Chương 8: Một ngày mệt mỏi
Thanh Thảo
18/06/2023
Về đến nhà Thẩm Nhược Giai mệt nhoài cô ngồi phịch xuống sofa và thở một hơi.
Lục Tử Mặc xuống bếp pha cho cô một tách trà thảo mộc rồi mang lên cho cô.
" Uống đi, hôm nay cô vất vả rồi "
" Cảm ơn anh "
" Công việc nhìn có vẻ nhẹ nhàng mà sao trông cô có vẻ mệt mỏi quá vậy "
Thẩm Nhược Giai đặt tách trà xuống bàn rồi tựa lưng vào ghế sofa nói.
" Đúng thật thì nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng vì chỉ cần thanh toán tiền cho khách thôi là xong "
" nhưng cửa hàng chỉ có hai người trông coi, tôi và Mạc Mạc, hai bọn tôi thay phiên nhau bê những thùng hàng vào kho nên có phần vất vả hơn "
" sao cơ một cửa hàng tiện lợi to như thế mà để hai người con gái làm thôi sao "
" Ban đầu tôi định đến một quán ăn để xin vào làm phục vụ vì ở đó lương cao hơn ở đây "
" vậy sao cô lại không đến đó mà lại làm nhân viên cửa hàng tiện lợi chứ?"
" anh đừng có chen như thế, để tôi nói hết được không "
" rồi rồi tôi xin lỗi, cô nói tiếp đi "
" tại tôi vào cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn thì vô tình thấy cô ấy đang bê một thùng hàng trong rất nặng."
" khi có người đến thanh toán thì cũng chỉ có một mình cô ấy chạy ra nên tôi đã bắt chuyện với cô ấy rồi gọi quản lý để xin vào làm "
" ra là thế, à mà lúc nảy cô về với tôi, vậy cô ta về với ai "
" cô ấy có người thân đến đón "
" hah...vậy thì..!!"
" sao..???"
" mỗi ngày tôi đến đón cô tan làm được không "
" phiền anh quá, tôi tự về được "
" có chắc là an toàn không cô là con gái đấy "
Thẩm Nhược Giai không nói gì, cô đứng dậy bỏ đi lên phòng.
Lục Tử Mặc tựa lưng vào sofa thở dài nói " con mèo hoang này bướng bỉnh thật "
Dì của Thẩm Nhược Giai ở trong bếp đi ra thấy Lục Tử Mặc liền hỏi.
" Cậu Mạc, con bé Nhược Giai nhà tôi đã về chưa, muộn lắm rồi "
"Dì yên tâm Thẩm Nhược Giai về nhà an toàn "
" Vậy con bé đâu rồi "
" Vừa lên phòng "
" À, vậy phiền cậu một lát lên gọi con bé xuống ăn cơm dùm tôi "
" ừm "
Trên phòng, Thẩm Nhược Giai cởi áo khoác bỏ vào tủ, cô nằm phịch lên giường một lúc thì ngủ quên vì quá mệt.
Một lát sau, Lục Tử Mặc lên phòng gọi cô xuống ăn cơm thì thấy cô đang ngủ rất ngon.
Lục Tử Mặc đi đến, khoanh tay lắc đầu nói " con mèo hoang này mệt quá nên ngủ quên mất rồi "
Nói xong thì Lục Tử Mặc ngồi xuống tháo chiếc tất trên chân cô rồi cẩn thận bế cô nằm lên gối, đắp chăn rồi tắt đèn ra ngoài.
Xuống nhà mà không thấy Thẩm Nhược Giai đâu dì liền hỏi.
" Con bé đâu, nó không xuống ăn cơm à "
Lục Tử Mặc ngồi vào ghế nói.
" Thẩm Nhược Giai chắc do mệt quá nên cô ấy ngủ quên rồi, tôi không muốn phá giấc cô ấy nên không gọi dậy "
" À vậy thôi để tôi chừa phần cho con bé kẻo dậy nó lại đói "
" cậu cứ ăn tự nhiên đi "
" Mời dì "
" ừm "
Một lúc sau Thẩm Nhược Giai giật mình thức dậy, thấy phòng tắt đèn nên cô mệt mỏi bước đến công tắc mở đèn lên.
Cô lấy điện thoại trên bàn xem thì thấy đã 12g khuya rồi, bụng cô reo lên nên đã xuống nhà tìm đồ ăn.
Vào bếp cô liền mở tủ lạnh mà chẳng thấy gì, chợt tiếng của Lục Tử Mặc làm cô giật mình hét lên.
" Đồ ăn ngoài này, không có trong đó đâu mà tìm "
" ôi mẹ ơi...!!! "
" Cô làm gì mà hét toán lên vậy "
" Cái đồ đáng ghét nhà anh, làm hết cả hồn "
" anh vào đây làm gì, không ngủ đi, bộ cũng tìm đồ ăn à "
" Không..!! tôi ở đây một lúc rồi, do cô không thấy đó thôi "
" Anh nói làm tôi mới nhớ, anh đâu phải người bình thường "
" Phần ăn của cô dì để trên bàn kìa, để tôi hâm nóng cho cô "
" Thôi không cần đâu, tôi tự làm được anh lên ngủ đi "
" mèo hoang sao cô bướng bỉnh quá vậy "
" tôi không muốn phiền ai hết...ui da "
" Đấy thấy không, bị bỏng rồi kìa đưa cho tôi "
" tôi không sao bỏng có một chút thôi "
" đưa đây tôi làm cho, qua kia ngồi đi "
Lục Tử Mặc hâm nóng đồ ăn cho cô xong thì mở tủ lấy thuốc bôi cho cô rồi nói.
" nếu để tôi làm thì cô đã không sao rồi "
" sao anh biết chỗ đó có hộp cứu thương mà lấy thuốc vậy "
" Dì của cô chỉ cho tôi "
" Ui da, anh nhẹ tay chút được không "
" rồi rồi "
" xìa "
" xong rồi đó, mau ăn đi không đồ ăn nguội hết "
" biết rồi. Sau anh không về phòng ngủ đi ngồi đây với tôi làm gì "
" tôi đợi cô không được sao..?"
" tùy anh "
" mà nghe dì cô nói món gà hầm này là món cô thích đúng không "
" thì sao, đây cũng chỉ là một trong nhiều món mà tôi thích thôi "
" vậy sao...!! cũng đúng thích nhiều món là điều bình thường, nhưng tôi cá là sẽ có một món đặc biệt khiến cô không bao giờ quên được "
" Tôi thích gì thì mặc kệ tôi "
Thẩm Nhược Giai đứng dậy mang bát đĩa đi rửa, xong xuôi thì cô lấy khăn lau tay rồi đến chỗ Lục Tử Mặc đang ngồi, đấm vào lưng anh một cái khá đau rồi đắc ý nói.
" Ngủ ngon nhá, đồ....đáng... ghét "
" cô chờ đấy "
" đang chờ đây "
Thẩm Nhược Giai vừa đi vừa đắc ý cười, Lục Tử Mặc thấy dáng vẻ nghịch ngợm của cô thì cũng phì cười theo rồi lắc đầu nói.
"Con mèo hoang này cứ như đứa trẻ lên 3 "
Nói rồi Lục Tử Mặc cũng về phòng tắt đèn đi ngủ.
Thẩm Nhược Giai vì mới ăn no nên cũng chưa thể ngủ được.
Cô mở laptop lên ngồi lướt wed một lúc rồi đi ngủ, chợt có một bài đăng làm cô chú ý.
" gì đây..??"
" tin khẩn cấp, một số người dân xung quanh khu X đã phát hiện và quay lại được một sinh vật lạ "
" hmm "
Vì khá tò mò nên Thẩm Nhược Giai đã vào xem hình ảnh thì khiến cô bất ngờ hơn là.
Sinh vật trong tấm hình mà cô xem là một con đại bàng lửa, linh vật của dị giới.
" Tại sao nó đến được đây nhỉ, phải tìm hiểu mới đi được ".
...--------------------------...
Lục Tử Mặc xuống bếp pha cho cô một tách trà thảo mộc rồi mang lên cho cô.
" Uống đi, hôm nay cô vất vả rồi "
" Cảm ơn anh "
" Công việc nhìn có vẻ nhẹ nhàng mà sao trông cô có vẻ mệt mỏi quá vậy "
Thẩm Nhược Giai đặt tách trà xuống bàn rồi tựa lưng vào ghế sofa nói.
" Đúng thật thì nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng vì chỉ cần thanh toán tiền cho khách thôi là xong "
" nhưng cửa hàng chỉ có hai người trông coi, tôi và Mạc Mạc, hai bọn tôi thay phiên nhau bê những thùng hàng vào kho nên có phần vất vả hơn "
" sao cơ một cửa hàng tiện lợi to như thế mà để hai người con gái làm thôi sao "
" Ban đầu tôi định đến một quán ăn để xin vào làm phục vụ vì ở đó lương cao hơn ở đây "
" vậy sao cô lại không đến đó mà lại làm nhân viên cửa hàng tiện lợi chứ?"
" anh đừng có chen như thế, để tôi nói hết được không "
" rồi rồi tôi xin lỗi, cô nói tiếp đi "
" tại tôi vào cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn thì vô tình thấy cô ấy đang bê một thùng hàng trong rất nặng."
" khi có người đến thanh toán thì cũng chỉ có một mình cô ấy chạy ra nên tôi đã bắt chuyện với cô ấy rồi gọi quản lý để xin vào làm "
" ra là thế, à mà lúc nảy cô về với tôi, vậy cô ta về với ai "
" cô ấy có người thân đến đón "
" hah...vậy thì..!!"
" sao..???"
" mỗi ngày tôi đến đón cô tan làm được không "
" phiền anh quá, tôi tự về được "
" có chắc là an toàn không cô là con gái đấy "
Thẩm Nhược Giai không nói gì, cô đứng dậy bỏ đi lên phòng.
Lục Tử Mặc tựa lưng vào sofa thở dài nói " con mèo hoang này bướng bỉnh thật "
Dì của Thẩm Nhược Giai ở trong bếp đi ra thấy Lục Tử Mặc liền hỏi.
" Cậu Mạc, con bé Nhược Giai nhà tôi đã về chưa, muộn lắm rồi "
"Dì yên tâm Thẩm Nhược Giai về nhà an toàn "
" Vậy con bé đâu rồi "
" Vừa lên phòng "
" À, vậy phiền cậu một lát lên gọi con bé xuống ăn cơm dùm tôi "
" ừm "
Trên phòng, Thẩm Nhược Giai cởi áo khoác bỏ vào tủ, cô nằm phịch lên giường một lúc thì ngủ quên vì quá mệt.
Một lát sau, Lục Tử Mặc lên phòng gọi cô xuống ăn cơm thì thấy cô đang ngủ rất ngon.
Lục Tử Mặc đi đến, khoanh tay lắc đầu nói " con mèo hoang này mệt quá nên ngủ quên mất rồi "
Nói xong thì Lục Tử Mặc ngồi xuống tháo chiếc tất trên chân cô rồi cẩn thận bế cô nằm lên gối, đắp chăn rồi tắt đèn ra ngoài.
Xuống nhà mà không thấy Thẩm Nhược Giai đâu dì liền hỏi.
" Con bé đâu, nó không xuống ăn cơm à "
Lục Tử Mặc ngồi vào ghế nói.
" Thẩm Nhược Giai chắc do mệt quá nên cô ấy ngủ quên rồi, tôi không muốn phá giấc cô ấy nên không gọi dậy "
" À vậy thôi để tôi chừa phần cho con bé kẻo dậy nó lại đói "
" cậu cứ ăn tự nhiên đi "
" Mời dì "
" ừm "
Một lúc sau Thẩm Nhược Giai giật mình thức dậy, thấy phòng tắt đèn nên cô mệt mỏi bước đến công tắc mở đèn lên.
Cô lấy điện thoại trên bàn xem thì thấy đã 12g khuya rồi, bụng cô reo lên nên đã xuống nhà tìm đồ ăn.
Vào bếp cô liền mở tủ lạnh mà chẳng thấy gì, chợt tiếng của Lục Tử Mặc làm cô giật mình hét lên.
" Đồ ăn ngoài này, không có trong đó đâu mà tìm "
" ôi mẹ ơi...!!! "
" Cô làm gì mà hét toán lên vậy "
" Cái đồ đáng ghét nhà anh, làm hết cả hồn "
" anh vào đây làm gì, không ngủ đi, bộ cũng tìm đồ ăn à "
" Không..!! tôi ở đây một lúc rồi, do cô không thấy đó thôi "
" Anh nói làm tôi mới nhớ, anh đâu phải người bình thường "
" Phần ăn của cô dì để trên bàn kìa, để tôi hâm nóng cho cô "
" Thôi không cần đâu, tôi tự làm được anh lên ngủ đi "
" mèo hoang sao cô bướng bỉnh quá vậy "
" tôi không muốn phiền ai hết...ui da "
" Đấy thấy không, bị bỏng rồi kìa đưa cho tôi "
" tôi không sao bỏng có một chút thôi "
" đưa đây tôi làm cho, qua kia ngồi đi "
Lục Tử Mặc hâm nóng đồ ăn cho cô xong thì mở tủ lấy thuốc bôi cho cô rồi nói.
" nếu để tôi làm thì cô đã không sao rồi "
" sao anh biết chỗ đó có hộp cứu thương mà lấy thuốc vậy "
" Dì của cô chỉ cho tôi "
" Ui da, anh nhẹ tay chút được không "
" rồi rồi "
" xìa "
" xong rồi đó, mau ăn đi không đồ ăn nguội hết "
" biết rồi. Sau anh không về phòng ngủ đi ngồi đây với tôi làm gì "
" tôi đợi cô không được sao..?"
" tùy anh "
" mà nghe dì cô nói món gà hầm này là món cô thích đúng không "
" thì sao, đây cũng chỉ là một trong nhiều món mà tôi thích thôi "
" vậy sao...!! cũng đúng thích nhiều món là điều bình thường, nhưng tôi cá là sẽ có một món đặc biệt khiến cô không bao giờ quên được "
" Tôi thích gì thì mặc kệ tôi "
Thẩm Nhược Giai đứng dậy mang bát đĩa đi rửa, xong xuôi thì cô lấy khăn lau tay rồi đến chỗ Lục Tử Mặc đang ngồi, đấm vào lưng anh một cái khá đau rồi đắc ý nói.
" Ngủ ngon nhá, đồ....đáng... ghét "
" cô chờ đấy "
" đang chờ đây "
Thẩm Nhược Giai vừa đi vừa đắc ý cười, Lục Tử Mặc thấy dáng vẻ nghịch ngợm của cô thì cũng phì cười theo rồi lắc đầu nói.
"Con mèo hoang này cứ như đứa trẻ lên 3 "
Nói rồi Lục Tử Mặc cũng về phòng tắt đèn đi ngủ.
Thẩm Nhược Giai vì mới ăn no nên cũng chưa thể ngủ được.
Cô mở laptop lên ngồi lướt wed một lúc rồi đi ngủ, chợt có một bài đăng làm cô chú ý.
" gì đây..??"
" tin khẩn cấp, một số người dân xung quanh khu X đã phát hiện và quay lại được một sinh vật lạ "
" hmm "
Vì khá tò mò nên Thẩm Nhược Giai đã vào xem hình ảnh thì khiến cô bất ngờ hơn là.
Sinh vật trong tấm hình mà cô xem là một con đại bàng lửa, linh vật của dị giới.
" Tại sao nó đến được đây nhỉ, phải tìm hiểu mới đi được ".
...--------------------------...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.