Chương 28:
Anh Đào
09/11/2024
“Vậy thì cầm đi.”
Kiều Hạnh liền đưa tay trắng nõn ra nhận lấy một quả, còn Gia Hưng thì nhét luôn quả còn lại vào tay cô, dặn mang về đừng để vỡ: “Anh chọn quả to, nấu lên sẽ nhiều đ
ấy.”
“Nhà anh nuôi ngỗng à?”
“Không phải nhà anh, mà là nhà Mạnh Tử, mẹ nó nuôi, mà Mạnh Tử từ nhỏ đã theo anh, nên nó chia cho anh.”
“Vậy hôm nay anh đi chỉ để đưa trứng ngỗng cho em à?”
Kiều Hạnh tròn xoe mắt nhìn anh, khiến Gia Hưng nóng bừng cả tai. Anh gãi đầu nói: “Chủ yếu là nhớ em, lâu rồi không gặp. Dạo này em làm gì?”
“Đào măng, phơi măng khô, chắc là hũ măng muối hết rồi đúng không?”
“Hết sạch rồi.”
“Sao không đem hũ theo để đựng tiếp?”
Thực ra là anh tính lần sau sẽ lấy cớ trả hũ để qua nhà chơi, Gia Hưng đáp rằng người nhà rất thích, còn muốn học cách làm.
“Nếu muốn làm thì phải làm dưa trước đã. Quy trình cũng nhiều bước, anh chắc không nhớ đâu, chờ em gả sang rồi em làm cho.”
Gia Hưng nghe câu này thì mặt mày rạng rỡ, còn dày mặt nói: “A Hạnh à, em cũng sốt ruột gả cho anh đúng không?”
Kiều Hạnh cầm trứng ngỗng đứng dậy định bỏ đi, Gia Hưng liền giữ lại: “Đừng giận, ngồi xuống nói chuyện với anh một chút.”
“Anh nói đi, em nghe.”
“Em không hỏi anh à?”
Kiều Hạnh ôm gối, nghiêng đầu nghĩ rồi hỏi: “Anh dạo này làm gì?”
“Anh xuống đồng với bố.”
Kiều Hạnh nghe đến đó thì bật cười: “Anh biết làm ruộng không?”
“Dù anh không thích việc đồng áng, nhưng giờ lười cũng phải xem thời điểm, nhà bận quá mà trốn thì bị đập chết chắc.” Nhắc đến đây, Gia Hưng có chút phân vân, anh lại hỏi thêm: “Nếu anh không thích việc đồng áng, em nghĩ sao?”
Kiều Hạnh có chút khó hiểu.
Anh nói: “Ý anh là anh không thích làm ruộng, em nghĩ sao?”
“Anh thích hay không em chẳng bận tâm, nhưng làm gì cũng phải kiếm ra tiền, không thể để em đói bụng, em phải ăn cơm chứ.”
Câu trả lời thẳng thắn của Kiều Hạnh khiến Gia Hưng nghe mà sướng rơn, liền cam kết rằng cô muốn ăn gì anh cũng kiếm được, sao có thể để người trong lòng đói được?
Nghe anh cam kết, Kiều Hạnh vui vẻ dặn anh đừng quên mang hũ đựng măng đến lần sau, và tiện lấy luôn một cái bát to.
Gia Hưng liền hỏi cô lại làm món gì mới à.
Cô bảo lần này là đậu phụ lên men, để được lâu, nhà còn nhiều, gửi anh nếm thử.
“Đậu phụ thì anh biết rồi, nhưng đậu phụ lên men là sao?”
“Là món đậu phụ muối, ăn với cơm rất ngon, không nói hết được, anh mang bát đến rồi nếm thử sẽ hiểu.”
…
Nói chuyện xong, Kiều Hạnh cũng tiện ngắt một ít lá xì lách đem về, bữa tối nhà họ Hà lại có thêm một đĩa trứng ngỗng xào xì lách.
Kiều Hạnh liền đưa tay trắng nõn ra nhận lấy một quả, còn Gia Hưng thì nhét luôn quả còn lại vào tay cô, dặn mang về đừng để vỡ: “Anh chọn quả to, nấu lên sẽ nhiều đ
ấy.”
“Nhà anh nuôi ngỗng à?”
“Không phải nhà anh, mà là nhà Mạnh Tử, mẹ nó nuôi, mà Mạnh Tử từ nhỏ đã theo anh, nên nó chia cho anh.”
“Vậy hôm nay anh đi chỉ để đưa trứng ngỗng cho em à?”
Kiều Hạnh tròn xoe mắt nhìn anh, khiến Gia Hưng nóng bừng cả tai. Anh gãi đầu nói: “Chủ yếu là nhớ em, lâu rồi không gặp. Dạo này em làm gì?”
“Đào măng, phơi măng khô, chắc là hũ măng muối hết rồi đúng không?”
“Hết sạch rồi.”
“Sao không đem hũ theo để đựng tiếp?”
Thực ra là anh tính lần sau sẽ lấy cớ trả hũ để qua nhà chơi, Gia Hưng đáp rằng người nhà rất thích, còn muốn học cách làm.
“Nếu muốn làm thì phải làm dưa trước đã. Quy trình cũng nhiều bước, anh chắc không nhớ đâu, chờ em gả sang rồi em làm cho.”
Gia Hưng nghe câu này thì mặt mày rạng rỡ, còn dày mặt nói: “A Hạnh à, em cũng sốt ruột gả cho anh đúng không?”
Kiều Hạnh cầm trứng ngỗng đứng dậy định bỏ đi, Gia Hưng liền giữ lại: “Đừng giận, ngồi xuống nói chuyện với anh một chút.”
“Anh nói đi, em nghe.”
“Em không hỏi anh à?”
Kiều Hạnh ôm gối, nghiêng đầu nghĩ rồi hỏi: “Anh dạo này làm gì?”
“Anh xuống đồng với bố.”
Kiều Hạnh nghe đến đó thì bật cười: “Anh biết làm ruộng không?”
“Dù anh không thích việc đồng áng, nhưng giờ lười cũng phải xem thời điểm, nhà bận quá mà trốn thì bị đập chết chắc.” Nhắc đến đây, Gia Hưng có chút phân vân, anh lại hỏi thêm: “Nếu anh không thích việc đồng áng, em nghĩ sao?”
Kiều Hạnh có chút khó hiểu.
Anh nói: “Ý anh là anh không thích làm ruộng, em nghĩ sao?”
“Anh thích hay không em chẳng bận tâm, nhưng làm gì cũng phải kiếm ra tiền, không thể để em đói bụng, em phải ăn cơm chứ.”
Câu trả lời thẳng thắn của Kiều Hạnh khiến Gia Hưng nghe mà sướng rơn, liền cam kết rằng cô muốn ăn gì anh cũng kiếm được, sao có thể để người trong lòng đói được?
Nghe anh cam kết, Kiều Hạnh vui vẻ dặn anh đừng quên mang hũ đựng măng đến lần sau, và tiện lấy luôn một cái bát to.
Gia Hưng liền hỏi cô lại làm món gì mới à.
Cô bảo lần này là đậu phụ lên men, để được lâu, nhà còn nhiều, gửi anh nếm thử.
“Đậu phụ thì anh biết rồi, nhưng đậu phụ lên men là sao?”
“Là món đậu phụ muối, ăn với cơm rất ngon, không nói hết được, anh mang bát đến rồi nếm thử sẽ hiểu.”
…
Nói chuyện xong, Kiều Hạnh cũng tiện ngắt một ít lá xì lách đem về, bữa tối nhà họ Hà lại có thêm một đĩa trứng ngỗng xào xì lách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.