Ác Phụ Thôn Lưu Manh

Chương 30:

Anh Đào

09/11/2024

“Đây là đậu phụ đỏ.”

“Cái gì cơ?”

“Để ăn với cơm. Kiều Hạnh tự làm, bảo con mang về một bát nếm thử.”

“Cô ấy bảo mang là con mang, bảo xuống ruộng con có đi không?”

Trình Gia Hưng đặt bát đậu phụ đỏ và chiếc gùi cỏ heo xuống, đắc ý nói: “Cô ấy không giống mẹ! Không bắt ép con xuống ruộng!”

“Lấy chồng là phải phụ việc nhà chứ, cô ấy không ăn không mặc chắc?”

“Con đã bảo với cô ấy rằng con không thích làm ruộng.”

“Thế cô ấy trả lời sao?”

“Cô ấy bảo tùy con.”

Bà Hoàng nghe như sét đánh bên tai, bàng hoàng một lúc rồi hỏi: “Vậy không sợ đói à? Cưới vợ sinh con rồi ăn gì?”

“Con có thể đi săn, bán gà rừng, thỏ rừng kiếm tiền mà.”

“Thế còn mùa đông?”



Trình Gia Hưng cười: “Mùa đông à? Con đóng cửa lại, ôm vợ ngủ cho ấm.”

Bà Hoàng tức muốn đánh anh: “Không làm gì thì ăn gì? Con nghĩ cuộc sống dễ dàng lắm à?”

Trình Gia Hưng không muốn nghe mẹ lải nhải, lẻn vào bếp tìm đồ ăn rồi nói những chuyện đó cứ để khi cưới rồi tính. “À, mẹ, anh hai đâu rồi?”

“Không phải đang ngoài ruộng à?”

Trình Gia Hưng gật gù.

Bà Hoàng hỏi: “Con lại có ý đồ gì?”

“Con thấy trời sắp nóng, muốn đan cho Kiều Hạnh cái nón

cỏ. Anh hai giỏi đan nhất, bảo anh ấy chỉ con.”

Vừa nghe, bà Hoàng liền nổi đóa, đánh anh mấy cái: “Bảo con xuống ruộng làm thì không nghe, lên núi xuống sông thì hăng hái, giờ còn đòi học đan nón? Sao không học cày bừa? Mẹ phải đánh cho con tỉnh mới được!”

Trình Gia Hưng né đòn, đợi mẹ nguôi giận mới quay lại bảo: “Mẹ, mẹ mới bảo rằng cưới xong sẽ không quản con nữa, giờ là muốn đổi ý à?”

“Vậy mẹ chia cho con một mảnh ruộng, con làm không?”

“Không, con đã tính rồi. Chờ cưới xong, con sẽ kiếm ít tiền thuê người làm thay.”

Bà Hoàng nghe mà choáng, cả bữa tối cũng không muốn ăn. Tối đó, bà vào phòng nằm rất sớm, nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, nghĩ xem tại sao những cách dạy dỗ của bà với Trình Gia Hưng lại không có tác dụng.



Còn Trình Gia Hưng cũng nghĩ không biết có làm mẹ giận quá không. Anh nhờ bố vào thăm mẹ, nghe bảo bà không sao thì mới thở phào, quay lại tìm anh hai học đan nón.

Trước đó anh khoe với Kiều Hạnh rằng mình giỏi đan đồ cỏ, hồi nhỏ thường đan châu chấu, muỗi mòng, thực ra chỉ đúng một nửa. Anh giỏi đan đồ chơi nhưng chưa từng đan nón hay giày cỏ. Tuy nhiên, anh có sẵn nền tảng và học rất nhanh.

Anh hai Trình Gia Quý đứng cạnh, thở dài: “Em học nhanh hơn anh lúc trước.”

“Em thông minh mà~”

“Thông minh đấy, nhưng không dùng đúng chỗ. Hôm nay lại chọc mẹ giận gì rồi?”

“Bọn em chỉ nói chuyện thôi, mẹ tự nhiên lại như vậy.”

Trình Gia Quý hỏi chuyện gì, Trình Gia Hưng vừa đan nón vừa kể lại. Trình Gia Quý nghe mà nghẹn lời.

Đi săn kiếm tiền thuê người làm ruộng???

“Tiền nhiều nên nóng tay à?”

“Cũng là mẹ cứ nhất định muốn chia ruộng cho em. Em nghĩ hay là đưa mẹ một khoản, mẹ có thể từ bỏ ý định không? Ba trăm sáu mươi nghề, làm gì chả được, sao cứ phải làm ruộng? Em không thích, với lại Kiều Hạnh nấu ăn giỏi thế, mình có thể thu mua nguyên liệu trong làng rẻ, rồi cô ấy nấu ăn ngon, mang đi bán không được sao? Trên trấn nhiều nhà giàu, đồ mình ngon thì sao mà lo không bán được?”

“Em muốn làm người bán hàng rong à? Còn mệt hơn cả làm ruộng đấy.”

Trình Gia Hưng thấy trước mắt có nhiều con đường, chọn con nào thì tính sau, nhưng anh không muốn vác cuốc xuống ruộng suốt ngày. Họ bảo có ruộng là không sợ đói, nhưng anh vừa lười vừa thiếu kiên nhẫn. Đi săn thì chỉ cần lên núi là có thức ăn, nên anh thích hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Phụ Thôn Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook