Chương 2:
Anh Đào
09/11/2024
“Là nhà họ Trình ở làng Đại Dung bên kia sông.”
“Nhà Trình Lai Tài à?”
“Không phải Trình Lai Tài, là Trình Lai Hỷ, em của Trình Lai Tài. Là con trai thứ ba nhà ông ấy.”
Cô biết đến Trình Lai Tài vì ông nội cô từng dùng thuyền chở ông ta qua sông, cô có chút ấn tượng. Còn Trình Lai Hỷ thì cô không biết, càng không biết con trai của ông ấy.
“Anh ta bao nhiêu tuổi? Là người thế nào?”
Bà Đường nhận lấy bát không từ tay con gái, rửa sạch rồi đặt trên bếp, thêm vài cành củi khô vào bếp lửa rồi nói: “Mẹ cũng không rõ lắm, nghe bà Phí nói thì cậu ấy lớn hơn con một tuổi, trông rất đứng đắn, mười dặm tám thôn cũng khó tìm được ai đẹp trai
hơn.”
“Đẹp trai mà chưa lấy vợ, lại còn để ý đến con. Không phải con xem thường mình, nhưng theo lẽ thường, người dễ lấy vợ sẽ không nhắm đến con. Anh ta có vấn đề gì sao?”
Bà Đường ngớ người, rồi đáp: “Nghe nói tính tình vẫn ổn, chỉ là chưa có vợ nên có chút vô lo. Người ta không phải khó cưới vợ, mà là muốn tìm một cô vợ tháo vát.”
“Bà Phí nói vậy?”
Bà Đường gật đầu, Hà Kiều Hạnh cười: “Miệng mụ mối là miệng lừa đảo.”
“Đúng là vậy, mẹ cũng chưa đồng ý hay từ chối, bảo sẽ bàn với cha con. Mẹ nghĩ con cũng không còn nhỏ nữa, hai năm tới chắc cũng phải lấy chồng. Ở quê, con gái kết hôn sớm, nếu đợi đến hai mươi thì khó tìm được ai tốt. Hiếm có mối mai đến nhà, lại là nhà họ Trình, một gia đình đông con đông cháu. Mẹ nghĩ nên tìm hiểu xem sao, nếu cậu ấy không có thói hư tật xấu, con có thể cưới, dù cậu ấy không giỏi giang thì cũng không sao, miễn là biết lo cho gia đình là được, con thấy sao?”
Hà Kiều Hạnh nghĩ ngợi: “Nếu người đó trông tử tế, không có vấn đề lớn, biết lo làm ăn thì con lấy.”
Bà Đường nghe xong nhẹ nhõm, nghĩ thầm con gái mình thực tế, không như mấy cô gái làng muốn chồng giàu, đẹp trai, biết chiều chuộng… Người có đủ những điều đó không phải không có, nhưng thường không dễ đến lượt mình, họ tốt thì đâu cần hạ mình tìm người kém cỏi?
Mẹ con họ vừa trò chuyện thì bà Phí đã qua sông bằng thuyền, tranh thủ trước buổi trưa đến nhà họ Trình tìm vợ của Trình Lai Hỷ là bà Hoàng.
Bà Hoàng có bốn con trai, đặt tên lần lượt là Gia Phú, Gia Quý, Gia Hưng và Gia Vượng. Hai người con đầu đã cưới vợ, nhưng đến lượt Trình Gia Hưng lại khó khăn. Anh ta đẹp mã nhưng lại thích tụ tập với đám thanh niên ăn chơi, làm gì cũng lề mề, cuộc sống bấp bênh.
Vì đẹp trai nên có nhiều cô thích anh ta, nhưng trong chuyện cưới xin thì cha mẹ mới là người quyết định. Chẳng ai muốn gửi con gái cho anh ta làm khổ. Mọi người đều bảo cưới một người không giàu nhưng thật thà chăm chỉ vẫn tốt hơn, dù không dư dả nhưng ít ra còn tự lo được.
Hiện tại nhà họ Trình sống tốt, anh ta còn nhờ vào cha mẹ mà sống. Nhưng sau này, cha mẹ già yếu, chẳng lẽ lại sống nhờ vào anh em?
Bà Hoàng thấy rằng những gia đình tử tế không ưng Trình Gia Hưng, còn những cô chịu lấy anh thì bà lại không vừa ý. Năm nay con trai đã mười chín tuổi mà vẫn chưa lấy được vợ, bà sốt ruột, mang theo trứng gà tìm đến bà Phí.
Trứng đã gửi từ hai ngày trước, bà Phí nghĩ rằng Trình Gia Hưng nổi tiếng quá bên bờ sông này, chi bằng thử vận may bên bờ sông kia. Sau khi sàng lọc, bà nghĩ tới Hà Kiều Hạnh, định hôm sau sang sông nhưng gặp trời mưa nên bị trễ một ngày.
Hôm nay, bà đến chi thứ hai nhà họ Hà để thăm dò, thấy bà Đường có chút hứng thú thì vội về tìm bà Hoàng, chuẩn bị tán dương cho Hà Kiều Hạnh một phen.
“Nhà Trình Lai Tài à?”
“Không phải Trình Lai Tài, là Trình Lai Hỷ, em của Trình Lai Tài. Là con trai thứ ba nhà ông ấy.”
Cô biết đến Trình Lai Tài vì ông nội cô từng dùng thuyền chở ông ta qua sông, cô có chút ấn tượng. Còn Trình Lai Hỷ thì cô không biết, càng không biết con trai của ông ấy.
“Anh ta bao nhiêu tuổi? Là người thế nào?”
Bà Đường nhận lấy bát không từ tay con gái, rửa sạch rồi đặt trên bếp, thêm vài cành củi khô vào bếp lửa rồi nói: “Mẹ cũng không rõ lắm, nghe bà Phí nói thì cậu ấy lớn hơn con một tuổi, trông rất đứng đắn, mười dặm tám thôn cũng khó tìm được ai đẹp trai
hơn.”
“Đẹp trai mà chưa lấy vợ, lại còn để ý đến con. Không phải con xem thường mình, nhưng theo lẽ thường, người dễ lấy vợ sẽ không nhắm đến con. Anh ta có vấn đề gì sao?”
Bà Đường ngớ người, rồi đáp: “Nghe nói tính tình vẫn ổn, chỉ là chưa có vợ nên có chút vô lo. Người ta không phải khó cưới vợ, mà là muốn tìm một cô vợ tháo vát.”
“Bà Phí nói vậy?”
Bà Đường gật đầu, Hà Kiều Hạnh cười: “Miệng mụ mối là miệng lừa đảo.”
“Đúng là vậy, mẹ cũng chưa đồng ý hay từ chối, bảo sẽ bàn với cha con. Mẹ nghĩ con cũng không còn nhỏ nữa, hai năm tới chắc cũng phải lấy chồng. Ở quê, con gái kết hôn sớm, nếu đợi đến hai mươi thì khó tìm được ai tốt. Hiếm có mối mai đến nhà, lại là nhà họ Trình, một gia đình đông con đông cháu. Mẹ nghĩ nên tìm hiểu xem sao, nếu cậu ấy không có thói hư tật xấu, con có thể cưới, dù cậu ấy không giỏi giang thì cũng không sao, miễn là biết lo cho gia đình là được, con thấy sao?”
Hà Kiều Hạnh nghĩ ngợi: “Nếu người đó trông tử tế, không có vấn đề lớn, biết lo làm ăn thì con lấy.”
Bà Đường nghe xong nhẹ nhõm, nghĩ thầm con gái mình thực tế, không như mấy cô gái làng muốn chồng giàu, đẹp trai, biết chiều chuộng… Người có đủ những điều đó không phải không có, nhưng thường không dễ đến lượt mình, họ tốt thì đâu cần hạ mình tìm người kém cỏi?
Mẹ con họ vừa trò chuyện thì bà Phí đã qua sông bằng thuyền, tranh thủ trước buổi trưa đến nhà họ Trình tìm vợ của Trình Lai Hỷ là bà Hoàng.
Bà Hoàng có bốn con trai, đặt tên lần lượt là Gia Phú, Gia Quý, Gia Hưng và Gia Vượng. Hai người con đầu đã cưới vợ, nhưng đến lượt Trình Gia Hưng lại khó khăn. Anh ta đẹp mã nhưng lại thích tụ tập với đám thanh niên ăn chơi, làm gì cũng lề mề, cuộc sống bấp bênh.
Vì đẹp trai nên có nhiều cô thích anh ta, nhưng trong chuyện cưới xin thì cha mẹ mới là người quyết định. Chẳng ai muốn gửi con gái cho anh ta làm khổ. Mọi người đều bảo cưới một người không giàu nhưng thật thà chăm chỉ vẫn tốt hơn, dù không dư dả nhưng ít ra còn tự lo được.
Hiện tại nhà họ Trình sống tốt, anh ta còn nhờ vào cha mẹ mà sống. Nhưng sau này, cha mẹ già yếu, chẳng lẽ lại sống nhờ vào anh em?
Bà Hoàng thấy rằng những gia đình tử tế không ưng Trình Gia Hưng, còn những cô chịu lấy anh thì bà lại không vừa ý. Năm nay con trai đã mười chín tuổi mà vẫn chưa lấy được vợ, bà sốt ruột, mang theo trứng gà tìm đến bà Phí.
Trứng đã gửi từ hai ngày trước, bà Phí nghĩ rằng Trình Gia Hưng nổi tiếng quá bên bờ sông này, chi bằng thử vận may bên bờ sông kia. Sau khi sàng lọc, bà nghĩ tới Hà Kiều Hạnh, định hôm sau sang sông nhưng gặp trời mưa nên bị trễ một ngày.
Hôm nay, bà đến chi thứ hai nhà họ Hà để thăm dò, thấy bà Đường có chút hứng thú thì vội về tìm bà Hoàng, chuẩn bị tán dương cho Hà Kiều Hạnh một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.