Chương 9: Có gì đó bất ổn
Thanh Thảo
18/06/2023
Đã 1g sáng, Thẩm Nhược Giai vẫn miệt mài truy tìm tung tích của linh vật đó.
" Ây, chẳng lẽ đây chỉ là Photoshop nhưng mà...đây là linh vật của dị giới không phải muốn làm giả là làm"
Thẩm Nhược Giai nhìn sang điện thoại thấy đã muộn nên đành bỏ cuộc, cô đóng laptop và lên giường đi ngủ.
6h30 sáng.
Thẩm Nhược Giai thức dậy vương vai vài cái rồi rời khỏi giường. Cô vào thay đồ rồi xuống nhà ăn sáng để chuẩn bị đi làm.
" Dì ơi có cần con phụ gì không ạ!"
" Con thức rồi đó à, mau qua đây...đồ ăn dì chuẩn bị hết cả rồi mau ăn đi "
Lục Tử Mặc ngồi đối diện với cô nhưng lại chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.
Tuy thấy lạ nhưng cô vẫn mặc kệ tiếp tục ăn sáng rồi dọn dẹp phụ dì.
Xong xuôi, cô đến sofa lấy túi xách của mình để đi làm thì cô để ý Lục Tử Mặc đang ngồi bên kia của ghế.
Dường như Lục Tử Mặc đang lo lắng một điều gì đó.
Thẩm Nhược Giai vẫn ngó lơ và bỏ đi làm.Đến cửa hàng tiện lợi cô liền nở nụ cười thân thiện chào hỏi cô bạn làm chung.
" Xin chào Mạc Mạc hôm nay cô thế nào?"
" Rất tốt còn cô "
"chắc do chưa quen nên có hơi mệt một chút "
" Lúc mới vào làm tôi cũng như cô ý, mà lúc trước có nam nên nhẹ hơn bây giờ rất nhiều "
" à nhắc mới nhớ, sao chỗ này còn mình cô làm thế Mạc Mạc "
" À do mọi người tìm được việc khác ổn định hơn thôi "
" vậy sao, vậy mà tôi cứ tưởng ở đây có gì đáng sợ lắm chứ "
" à...à..không, Thẩm Nhược Giai cô đừng nghỉ bậy như thế "
" Không có thì thôi, mà sao trong sắc mặt cô lạ quá vậy"
" không có gì đâu, tôi qua đây một chút "
" Ừm, đi cẩn thận "
"...."
" Tính tiền giúp tôi "
" Vâng....*tít..tít* của anh hết 25 tệ "
" cảm ơn "
Thẩm Nhược Giai nhìn thấy người đàng ông vừa vào mua đồ có chút gì đó lạ lạ cô thầm nghĩ.
" Sao cái người này gấp gáp quá vậy ta, à mà thôi quan tâm làm gì "
12h30 trưa
"Mạc Mạc ra ngoài mua chút gì ăn không"
" đi hết thì ai trông cửa hàng đây "
" à he tôi quên mất, vậy cô ăn gì tôi mua giúp cho "
" Vậy cô mua giúp tôi một phần cơm chiên nha "
"ok "
Thẩm Nhược Giai bước ra khỏi cửa hàng đi đến quán ăn cách đó không xa để mua đồ ăn.
Vừa đi cô vừa cảm nhận như có ai đang đi theo cô.
Thẩm Nhược Giai ngoảnh lại nhìn thì không thấy ai, chợt một mùi nước hoa quen thuộc xộc lên mũi cô.
" Mùi này là...Lục Tử Mặc anh theo tôi làm gì "
" Tôi không đi theo cô, mà tên này mới là kẻ đi theo cô"
Thẩm Nhược Giai bất ngờ quay lại phía sau nhìn.
Người mà Lục Tử Mặc đang túm lấy là người vừa mới vào mua đồ ở cửa hàng. ngôn tình hoàn
" Cái tên này tôi vừa gặp lúc sớm, hắn vào mua một bao thuốc với một lon bia, mà biểu hiện gấp gáp bất thường"
" có lẽ hắn ta muốn lấy thứ gì đó của cô nhưng không may bị tôi túm lấy mất rồi..haizz tội quá "
" cảm ơn anh đã giúp tôi "
Lục Tử Mặc vứt tên kia sang một bên lấy bao thuốc trong túi một điếu rồi vừa châm lửa anh vừa nói.
" Không cần cảm ơn, động vào người của tôi nên chướng mắt cho nó đi thôi "
" mà cô đi đâu vậy "
" mua đồ ăn trưa, mà anh đã ăn gì chưa "
" tôi ăn rồi "
" vậy tôi đi trước không vào giờ làm "
" Đi cẩn thận "
" Biết rồi "
Thẩm Nhược Giai vẫn không để ý thái độ của Lục Tử Mặc lúc này, tuy thấy anh có chút gì đó kì quặc hơn mọi ngày nhưng cô vẫn không mấy để tâm tới.
" cái tên này nay kì lạ quá ta, thôi mặc kệ hắn dù sao hắn cũng đâu phải người bình thường "
Thẩm Nhược Giai không nghĩ ngợi gì thêm mà đi thẳng đến quán bên kia để mua đồ ăn trưa.
Lục Tử Mặc đứng bên kia dựa lưng vào tường hút thuốc tiện ngó theo bóng lưng cô rồi cười khẩy nói rồi bỏ đi.
" mèo hoang cô ngốc thật "
Thẩm Nhược Giai mua xong đồ ăn trưa thì hí hửng mang về cửa hàng để ăn cùng Mạc Mạc.
" Mạc Mạc đồ ăn tới rồi "
" Cảm ơn Nhược Giai, mà sau lâu thế bộ có chuyện gì sao "
" à không sao, mà cô cẩn thận một chút vừa rồi tôi bị một người lạ theo dõi "
" sao cơ, là ai "
" tôi cũng không biết, mà trước đó hắn có vào đây mua đồ, trong biểu hiện lạ lắm một lát sau tôi ra mua cơm trưa thì bị hắn theo dõi "
" Vậy cô không sao chứ "
"tôi không sao, cũng nhờ có bạn tôi đến giúp "
" may thật "
" ừm, đúng là may thật "
" Thanh toán giúp tôi "
" À vâng đợi tôi một chút "
Thẩm Nhược Giai nhìn lên thì thấy người đến tính tiền không ai khác là Lục Tử Mặc.
Cô kéo tay Mạc Mạc lại nói.
" Cô ăn đi, để tôi ra thanh toán "
" được thôi "
Lục Tử Mặc vừa thấy cô thì liền đắc ý hỏi.
" sao không cho cái cô bạn gì đó của cô đến thanh toán cho tôi mà cản lại làm gì "
" Của anh hết 10 tệ "
" Đây "
Thẩm Nhược Giai trả tiền thừa rồi định quay dô thì bị Lục Tử Mặc kéo tay lại.
" Đừng làm lơ tôi chứ, sao thế "
Thẩm Nhược Giai dứt khoát gạc tay Lục Tử Mặc ra rồi nói.
" Tôi không thích "
Cô nhanh chóng trở lại bàn ăn cùng Mạc Mạc.
Lục Tử Mặc cũng bỏ đi.
" Sao thế, trông cô khó chịu quá vậy "
" không gì đâu "
" thật không đấy, mặc cô như sắp nổ tung kia kìa "
" mau ăn đi còn làm "
" ừm "
4h20p chiều
" Nhược Giai cô biết tin gì chưa "
" hả tin gì "
" đang hot dụ sinh vật lạ gì đó mà cậu không biết à "
" à biết, chắc chỉ là Photoshop thôi "
" nay có tin mới này, ngta vừa phát hiện nó ở gần chỗ mình này, hình rõ thế sao Photoshop được"
" đâu đưa tới xem "
" đây nè xem đi "
Thẩm Nhược Giai xem xong thầm nghĩ.
" Linh vật này trong sách có ghi chỉ có nữ vương mới khống chế được nó"
" có lẽ nào "
" hả có gì sao "
" à không gì, tôi mang đồ vào kho đây "
"????"
...----------------...
" Ây, chẳng lẽ đây chỉ là Photoshop nhưng mà...đây là linh vật của dị giới không phải muốn làm giả là làm"
Thẩm Nhược Giai nhìn sang điện thoại thấy đã muộn nên đành bỏ cuộc, cô đóng laptop và lên giường đi ngủ.
6h30 sáng.
Thẩm Nhược Giai thức dậy vương vai vài cái rồi rời khỏi giường. Cô vào thay đồ rồi xuống nhà ăn sáng để chuẩn bị đi làm.
" Dì ơi có cần con phụ gì không ạ!"
" Con thức rồi đó à, mau qua đây...đồ ăn dì chuẩn bị hết cả rồi mau ăn đi "
Lục Tử Mặc ngồi đối diện với cô nhưng lại chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.
Tuy thấy lạ nhưng cô vẫn mặc kệ tiếp tục ăn sáng rồi dọn dẹp phụ dì.
Xong xuôi, cô đến sofa lấy túi xách của mình để đi làm thì cô để ý Lục Tử Mặc đang ngồi bên kia của ghế.
Dường như Lục Tử Mặc đang lo lắng một điều gì đó.
Thẩm Nhược Giai vẫn ngó lơ và bỏ đi làm.Đến cửa hàng tiện lợi cô liền nở nụ cười thân thiện chào hỏi cô bạn làm chung.
" Xin chào Mạc Mạc hôm nay cô thế nào?"
" Rất tốt còn cô "
"chắc do chưa quen nên có hơi mệt một chút "
" Lúc mới vào làm tôi cũng như cô ý, mà lúc trước có nam nên nhẹ hơn bây giờ rất nhiều "
" à nhắc mới nhớ, sao chỗ này còn mình cô làm thế Mạc Mạc "
" À do mọi người tìm được việc khác ổn định hơn thôi "
" vậy sao, vậy mà tôi cứ tưởng ở đây có gì đáng sợ lắm chứ "
" à...à..không, Thẩm Nhược Giai cô đừng nghỉ bậy như thế "
" Không có thì thôi, mà sao trong sắc mặt cô lạ quá vậy"
" không có gì đâu, tôi qua đây một chút "
" Ừm, đi cẩn thận "
"...."
" Tính tiền giúp tôi "
" Vâng....*tít..tít* của anh hết 25 tệ "
" cảm ơn "
Thẩm Nhược Giai nhìn thấy người đàng ông vừa vào mua đồ có chút gì đó lạ lạ cô thầm nghĩ.
" Sao cái người này gấp gáp quá vậy ta, à mà thôi quan tâm làm gì "
12h30 trưa
"Mạc Mạc ra ngoài mua chút gì ăn không"
" đi hết thì ai trông cửa hàng đây "
" à he tôi quên mất, vậy cô ăn gì tôi mua giúp cho "
" Vậy cô mua giúp tôi một phần cơm chiên nha "
"ok "
Thẩm Nhược Giai bước ra khỏi cửa hàng đi đến quán ăn cách đó không xa để mua đồ ăn.
Vừa đi cô vừa cảm nhận như có ai đang đi theo cô.
Thẩm Nhược Giai ngoảnh lại nhìn thì không thấy ai, chợt một mùi nước hoa quen thuộc xộc lên mũi cô.
" Mùi này là...Lục Tử Mặc anh theo tôi làm gì "
" Tôi không đi theo cô, mà tên này mới là kẻ đi theo cô"
Thẩm Nhược Giai bất ngờ quay lại phía sau nhìn.
Người mà Lục Tử Mặc đang túm lấy là người vừa mới vào mua đồ ở cửa hàng. ngôn tình hoàn
" Cái tên này tôi vừa gặp lúc sớm, hắn vào mua một bao thuốc với một lon bia, mà biểu hiện gấp gáp bất thường"
" có lẽ hắn ta muốn lấy thứ gì đó của cô nhưng không may bị tôi túm lấy mất rồi..haizz tội quá "
" cảm ơn anh đã giúp tôi "
Lục Tử Mặc vứt tên kia sang một bên lấy bao thuốc trong túi một điếu rồi vừa châm lửa anh vừa nói.
" Không cần cảm ơn, động vào người của tôi nên chướng mắt cho nó đi thôi "
" mà cô đi đâu vậy "
" mua đồ ăn trưa, mà anh đã ăn gì chưa "
" tôi ăn rồi "
" vậy tôi đi trước không vào giờ làm "
" Đi cẩn thận "
" Biết rồi "
Thẩm Nhược Giai vẫn không để ý thái độ của Lục Tử Mặc lúc này, tuy thấy anh có chút gì đó kì quặc hơn mọi ngày nhưng cô vẫn không mấy để tâm tới.
" cái tên này nay kì lạ quá ta, thôi mặc kệ hắn dù sao hắn cũng đâu phải người bình thường "
Thẩm Nhược Giai không nghĩ ngợi gì thêm mà đi thẳng đến quán bên kia để mua đồ ăn trưa.
Lục Tử Mặc đứng bên kia dựa lưng vào tường hút thuốc tiện ngó theo bóng lưng cô rồi cười khẩy nói rồi bỏ đi.
" mèo hoang cô ngốc thật "
Thẩm Nhược Giai mua xong đồ ăn trưa thì hí hửng mang về cửa hàng để ăn cùng Mạc Mạc.
" Mạc Mạc đồ ăn tới rồi "
" Cảm ơn Nhược Giai, mà sau lâu thế bộ có chuyện gì sao "
" à không sao, mà cô cẩn thận một chút vừa rồi tôi bị một người lạ theo dõi "
" sao cơ, là ai "
" tôi cũng không biết, mà trước đó hắn có vào đây mua đồ, trong biểu hiện lạ lắm một lát sau tôi ra mua cơm trưa thì bị hắn theo dõi "
" Vậy cô không sao chứ "
"tôi không sao, cũng nhờ có bạn tôi đến giúp "
" may thật "
" ừm, đúng là may thật "
" Thanh toán giúp tôi "
" À vâng đợi tôi một chút "
Thẩm Nhược Giai nhìn lên thì thấy người đến tính tiền không ai khác là Lục Tử Mặc.
Cô kéo tay Mạc Mạc lại nói.
" Cô ăn đi, để tôi ra thanh toán "
" được thôi "
Lục Tử Mặc vừa thấy cô thì liền đắc ý hỏi.
" sao không cho cái cô bạn gì đó của cô đến thanh toán cho tôi mà cản lại làm gì "
" Của anh hết 10 tệ "
" Đây "
Thẩm Nhược Giai trả tiền thừa rồi định quay dô thì bị Lục Tử Mặc kéo tay lại.
" Đừng làm lơ tôi chứ, sao thế "
Thẩm Nhược Giai dứt khoát gạc tay Lục Tử Mặc ra rồi nói.
" Tôi không thích "
Cô nhanh chóng trở lại bàn ăn cùng Mạc Mạc.
Lục Tử Mặc cũng bỏ đi.
" Sao thế, trông cô khó chịu quá vậy "
" không gì đâu "
" thật không đấy, mặc cô như sắp nổ tung kia kìa "
" mau ăn đi còn làm "
" ừm "
4h20p chiều
" Nhược Giai cô biết tin gì chưa "
" hả tin gì "
" đang hot dụ sinh vật lạ gì đó mà cậu không biết à "
" à biết, chắc chỉ là Photoshop thôi "
" nay có tin mới này, ngta vừa phát hiện nó ở gần chỗ mình này, hình rõ thế sao Photoshop được"
" đâu đưa tới xem "
" đây nè xem đi "
Thẩm Nhược Giai xem xong thầm nghĩ.
" Linh vật này trong sách có ghi chỉ có nữ vương mới khống chế được nó"
" có lẽ nào "
" hả có gì sao "
" à không gì, tôi mang đồ vào kho đây "
"????"
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.