Chương 21:
Anh Đào
09/11/2024
Trình Gia Hưng cuối cùng chỉ biết trơ mắt nhìn mẹ mình mang thố thịt thỏ đi. Anh vừa nghĩ đến hương vị thơm ngon của nó vừa đi lấy nước rửa mặt, xong xuôi trèo lên giường nằm nghỉ. Nằm một hồi, anh lại trằn trọc, lật qua lật lại, trong đầu cứ lởn vởn mấy câu quan tâm của Hà Kiều Hạnh hôm nay.
Đó là một ngày hiếm hoi mà anh chịu khó, nhưng sự chăm chỉ ấy cũng không kéo dài qua đêm. Sáng hôm sau, khi gà gáy lần thứ ba, cửa phòng anh vẫn đóng kín. Nồi cháo sáng sắp sôi thì mẹ anh gõ cửa phòng, không ai đáp. Bà đẩy cửa vào chỉ thấy cậu con trai đang ngủ quay mặt vào trong, tay còn bịt tai lại.
Mẹ anh đẩy anh một cái, bảo: “Dậy ăn cơm.”
Trình Gia Hưng chẳng có chút phản ứng.
Mẹ anh dùng sức hơn vỗ vào anh.
Trình Gia Hưng vẫn không mở mắt, mơ màng nói bằng giọng mũi: “Mẹ ra ngoài đi, con chưa dậy được, dậy rồi con ăn.”
Làm mẹ sao lại không có cách trị con chứ?
Bà không cần lật chăn lên, chỉ ngồi xuống cạnh giường, nhìn con một cái rồi nói: “Con không dậy thì thịt thỏ sẽ bị Thiết Ngưu ăn hết đó.”
“Con không tin, mẹ mà nỡ.”
Mẹ anh suýt nữa thì nổi giận, nhưng nghĩ chẳng đáng cãi, bà định ra ngoài ăn trước, trước khi ra còn đánh anh một cái: “Con cứ ngủ tiếp đi, xem mẹ có để phần cơm không. Mà này, hôm qua con đi tay không phải không? Thố thịt thỏ là đồ của nhà họ Hà, mẹ rửa sạch rồi, lát nữa mẹ sẽ mang qua trả.”
Vừa nghe xong, Trình Gia Hưng bật dậy ngay.
“Để con trả, con lấy về thì con mang đi trả.”
…
Cuối cùng, Trình Gia Hưng cũng không ngủ đến khi mặt trời lên cao, vừa hừng sáng đã dậy rồi. Khi anh bước ra ngoài thì mọi người đều đã ăn xong, anh cả còn nhanh chóng gánh nước ra gốc cây đa, anh hai cũng vừa đặt bát xuống, chuẩn bị đi cắt cỏ cho heo, tay cầm lưỡi liềm thấy anh đi ra còn ngạc nhiên: “Không phải giờ này cậu còn đang ngủ à? Sao dậy sớm thế?”
Trình Gia Hưng chưa kịp nói gì thì mẹ đã mắng anh hai một câu: “Phải để nó ngủ đến trưa mới vui hả? Dậy sớm không tốt chắc? Trình Gia Quý, con thấy ngứa da rồi phải không?”
“Con chỉ thắc mắc thôi mà…”
“Đi cắt cỏ đi!”
Cái giỏ tre để sẵn dưới mái hiên, Trình Gia Quý đặt lưỡi liềm vào giỏ rồi khoác giỏ lên vai đi ra ngoài. Mẹ anh còn dặn với theo: “Làm cho nhanh, làm xong ngoài ruộng thì về sớm.”
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
Mẹ anh bảo thịt thỏ mà con ba mang về rất hợp để nhắm rượu, tối nay mấy cha con sẽ uống chút rượu, ngồi nói chuyện.
Mấy anh em nhà họ Trình, trừ Trình Gia Hưng, đều là những người chịu khó, không hay càu nhàu. Nghe mẹ nói xong, Trình Gia Quý càng thấy phấn khởi, lập tức đi ra ngoài với tinh thần tràn đầy. Trình Gia Hưng bưng bát cháo ấm uống vài hớp, đặt bát xuống, lau miệng rồi đứng dậy.
“Cái thố đâu mẹ? Đưa con mang qua sông trả.”
Nhìn anh bình thường thì lười, chỉ khi nhắc đến vợ sắp cưới là lại phấn khởi, mẹ anh không biết nên cười hay tức. Nhớ lại lời chị dâu góp ý, bà cảm thấy mình cũng nên nghĩ xa hơn. Bà có bốn người con trai, ngoài cậu ba thì đều là những người chăm chỉ. Bà nghĩ nếu anh cả và anh hai có tiền để mua quần áo, trang sức cho vợ mà anh ba không có thì chẳng lẽ anh lại để vợ mình thiệt thòi?
Ý tưởng này làm bà thấy hài lòng, định sẽ nhắc nhở trong bữa rượu tối.
Trình Gia Hưng không biết mẹ nghĩ sâu xa thế nào, thấy cái thố trên bàn bếp thì cầm lên rồi bước ra ngoài. Lẽ ra anh đã quên chuyện trả cái thố này, nhờ mẹ nhắc mới nhớ ra, đúng là niềm vui bất ngờ.
Sáng sớm, Trình Gia Hưng lại qua sông, hôm nay may mắn không được như hôm qua. Đến sân nhà họ Hà, mới nghe nói Hà Kiều Hạnh ra ngoài một lúc rồi.
Vùng này có nhiều tre, cả làng Ngư Tuyền và làng Đại Dung đều có nhiều rừng tre, sáng nay Hà Kiều Hạnh ra ngoài cũng là để vào rừng tre lớn nhất quanh đây. Đầu xuân, có vài trận mưa nhỏ, măng tre non cũng đâm chồi lên, cô nói muốn đào một ít về làm món măng ớt ngâm, nhà cô đang có sẵn hai hũ ớt ngâm lớn.
Đó là một ngày hiếm hoi mà anh chịu khó, nhưng sự chăm chỉ ấy cũng không kéo dài qua đêm. Sáng hôm sau, khi gà gáy lần thứ ba, cửa phòng anh vẫn đóng kín. Nồi cháo sáng sắp sôi thì mẹ anh gõ cửa phòng, không ai đáp. Bà đẩy cửa vào chỉ thấy cậu con trai đang ngủ quay mặt vào trong, tay còn bịt tai lại.
Mẹ anh đẩy anh một cái, bảo: “Dậy ăn cơm.”
Trình Gia Hưng chẳng có chút phản ứng.
Mẹ anh dùng sức hơn vỗ vào anh.
Trình Gia Hưng vẫn không mở mắt, mơ màng nói bằng giọng mũi: “Mẹ ra ngoài đi, con chưa dậy được, dậy rồi con ăn.”
Làm mẹ sao lại không có cách trị con chứ?
Bà không cần lật chăn lên, chỉ ngồi xuống cạnh giường, nhìn con một cái rồi nói: “Con không dậy thì thịt thỏ sẽ bị Thiết Ngưu ăn hết đó.”
“Con không tin, mẹ mà nỡ.”
Mẹ anh suýt nữa thì nổi giận, nhưng nghĩ chẳng đáng cãi, bà định ra ngoài ăn trước, trước khi ra còn đánh anh một cái: “Con cứ ngủ tiếp đi, xem mẹ có để phần cơm không. Mà này, hôm qua con đi tay không phải không? Thố thịt thỏ là đồ của nhà họ Hà, mẹ rửa sạch rồi, lát nữa mẹ sẽ mang qua trả.”
Vừa nghe xong, Trình Gia Hưng bật dậy ngay.
“Để con trả, con lấy về thì con mang đi trả.”
…
Cuối cùng, Trình Gia Hưng cũng không ngủ đến khi mặt trời lên cao, vừa hừng sáng đã dậy rồi. Khi anh bước ra ngoài thì mọi người đều đã ăn xong, anh cả còn nhanh chóng gánh nước ra gốc cây đa, anh hai cũng vừa đặt bát xuống, chuẩn bị đi cắt cỏ cho heo, tay cầm lưỡi liềm thấy anh đi ra còn ngạc nhiên: “Không phải giờ này cậu còn đang ngủ à? Sao dậy sớm thế?”
Trình Gia Hưng chưa kịp nói gì thì mẹ đã mắng anh hai một câu: “Phải để nó ngủ đến trưa mới vui hả? Dậy sớm không tốt chắc? Trình Gia Quý, con thấy ngứa da rồi phải không?”
“Con chỉ thắc mắc thôi mà…”
“Đi cắt cỏ đi!”
Cái giỏ tre để sẵn dưới mái hiên, Trình Gia Quý đặt lưỡi liềm vào giỏ rồi khoác giỏ lên vai đi ra ngoài. Mẹ anh còn dặn với theo: “Làm cho nhanh, làm xong ngoài ruộng thì về sớm.”
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
Mẹ anh bảo thịt thỏ mà con ba mang về rất hợp để nhắm rượu, tối nay mấy cha con sẽ uống chút rượu, ngồi nói chuyện.
Mấy anh em nhà họ Trình, trừ Trình Gia Hưng, đều là những người chịu khó, không hay càu nhàu. Nghe mẹ nói xong, Trình Gia Quý càng thấy phấn khởi, lập tức đi ra ngoài với tinh thần tràn đầy. Trình Gia Hưng bưng bát cháo ấm uống vài hớp, đặt bát xuống, lau miệng rồi đứng dậy.
“Cái thố đâu mẹ? Đưa con mang qua sông trả.”
Nhìn anh bình thường thì lười, chỉ khi nhắc đến vợ sắp cưới là lại phấn khởi, mẹ anh không biết nên cười hay tức. Nhớ lại lời chị dâu góp ý, bà cảm thấy mình cũng nên nghĩ xa hơn. Bà có bốn người con trai, ngoài cậu ba thì đều là những người chăm chỉ. Bà nghĩ nếu anh cả và anh hai có tiền để mua quần áo, trang sức cho vợ mà anh ba không có thì chẳng lẽ anh lại để vợ mình thiệt thòi?
Ý tưởng này làm bà thấy hài lòng, định sẽ nhắc nhở trong bữa rượu tối.
Trình Gia Hưng không biết mẹ nghĩ sâu xa thế nào, thấy cái thố trên bàn bếp thì cầm lên rồi bước ra ngoài. Lẽ ra anh đã quên chuyện trả cái thố này, nhờ mẹ nhắc mới nhớ ra, đúng là niềm vui bất ngờ.
Sáng sớm, Trình Gia Hưng lại qua sông, hôm nay may mắn không được như hôm qua. Đến sân nhà họ Hà, mới nghe nói Hà Kiều Hạnh ra ngoài một lúc rồi.
Vùng này có nhiều tre, cả làng Ngư Tuyền và làng Đại Dung đều có nhiều rừng tre, sáng nay Hà Kiều Hạnh ra ngoài cũng là để vào rừng tre lớn nhất quanh đây. Đầu xuân, có vài trận mưa nhỏ, măng tre non cũng đâm chồi lên, cô nói muốn đào một ít về làm món măng ớt ngâm, nhà cô đang có sẵn hai hũ ớt ngâm lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.