Chương 27:
Anh Đào
09/11/2024
Ở nhà họ Trình, do phải làm đồng sáng chiều, bữa sáng và bữa trưa thường ăn ngon hơn, còn bữa tối thì qua loa. Chỉ khi nào Trình lão gia thèm rượu mới có món ngon để các con trai ngồi uống cùng.
Hôm nay, con dâu cả là Lưu thị chỉ nấu một nồi cháo ngũ cốc, mỗi người một bát to. Trình lão gia đang yên ổn cầm bát húp thì Trình Gia Hưng lại kêu lên: "Mẹ ơi, còn món măng đâu?"
Sau khi tiễn Đông Tử đi, bà Hoàng bận việc nên quên mất. Nghe nhắc mới nhớ, bà liền đập đùi: "Phải rồi, măng nhà họ Hà gửi sang! Các con ăn trước, mẹ đi lấy."
Bà mở nắp hũ măng, ngửi thấy mùi thơm thì bụng càng đói, kìm nén không dám thử, lấy đũa sạch gắp ra một bát măng muối, đậy nắp lại rồi mới mang ra bàn.
Măng vừa đặt lên, Trình Gia Hưng đã nhanh chóng gắp một miếng măng non cho vào miệng. Nhai một cái, vừa giòn vừa thơm.
Lúc anh còn đang nhấm nháp, mọi người cũng đã thử một miếng, ai cũng ngạc nhiên.
“Trước giờ chỉ ăn măng luộc cắt lát, chẳng có mùi vị gì, nay muối thế này lại rất ngon!”
“Đúng là rất đưa cơm!”
“Mẹ bảo là bên nhà họ Hà gửi đến, lúc nào mà con không biết nhỉ?”
“Là do em dâu út làm hả?”
Bà Hoàng vừa ăn măng vừa húp cháo, nghe thấy mọi người hỏi thì chỉ gật đầu. Đợi nuốt hết cháo trong miệng mới đáp: “Lúc ấy các con đang ở ngoài đồng, Đông Tử mang sang, cứ khăng khăng bắt mẹ nhận. Đi xa đến vậy để mang đến thì sao mẹ từ chối? Nhận xong mẹ còn cho nó túi kẹo và vài quả trứng. Chiều bận suýt quên mất, may mà lão tam nhớ ra.”
Trình Gia Quý cười hề hề: “Chuyện của em dâu là lão tam nhớ kỹ lắm.”
Anh nói rồi lại đưa đũa định gắp thêm thì Trình Gia Hưng đã xách bát lên: “Đây là măng của A Hạnh làm cho tôi.”
“Chọc em một câu mà đã giận? Anh nói thật là em dâu út đúng là có tay nghề nấu ăn. Trước đây món lạc rang, thịt thỏ đều ngon. Sau này em ấy về nhà mình thì mình được nhờ rồi. Mẹ à, đến lúc ấy mẹ sắp xếp lại công việc, để vợ con nuôi gà nuôi heo, còn em dâu út thì lo việc nấu ăn.”
Châu thị đá vào chân Trình Gia Quý, lườm chồng một cái.
Trình Gia Quý co chân lại, càu nhàu: “Em nấu ăn cũng chỉ là ăn được thôi, còn em dâu út có thể mở quán ăn trên huyện ấy chứ, một mẻ măng muối thôi mà đã ngon thế này.”
Trình lão gia dùng đũa gõ vào tay Gia Hưng, bảo anh để bát xuống rồi gắp thêm một miếng măng, nhận xét: “Lão tam coi trọng mối này là phải. Chưa bàn đến nhà bên ấy ra sao, cũng không nói về vợ nó thế nào, chỉ nói riêng nó như vậy mà người ta còn xem như báu vật, muốn kết thân, thế thì chắc chắn là thật lòng rồi.”
Gia trưởng đã nói vậy, mọi người ai cũng gật đầu, bà Hoàng cũng bảo sau này Gia Hưng phải cảm ơn mối mai mới được.
"Chả thế mà nhà nào muốn nhờ mai mối đều nghĩ ngay đến bà Phí, bà ấy rất biết nhìn người, mấy xu và mấy quả trứng mình tặng cũng không uổng phí.”
Nhà họ Trình thường chỉ ăn cháo ngũ cốc, vốn chỉ là để no bụng chứ không ngon lành gì. Có thêm măng muối của nhà họ Hà, mọi người lại ăn rất ngon miệng. Ăn xong bữa tối, đàn ông thì bện dây cỏ, chẻ nan đan sọt, còn bà Hoàng thì lùa gà vào chuồng. Lưu thị và Châu thị vừa rửa bát vừa bàn tán, muốn qua nhà hỏi thử xem Kiều Hạnh làm măng muối như thế nào.
Măng thì dễ kiếm, không tốn kém gì, lại là món đưa cơm ngon lành.
Kiều Hạnh không biết có người đang nhắc đến mình. Cô cũng vừa dọn dẹp sau bữa tối, định đứng dậy thu dọn bát đũa thì chị dâu nhanh tay hơn, bảo để cô nghỉ. Chị dâu đang bụng bầu, nhưng ở vùng quê không có những kiêng kỵ gì, chỉ cần không làm việc nặng, còn lại như nhặt rau, nấu ăn cũng không ảnh hưởng gì. Kiều Hạnh cũng không tranh giành, đi dạo một vòng nói chuyện với anh chị em trong nhà, rồi lấy đống măng ra để phơi.
Đây là số măng cô mới đào thêm, định làm thành măng khô cho tiện cất giữ và dùng trong các món nấu.
Mọi người trong nhà cũng ra giúp cô, mỗi khi có dịp làm cùng nhau thì ai nấy đều thích nói chuyện phiếm. Bà chị dâu ở nhà bên cạnh thấy Đông Tử ban chiều đeo sọt đi đâu, tò mò hỏi cậu đi làm gì?
"Em đi gửi măng muối cho anh Hưng. Mọi người đều bảo măng muối chị gái em làm là ngon nhất, đành phải gửi cho anh ấy thử."
Măng muối của Kiều Hạnh đúng là được cả nhà công nhận là ngon, cô cũng đã dạy các bác dâu làm món này, ai cũng học được, nhưng làm ra không giòn và thơm bằng cô. Không chỉ măng muối, cô còn biết làm dưa cải, tỏi ngâm đường, đậu phụ lên men, trứng bắc thảo. Nhà họ Hà quanh năm ăn cháo nhiều, nhưng lại có rất nhiều món ăn kèm do Kiều Hạnh làm, một đĩa rau dại cô trộn thôi cũng ngon, đúng là tạo phúc cho anh Trình Gia Hưng rồi.
“Đúng là có phúc, một người giỏi nấu nướng như A Hạnh, cưới được cô ấy đúng là phúc của tám đời nhà họ Trình.”
“Gửi cả hũ sang vậy thì mấy ngày là hết, lại thèm mà sang xin thêm thôi.”
Kiều Hạnh nghe xong cũng chỉ cười, bảo: “Ăn hết thì làm thêm, cũng chẳng phải đồ hiếm gì.”
Chị dâu bên cạnh lại ghé tai nói nhỏ: “Đàn ông ai cũng vậy, em càng đối tốt thì anh ta càng hờ hững, cứ để người ta thèm chút là tốt nhất.”
Đông Tử nghe chị dâu nói thế thấy tội nghiệp cho Gia Hưng, trong lòng lại thầm cảm thông. Cậu không nỡ đổ thêm dầu vào lửa, lại bảo rằng nhà bên ấy cũng gửi nhiều thứ, thỏ, gà đều là Gia Hưng gửi sang trước, cậu chỉ gửi lại ít măng muối rồi họ còn đáp lễ kẹo bánh, trứng gà.
Chị dâu nghe gật gù: “Cũng đúng đấy.”
Mùa này mọi nhà đang gieo hạt giống và ươm cây mạ, đàn ông bận bịu chẳng có mấy khi rảnh rỗi, đến Gia Hưng cũng không mấy khi có thời gian nhàn hạ, dẫu sao anh cũng dậy muộn hơn hai anh trai nhưng vẫn đều đặn đi làm mỗi ngày. Bận rộn nên cũng không đi qua sông gặp cô dâu tương lai, xa cách hơn nửa tháng, nghĩ nhớ quá, bèn bàn với anh hai để đi một lát, dẫn theo chú chó Mạnh Tử lên núi tìm được hai quả trứng ngỗng to, nhờ Tam Thái gia nhắn Kiều Hạnh ra bờ sông gặp.
Kiều Hạnh bưng cơm cho ông xong, mới đi ra chỗ Gia Hưng, thấy anh đang ngồi xếp bằng trên bãi cỏ xanh. Cô ngồi xuống cạnh, hỏi anh có chuyện gì.
Gia Hưng liền rút ra hai quả trứng ngỗng, đưa cho cô.
Thấy cô chưa nhận, anh hỏi: “Em không thích ăn trứng ngỗng à?”
“Em thích lắm, trứng này xào với lá xì lách thơm lắm.”
Hôm nay, con dâu cả là Lưu thị chỉ nấu một nồi cháo ngũ cốc, mỗi người một bát to. Trình lão gia đang yên ổn cầm bát húp thì Trình Gia Hưng lại kêu lên: "Mẹ ơi, còn món măng đâu?"
Sau khi tiễn Đông Tử đi, bà Hoàng bận việc nên quên mất. Nghe nhắc mới nhớ, bà liền đập đùi: "Phải rồi, măng nhà họ Hà gửi sang! Các con ăn trước, mẹ đi lấy."
Bà mở nắp hũ măng, ngửi thấy mùi thơm thì bụng càng đói, kìm nén không dám thử, lấy đũa sạch gắp ra một bát măng muối, đậy nắp lại rồi mới mang ra bàn.
Măng vừa đặt lên, Trình Gia Hưng đã nhanh chóng gắp một miếng măng non cho vào miệng. Nhai một cái, vừa giòn vừa thơm.
Lúc anh còn đang nhấm nháp, mọi người cũng đã thử một miếng, ai cũng ngạc nhiên.
“Trước giờ chỉ ăn măng luộc cắt lát, chẳng có mùi vị gì, nay muối thế này lại rất ngon!”
“Đúng là rất đưa cơm!”
“Mẹ bảo là bên nhà họ Hà gửi đến, lúc nào mà con không biết nhỉ?”
“Là do em dâu út làm hả?”
Bà Hoàng vừa ăn măng vừa húp cháo, nghe thấy mọi người hỏi thì chỉ gật đầu. Đợi nuốt hết cháo trong miệng mới đáp: “Lúc ấy các con đang ở ngoài đồng, Đông Tử mang sang, cứ khăng khăng bắt mẹ nhận. Đi xa đến vậy để mang đến thì sao mẹ từ chối? Nhận xong mẹ còn cho nó túi kẹo và vài quả trứng. Chiều bận suýt quên mất, may mà lão tam nhớ ra.”
Trình Gia Quý cười hề hề: “Chuyện của em dâu là lão tam nhớ kỹ lắm.”
Anh nói rồi lại đưa đũa định gắp thêm thì Trình Gia Hưng đã xách bát lên: “Đây là măng của A Hạnh làm cho tôi.”
“Chọc em một câu mà đã giận? Anh nói thật là em dâu út đúng là có tay nghề nấu ăn. Trước đây món lạc rang, thịt thỏ đều ngon. Sau này em ấy về nhà mình thì mình được nhờ rồi. Mẹ à, đến lúc ấy mẹ sắp xếp lại công việc, để vợ con nuôi gà nuôi heo, còn em dâu út thì lo việc nấu ăn.”
Châu thị đá vào chân Trình Gia Quý, lườm chồng một cái.
Trình Gia Quý co chân lại, càu nhàu: “Em nấu ăn cũng chỉ là ăn được thôi, còn em dâu út có thể mở quán ăn trên huyện ấy chứ, một mẻ măng muối thôi mà đã ngon thế này.”
Trình lão gia dùng đũa gõ vào tay Gia Hưng, bảo anh để bát xuống rồi gắp thêm một miếng măng, nhận xét: “Lão tam coi trọng mối này là phải. Chưa bàn đến nhà bên ấy ra sao, cũng không nói về vợ nó thế nào, chỉ nói riêng nó như vậy mà người ta còn xem như báu vật, muốn kết thân, thế thì chắc chắn là thật lòng rồi.”
Gia trưởng đã nói vậy, mọi người ai cũng gật đầu, bà Hoàng cũng bảo sau này Gia Hưng phải cảm ơn mối mai mới được.
"Chả thế mà nhà nào muốn nhờ mai mối đều nghĩ ngay đến bà Phí, bà ấy rất biết nhìn người, mấy xu và mấy quả trứng mình tặng cũng không uổng phí.”
Nhà họ Trình thường chỉ ăn cháo ngũ cốc, vốn chỉ là để no bụng chứ không ngon lành gì. Có thêm măng muối của nhà họ Hà, mọi người lại ăn rất ngon miệng. Ăn xong bữa tối, đàn ông thì bện dây cỏ, chẻ nan đan sọt, còn bà Hoàng thì lùa gà vào chuồng. Lưu thị và Châu thị vừa rửa bát vừa bàn tán, muốn qua nhà hỏi thử xem Kiều Hạnh làm măng muối như thế nào.
Măng thì dễ kiếm, không tốn kém gì, lại là món đưa cơm ngon lành.
Kiều Hạnh không biết có người đang nhắc đến mình. Cô cũng vừa dọn dẹp sau bữa tối, định đứng dậy thu dọn bát đũa thì chị dâu nhanh tay hơn, bảo để cô nghỉ. Chị dâu đang bụng bầu, nhưng ở vùng quê không có những kiêng kỵ gì, chỉ cần không làm việc nặng, còn lại như nhặt rau, nấu ăn cũng không ảnh hưởng gì. Kiều Hạnh cũng không tranh giành, đi dạo một vòng nói chuyện với anh chị em trong nhà, rồi lấy đống măng ra để phơi.
Đây là số măng cô mới đào thêm, định làm thành măng khô cho tiện cất giữ và dùng trong các món nấu.
Mọi người trong nhà cũng ra giúp cô, mỗi khi có dịp làm cùng nhau thì ai nấy đều thích nói chuyện phiếm. Bà chị dâu ở nhà bên cạnh thấy Đông Tử ban chiều đeo sọt đi đâu, tò mò hỏi cậu đi làm gì?
"Em đi gửi măng muối cho anh Hưng. Mọi người đều bảo măng muối chị gái em làm là ngon nhất, đành phải gửi cho anh ấy thử."
Măng muối của Kiều Hạnh đúng là được cả nhà công nhận là ngon, cô cũng đã dạy các bác dâu làm món này, ai cũng học được, nhưng làm ra không giòn và thơm bằng cô. Không chỉ măng muối, cô còn biết làm dưa cải, tỏi ngâm đường, đậu phụ lên men, trứng bắc thảo. Nhà họ Hà quanh năm ăn cháo nhiều, nhưng lại có rất nhiều món ăn kèm do Kiều Hạnh làm, một đĩa rau dại cô trộn thôi cũng ngon, đúng là tạo phúc cho anh Trình Gia Hưng rồi.
“Đúng là có phúc, một người giỏi nấu nướng như A Hạnh, cưới được cô ấy đúng là phúc của tám đời nhà họ Trình.”
“Gửi cả hũ sang vậy thì mấy ngày là hết, lại thèm mà sang xin thêm thôi.”
Kiều Hạnh nghe xong cũng chỉ cười, bảo: “Ăn hết thì làm thêm, cũng chẳng phải đồ hiếm gì.”
Chị dâu bên cạnh lại ghé tai nói nhỏ: “Đàn ông ai cũng vậy, em càng đối tốt thì anh ta càng hờ hững, cứ để người ta thèm chút là tốt nhất.”
Đông Tử nghe chị dâu nói thế thấy tội nghiệp cho Gia Hưng, trong lòng lại thầm cảm thông. Cậu không nỡ đổ thêm dầu vào lửa, lại bảo rằng nhà bên ấy cũng gửi nhiều thứ, thỏ, gà đều là Gia Hưng gửi sang trước, cậu chỉ gửi lại ít măng muối rồi họ còn đáp lễ kẹo bánh, trứng gà.
Chị dâu nghe gật gù: “Cũng đúng đấy.”
Mùa này mọi nhà đang gieo hạt giống và ươm cây mạ, đàn ông bận bịu chẳng có mấy khi rảnh rỗi, đến Gia Hưng cũng không mấy khi có thời gian nhàn hạ, dẫu sao anh cũng dậy muộn hơn hai anh trai nhưng vẫn đều đặn đi làm mỗi ngày. Bận rộn nên cũng không đi qua sông gặp cô dâu tương lai, xa cách hơn nửa tháng, nghĩ nhớ quá, bèn bàn với anh hai để đi một lát, dẫn theo chú chó Mạnh Tử lên núi tìm được hai quả trứng ngỗng to, nhờ Tam Thái gia nhắn Kiều Hạnh ra bờ sông gặp.
Kiều Hạnh bưng cơm cho ông xong, mới đi ra chỗ Gia Hưng, thấy anh đang ngồi xếp bằng trên bãi cỏ xanh. Cô ngồi xuống cạnh, hỏi anh có chuyện gì.
Gia Hưng liền rút ra hai quả trứng ngỗng, đưa cho cô.
Thấy cô chưa nhận, anh hỏi: “Em không thích ăn trứng ngỗng à?”
“Em thích lắm, trứng này xào với lá xì lách thơm lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.