang nó đi theo, nếu như không đồng ý, các ngươi có thể giữ nó bên người, ta sẽ an bài một người đến đây thay thuốc cho nó mỗi ngày, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc để nó thương."
Hổ đực và hổ cái cọ cọ đầu hổ con, dùng hành động biểu đạt tình thương của nó.
Lúc mọi người đều cho rằng chúng muốn lưu đứa nhỏ lại, thì hổ mẹ mang đứa nhỏ đẩy vào lòng Trang Thư Tình, cúi đầu gào thét.
Trang Thư Tình ôm lấycon hổ, bộ dáng bây giờ của nó không khác gì chú mèo con, "Các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ nó tốt, đến lúc về sẽ trả lại một đứa nhỏ hoạt bát cho các ngươi."
"Rống."
"Ta sẽ nỗ lực không khiến các ngươi thất vọng vì đã tín nhiệm chúng ta." Đứng dậy, Trang Thư Tình thử thăm dò sờ sờ đầu hai con hổ, chúng nó đều không có ý né tránh.
Lúc rời đi, toàn thân bị quấn vải bông, hổ con mệt mỏi hừ hừ gọi hai tiếng, như là nói lời từ biệt.
Sáng sớm ngày kế, đoàn người xuất phát đến Khê Thuỷ Trấn chậm hơn hai ngày so với Trang Thư Hàn.
Bạch Chiêm ít khi dẫn theo nhiều người ra ngoài như vậy.
Việc này cũng là nhờ Trần đại tổng quản nói với hắn, vì đến nhà mẹ đẻ của Trang tiểu thư, tình cảnh trước kia của Trang tiểu thư lại không mấy tốt, tuy rằng tộc nhân không có bài xích tỷ đệ bọn họ, nhưng cũng không nhất định sẽ đối đãi quá tốt, cái này là để phô trương thanh thế, mặc kệ những người đó có tâm tư gì, đối với tỷ đệ hai ngườicũng phải xem trọng hai phần.
Nói không trừng ở Trang gia cũng có thể giúp cho Trang Thư Cố một phen, cũng không khiến cho Trang tiểu thư tốn nhiều tâm tư.
Nghĩ đến những chủ ý gần đây của Trần Nguyên đều dùng rất tốt, Bạch Chiêm thoải mái đồng ý.
Bạch Chiêm tiếp nhận lò sưởi tay Nam Châu đưa tới đưa tới, kẹp vào giữa hai tay cầm lấy ấm trà, "Thêm giúp ta."
"Vẫn là trong nhà thoải mái." Trang Thư Tình đem lò sưởi tay nho nhỏ dán vào ngực, "Không có gì là không tốt, ta có năng lực có thể cứu chữa người khác, nhưng không có nghĩa vụ nhất định là phải cứu, ai ta muốn cứu tất nhiên sẽ liều mạng dốc toàn lực, nếu như bản thân bệnh nhân đó không muốn sống, ta cần gì phải xen vào việc của người khác, lúc đó còn không bằng cân nhắc cân làm thế nào để nâng cao y thuật của mình."
"Ta còn tưởng rằng nàng sẽ nghĩ nhiều."
"Ta nguyên bản cũng cho là như vậy." Trang Thư Tình cười, "Nhưng mà lúc này so với bất kỳ thời điểm nào ta đều cảm thấy thoải mái, cũng không cần phải nghĩ nhiều những chuyện không cần nghĩ, ta chính là đại phu, như vậy là đủ rồi."
Mặt Bạch Chiêm cũng nhiễm lên ý cười yếu ớt, "Chỉ bằng vài người nàythì có thể làm được cái gì?Nói chuyện cùng ta còn có chút hữu dụng hơn."
"Ta cũng cảm thấy như vậy, về sau ta sẽ không khách khí." Trang Thư Tình nháy mắt mấy cái, chủ động lấy lòng châm thêm trà cho Bạch Chiêm, nàng đã chiếm không biết bao nhiêu tiện nghi của người ta, vậy thì phải chiếm nhiều một chút, nhưng chỉ có một người duy nhất này, mới có thể dung túng nàng làm vậy.
Nàng vốn là không phải linh hồn của thân thể này, cần gì đem bản thân mình rập vào khuôn khổ.
"Thư Hàn đã xuất phát, ta không muốn chậm trễ thêm nữa, chờ đứa nhỏ tốt một chút liền đuổi theo, chỉ là con hổ con kia..." Trang Thư Tình có chút buồn rầu nhíu mày, "Để ở nhà thì không có người chiếu cố, nếu đi lại nhiều sợ là vết thương sẽ bị nhiễm trùng. Mang theo trên người cũng không thích hợp, làm sao bây giờ?"
"Vết thương nặng lắm sao?"
"Ân, bị bỏng vốn nhiều phiền toái. Huống chi tiểu gia hỏa kia cơ hồ toàn thân đều bị bỏng, cũng may là thời tiết như vậy, nếu như là mùa hè, ta sợ chỉ đành thúc thủ vô sách."
Cũng may mắn nó là hổ, về sau lông sẽ mọc ra che được hết , sau khi lớn lên vẫn là bách thú chi vương uy phong lẫm liệt, nếu là người, đốt thành như vậy thì thật sự là sống không bằng chết.
"Nếu như nàng lo lắng thì mang nó theo đi, dù sao hai con hổ kia cũng tin nàng." Hắn thấy động vật đa nghinhư loài hổ nhưnglại chủ động giao ra đứa nhỏ cho mình. Bản thân còn không đi theo, loại tín nhiệm này là yên tâm từ trong đáy lòng.
Cũng trách không được trong lòng Thư Tình không thoải mái, tân tân khổ khổ cứu ngườinhưng lại không một người đến cảm tạ cũng liền thôi, còn kém chút không chỉ vào nàng mà mắng nàng xen vào việc của người khác.
Còn dã thú lại nguyện ý đem đứa nhỏ phó thác cho nàng, người ở phương diện này thế nhưng còn không bằng súc sinh.
"Đừng vì một chút việc nhỏ mà hao tổn tinh thần, không đáng giá." Bạch Chiêm giống như đang an ủi đứa nhỏ sờ sờ cái ót nàng, "Ta mua tòa nhà bên cạnh, khoảng thời gian chúng ta không ở đây sẽ cho người đến dọn dẹp một lượt, ở toà nhà đó mở một đạo quán, về sau lui tới cũng tiện hơn. "
Trang Thư Tình liếc mắt nhìn hắn, "Là tiện cho ai?"
"Tiện cho ta."
"Hừ."
Bạch Chiêm nâng cằm lên cười, "Yên tâm. Chỉ có ta dám đi đến đó, đương nhiên, nàng tùy thời cũng có thể đi qua."
"Đem Bạch phủ chuyển qua đây?"
"Một ít thôi. Những người đó rất ầm ĩ, ép bọn họ ở lại trong phủ là được, hiệu thuốc của Thanh Dương Tử sẽ chuyển qua đây, có nàng chỉ hướng cho hắn cũng tốt, hàng tháng chỉ cần bỏ ra chút dược liệu cho hắn là được."
Nghĩ đến tính tình Thanh Dương Tử, Trang Thư Tình nhịn không được cười."Hắn làm cho ta loại thuốc gì? Làm sao có thể bán ra bên ngoài?"
"Hiệu thuốc của hắn bình thường không có người đi vào, làm sao có thể ra ngoài bán." Lại nói, có một số thuốc cũng phải ai cũng dám mua. Thuốc tráng dương này hình như là loại có thể dùng được nhất, hắn toàn cầm đến hối lộ người trong phủ , nhất là Trần Nguyên.
"Dược liệu cung cấp đủ, để hắn tựlàm, cũng không yêu cầu hắn tạo ra lợi ích, cũng trách không được Thanh Dương Tử nói đi theo ngươi là việc thứ hai mà cả đời hắn cảm thấy đúngđắn."
"Người khác thiếu nhưng ta không thiếu,nàng cũng có thể yêu cầu như vậy, ta cũng không phải không làm được."
Khí phách nam nhân này rất soái a! mắt Trang Thư Tình sáng lên, "Sẽ không buông tay nửa đường?"
"Sẽ không."
"Sẽ không bởi vì ta muốn thứ gì đó quá mức quái dị mà cự tuyệt?"
"Sẽ không."
"Vỗ tay giữ lời."
Bạch Chiêm không chút do dự giơ tay phải lên, lòng bàn tay hướng về phía nàng.
"Chát!"
"Ta muốn một cây kim rỗng ruột, muốn ống tiêm có thể chứa nước, còn có bộ dụng cụ này nữa, để ta vẽ cho ngươi xem." Trang Thư Tình đem giấy bút cầm đến, căn bản không cần nghĩ, cũng chưa hề nói lời miêu tả đã đặt bút xuống vẽ, giống như mỗi một dạng đều rất quen thuộc với nàng.
Bạch Chiêm nhìn những thứ có hình thù kỳ quái này không có hỏi nhiều một chữ, hắn cũng không biết những thứ này có gì không đúng, thiên hạ rộng lớn,trí tưởng tượng của con người là vô hạn, dù có chút đặc thù nhưng hắn trải qua nhiều, cũng không tính ngạc nhiên.
So với cái này, hắn càng nguyện ý đem tâm tư dùng ở nơi khác, tỷ như, làm thế nào để xích lại nàng gần hơn một chút, thế nào khiến nàng có thể theo bản năng mà dựa vào mình, làm thế nào để đem những thứ nàng muốn đưa đến trước mặt nàng.
Hắn không cần giống như mẫu thân, im lặng chịu đựng đến khi chết, cũng không cần giống như phụ thân, có hậu cung ba ngàn giai lệ, lại có thể ở trước mặt bất kì người phụ nữ nào ngài vừa mắt nói vài lời tri tâm.
Người hắn muốn , chỉ có một, hắn muốn thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy người, có thể sờ được, khóc là khóc cười là cười, bất kỳ cảm xúc đều hiện hết ở trên gương mặt, cùng ngủ trên một giường, ăn cùng một mâm, đến khi chết đi cũng có thể nắm tay nhau bước vào quan tài cùng yên nghỉ, chỉ như thế mà thôi.
Hắn có thể có được, cũng chắc chắn có thể làm được.
Vẽ tranh xong, Trang Thư Tình ở mỗi một bức hoạ viết lên yêu cầu của nàng, nói: "Chỉ cần có thể làm được theo yêu cầu bên dưới, những bộ phận khác cũng có thể cái biến một chút, không chừng làm ra được càng tốt hơn nữa, nhưng nếu thật sự không thể làm thì cũng không cần bắt buộc."
"Bọn họ sẽ làm được." Bạch Chiêm cầm lấy một bức lên nhìn kỹ, trong lòng sinh ra vài phần chờ mong, nếu như hắn có thể đem mấy thứ này đưa đến trước mặt Thư Tình, nàng nhất định sẽ cười đến thật vui vẻ.
Nam Châu điểm chân tiến vào bẩm báo, "Tiểu thư, đứa nhỏ đã tỉnh dậy, nói muốn gặp ngài."
Trên thực tế là vừa mở mắt liền đi tìm người, nếu không phải nàng ngăn lại, đáp ứng sẽ dẫn người đến trước mặt hắn, chắc đứa nhỏ này sẽ chạy đi tìm khắp phòng .
"Rốt cục đã tỉnh dậy." Gia tăng tốc độ để vẽ xong bức cuối cùng, Trang Thư Tình buông bút trong tay đi đến căn phóng phía tây.
Bạch Chiêm đem nét mực hong khô, cầm từng bức trong tay, cũng vội vàng đi theo.
Vừa vào phòng chợt nghe thấy Thư Tình đang nhẹ giọng nói chuyện."Còn có chút sốt nhẹ, miệng vết thương bị nhiệm trùng nhưng đã ổn rồi, Nam Châu. Em nói Dụ nương tử nhưng lúc rảnh rỗi thì làm nhiều muối một chút, càng tinh tế càng tốt, đúng rồi, lúc mua muối thì hỏi một chút có muối biển hay không, là muối biển thì càng thích hợp."
"Vâng."
ánh mắt Đứa nhỏ đi theo bước đi của Trang Thư Tình, khi tỉnh lại trong một nơi hoàn toàn xa lạ, hắn cảm thấy rất hoảng hốt. Cho rằng mình đã bị ném đi, nhưng cho đến khi hắn nhìn thấy vị tỷ tỷ xinh đẹp này mới cảm thấy an tâm.
Đang đánh giá phòng ở. Hắn liền cảm thấy bản thân mình thật sự là rất ngốc, trong nhà hắn nghèo chung quanh gió lùa lạnh ngắt, nơi nào có thể tốt như vậy.
"Thích không?" Theo Nam Châu chuyển đến ghế tròn ngồi xuống, Trang Thư Tình chờ hắn nhìn một vòng mới cười tủm tỉm hỏi.
Đứa nhỏ rất thành thật gật đầu.
"Vậy về sau đệ liền ở nơi này được không?"
Tiếp tục gật đầu.
"Chỉ có người thân của tỷmới được ở nơi này. Đệ nguyện ý không?"
Lần này đứa nhỏ thành thật gật đầu giống như gà mổ thóc, vừa nhanh vừa vội.
Mũi Trang Thư Tình có chút xót, tươi cười càng thêm ôn nhu, "Tỷ tỷ cũng không để ý tên trước kia của đệ là gì, bây giờ đặt cho đệ một cái tên khác được không?"
"Được." Tên trước kia hắn cũng không muốn dùng, bọn họ đã bỏ rơi hắn, hắn cũng không cần có quan hệ cùng bọn họ.
Trang Thư Tình quay đầu, nhìn về phía nam nhân đang dựa ở cửa, "Ta nghĩ không ra tên nào tốt. Ngươi đặt thử xem."
Bạch Chiêm đi tới đứng sau lưng nàng, giống như một chỗ tựa có thể tuỳ thời cho àng dựa vào, "Cùng họ với nàng sao?"
" đệ đệ ta đương nhiên theo họ ta."
"Vậy thìtên làThư Hàng đi?"
Trang Thư Tình quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ. Trấn an cười với dứa nhỏ "Tỹ không để ý đến những chuyện trước kia, đứa nhỏ hắn rất hiểu chuyện, về sau nhất định sẽ giống như ta và Thư Hàn, vậy Thư Hàng đi."
Đưa tay khoát lên vai Thư Tình, Bạch Chiêm nhẹ nhàng nắm lại, "Như vậy đổi lại, gọi là Trang Thư Cố đi."
Cố. Đã có ý là chiếu cố, cũng có nghĩ là bỏ qua mọi chuyện cũ. Rất tốt, Trang Thư Tình quyết định, "Vậy quyết định là tên này đi, lúc trở về thuận tiện đem tên của hắn nhập vào gia phả."
"Trang gia có thể đồng ý không?"
"Ta và Thư Hàn được đưa lên làm con thừa tự vào mộtnhánh đã tuyệt hậu , bọn họ tuy là tôn, nhưng cũng không thể đứng ở trên đầu chúng ta vung tay múa chân thuyết giảng đạo lý quyết định mọi chuyện, còn nữa, bây giờ Thư Hàn mới mười tuổi đã cóthểđi dự thi, nếu có kết quả, bọn họ cũng sẽ cố kị một hai, đạo lý khi già không khi trẻnày chắc bọn họ hiểu."
Trang Thư Tình có tin tưởng này, Bạch Chiêm tất nhiên lại càng không đem bọn người kia để vào mắt, "Khi nào thì đi?"
"Qua ba ngày nữa sẽ đi, tình trạng này của Thư Cố…"
"Nếu như nguyên nhân là hắn thì cũng không cần quá lo lắng, một đường ngồi thuyền, sau đó đi xe ngựa, hắn sẽ không bị thương."
Trang Thư Tình nghĩ nghĩ, "Vậy lại trì hoãn lại một ngày, ngày sau xuất phát.."
Ngày kế, Trang Thư Tình đi tới nơi của hổ con, hổ đực và hổ cái cách đó không xa, sau khi Bạch Chiêm huýt một tiếng thì rất nhanh sau đó liền bước ra từ rừng rậm.
Trang Thư Tình ôm hổ con đi ra trước, hổ đực và hổ cái đồng loạt ngồi xuống trước mặt nàng, "Ta muốn xa nhà một chuyến, có khả năng một tháng sau mới có thể trở về, nếu các ngươi yên tâm, ta sẽ mang nó đi theo, nếu như không đồng ý, các ngươi có thể giữ nó bên người, ta sẽ an bài một người đến đây thay thuốc cho nó mỗi ngày, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc để nó thương."
Hổ đực và hổ cái cọ cọ đầu hổ con, dùng hành động biểu đạt tình thương của nó.
Lúc mọi người đều cho rằng chúng muốn lưu đứa nhỏ lại, thì hổ mẹ mang đứa nhỏ đẩy vào lòng Trang Thư Tình, cúi đầu gào thét.
Trang Thư Tình ôm lấycon hổ, bộ dáng bây giờ của nó không khác gì chú mèo con, "Các ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ nó tốt, đến lúc về sẽ trả lại một đứa nhỏ hoạt bát cho các ngươi."
"Rống."
"Ta sẽ nỗ lực không khiến các ngươi thất vọng vì đã tín nhiệm chúng ta." Đứng dậy, Trang Thư Tình thử thăm dò sờ sờ đầu hai con hổ, chúng nó đều không có ý né tránh.
Lúc rời đi, toàn thân bị quấn vải bông, hổ con mệt mỏi hừ hừ gọi hai tiếng, như là nói lời từ biệt.
Sáng sớm ngày kế, đoàn người xuất phát đến Khê Thuỷ Trấn chậm hơn hai ngày so với Trang Thư Hàn.
Bạch Chiêm ít khi dẫn theo nhiều người ra ngoài như vậy.
Việc này cũng là nhờ Trần đại tổng quản nói với hắn, vì đến nhà mẹ đẻ của Trang tiểu thư, tình cảnh trước kia của Trang tiểu thư lại không mấy tốt, tuy rằng tộc nhân không có bài xích tỷ đệ bọn họ, nhưng cũng không nhất định sẽ đối đãi quá tốt, cái này là để phô trương thanh thế, mặc kệ những người đó có tâm tư gì, đối với tỷ đệ hai ngườicũng phải xem trọng hai phần.
Nói không trừng ở Trang gia cũng có thể giúp cho Trang Thư Cố một phen, cũng không khiến cho Trang tiểu thư tốn nhiều tâm tư.
Nghĩ đến những chủ ý gần đây của Trần Nguyên đều dùng rất tốt, Bạch Chiêm thoải mái đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.