Ác Nữ Trùng Sinh: Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia
Chương 74: Vân Nhược Vũ (2).
Hoả Liên Vũ Nguyệt
27/08/2021
Cho dù khó chịu tới đâu, Vân Cảnh Tuyết vẫn miễn cưỡng nở ra một nụ cười gượng gạo :
-" Không sao, là ta đường đột, hy vọng hoàng thượng không phiền."
Lão giả áo bào xám tro đứng phía sau Vân Cảnh Tuyết mặt lạnh lùng, không nói gì, nhưng lại toả ra uy áp bức người, lão giả này là một Trúc Cơ cao kỳ.
Thiên Huyết Tô nheo nheo mắt, không vui nhìn lão giả muốn ra uy với mình, kiêu căng vuốt cằm, cười trêu chọc nói :
-" Lần này Đan Y Tông lần nữa giao phó trẫm phát thiệp mời các thế lực đến buổi đấu giá, Vân Trang Tông đại tiểu thư cũng muốn ' cầu ' một cái thiệp mời ?"
Chữ ' Cầu ' được Thiên Huyết Tô nhấn mạnh. Tất nhiên, ' cầu ' ở đây chính là ' cầu xin ', ông muốn ám chỉ Vân Trang Tông muốn ông bố thí cho cái thiệp mời, nếu không có thiệp mời mà lỗ mãng xông vào khu đấu giá Đan Y Tông chẳng khác nào tìm chết, cho nên bằng mọi giá phải có một cái thiệp mời.
Các thế lực cố gắng dâng quà lấy lòng Thiên Huyết Tô, những cho dù không có quà vẫn được tặng thiệp mời, riêng Vân Trang Tông bởi vì trước đó là tông phái có Mặc Kinh Phong là đệ tử hạch tâm, được ưu ái không ít, nhưng kể từ khi hắn rời khỏi Vân Trang Tông, Vân Trang Tông liền lập tức bị Đan Y Tông chèn ép, đến nỗi bây giờ phải đi cầu một cái thiệp mời.
Dù sao thứ mà Đan Y Tông đấu giá không phải chỉ có vật phẩm, dược liệu trân quý, mà còn đấu giá đan dược thất truyền.
Đan dược, chính là một sự hấp dẫn không hề nhẹ đối với các người tu hành. Vì đan dược, họ có thể tránh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Lão giả thấy bị nhục nhã như vậy, gân xanh nổi lên trên trán, sát ý ngày càng đậm. Chỉ một tên cẩu hoàng đế mà dám ở trước mặt tiểu thư của ông ta làm càn như thế, đừng tưởng có Đan Y Tông làm chỗ dựa mà dám bay lên đầu Vân Trang Tông ngồi !
Mặc Nguyệt sớm đã cho ông và thái hậu biết về Đan Y Tông, đó là lý do vì sao Thiên Huyết Tô căn bản dám trèo lên đầu Vân Trang Tông.
Vân Cảnh Tuyết giơ tay ý bảo lão giả thu lại sát khí, mỉm cười dịu dàng, ôn nhu nói :
-" Muội muội ta ngưỡng mộ hoàng thượng đã lâu, nay muốn có thể hầu hạ bệ hạ, cũng coi như món quà của Vân Trang Tông."
Nàng ta chỉ về phía Vân Nhược Vũ giá y đỏ thẫm như đoá hoa tường vi nhuốm đẫm máu, gương mặt cố gượng cười nhưng mang theo vô tận thê lương. Thái hậu và Thiên Huyết Tô bốn mắt nhìn nhau, đều thắc mắc, đồng thanh hỏi :
-" Nhị tiểu thư ?"
-" Vâng."
Vân Cảnh Tuyết đáp, mỉm cười vui vẻ liếc mắt ra hiệu cho Vân Nhược Vũ. Vân Nhược Vũ sao không hiểu ý Vân Cảnh Tuyết, miễn cưỡng đứng lên tiến về phía trước, hành đại lễ :
-" Thần nữ ngưỡng mộ hoàng thượng đã lâu, hy vọng có thể hầu hạ hoàng thượng."
Có trời mới biết, để nói ra câu này, nàng đã phải dùng bao nhiêu khí lực. Trái tim nàng đau rát như bị xát muối vào, chỉ nhịn không được xuýt chút rơi nước mắt......Kinh Phong.......xin lỗi !
Đúng lúc này, thái giám từ đâu đi tới, thì thầm vào tai Thiên Huyết Tô. Ông sững sờ, nhìn thoáng qua phía sau cột trụ, người trong chỗ tối khẽ gật đầu, ông liền lập tức hiểu ý. Thiên Huyết Tô thì thầm vào tai thái hậu, ánh mắt bà thoáng qua kinh ngạt, nhưng rồi lập tức tươi cười như cũ.
Vân Cảnh Tuyết bắt gặp Thiên Huyết Tô thì thầm vào tai thái hậu, lòng không khỏi dâng lên một nỗi lo bất an, không hiểu sao ý cười trong mắt thái hậu lại khiến nàng ta như cảm thấy bản thân bị tính kế. Hoàng hậu an toạ bên cạnh Thiên Huyết Tô tay ngọc xiết lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu nhưng bà ta lại không thấy đau.
Tân hoàng hậu trước đây là Lâm Quý phi, trong một ngày trở thành hoàng hậu, nhưng bà ta vừa ngồi lên ghế hoàng hậu, liền lập tức có kẻ đưa nữ nhân lên, bà ta làm sao chịu nổi. Tuy vậy, không chịu cũng phải chịu, thái hậu còn ở đây, bà ta đâu có quyền lên tiếng, mang danh nghĩa hoàng hậu, mà chẳng có chút quyền gì.
Tân hoàng hậu muốn nói, bỗng Thiên Huyết Tô vỗ tay bốp bốp, vô cùng tội lỗi nói :
-" Ha hả, đừng nói vậy, nhị tiểu thư làm trẫm cảm thấy thật ngại, trẫm rất nhiều nhi nữ, thêm một người cũng không sao !"
Vân Cảnh Tuyết : ".........."
Trong điện chỉ còn một chữ tĩnh....vô cùng tĩnh lặng.
Ai nói người ta muốn làm nữ nhi ngươi ? Người ta muốn trở thành phi tử của ngươi kìa ! Hoàng thượng người đây là đang giả ngu ? Còn là trắng trợn giả ngu nữa !
-" Ban thánh chỉ, Nhược Vũ tiểu thư đoan trang hiền thục, thông minh xinh đẹp, trẫm rất vừa lòng, này nhận nàng làm nghĩa nữ, phong làm Nhược Vũ công chúa."
Hoàng thượng phất tay, không cho Vân Cảnh Tuyết cơ hội nói chuyện, nói với thái giám thân cận, cười đến vui vẻ. Vân Cảnh Tuyết lửa giận bốc lên, ánh mắt mang theo hận ý bắn thẳng về phía Thiên Huyết Tô. Thái hậu sống trong cung bảo nhiêu năm, ánh mắt hận ý đương nhiên bà có thể dễ dàng phát hiện, hung hăng trợn mắt, bà cười dịu dàng, vẫy vẫy tay với Vân Nhược Vũ :
-" Hài tử ngoan, đến đây đến đây, lão bà ta vậy là có thên cái tôn nữ rồi."
Vân Nhược Vũ bị đả kích, ngẩn ngơ nhìn thái hậu hiền từ đang vẫy tay với mình, rồi nhìn qua Thiên Huyết Tô, cuối cùng là Vân Cảnh Tuyết và lão giả, hoang mang......
-" Không sao, là ta đường đột, hy vọng hoàng thượng không phiền."
Lão giả áo bào xám tro đứng phía sau Vân Cảnh Tuyết mặt lạnh lùng, không nói gì, nhưng lại toả ra uy áp bức người, lão giả này là một Trúc Cơ cao kỳ.
Thiên Huyết Tô nheo nheo mắt, không vui nhìn lão giả muốn ra uy với mình, kiêu căng vuốt cằm, cười trêu chọc nói :
-" Lần này Đan Y Tông lần nữa giao phó trẫm phát thiệp mời các thế lực đến buổi đấu giá, Vân Trang Tông đại tiểu thư cũng muốn ' cầu ' một cái thiệp mời ?"
Chữ ' Cầu ' được Thiên Huyết Tô nhấn mạnh. Tất nhiên, ' cầu ' ở đây chính là ' cầu xin ', ông muốn ám chỉ Vân Trang Tông muốn ông bố thí cho cái thiệp mời, nếu không có thiệp mời mà lỗ mãng xông vào khu đấu giá Đan Y Tông chẳng khác nào tìm chết, cho nên bằng mọi giá phải có một cái thiệp mời.
Các thế lực cố gắng dâng quà lấy lòng Thiên Huyết Tô, những cho dù không có quà vẫn được tặng thiệp mời, riêng Vân Trang Tông bởi vì trước đó là tông phái có Mặc Kinh Phong là đệ tử hạch tâm, được ưu ái không ít, nhưng kể từ khi hắn rời khỏi Vân Trang Tông, Vân Trang Tông liền lập tức bị Đan Y Tông chèn ép, đến nỗi bây giờ phải đi cầu một cái thiệp mời.
Dù sao thứ mà Đan Y Tông đấu giá không phải chỉ có vật phẩm, dược liệu trân quý, mà còn đấu giá đan dược thất truyền.
Đan dược, chính là một sự hấp dẫn không hề nhẹ đối với các người tu hành. Vì đan dược, họ có thể tránh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Lão giả thấy bị nhục nhã như vậy, gân xanh nổi lên trên trán, sát ý ngày càng đậm. Chỉ một tên cẩu hoàng đế mà dám ở trước mặt tiểu thư của ông ta làm càn như thế, đừng tưởng có Đan Y Tông làm chỗ dựa mà dám bay lên đầu Vân Trang Tông ngồi !
Mặc Nguyệt sớm đã cho ông và thái hậu biết về Đan Y Tông, đó là lý do vì sao Thiên Huyết Tô căn bản dám trèo lên đầu Vân Trang Tông.
Vân Cảnh Tuyết giơ tay ý bảo lão giả thu lại sát khí, mỉm cười dịu dàng, ôn nhu nói :
-" Muội muội ta ngưỡng mộ hoàng thượng đã lâu, nay muốn có thể hầu hạ bệ hạ, cũng coi như món quà của Vân Trang Tông."
Nàng ta chỉ về phía Vân Nhược Vũ giá y đỏ thẫm như đoá hoa tường vi nhuốm đẫm máu, gương mặt cố gượng cười nhưng mang theo vô tận thê lương. Thái hậu và Thiên Huyết Tô bốn mắt nhìn nhau, đều thắc mắc, đồng thanh hỏi :
-" Nhị tiểu thư ?"
-" Vâng."
Vân Cảnh Tuyết đáp, mỉm cười vui vẻ liếc mắt ra hiệu cho Vân Nhược Vũ. Vân Nhược Vũ sao không hiểu ý Vân Cảnh Tuyết, miễn cưỡng đứng lên tiến về phía trước, hành đại lễ :
-" Thần nữ ngưỡng mộ hoàng thượng đã lâu, hy vọng có thể hầu hạ hoàng thượng."
Có trời mới biết, để nói ra câu này, nàng đã phải dùng bao nhiêu khí lực. Trái tim nàng đau rát như bị xát muối vào, chỉ nhịn không được xuýt chút rơi nước mắt......Kinh Phong.......xin lỗi !
Đúng lúc này, thái giám từ đâu đi tới, thì thầm vào tai Thiên Huyết Tô. Ông sững sờ, nhìn thoáng qua phía sau cột trụ, người trong chỗ tối khẽ gật đầu, ông liền lập tức hiểu ý. Thiên Huyết Tô thì thầm vào tai thái hậu, ánh mắt bà thoáng qua kinh ngạt, nhưng rồi lập tức tươi cười như cũ.
Vân Cảnh Tuyết bắt gặp Thiên Huyết Tô thì thầm vào tai thái hậu, lòng không khỏi dâng lên một nỗi lo bất an, không hiểu sao ý cười trong mắt thái hậu lại khiến nàng ta như cảm thấy bản thân bị tính kế. Hoàng hậu an toạ bên cạnh Thiên Huyết Tô tay ngọc xiết lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu nhưng bà ta lại không thấy đau.
Tân hoàng hậu trước đây là Lâm Quý phi, trong một ngày trở thành hoàng hậu, nhưng bà ta vừa ngồi lên ghế hoàng hậu, liền lập tức có kẻ đưa nữ nhân lên, bà ta làm sao chịu nổi. Tuy vậy, không chịu cũng phải chịu, thái hậu còn ở đây, bà ta đâu có quyền lên tiếng, mang danh nghĩa hoàng hậu, mà chẳng có chút quyền gì.
Tân hoàng hậu muốn nói, bỗng Thiên Huyết Tô vỗ tay bốp bốp, vô cùng tội lỗi nói :
-" Ha hả, đừng nói vậy, nhị tiểu thư làm trẫm cảm thấy thật ngại, trẫm rất nhiều nhi nữ, thêm một người cũng không sao !"
Vân Cảnh Tuyết : ".........."
Trong điện chỉ còn một chữ tĩnh....vô cùng tĩnh lặng.
Ai nói người ta muốn làm nữ nhi ngươi ? Người ta muốn trở thành phi tử của ngươi kìa ! Hoàng thượng người đây là đang giả ngu ? Còn là trắng trợn giả ngu nữa !
-" Ban thánh chỉ, Nhược Vũ tiểu thư đoan trang hiền thục, thông minh xinh đẹp, trẫm rất vừa lòng, này nhận nàng làm nghĩa nữ, phong làm Nhược Vũ công chúa."
Hoàng thượng phất tay, không cho Vân Cảnh Tuyết cơ hội nói chuyện, nói với thái giám thân cận, cười đến vui vẻ. Vân Cảnh Tuyết lửa giận bốc lên, ánh mắt mang theo hận ý bắn thẳng về phía Thiên Huyết Tô. Thái hậu sống trong cung bảo nhiêu năm, ánh mắt hận ý đương nhiên bà có thể dễ dàng phát hiện, hung hăng trợn mắt, bà cười dịu dàng, vẫy vẫy tay với Vân Nhược Vũ :
-" Hài tử ngoan, đến đây đến đây, lão bà ta vậy là có thên cái tôn nữ rồi."
Vân Nhược Vũ bị đả kích, ngẩn ngơ nhìn thái hậu hiền từ đang vẫy tay với mình, rồi nhìn qua Thiên Huyết Tô, cuối cùng là Vân Cảnh Tuyết và lão giả, hoang mang......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.