Chương 7: Thanh socola
Thanh Thảo
18/06/2023
Lục Tử Mặc được dì của Thẩm Nhược Giai đưa lên phòng dành cho khách.
Khi vào phòng thì Lục Tử Mặc có chút ngơ ngác trước một vài thứ ở đây, anh cởi áo khoác bỏ lên giường rồi đến ghế cạnh cửa sổ ngồi.
Thẩm Nhược Giai đến phòng anh không nói năng gì mà chỉ cầm chiếc áo khoác của Lục Tử Mặc ở trên giường gấp gọn rồi để sang một bên.
Lục Tử Mặc biết cô nên nói " đừng tùy tiện vào phòng người khác như thế, cho dù có là khách chứ "
Thẩm Nhược Giai đi đến chỗ Lục Tử Mặc đang ngồi, cô nhét vào tay anh một thanh socola rồi nhạt nhẽo đáp.
" thử đi, nếu dị ứng với hạnh nhân thì đổi cho anh một thanh khác "
" đây là...?? "
" socola, khi tôi gặp áp lực hay mệt mỏi thứ gì đó thường ăn socola hạnh nhân "
" nó có liên quan gì sao?"
" có chứ..!! khi tôi còn nhỏ, ba tôi thường mua socola hạnh nhân cho tôi khi tôi buồn một chuyện gì đó "
" khi ba tôi mất, ông ấy còn để lại cho tôi hai thanh socola xem như là lời tạm biệt của ông ấy dành cho tôi"
Lục Tử Mặc nghe xong thì cũng mở thanh socola ra và ăn thử.
Vị ngọt và đắng của socola lan khắp miệng Lục Tử Mặc làm anh cảm nhận được một nguồn năng lượng vừa chạy qua cơ thể mình.
Thẩm Nhược Giai đứng quay người nói " tuy bây giờ phòng này tạm thời là của anh nhưng hãy ngăn nấp một chút.
Nói xong Thẩm Nhược Giai định bỏ đi thì bị Lục Tử Mặc kéo lại bất ngờ khiến cô ngồi vào lòng Lục Tử Mặc.
Thẩm Nhược Giai ngây người nhìn Lục Tử Mặc một lúc thì giật mình, Lục Tử Mặc cốc nhẹ vào trán cô rồi nói.
" cô dụ dỗ tôi đến đây rồi bỏ tôi một mình ở đây sau "
Thẩm Nhược Giai gạc tay Lục Tử Mặc đứng dậy nói.
" có thời gian tôi sẽ cùng anh đi dạo, còn bây giờ tôi bận lắm"
" cô định làm gì nữa sao..?? "
" tìm một công việc để phụ giúp dì tôi, sức khỏe của dì dạo này không được tốt "
" cô cũng giỏi quá nhỉ "
" quá khen "
Lục Tử Mặc lôi trong túi ra một bao thuốc lá, anh vừa châm thuốc thì nghe Thẩm Nhược Giai hỏi.
" Anh cũng biết thứ này sao..?"
" tôi đã từng đến đây ở một thời gian nên có người chỉ thôi "
" làm một điếu ko..??"
" Ở đây có người lớn tuổi, hút ít thôi "
" oh..!! tôi quên mất nhỉ "
Thẩm Nhược Giai không nói gì mà bỏ đi ra ngoài.
Lục Tử Mặc cười trừ rồi quay ra cửa sổ nhìn.
Một lúc sau Thẩm Nhược Giai vào phòng anh. Lục Tử Mặc khi thấy cô liền nói.
" cho dù có là nhà của cô thì vào phòng người khác cũng nhớ gõ cửa chứ"
Thẩm Nhược Giai bỏ lên giường vài bộ đồ rồi nói.. " Đồ của anh đây " rồi bỏ đi.
Lục Tử Mặc có hơi khó hiểu trước thái độ của cô, anh đến xem đồ mà cô mang đến thì khá ngạc nhiên vì đây điều là đồ mới chưa tháo mạc.
Hút một hơi thuốc rồi Lục Tử Mặc bật cười nói " không ngờ con mèo hoang này cũng lo cho mình quá nhỉ "
Nói rồi Lục Tử Mặc mang đồ đi tắm, xong xuôi anh xuống nhà thì thấy Thẩm Nhược Giai ngồi ở phòng khách và đang làm gì đó trên laptop.
Lục Tử Mặc vừa đi đến thì Thẩm Nhược Giai liền hỏi.
" Đồ có vừa với anh không, nếu không đưa tôi đi đổi "
" Chà...!! không cần nhìn mà cũng biết tôi đến luôn cơ đấy "
" Do cơ thể anh có mùi nước hoa..." Thẩm Nhược Giai khựng lại trước câu mình vừa thốt ra.
Lục Tử Mặc đi đến ngồi cạnh cô, anh kéo cô lại gần mình rồi đưa mặt đến gần mặt cô nói.
" Sao cô biết trên người tôi có mùi nước hoa "
" nồng thế sao không biết "
" huh..!! cô không biết là trên người mỗi ác ma điều có mùi đặc trưng và hình xăm riêng sau "
Thẩm Nhược Giai đẩy Lục Tử Mặc ra rồi nói " tôi không cần biết và cũng không muốn biết gì hết, đừng kéo tôi đến gần anh như thế thêm bất cứ lần nào nữa "
Thẩm Nhược Giai đóng laptop bỏ lên phòng. Lục Tử Mặc dựa vào sofa nghĩ ngợi gì đó.
4h30p chiều
" Thẩm Nhược Giai con định đi đâu mà gấp gáp thế hả "
" dạ con đi làm "
" ơ mà con đi làm từ khi nào sao dì không biết gì hết."
" con vừa nhận việc sáng nay thôi dì "
" mà con làm việc gì "
" nhân viên cửa hàng tiện lợi thôi dì yên tâm con sẽ về sớm "
" ờ...ờ con đi cẩn thận "
Lục Tử Mặc từ bếp đi ra thấy Thẩm Nhược Giai vội vàng liền hỏi.
" cô ấy đi đâu mà gấp gáp thế "
" Thẩm Nhược Giai vừa xin được việc nên đã đi làm rồi "
" ồ "
" mà cậu, cậu là bạn của Thẩm Nhược Giai nhà tôi khi nào vậy, trước tôi không nghe con bé kể gì về cậu cả "
" con bé chỉ kể cho tôi nghe về Lâm Gia Hạo thôi "
" ai cơ..??"
" một người bạn thanh mai trúc mã của Thẩm Nhược Giai, hình như cậu ấy đi du học nước ngoài, tôi không nhớ rõ nữa "
" ra là vậy, à thôi xin phép dì tôi ra ngoài một chút "
" à ừ "
Lục Tử Mặc đi dạo một lúc thì khát nước nên vào một cửa hàng tiện lợi gần đó để mua nước.
Khi chọn một chai nước và một vài thanh socola thì Lục Tử Mặc đến quầy để thanh toán.
" Của anh hết 10 tệ "
Khi lấy thẻ đưa cho nhân viên thì Lục Tử Mặc nhận ra ngay cô nhân viên trước mặt mình là ai.
" Hóa ra cô làm ở đây à "
" Thì sao..? "
" Không sao, chỉ là tưởng cô đến nơi nào đó xa xôi để làm việc chứ "
" đồ của anh xong rồi "
Thẩm Nhược Giai ngó lơ Lục Tử Mặc và tiếp tục làm việc của mình.
Lục Tử Mặc thấy thế cũng bỏ đi.
Tan làm, Thẩm Nhược Giai thở phào một cái rồi tháo chiếc tạp dề cất vào tủ và lấy áo đi về.
Vừa ra đến cửa thì cô bị Lục Tử Mặc kéo lại. Hóa ra là anh đã đứng trước cửa hàng đợi cô tan làm.
" Anh làm cái gì vậy, buông tôi ra tôi đã nói đừng kéo tôi bất ngờ như vậy mà"
" cho cô này, là socola hạnh nhân "
" Chỉ là tôi thấy trời tối lắm rồi, mà cô là con gái nên đợi cô về cùng thôi "
"....."
" nếu tôi làm cô khó chịu thì xin lỗi "
" ừm không sao, về thôi dì đang đợi tôi ".
" ừm "
...----------------...
Khi vào phòng thì Lục Tử Mặc có chút ngơ ngác trước một vài thứ ở đây, anh cởi áo khoác bỏ lên giường rồi đến ghế cạnh cửa sổ ngồi.
Thẩm Nhược Giai đến phòng anh không nói năng gì mà chỉ cầm chiếc áo khoác của Lục Tử Mặc ở trên giường gấp gọn rồi để sang một bên.
Lục Tử Mặc biết cô nên nói " đừng tùy tiện vào phòng người khác như thế, cho dù có là khách chứ "
Thẩm Nhược Giai đi đến chỗ Lục Tử Mặc đang ngồi, cô nhét vào tay anh một thanh socola rồi nhạt nhẽo đáp.
" thử đi, nếu dị ứng với hạnh nhân thì đổi cho anh một thanh khác "
" đây là...?? "
" socola, khi tôi gặp áp lực hay mệt mỏi thứ gì đó thường ăn socola hạnh nhân "
" nó có liên quan gì sao?"
" có chứ..!! khi tôi còn nhỏ, ba tôi thường mua socola hạnh nhân cho tôi khi tôi buồn một chuyện gì đó "
" khi ba tôi mất, ông ấy còn để lại cho tôi hai thanh socola xem như là lời tạm biệt của ông ấy dành cho tôi"
Lục Tử Mặc nghe xong thì cũng mở thanh socola ra và ăn thử.
Vị ngọt và đắng của socola lan khắp miệng Lục Tử Mặc làm anh cảm nhận được một nguồn năng lượng vừa chạy qua cơ thể mình.
Thẩm Nhược Giai đứng quay người nói " tuy bây giờ phòng này tạm thời là của anh nhưng hãy ngăn nấp một chút.
Nói xong Thẩm Nhược Giai định bỏ đi thì bị Lục Tử Mặc kéo lại bất ngờ khiến cô ngồi vào lòng Lục Tử Mặc.
Thẩm Nhược Giai ngây người nhìn Lục Tử Mặc một lúc thì giật mình, Lục Tử Mặc cốc nhẹ vào trán cô rồi nói.
" cô dụ dỗ tôi đến đây rồi bỏ tôi một mình ở đây sau "
Thẩm Nhược Giai gạc tay Lục Tử Mặc đứng dậy nói.
" có thời gian tôi sẽ cùng anh đi dạo, còn bây giờ tôi bận lắm"
" cô định làm gì nữa sao..?? "
" tìm một công việc để phụ giúp dì tôi, sức khỏe của dì dạo này không được tốt "
" cô cũng giỏi quá nhỉ "
" quá khen "
Lục Tử Mặc lôi trong túi ra một bao thuốc lá, anh vừa châm thuốc thì nghe Thẩm Nhược Giai hỏi.
" Anh cũng biết thứ này sao..?"
" tôi đã từng đến đây ở một thời gian nên có người chỉ thôi "
" làm một điếu ko..??"
" Ở đây có người lớn tuổi, hút ít thôi "
" oh..!! tôi quên mất nhỉ "
Thẩm Nhược Giai không nói gì mà bỏ đi ra ngoài.
Lục Tử Mặc cười trừ rồi quay ra cửa sổ nhìn.
Một lúc sau Thẩm Nhược Giai vào phòng anh. Lục Tử Mặc khi thấy cô liền nói.
" cho dù có là nhà của cô thì vào phòng người khác cũng nhớ gõ cửa chứ"
Thẩm Nhược Giai bỏ lên giường vài bộ đồ rồi nói.. " Đồ của anh đây " rồi bỏ đi.
Lục Tử Mặc có hơi khó hiểu trước thái độ của cô, anh đến xem đồ mà cô mang đến thì khá ngạc nhiên vì đây điều là đồ mới chưa tháo mạc.
Hút một hơi thuốc rồi Lục Tử Mặc bật cười nói " không ngờ con mèo hoang này cũng lo cho mình quá nhỉ "
Nói rồi Lục Tử Mặc mang đồ đi tắm, xong xuôi anh xuống nhà thì thấy Thẩm Nhược Giai ngồi ở phòng khách và đang làm gì đó trên laptop.
Lục Tử Mặc vừa đi đến thì Thẩm Nhược Giai liền hỏi.
" Đồ có vừa với anh không, nếu không đưa tôi đi đổi "
" Chà...!! không cần nhìn mà cũng biết tôi đến luôn cơ đấy "
" Do cơ thể anh có mùi nước hoa..." Thẩm Nhược Giai khựng lại trước câu mình vừa thốt ra.
Lục Tử Mặc đi đến ngồi cạnh cô, anh kéo cô lại gần mình rồi đưa mặt đến gần mặt cô nói.
" Sao cô biết trên người tôi có mùi nước hoa "
" nồng thế sao không biết "
" huh..!! cô không biết là trên người mỗi ác ma điều có mùi đặc trưng và hình xăm riêng sau "
Thẩm Nhược Giai đẩy Lục Tử Mặc ra rồi nói " tôi không cần biết và cũng không muốn biết gì hết, đừng kéo tôi đến gần anh như thế thêm bất cứ lần nào nữa "
Thẩm Nhược Giai đóng laptop bỏ lên phòng. Lục Tử Mặc dựa vào sofa nghĩ ngợi gì đó.
4h30p chiều
" Thẩm Nhược Giai con định đi đâu mà gấp gáp thế hả "
" dạ con đi làm "
" ơ mà con đi làm từ khi nào sao dì không biết gì hết."
" con vừa nhận việc sáng nay thôi dì "
" mà con làm việc gì "
" nhân viên cửa hàng tiện lợi thôi dì yên tâm con sẽ về sớm "
" ờ...ờ con đi cẩn thận "
Lục Tử Mặc từ bếp đi ra thấy Thẩm Nhược Giai vội vàng liền hỏi.
" cô ấy đi đâu mà gấp gáp thế "
" Thẩm Nhược Giai vừa xin được việc nên đã đi làm rồi "
" ồ "
" mà cậu, cậu là bạn của Thẩm Nhược Giai nhà tôi khi nào vậy, trước tôi không nghe con bé kể gì về cậu cả "
" con bé chỉ kể cho tôi nghe về Lâm Gia Hạo thôi "
" ai cơ..??"
" một người bạn thanh mai trúc mã của Thẩm Nhược Giai, hình như cậu ấy đi du học nước ngoài, tôi không nhớ rõ nữa "
" ra là vậy, à thôi xin phép dì tôi ra ngoài một chút "
" à ừ "
Lục Tử Mặc đi dạo một lúc thì khát nước nên vào một cửa hàng tiện lợi gần đó để mua nước.
Khi chọn một chai nước và một vài thanh socola thì Lục Tử Mặc đến quầy để thanh toán.
" Của anh hết 10 tệ "
Khi lấy thẻ đưa cho nhân viên thì Lục Tử Mặc nhận ra ngay cô nhân viên trước mặt mình là ai.
" Hóa ra cô làm ở đây à "
" Thì sao..? "
" Không sao, chỉ là tưởng cô đến nơi nào đó xa xôi để làm việc chứ "
" đồ của anh xong rồi "
Thẩm Nhược Giai ngó lơ Lục Tử Mặc và tiếp tục làm việc của mình.
Lục Tử Mặc thấy thế cũng bỏ đi.
Tan làm, Thẩm Nhược Giai thở phào một cái rồi tháo chiếc tạp dề cất vào tủ và lấy áo đi về.
Vừa ra đến cửa thì cô bị Lục Tử Mặc kéo lại. Hóa ra là anh đã đứng trước cửa hàng đợi cô tan làm.
" Anh làm cái gì vậy, buông tôi ra tôi đã nói đừng kéo tôi bất ngờ như vậy mà"
" cho cô này, là socola hạnh nhân "
" Chỉ là tôi thấy trời tối lắm rồi, mà cô là con gái nên đợi cô về cùng thôi "
"....."
" nếu tôi làm cô khó chịu thì xin lỗi "
" ừm không sao, về thôi dì đang đợi tôi ".
" ừm "
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.