Chương 22:
Anh Đào
09/11/2024
Người trong làng đều biết măng tre ăn được, nhưng gia cảnh khá thì chẳng muốn đào làm gì, đào thì mệt, lại gọt vỏ làm tay ngứa ngáy, không bằng ra ruộng cắt bắp cải về ăn. Mọi người thường chỉ luộc sơ, ăn không có vị gì, thậm chí còn đắng nên cũng chẳng mấy ai thích.
Hà Kiều Hạnh thì có nhiều ý tưởng mới lạ trong chuyện ăn uống, nghĩ rằng măng ngâm ớt rất ngon miệng, hợp để ăn với cháo, cô liền muốn làm nhiều một chút, cũng dự định cho Trình Gia Hưng ăn thử.
Đó là mẹ cô bảo, rằng Trình Gia Hưng nghĩ đến cô mà đi săn thỏ mang qua, nên cô cũng nên đối xử tốt với anh ấy.
Hà Kiều Hạnh nghĩ đến điều đó, liền đào thêm măng, trong khi cô bận rộn trong rừng thì Trình Gia Hưng đã đặt thố xuống và thất vọng rời đi. Đi trên đường quê, anh cúi đầu tiếc nuối, tự nhủ không sao, vài ngày nữa sẽ mang con gà rừng sang, chắc chắn lần sau sẽ gặp được cô. Vừa nghĩ lạc quan được một chút, thì nghe có người gọi tên mình từ phía bên phải.
“Này, cậu là Trình Gia Hưng, người đính hôn với nhà họ Hà phải không?”
Trình Gia Hưng quay lại nhìn, thấy một người đàn ông chừng hai mươi tuổi đang đến gần. Vốn không muốn để ý nhưng sợ là bà con bên họ Hà nên đành dừng lại hỏi: “Anh là ai?”
Người kia bước tới, vừa đi vừa nói: “Tôi là Triệu Lục.”
Triệu Lục?
Vừa nghe đến cái tên này, Trình Gia Hưng lập tức nhớ ra. Chẳng phải đây là gã bị Hà Kiều Hạnh đánh cho nằm liệt giường nửa tháng vì dám trêu ghẹo cô sao? Giờ nhận ra người trước mặt, anh nhìn kỹ hơn, quả là mặt mũi trông không khác gì kẻ xấu! Đi đứng lưng khòm, nhìn chẳng có tí sức sống, mặt mũi thì như chuột!
Vừa thấy gã này, nhớ đến việc gã từng quấy rối Hà Kiều Hạnh, tay Trình Gia Hưng đã ngứa ngáy.
Anh chưa kịp làm gì, Triệu Lục đã tiến tới khoác vai anh, nói khuyên rằng tốt nhất là nên chia tay với cô trước khi cô về làm vợ, bảo cô là một con “cọp cái” khó chịu, hễ không vừa ý là sẽ động tay động chân. Gã còn nói, cô không bao giờ nghe lý lẽ, mà điên lên là chỉ biết đánh người, dù là phụ nữ nhưng ra tay còn mạnh hơn đàn ông… Triệu Lục đã nhiều lần nói xấu Hà Kiều Hạnh, gã kể rất trôi chảy. Trình Gia Hưng nghe mới được vài câu đã híp mắt lại, không để gã nói hết liền đấm thẳng vào mặt.
Cả hai đều là những kẻ sống không mấy chăm chỉ, nhưng về sức mạnh, Triệu Lục kém Trình Gia Hưng xa. Trình Gia Hưng hay lên núi săn gà thỏ nên khỏe mạnh, nhanh nhẹn, chỉ vài đòn là đã đánh gục gã, rồi tiện tay lấy dây leo trói ngược tay gã lại, lôi về sân nhà họ Triệu.
…
Khi Hà Kiều Hạnh đào đủ măng trở về, vừa vào sân đã thấy hai cô em họ là Đông Mai và Hương Đ
ào đang nói chuyện. Thấy cô về, cả hai chạy lại.
“Chị đi lâu thế? Vừa nãy Trình Gia Hưng có ghé trả thố, ra đường làng lại gặp Triệu Lục, chẳng biết vì chuyện gì mà họ gây gổ, Trình Gia Hưng đã đánh Triệu Lục, Thiết Ngưu vừa chạy ra ruộng gọi mấy anh trong nhà, ai cũng kéo đến nhà họ Triệu rồi.”
Hà Kiều Hạnh nghe xong thoáng ngạc nhiên, đặt sọt măng xuống rồi cũng đi đến nhà họ Triệu. Hai cô em họ không đi theo xem náo nhiệt mà giúp cô mang sọt măng vào nhà. Đông Mai và Hương Đào mỗi người nhấc một bên, nhưng măng cô đào về nặng quá, hai người phải hợp sức mới nhấc nổi.
Nhà họ Triệu cách nhà cô không xa, khi cô đến nơi thì đã có một đám đông vây quanh. Người có tiếng nói nhất nhà họ Triệu là Triệu Đại ca, nhưng hôm nay anh ấy không có nhà, Triệu Lục thấy mình đang ở trên sân nhà, lại có nhiều người, bèn bắt đầu giả vờ kêu la, vừa được người nhà bênh vực là lập tức xuyên tạc trắng đen, nói rằng chỉ muốn chào hỏi Trình Gia Hưng, nói vài câu thì đột nhiên anh ta động thủ đánh mình.
Triệu Lục biết Trình Gia Hưng sẽ không lặp lại những lời nói xấu anh ta từng nói về Hà Kiều Hạnh trước mặt người khác, muốn ép anh phải nuốt cục tức này. Trình Gia Hưng không lặp lại những lời bịa đặt đó, anh lôi gã về sân nhà họ Triệu chỉ là để cảnh cáo.
Thấy gia đình Triệu Lục không nói lý lẽ, anh cũng chỉ có một mình, đúng lúc đó, anh em nhà họ Hà đến, mang theo cả cuốc xẻng để hỗ trợ.
Hà Kiều Hạnh là người đến cuối cùng, đứng ở góc sân, bên cạnh có một phiến đá lớn dùng để giặt quần áo hoặc phơi đồ. Vừa đến nơi đã nghe Triệu Lục bịa chuyện bôi nhọ Trình Gia Hưng, cô tức giận, đưa tay đập một cái xuống phiến đá, một âm thanh rạn nứt vang lên. Những người đứng gần nghe thấy, quay lại nhìn thì thấy phiến đá đã nứt toác ra, vỡ thành từng mảnh rơi xuống đất.
Mọi người đứng quanh vội vàng lùi lại, để lộ cô gái nhỏ nhắn phía sau.
Cô từ tốn rút tay lại, phủi đi lớp bụi vô hình, rồi bước lên phía trước.
Đầu tiên, cô mỉm cười với Trình Gia Hưng, sau đó mới nhìn Triệu Lục đang nằm đó, hỏi anh ta vừa nói gì? Yêu cầu lặp lại một lần nữa.
Hà Kiều Hạnh thì có nhiều ý tưởng mới lạ trong chuyện ăn uống, nghĩ rằng măng ngâm ớt rất ngon miệng, hợp để ăn với cháo, cô liền muốn làm nhiều một chút, cũng dự định cho Trình Gia Hưng ăn thử.
Đó là mẹ cô bảo, rằng Trình Gia Hưng nghĩ đến cô mà đi săn thỏ mang qua, nên cô cũng nên đối xử tốt với anh ấy.
Hà Kiều Hạnh nghĩ đến điều đó, liền đào thêm măng, trong khi cô bận rộn trong rừng thì Trình Gia Hưng đã đặt thố xuống và thất vọng rời đi. Đi trên đường quê, anh cúi đầu tiếc nuối, tự nhủ không sao, vài ngày nữa sẽ mang con gà rừng sang, chắc chắn lần sau sẽ gặp được cô. Vừa nghĩ lạc quan được một chút, thì nghe có người gọi tên mình từ phía bên phải.
“Này, cậu là Trình Gia Hưng, người đính hôn với nhà họ Hà phải không?”
Trình Gia Hưng quay lại nhìn, thấy một người đàn ông chừng hai mươi tuổi đang đến gần. Vốn không muốn để ý nhưng sợ là bà con bên họ Hà nên đành dừng lại hỏi: “Anh là ai?”
Người kia bước tới, vừa đi vừa nói: “Tôi là Triệu Lục.”
Triệu Lục?
Vừa nghe đến cái tên này, Trình Gia Hưng lập tức nhớ ra. Chẳng phải đây là gã bị Hà Kiều Hạnh đánh cho nằm liệt giường nửa tháng vì dám trêu ghẹo cô sao? Giờ nhận ra người trước mặt, anh nhìn kỹ hơn, quả là mặt mũi trông không khác gì kẻ xấu! Đi đứng lưng khòm, nhìn chẳng có tí sức sống, mặt mũi thì như chuột!
Vừa thấy gã này, nhớ đến việc gã từng quấy rối Hà Kiều Hạnh, tay Trình Gia Hưng đã ngứa ngáy.
Anh chưa kịp làm gì, Triệu Lục đã tiến tới khoác vai anh, nói khuyên rằng tốt nhất là nên chia tay với cô trước khi cô về làm vợ, bảo cô là một con “cọp cái” khó chịu, hễ không vừa ý là sẽ động tay động chân. Gã còn nói, cô không bao giờ nghe lý lẽ, mà điên lên là chỉ biết đánh người, dù là phụ nữ nhưng ra tay còn mạnh hơn đàn ông… Triệu Lục đã nhiều lần nói xấu Hà Kiều Hạnh, gã kể rất trôi chảy. Trình Gia Hưng nghe mới được vài câu đã híp mắt lại, không để gã nói hết liền đấm thẳng vào mặt.
Cả hai đều là những kẻ sống không mấy chăm chỉ, nhưng về sức mạnh, Triệu Lục kém Trình Gia Hưng xa. Trình Gia Hưng hay lên núi săn gà thỏ nên khỏe mạnh, nhanh nhẹn, chỉ vài đòn là đã đánh gục gã, rồi tiện tay lấy dây leo trói ngược tay gã lại, lôi về sân nhà họ Triệu.
…
Khi Hà Kiều Hạnh đào đủ măng trở về, vừa vào sân đã thấy hai cô em họ là Đông Mai và Hương Đ
ào đang nói chuyện. Thấy cô về, cả hai chạy lại.
“Chị đi lâu thế? Vừa nãy Trình Gia Hưng có ghé trả thố, ra đường làng lại gặp Triệu Lục, chẳng biết vì chuyện gì mà họ gây gổ, Trình Gia Hưng đã đánh Triệu Lục, Thiết Ngưu vừa chạy ra ruộng gọi mấy anh trong nhà, ai cũng kéo đến nhà họ Triệu rồi.”
Hà Kiều Hạnh nghe xong thoáng ngạc nhiên, đặt sọt măng xuống rồi cũng đi đến nhà họ Triệu. Hai cô em họ không đi theo xem náo nhiệt mà giúp cô mang sọt măng vào nhà. Đông Mai và Hương Đào mỗi người nhấc một bên, nhưng măng cô đào về nặng quá, hai người phải hợp sức mới nhấc nổi.
Nhà họ Triệu cách nhà cô không xa, khi cô đến nơi thì đã có một đám đông vây quanh. Người có tiếng nói nhất nhà họ Triệu là Triệu Đại ca, nhưng hôm nay anh ấy không có nhà, Triệu Lục thấy mình đang ở trên sân nhà, lại có nhiều người, bèn bắt đầu giả vờ kêu la, vừa được người nhà bênh vực là lập tức xuyên tạc trắng đen, nói rằng chỉ muốn chào hỏi Trình Gia Hưng, nói vài câu thì đột nhiên anh ta động thủ đánh mình.
Triệu Lục biết Trình Gia Hưng sẽ không lặp lại những lời nói xấu anh ta từng nói về Hà Kiều Hạnh trước mặt người khác, muốn ép anh phải nuốt cục tức này. Trình Gia Hưng không lặp lại những lời bịa đặt đó, anh lôi gã về sân nhà họ Triệu chỉ là để cảnh cáo.
Thấy gia đình Triệu Lục không nói lý lẽ, anh cũng chỉ có một mình, đúng lúc đó, anh em nhà họ Hà đến, mang theo cả cuốc xẻng để hỗ trợ.
Hà Kiều Hạnh là người đến cuối cùng, đứng ở góc sân, bên cạnh có một phiến đá lớn dùng để giặt quần áo hoặc phơi đồ. Vừa đến nơi đã nghe Triệu Lục bịa chuyện bôi nhọ Trình Gia Hưng, cô tức giận, đưa tay đập một cái xuống phiến đá, một âm thanh rạn nứt vang lên. Những người đứng gần nghe thấy, quay lại nhìn thì thấy phiến đá đã nứt toác ra, vỡ thành từng mảnh rơi xuống đất.
Mọi người đứng quanh vội vàng lùi lại, để lộ cô gái nhỏ nhắn phía sau.
Cô từ tốn rút tay lại, phủi đi lớp bụi vô hình, rồi bước lên phía trước.
Đầu tiên, cô mỉm cười với Trình Gia Hưng, sau đó mới nhìn Triệu Lục đang nằm đó, hỏi anh ta vừa nói gì? Yêu cầu lặp lại một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.