Chương 24:
Anh Đào
09/11/2024
Trình Gia Hưng dừng chân, không vui nói: “Hai nhà đã đính hôn rồi, em định lấy người khác à?”
Thấy anh dừng lại, Hà Kiều Hạnh cũng dừng theo: “Anh nghĩ gì vậy? Ai nói là tôi muốn lấy người khác?”
“Vậy tôi nói em là vợ tôi có gì sai?”
Hà Kiều Hạnh chống tay vào hông, hỏi lại: “Vậy tôi mời anh ăn cơm có gì sai?”
Bị cô phản bác, Trình Gia Hưng lại cảm thấy vui vẻ. Anh xách hai con gà béo theo cô, vừa đi vừa nói Triệu Lục đúng là kẻ hèn nhát, gặp chút chuyện đã tè ra quần. Anh giấu không nói, nhưng khi nhìn thấy Hà Kiều Hạnh đập vỡ phiến đá, Trình Gia Hưng cũng muốn khuỵu chân, lại còn nghĩ Triệu Lục đúng là không biết sống chết, dám trêu chọc cô.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã về đến sân nhà họ Hà. Bà Đường thấy con gái về thì thở phào, hỏi: “Nãy mẹ định mang cuốc sang nhà họ Triệu, vừa đi ngang qua nghe nói xong chuyện rồi. Sao mà cái Trình Gia Hưng đến trả cái thố lại mang theo gà thế?”
“Để lát nữa con kể mẹ nghe, mẹ đun nước đi, con đi làm gà.”
Bà Đường trợn mắt: “Vừa ăn thỏ hôm qua, giờ lại giết gà? Làm ăn thế sao sống nổi?”
Hà Kiều Hạnh thở dài: “Đây là gà bên nhà họ Triệu đền đấy mẹ, nuôi thêm phiền lắm,
làm thịt ăn cho rồi. Trình Gia Hưng bảo thèm gà hầm, nhà mình có nấm khô, mẹ ngâm cho con ít, con hầm gà cho anh ấy ăn.”
Nghe là gà đền, bà Đường chẳng tiếc nữa, vội đi đun nước. Hà Kiều Hạnh nhanh chóng cắt tiết gà, nghĩ rằng để hầm gà cho ngon thì phải ninh lâu, trưa chưa chắc kịp ăn, liền làm món canh mề gà trước. Lúc nhổ lông gà, cô còn dặn mang canh gà sang biếu ông nội, thịt thì cứng nhưng máu nấu mềm hơn.
Trong khi cô khéo léo nhổ lông gà, Trình Gia Hưng lại vụng về lúng túng. Tay chân anh nhanh nhẹn khi đi săn, nhưng làm gà thì lại lóng ngóng. Nếu là mẹ anh thì đã đuổi anh ra ngoài, nhưng Hà Kiều Hạnh không phàn nàn gì, để anh phụ giúp.
Trình Gia Hưng lần đầu tiên làm việc này, thấy cũng mới mẻ. Anh nhổ lông gà nhưng còn sót nhiều chỗ, Hà Kiều Hạnh nhặt lại gà rồi nhờ anh bóc vỏ măng mà cô đào về sáng nay: “Anh giúp tôi bóc vỏ, sau khi làm xong món măng chua cay, tôi sẽ gửi anh một ít, ăn với cháo ngon lắm.”
Nhổ lông gà xong, rửa tay, rồi bóc vỏ măng.
Trình Gia Hưng qua sông đến đây là đã bị Hà Kiều Hạnh sai làm hết việc này đến việc khác, nếu mẹ anh mà thấy chắc sẽ xách tai anh về.
Bữa trưa hôm đó rất thịnh soạn, với thịt thỏ từ hôm qua, gà hầm hôm nay, cùng một tô canh mề gà lớn, ăn kèm cơm trắng đầy ú ụ. Cả nhà ăn no nê, riêng Trình Gia Hưng – chàng rể tương lai – được mẹ vợ tương lai mời ăn mãi đến căng bụng, phải ra ngoài đi dạo cho tiêu bớt.
Nhớ lại lúc đầu cầu hôn còn không được coi trọng, giờ đã thành chàng rể được lòng cả nhà. Trước thì anh mang thỏ sang tặng, giờ lại giúp cô dằn mặt Triệu Lục, mẹ vợ rất hài lòng.
Mọi người đồn rằng Trình Gia Hưng lười biếng, chẳng thích làm ruộng, nhưng ít ra, Hà Kiều Hạnh có thể sai khiến anh. Trước bữa ăn, anh đã bóc vỏ măng, ăn xong nghỉ ngơi chút rồi lại tiếp tục. Cô bảo thôi để đó, anh nói gì? Nói rằng măng tre đâm tay, anh bóc hết rồi để cô khỏi bị đâm.
Bà Đường nghe mà xúc động, Hà Kiều Hạnh thì cạn lời, chỉ ngồi bên cạnh nhìn anh làm, thỉnh thoảng còn khen anh khéo tay.
Được người thương khen, Trình Gia Hưng sao không lâng lâng cho được?
Anh phấn khởi nói sau này sẽ giúp Hà Kiều Hạnh bóc vỏ măng, còn bảo: “Mẹ tôi cũng bảo tôi thông minh, học cái gì cũng nhanh.”
Trong nhà, Đông Tử nghe vậy chỉ bĩu môi, nghĩ thầm: Đã bị chị sai khiến đến thế mà còn cho là thông minh?
Đúng là tên ngốc!
Thấy anh dừng lại, Hà Kiều Hạnh cũng dừng theo: “Anh nghĩ gì vậy? Ai nói là tôi muốn lấy người khác?”
“Vậy tôi nói em là vợ tôi có gì sai?”
Hà Kiều Hạnh chống tay vào hông, hỏi lại: “Vậy tôi mời anh ăn cơm có gì sai?”
Bị cô phản bác, Trình Gia Hưng lại cảm thấy vui vẻ. Anh xách hai con gà béo theo cô, vừa đi vừa nói Triệu Lục đúng là kẻ hèn nhát, gặp chút chuyện đã tè ra quần. Anh giấu không nói, nhưng khi nhìn thấy Hà Kiều Hạnh đập vỡ phiến đá, Trình Gia Hưng cũng muốn khuỵu chân, lại còn nghĩ Triệu Lục đúng là không biết sống chết, dám trêu chọc cô.
Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã về đến sân nhà họ Hà. Bà Đường thấy con gái về thì thở phào, hỏi: “Nãy mẹ định mang cuốc sang nhà họ Triệu, vừa đi ngang qua nghe nói xong chuyện rồi. Sao mà cái Trình Gia Hưng đến trả cái thố lại mang theo gà thế?”
“Để lát nữa con kể mẹ nghe, mẹ đun nước đi, con đi làm gà.”
Bà Đường trợn mắt: “Vừa ăn thỏ hôm qua, giờ lại giết gà? Làm ăn thế sao sống nổi?”
Hà Kiều Hạnh thở dài: “Đây là gà bên nhà họ Triệu đền đấy mẹ, nuôi thêm phiền lắm,
làm thịt ăn cho rồi. Trình Gia Hưng bảo thèm gà hầm, nhà mình có nấm khô, mẹ ngâm cho con ít, con hầm gà cho anh ấy ăn.”
Nghe là gà đền, bà Đường chẳng tiếc nữa, vội đi đun nước. Hà Kiều Hạnh nhanh chóng cắt tiết gà, nghĩ rằng để hầm gà cho ngon thì phải ninh lâu, trưa chưa chắc kịp ăn, liền làm món canh mề gà trước. Lúc nhổ lông gà, cô còn dặn mang canh gà sang biếu ông nội, thịt thì cứng nhưng máu nấu mềm hơn.
Trong khi cô khéo léo nhổ lông gà, Trình Gia Hưng lại vụng về lúng túng. Tay chân anh nhanh nhẹn khi đi săn, nhưng làm gà thì lại lóng ngóng. Nếu là mẹ anh thì đã đuổi anh ra ngoài, nhưng Hà Kiều Hạnh không phàn nàn gì, để anh phụ giúp.
Trình Gia Hưng lần đầu tiên làm việc này, thấy cũng mới mẻ. Anh nhổ lông gà nhưng còn sót nhiều chỗ, Hà Kiều Hạnh nhặt lại gà rồi nhờ anh bóc vỏ măng mà cô đào về sáng nay: “Anh giúp tôi bóc vỏ, sau khi làm xong món măng chua cay, tôi sẽ gửi anh một ít, ăn với cháo ngon lắm.”
Nhổ lông gà xong, rửa tay, rồi bóc vỏ măng.
Trình Gia Hưng qua sông đến đây là đã bị Hà Kiều Hạnh sai làm hết việc này đến việc khác, nếu mẹ anh mà thấy chắc sẽ xách tai anh về.
Bữa trưa hôm đó rất thịnh soạn, với thịt thỏ từ hôm qua, gà hầm hôm nay, cùng một tô canh mề gà lớn, ăn kèm cơm trắng đầy ú ụ. Cả nhà ăn no nê, riêng Trình Gia Hưng – chàng rể tương lai – được mẹ vợ tương lai mời ăn mãi đến căng bụng, phải ra ngoài đi dạo cho tiêu bớt.
Nhớ lại lúc đầu cầu hôn còn không được coi trọng, giờ đã thành chàng rể được lòng cả nhà. Trước thì anh mang thỏ sang tặng, giờ lại giúp cô dằn mặt Triệu Lục, mẹ vợ rất hài lòng.
Mọi người đồn rằng Trình Gia Hưng lười biếng, chẳng thích làm ruộng, nhưng ít ra, Hà Kiều Hạnh có thể sai khiến anh. Trước bữa ăn, anh đã bóc vỏ măng, ăn xong nghỉ ngơi chút rồi lại tiếp tục. Cô bảo thôi để đó, anh nói gì? Nói rằng măng tre đâm tay, anh bóc hết rồi để cô khỏi bị đâm.
Bà Đường nghe mà xúc động, Hà Kiều Hạnh thì cạn lời, chỉ ngồi bên cạnh nhìn anh làm, thỉnh thoảng còn khen anh khéo tay.
Được người thương khen, Trình Gia Hưng sao không lâng lâng cho được?
Anh phấn khởi nói sau này sẽ giúp Hà Kiều Hạnh bóc vỏ măng, còn bảo: “Mẹ tôi cũng bảo tôi thông minh, học cái gì cũng nhanh.”
Trong nhà, Đông Tử nghe vậy chỉ bĩu môi, nghĩ thầm: Đã bị chị sai khiến đến thế mà còn cho là thông minh?
Đúng là tên ngốc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.