Chương 68: Trở về Trang gia
Quỷ Quỷ Mộng Du
04/12/2016
Thuận buồm xuôi gió, giữa trưa ngày thứ ba liền đến Lãnh Sơn huyện.
Trang Thư Tình ở trên bến tàu nhìn chung quanh, trong lòng lại cảm thấy hưng phấn là lạ.
Hai chữ quê nhà này thật sự chất chứa cảm tình quá nhiều cũng quá sâu, tuy nàng đối với nơi này không có nhiều ấn tượng, cũng không có bao nhiêu ký ức vui vẻ, nhưng khung cảnh trước mắt vẫn khiến nàng hoài niệm,thương nhớ thật nhiều.
"Đang nghĩ gì?" Thấy gió trên bến tàu càng lúc càng lớn, Bạch Chiêm khoác áo choàng kéo mũ trùm cho nàng.
"Lúc ta rời đi nơi này, trong lòng cảm thấy rất uất ức, ta tự nói với mình ngày trở lại phải thật vinh quang và vui vẻ, khiến cho Trang Trạch Lương biết quyết định của hắn sai lầm rồi, muốn để cho Trần Kiều Nương phải dập đầu bồi tội trước mộ nương ta, để cho họ ngưỡng mộnhìn cuộc sống của tỷ đệ ta tốt hơn họ nhiều, khiến cho họ phảighen tỵ lại hận không thể bằng tỷ đệ ta, cho họ thấy rõ tỷ đệ ta có thể làm chuyện mà họ cho là không thể, đến lúc đó ta sẽ khoái hoạt rời đi, nhưng không nghĩ tới lại trở về đây nhanh như vậy, không có áo gấm vinh quy, tâm tình cũng không được vui vẻ."
"Bọn họ sẽ hối hận ."
"Ta cũng nghĩ như vậy."
Nàng từng ngồi xe ngựa này của Bạch Chiêm vài lần, bây giờ nhìn qua một vòng, Trang Thư Tình khó nói nên lời, chỉ cần yêu cầu thấp một chút thì ở Lãnh Sơn huyện cũng có thể thuê được xe ngựa tốt, cần gì phải phí nhiều tiền của và tâm sức như vậy.
Đoàn người không trì hoãn nhiều ở thị trấn, trực tiếp đi tới Khê Thủy Trấn.
Về phần chiếc xe ngựa này ởLãnh sơn huyện gây ra bao sóng to gió lớn, cũng không liên quan đến bọn họ .
Khê Thủy Trấn là một nơi thật an bình, ruộng đất phần lớn đều rất tốt, chỉ cần không có thiên tai, thì hầu hết trong nhà mỗi người đều dồi dào lương thực, ở Lãnh Sơn huyện cũng có những gia đình giàu có, và những người dân thuần phác,cũng có mấy người đậu cử nhân, Trang Trạch Lương chính là một trong số đó.
Mà hai ngày nay, Khê Thủy Trấn vốn yên tĩnh lại vì Trang Thư Hàn trở về mà có không ít đề tài để nói.
Việc làm của Trang gia lão Thất từ lâu đã sớm truyền ra ngoài. Tuy rằng mọi người đều ngầm chửi bới Trang lão Thất không có lương tâm, nhưng đây dù sao cũng là việc nhà của người ta, bọn họ không thể xen vào.
Hiện tại thì tốt rồi, đứa nhỏ rời đi chưa tới nửa năm đã trở lại, hơn nữa còn là trở về để tham gia huyện cử !
Hắn mới bao lớn? Nhỏ như vậy đã đi thi, hoặc là bị Trang Thất bức điên rồi, còn không thì chính là bản thân hắn thật sự có bản lĩnh.
Nghĩ đến Trang Thất cưới nữ nhi của gia đình giàu có kia. Bọn họ càng tin tưởng đứa nhỏ này thật sự có bản lĩnh.
Nếu không thì Trang gia lão Thất việc gì phải nhờ quản sự đưa lễ vật đến cho Trang gia,làm như vậy còn không phải nói hắn muốn vãn hồi quan hệ sao?
" Trang Thất kia thật sự là không biết xấu hổ. Trước thì đoạn tuyệt quan hệ, mắt thấy nhi tử có tiền đồ tốt lại nịnh nọt nghĩ cách đưa đứa nhỏ về? Trên đời nào có chuyện tốt như vậy."
"Ngươi sao lại biết hắn nhất định có thể thi đậu? Đứa nhỏnày mới bao lớn."
"Ta tin tưởng hắn, nếu không có tài năng này thì cũng sẽ không mang đến loại chuyện doạ người như thế, đã dám đến thì trong lòng tất nhiên đã có chuẩn bị, không tin ngươi cứ chờ xem."
"Lại nói tiếp, vị tỷ tỷ kia đâu? Không phải hai tỷ đệ cùng nhau rời đi sao? Hình như chỉ có đệ đệ trở lại."
"Tiểu tử đó có sai vặt và nha hoàn hầu hạ, còn có vài đại gia hộ vệ, cần lo lắng cái gì."
"..."
Trong trà lâu ở trấn trên mới gọi là náo nhiệt, có người từ bên ngoài chạy như bay tiến vào, thở hổn hển nói: "Trấn trên có, có quý nhân đến."
"Quý nhân? Ai?"
"Vừa mới vào trấn." Người kia bưng chén trà lên cũng không biết là chén của ai liền uống một hơi cạn sạch, " xe ngựa kia còn khí phái hơn so với của huyện lão gia."
Người này trước kia ở trong trà lâu từng thổi phồng hắn đã nhìn thấy xe ngựa của huyện lão gia, nghe lời này mọi người tin ngay. Lập tức liền có nhiều người để lại tiền trà chạy vội tới cửa trấn.
Khê Thủy Trấn quanh năm suốt tháng cũng khó có được một hồi náo nhiệt, trà lâu rất nhanh đã không còn người nào, lão bản trà lâu dứt khoát đóng cửa đuổi theo bọn họ, náo nhiệt này hắn cũng muốn nhìn một chút, bằng không về sau khi có người nói đến việc này. Hắn dù không tiếp được lời cũng không đến nỗi bị doạ.
"Công tử, Trang tiểu thư đã đến."
Trang Thư Tình đỡ tay Nam Châu bước xuống xe ngựa.
Gia đinh canh gác trước cửa Trang gia còn tưởng xe ngựa này ngừng để hỏi đường , ba đời nhà hắn làm việc ở Trang gia, rất rõ ràng Trang gia không có quý nhân như vậy.
Nhưng hắn vẫn nghênh đón, dù sao thì, hắn cũng nên tạo ấn tượng tốt với đối phương.
Nhưng hắn vừa ngước mắt, liền nhìn thấy người từ xe ngựa bước xuống, nhất thời kinh hô ra tiếng, "Thập Nhị tiểu thư!"
Trang Thư Tình khẽ gật đầu, "Thư Hàn đã đến chưa, đến khi nào?"
" Trời tối hôm kia Cửu công tử mới đến." Người gác cổng vỗ đầu, quay lại nói với tiểu tử bên cạnh đang ngẩn người: "Nhanh đi thông báo một tiếng, Thập Nhị tiểu thư đã trở lại."
"A, dạ."
Người gác cổng chăm chú nhìn xe ngựa xa hoa vô cùng kia, tầm mắt nhanh chóng đảo qua trên người vị công tử cao lớn bên cạnh, trong lòng thật ngưỡng mộ, chợt nghe thấy Thập Nhị tiểu thư nói: "Đây là Bạch công tử."
"Dạ, tiểu nhân gặp qua Bạch công tử."
Bạch Chiêm mở mí mắt ra, "Miễn."
Người gác cổng trong lòng căng thẳng, nhất thời càng thêm cung kính, hắn tuy rằng chỉ là một người gác cổng ở Trang gia, nhưng ánh mắt nhìn người vẫn có, Thập Nhị tiểu thư đây là...
Cũng không biết tiểu tử đi vào thông báo như thế nào, người của Trang gia lại xuất hiện rất nhanh chóng.
hơi thở Trang Trạch Dân có chút dồn dập bước ra đại môn, sau đó là Trang Trạch Lương, Trang Thư Diệu.
Không thấy được đệ đệ, Trang Thư Tình cau mày, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh, người đã ở trong này, còn lo lắng cái gì.
Tiến lên vài bước bái lễ, "Thư Tình bái kiến đại bá."
"Mau đứng lên, mau đứng lên." Trang Trạch Dân vội giúp nàng đứng dậy, trong lòng liên tục chuyển qua rất nhiều ý niệm, nhưng trên mặt lại không hiện ra nửa điểm, thân thiết lại không vội vàng, "Nghe Thư Hàn nói con sẽ trễ hai ngày, nên không nghĩ sẽ đến nhanh như vậy."
Trang Trạch Dân vỗ cái trán, "Nhìn ta này, Thư Hàn đang đọc sách, ta một khi cao hứng thì tất cả đều quên mất."
" Cũng là Đại bá nhớ thương ta." Trang Thư Tình nhìn về phía Trang Trạch Lương, hơi hơi cúi đầu, lễ tiết nửa điểm cũng không thiếu, trên mặt cũng chỉ nhàn nhạt, "Xem ra cuộc sống của ngài rất tốt."
Trong lòng Trang Trạch Lương lúc này có trăm vị hỗn tạp, đây vốn là nữ nhi hắn, nhi tử của hắn thì mười tuổi đã có thể dự thi, nhưng hắn lại tự chặt đứt quan hệ với bọn họ.
Nhưng bất kể như thế nào, bọn họ thủy chung vẫn là nữ nhi và nhi tử của mình, huyết thống là loại qua hệ khiến người ta không thể cắt đứt.
Nghĩ như vậy, Trang Trạch Lương liền nuốt xuống bất mãn khi bị nữ nhi khinh mạn, vô cùng ôn hòa nói: "Ta rất nhớ tỷ đệ các ngươi, trở về thì tốt rồi."
Trang Thư Tình tựa tiếu phi tiếu nhìn nam nhân da mặt có thể so với tường thành trước mắt này, "Ngài còn nhớ rõ chuyện lúc trước sao, đã bao lâu kể từ khi ngài nói chuyện nhỏ nhẹ với ta? Năm năm trước? Hay là mười năm trước? Lúc ta cần thì ngài ở đâu, bộ dáng hiện tại này của ngài để cho ai xem? Cảm thấy chỉ cần cho ta chút sắc mặt tốt thì ta phải cảm động đến rơi nước mắt?"
"Trang Thư Tình, ngươi làm càn..."
"Ngươi mới làm càn!" Trang Thư Tình mắt lạnh nhìn về phía Trang Thư Diệu,lại nhớ tới lời Thư Hàn đã từng nói trong giao thừa ngày ấy, "Ngươi không cam lòng là bởi vì Thư Hàn xuất sắc hơn ngươi, hay là không cam lòng phụ thân của ngươi một lần nữa lại để ý dến hai tỷ đệ bị vứt bỏ như chúng ta? Nếu như là cái thứ nhất, cả đời này của ngươi sẽ cảm thấy không cam lòng, nếu là vế sau, ngươi có thể nói với phụ thân này của ngươi lập tức rời đi, vừa lúc, ta cũng không muốn nhìn thấy các ngươi."
Mặt Trang Trạch Lương lúc đỏ lúc trắng, thấp giọng trách mắng: "Thư Tình! Con dù sao cũng là nữ nhi của ta, con không được trách lỗi cha, dù cho ta có làm sai chỗ nào, con cũng không thể nói ra lời ngỗ nghịch phạm thượng như vậy."
" Lời này,từ lúc ta giao chìa khóa ra đã không còn đúng nữa rồi." Nhìn đệ đệ từ bên trong chạy ra, Trang Thư Tình nở nụ cười, "Dùng đồ cưới của nương giúp ta chặt đứt tầng quan hệ này với ngài, cũng giống như buôn bán vậy, hai bên cùng có lợi, về sau cho dù Thư Hàn có bản lĩnh ngồi lên vị trí quan nhất phẩm, thì ngài cũng đừng mơ tưởng chiếm được chút gì từ hắn, lời này, đến khi ta chết vẫn không thay đổi."
"Đương kim thánh thượng lấy hiếu trị thiên hạ..."
Trang Thư Tình lười để ý đến hắn, bước về phía đệ đệ, "Tỷ tỷ giữ lời với đệ rồi chứ?"
Trang Thư Hàn dùng sức gật đầu, trong mắt lộ ra vui mừng, hai ngày này, mọi người đều rất khách khí với hắn, hạ nhân cũng chưa từng chậm chạp nửa phần, bên người còn có Bảo Châu, Nguyệt Minh đi theo hầu hạ, nhưng hắn vẫn rất bất an, lúc nào cũng ngóng trông tỷ tỷ xuất hiện, hiện tại tốt rồi, tỷ tỷ đã đến.
Thấy trên ống tay áo của hắn còn dính mực, Trang Thư Tình cười cười, quay đầu mới nhớ nãy giờ Bạch Chiêm bị gạt qua một bên.
"Đại bá, đây là Bạch công tử, lúc con ở Hội Nguyên Phủ đều là công tử đây chiếu cố mới không phải chịu thiệt."
Hai tỷ đệ không có đi kinh đô, mà là lưu lại Hội Nguyên Phủ, Trang Trạch Dân nghe cháu nói lúc này cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng, chắp tay làm lễ, "Chúng ta ở nơi nông thôn quê mùa, cũng không biết phải nói lời cảm ơn thế nào, mong Bạch công tử ở lại Trang gia mấy ngày, để chúng ta có cơ hội biểu đạt tâm ý."
Bạch Chiêm sớm đã biết rõ tình huống trong Trang gia, biết người này chính là tộc trưởng, lúc khó khăn chính hắn giúp Thư Tình, thái độ đối với hắn cũng thân thiết hơn hai phần, về phần Trang Trạch Lương, không có sĩ diện tự nhận là phụ thân của Thư Tình, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng liếc qua.
"Trang tộc trưởng không cần khách khí, những chuyện ta làm vì Thư Tình đều là chuyện phải làm."
ý tứ trong lời nói này...
Tuy rằng từ lúc nhìn thấy Thư Tình và nam nhân cùng nhau trở về, trong lòng Trang Trạch Dân liền lờ mờ biết rõ, chỉ là Thư Tình đang trong hiếu kì, làm như vậy, sợ sẽ khiến những lão nhân trong tộc cảm thấy bất mãn.
Liếc mắt nhìn hai người trước mặt, đều là bộ dáng bình bình thản thản cũng khiến hắn cảm thấy an tâm một chút, đang muốn dẫn người vào cửa, chợt nghe thấy Trang Thư Diệu cao giọng nói: "Trang Thư Tình, lúc đó là ai nói chúng ta phải để tang cho mẹ cả, còn lấy việc này phát tác tức giận với chúng ta? Hiện tại ngươi đang còn trong hiếu kỳ lại cùng nam nhân tư thông... A..."
Trang Thư Hàn thu hồi chân, mặt thật lạnh, thanh âm cũng lạnh lẽo, "Nếu ngươi chửi bới tỷ tỷ ta thêm nửa câu, có tin ta lấy mạng của ngươi không!"
Trước mặt mọi người bị Trang Thư Hàn đá một cước, Trang Thư Diệu thật bị chọc giận đến điên rồi, há mồm liền muốn nói ra lời càng thêm khó nghe.
Trang Trạch Dân thấy thế, vội dùng ánh mắt bảo quản gia đem cái miệng của hắn che lại, hung hăng trừng Trang Trạch Lương không có nửa điểm động tác kia, hắn đây là muốn làm gì! Lúc như vậy mà chỉ nhìn?
Trang Trạch Lương vội đỡ Trang Thư Diệu, nhìn hành động của hắn, liền có thể hiểu được,chỉ là làm cho người khác xem.
Trang Trạch Lương ảo não không thôi, hắn vốn định chờ Diệu Nhi nói thêm hai câu sẽ giáo huấn nhi tử một chút để xoa dịu quan hệ của mình và hai tỷ đệ, không nghĩ tới động tác của Thư Hàn nhanh như vậy, làm hòng tính toán của hắn.
"Diệu Nhi, con sao có thể nói như vậy với tỷ tỷ, mau xin lỗi."
Trang Thư Diệu tức giận muốn chết, nơi nào còn có thể xin lỗi, ngược lại bởi vì phụ thân không giúp hắn mà càng thêm tức giận đến bốc hỏa.
Trang Thư Tình nhìn một màn khôi hài trước mắt, ngay cả tức giận cũng giảm bớt mấy phần, lười để ý đến hai phụ tử kia, nói thẳng với Trang Trạch Dân: "Đại bá, chúng ta vào đi thôi."
Trang tộc trưởng đang chuẩn bị bộc phát lửa giận, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói: "Để Bạch công tử chế giễu rồi, mời vào bên trong."
Bạch Chiêm từ nãy đến giờ vẫn im lặng, nhưng lại rất tự nhiên đi đến bên cạnh Trang Thư Tình.
Trang Thư Tình ở trên bến tàu nhìn chung quanh, trong lòng lại cảm thấy hưng phấn là lạ.
Hai chữ quê nhà này thật sự chất chứa cảm tình quá nhiều cũng quá sâu, tuy nàng đối với nơi này không có nhiều ấn tượng, cũng không có bao nhiêu ký ức vui vẻ, nhưng khung cảnh trước mắt vẫn khiến nàng hoài niệm,thương nhớ thật nhiều.
"Đang nghĩ gì?" Thấy gió trên bến tàu càng lúc càng lớn, Bạch Chiêm khoác áo choàng kéo mũ trùm cho nàng.
"Lúc ta rời đi nơi này, trong lòng cảm thấy rất uất ức, ta tự nói với mình ngày trở lại phải thật vinh quang và vui vẻ, khiến cho Trang Trạch Lương biết quyết định của hắn sai lầm rồi, muốn để cho Trần Kiều Nương phải dập đầu bồi tội trước mộ nương ta, để cho họ ngưỡng mộnhìn cuộc sống của tỷ đệ ta tốt hơn họ nhiều, khiến cho họ phảighen tỵ lại hận không thể bằng tỷ đệ ta, cho họ thấy rõ tỷ đệ ta có thể làm chuyện mà họ cho là không thể, đến lúc đó ta sẽ khoái hoạt rời đi, nhưng không nghĩ tới lại trở về đây nhanh như vậy, không có áo gấm vinh quy, tâm tình cũng không được vui vẻ."
"Bọn họ sẽ hối hận ."
"Ta cũng nghĩ như vậy."
Nàng từng ngồi xe ngựa này của Bạch Chiêm vài lần, bây giờ nhìn qua một vòng, Trang Thư Tình khó nói nên lời, chỉ cần yêu cầu thấp một chút thì ở Lãnh Sơn huyện cũng có thể thuê được xe ngựa tốt, cần gì phải phí nhiều tiền của và tâm sức như vậy.
Đoàn người không trì hoãn nhiều ở thị trấn, trực tiếp đi tới Khê Thủy Trấn.
Về phần chiếc xe ngựa này ởLãnh sơn huyện gây ra bao sóng to gió lớn, cũng không liên quan đến bọn họ .
Khê Thủy Trấn là một nơi thật an bình, ruộng đất phần lớn đều rất tốt, chỉ cần không có thiên tai, thì hầu hết trong nhà mỗi người đều dồi dào lương thực, ở Lãnh Sơn huyện cũng có những gia đình giàu có, và những người dân thuần phác,cũng có mấy người đậu cử nhân, Trang Trạch Lương chính là một trong số đó.
Mà hai ngày nay, Khê Thủy Trấn vốn yên tĩnh lại vì Trang Thư Hàn trở về mà có không ít đề tài để nói.
Việc làm của Trang gia lão Thất từ lâu đã sớm truyền ra ngoài. Tuy rằng mọi người đều ngầm chửi bới Trang lão Thất không có lương tâm, nhưng đây dù sao cũng là việc nhà của người ta, bọn họ không thể xen vào.
Hiện tại thì tốt rồi, đứa nhỏ rời đi chưa tới nửa năm đã trở lại, hơn nữa còn là trở về để tham gia huyện cử !
Hắn mới bao lớn? Nhỏ như vậy đã đi thi, hoặc là bị Trang Thất bức điên rồi, còn không thì chính là bản thân hắn thật sự có bản lĩnh.
Nghĩ đến Trang Thất cưới nữ nhi của gia đình giàu có kia. Bọn họ càng tin tưởng đứa nhỏ này thật sự có bản lĩnh.
Nếu không thì Trang gia lão Thất việc gì phải nhờ quản sự đưa lễ vật đến cho Trang gia,làm như vậy còn không phải nói hắn muốn vãn hồi quan hệ sao?
" Trang Thất kia thật sự là không biết xấu hổ. Trước thì đoạn tuyệt quan hệ, mắt thấy nhi tử có tiền đồ tốt lại nịnh nọt nghĩ cách đưa đứa nhỏ về? Trên đời nào có chuyện tốt như vậy."
"Ngươi sao lại biết hắn nhất định có thể thi đậu? Đứa nhỏnày mới bao lớn."
"Ta tin tưởng hắn, nếu không có tài năng này thì cũng sẽ không mang đến loại chuyện doạ người như thế, đã dám đến thì trong lòng tất nhiên đã có chuẩn bị, không tin ngươi cứ chờ xem."
"Lại nói tiếp, vị tỷ tỷ kia đâu? Không phải hai tỷ đệ cùng nhau rời đi sao? Hình như chỉ có đệ đệ trở lại."
"Tiểu tử đó có sai vặt và nha hoàn hầu hạ, còn có vài đại gia hộ vệ, cần lo lắng cái gì."
"..."
Trong trà lâu ở trấn trên mới gọi là náo nhiệt, có người từ bên ngoài chạy như bay tiến vào, thở hổn hển nói: "Trấn trên có, có quý nhân đến."
"Quý nhân? Ai?"
"Vừa mới vào trấn." Người kia bưng chén trà lên cũng không biết là chén của ai liền uống một hơi cạn sạch, " xe ngựa kia còn khí phái hơn so với của huyện lão gia."
Người này trước kia ở trong trà lâu từng thổi phồng hắn đã nhìn thấy xe ngựa của huyện lão gia, nghe lời này mọi người tin ngay. Lập tức liền có nhiều người để lại tiền trà chạy vội tới cửa trấn.
Khê Thủy Trấn quanh năm suốt tháng cũng khó có được một hồi náo nhiệt, trà lâu rất nhanh đã không còn người nào, lão bản trà lâu dứt khoát đóng cửa đuổi theo bọn họ, náo nhiệt này hắn cũng muốn nhìn một chút, bằng không về sau khi có người nói đến việc này. Hắn dù không tiếp được lời cũng không đến nỗi bị doạ.
"Công tử, Trang tiểu thư đã đến."
Trang Thư Tình đỡ tay Nam Châu bước xuống xe ngựa.
Gia đinh canh gác trước cửa Trang gia còn tưởng xe ngựa này ngừng để hỏi đường , ba đời nhà hắn làm việc ở Trang gia, rất rõ ràng Trang gia không có quý nhân như vậy.
Nhưng hắn vẫn nghênh đón, dù sao thì, hắn cũng nên tạo ấn tượng tốt với đối phương.
Nhưng hắn vừa ngước mắt, liền nhìn thấy người từ xe ngựa bước xuống, nhất thời kinh hô ra tiếng, "Thập Nhị tiểu thư!"
Trang Thư Tình khẽ gật đầu, "Thư Hàn đã đến chưa, đến khi nào?"
" Trời tối hôm kia Cửu công tử mới đến." Người gác cổng vỗ đầu, quay lại nói với tiểu tử bên cạnh đang ngẩn người: "Nhanh đi thông báo một tiếng, Thập Nhị tiểu thư đã trở lại."
"A, dạ."
Người gác cổng chăm chú nhìn xe ngựa xa hoa vô cùng kia, tầm mắt nhanh chóng đảo qua trên người vị công tử cao lớn bên cạnh, trong lòng thật ngưỡng mộ, chợt nghe thấy Thập Nhị tiểu thư nói: "Đây là Bạch công tử."
"Dạ, tiểu nhân gặp qua Bạch công tử."
Bạch Chiêm mở mí mắt ra, "Miễn."
Người gác cổng trong lòng căng thẳng, nhất thời càng thêm cung kính, hắn tuy rằng chỉ là một người gác cổng ở Trang gia, nhưng ánh mắt nhìn người vẫn có, Thập Nhị tiểu thư đây là...
Cũng không biết tiểu tử đi vào thông báo như thế nào, người của Trang gia lại xuất hiện rất nhanh chóng.
hơi thở Trang Trạch Dân có chút dồn dập bước ra đại môn, sau đó là Trang Trạch Lương, Trang Thư Diệu.
Không thấy được đệ đệ, Trang Thư Tình cau mày, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh, người đã ở trong này, còn lo lắng cái gì.
Tiến lên vài bước bái lễ, "Thư Tình bái kiến đại bá."
"Mau đứng lên, mau đứng lên." Trang Trạch Dân vội giúp nàng đứng dậy, trong lòng liên tục chuyển qua rất nhiều ý niệm, nhưng trên mặt lại không hiện ra nửa điểm, thân thiết lại không vội vàng, "Nghe Thư Hàn nói con sẽ trễ hai ngày, nên không nghĩ sẽ đến nhanh như vậy."
Trang Trạch Dân vỗ cái trán, "Nhìn ta này, Thư Hàn đang đọc sách, ta một khi cao hứng thì tất cả đều quên mất."
" Cũng là Đại bá nhớ thương ta." Trang Thư Tình nhìn về phía Trang Trạch Lương, hơi hơi cúi đầu, lễ tiết nửa điểm cũng không thiếu, trên mặt cũng chỉ nhàn nhạt, "Xem ra cuộc sống của ngài rất tốt."
Trong lòng Trang Trạch Lương lúc này có trăm vị hỗn tạp, đây vốn là nữ nhi hắn, nhi tử của hắn thì mười tuổi đã có thể dự thi, nhưng hắn lại tự chặt đứt quan hệ với bọn họ.
Nhưng bất kể như thế nào, bọn họ thủy chung vẫn là nữ nhi và nhi tử của mình, huyết thống là loại qua hệ khiến người ta không thể cắt đứt.
Nghĩ như vậy, Trang Trạch Lương liền nuốt xuống bất mãn khi bị nữ nhi khinh mạn, vô cùng ôn hòa nói: "Ta rất nhớ tỷ đệ các ngươi, trở về thì tốt rồi."
Trang Thư Tình tựa tiếu phi tiếu nhìn nam nhân da mặt có thể so với tường thành trước mắt này, "Ngài còn nhớ rõ chuyện lúc trước sao, đã bao lâu kể từ khi ngài nói chuyện nhỏ nhẹ với ta? Năm năm trước? Hay là mười năm trước? Lúc ta cần thì ngài ở đâu, bộ dáng hiện tại này của ngài để cho ai xem? Cảm thấy chỉ cần cho ta chút sắc mặt tốt thì ta phải cảm động đến rơi nước mắt?"
"Trang Thư Tình, ngươi làm càn..."
"Ngươi mới làm càn!" Trang Thư Tình mắt lạnh nhìn về phía Trang Thư Diệu,lại nhớ tới lời Thư Hàn đã từng nói trong giao thừa ngày ấy, "Ngươi không cam lòng là bởi vì Thư Hàn xuất sắc hơn ngươi, hay là không cam lòng phụ thân của ngươi một lần nữa lại để ý dến hai tỷ đệ bị vứt bỏ như chúng ta? Nếu như là cái thứ nhất, cả đời này của ngươi sẽ cảm thấy không cam lòng, nếu là vế sau, ngươi có thể nói với phụ thân này của ngươi lập tức rời đi, vừa lúc, ta cũng không muốn nhìn thấy các ngươi."
Mặt Trang Trạch Lương lúc đỏ lúc trắng, thấp giọng trách mắng: "Thư Tình! Con dù sao cũng là nữ nhi của ta, con không được trách lỗi cha, dù cho ta có làm sai chỗ nào, con cũng không thể nói ra lời ngỗ nghịch phạm thượng như vậy."
" Lời này,từ lúc ta giao chìa khóa ra đã không còn đúng nữa rồi." Nhìn đệ đệ từ bên trong chạy ra, Trang Thư Tình nở nụ cười, "Dùng đồ cưới của nương giúp ta chặt đứt tầng quan hệ này với ngài, cũng giống như buôn bán vậy, hai bên cùng có lợi, về sau cho dù Thư Hàn có bản lĩnh ngồi lên vị trí quan nhất phẩm, thì ngài cũng đừng mơ tưởng chiếm được chút gì từ hắn, lời này, đến khi ta chết vẫn không thay đổi."
"Đương kim thánh thượng lấy hiếu trị thiên hạ..."
Trang Thư Tình lười để ý đến hắn, bước về phía đệ đệ, "Tỷ tỷ giữ lời với đệ rồi chứ?"
Trang Thư Hàn dùng sức gật đầu, trong mắt lộ ra vui mừng, hai ngày này, mọi người đều rất khách khí với hắn, hạ nhân cũng chưa từng chậm chạp nửa phần, bên người còn có Bảo Châu, Nguyệt Minh đi theo hầu hạ, nhưng hắn vẫn rất bất an, lúc nào cũng ngóng trông tỷ tỷ xuất hiện, hiện tại tốt rồi, tỷ tỷ đã đến.
Thấy trên ống tay áo của hắn còn dính mực, Trang Thư Tình cười cười, quay đầu mới nhớ nãy giờ Bạch Chiêm bị gạt qua một bên.
"Đại bá, đây là Bạch công tử, lúc con ở Hội Nguyên Phủ đều là công tử đây chiếu cố mới không phải chịu thiệt."
Hai tỷ đệ không có đi kinh đô, mà là lưu lại Hội Nguyên Phủ, Trang Trạch Dân nghe cháu nói lúc này cũng chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng, chắp tay làm lễ, "Chúng ta ở nơi nông thôn quê mùa, cũng không biết phải nói lời cảm ơn thế nào, mong Bạch công tử ở lại Trang gia mấy ngày, để chúng ta có cơ hội biểu đạt tâm ý."
Bạch Chiêm sớm đã biết rõ tình huống trong Trang gia, biết người này chính là tộc trưởng, lúc khó khăn chính hắn giúp Thư Tình, thái độ đối với hắn cũng thân thiết hơn hai phần, về phần Trang Trạch Lương, không có sĩ diện tự nhận là phụ thân của Thư Tình, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng liếc qua.
"Trang tộc trưởng không cần khách khí, những chuyện ta làm vì Thư Tình đều là chuyện phải làm."
ý tứ trong lời nói này...
Tuy rằng từ lúc nhìn thấy Thư Tình và nam nhân cùng nhau trở về, trong lòng Trang Trạch Dân liền lờ mờ biết rõ, chỉ là Thư Tình đang trong hiếu kì, làm như vậy, sợ sẽ khiến những lão nhân trong tộc cảm thấy bất mãn.
Liếc mắt nhìn hai người trước mặt, đều là bộ dáng bình bình thản thản cũng khiến hắn cảm thấy an tâm một chút, đang muốn dẫn người vào cửa, chợt nghe thấy Trang Thư Diệu cao giọng nói: "Trang Thư Tình, lúc đó là ai nói chúng ta phải để tang cho mẹ cả, còn lấy việc này phát tác tức giận với chúng ta? Hiện tại ngươi đang còn trong hiếu kỳ lại cùng nam nhân tư thông... A..."
Trang Thư Hàn thu hồi chân, mặt thật lạnh, thanh âm cũng lạnh lẽo, "Nếu ngươi chửi bới tỷ tỷ ta thêm nửa câu, có tin ta lấy mạng của ngươi không!"
Trước mặt mọi người bị Trang Thư Hàn đá một cước, Trang Thư Diệu thật bị chọc giận đến điên rồi, há mồm liền muốn nói ra lời càng thêm khó nghe.
Trang Trạch Dân thấy thế, vội dùng ánh mắt bảo quản gia đem cái miệng của hắn che lại, hung hăng trừng Trang Trạch Lương không có nửa điểm động tác kia, hắn đây là muốn làm gì! Lúc như vậy mà chỉ nhìn?
Trang Trạch Lương vội đỡ Trang Thư Diệu, nhìn hành động của hắn, liền có thể hiểu được,chỉ là làm cho người khác xem.
Trang Trạch Lương ảo não không thôi, hắn vốn định chờ Diệu Nhi nói thêm hai câu sẽ giáo huấn nhi tử một chút để xoa dịu quan hệ của mình và hai tỷ đệ, không nghĩ tới động tác của Thư Hàn nhanh như vậy, làm hòng tính toán của hắn.
"Diệu Nhi, con sao có thể nói như vậy với tỷ tỷ, mau xin lỗi."
Trang Thư Diệu tức giận muốn chết, nơi nào còn có thể xin lỗi, ngược lại bởi vì phụ thân không giúp hắn mà càng thêm tức giận đến bốc hỏa.
Trang Thư Tình nhìn một màn khôi hài trước mắt, ngay cả tức giận cũng giảm bớt mấy phần, lười để ý đến hai phụ tử kia, nói thẳng với Trang Trạch Dân: "Đại bá, chúng ta vào đi thôi."
Trang tộc trưởng đang chuẩn bị bộc phát lửa giận, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói: "Để Bạch công tử chế giễu rồi, mời vào bên trong."
Bạch Chiêm từ nãy đến giờ vẫn im lặng, nhưng lại rất tự nhiên đi đến bên cạnh Trang Thư Tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.