Chương 32:
Anh Đào
09/11/2024
Kiều Hạnh phì cười hỏi anh thế nào là tiền chuộc.
Trình Gia Hưng nhìn xung quanh, thấy không có ai, thì ghé tai cô thì thầm rằng mẹ anh bắt đầu đặt quy định, sau khi cưới thì chia đất cho từng người con trai, ai làm xong việc đồng áng sẽ được giữ nửa tiền công, nửa kia giao cho mẹ.
Kiều Hạnh nghe vậy thấy lòng xao xuyến, nhưng Gia Hưng không để ý, còn nói rằng anh sẽ dành tiền chuộc để không phải xuống ruộng.
“Bà có đồng ý không?”
“Ban đầu thì không. Anh bảo sẽ thuê người làm thay
.”
“Vậy bà chấp nhận rồi?”
“Bà suýt đánh chết anh.”
Kiều Hạnh cười nghiêng ngả, Gia Hưng để cô cười đủ rồi mới nhắc: “Vừa nãy anh nói em nhớ chưa?”
“Em nhớ rồi, nhưng em không tiện nói. Bố mẹ chuẩn bị của hồi môn là thương em, bảo không cần nữa để đưa tiền thì kỳ lắm.”
Gia Hưng cũng suy nghĩ một chút, Kiều Hạnh nói tiếp: “Để em kể với mẹ rằng trước đây chị dâu anh cũng không mang nhiều của hồi môn, rồi bảo bà về quy định mới trong nhà anh nhé?”
Hôm đó hai người trò chuyện rất lâu, đến khi thấy không còn sớm, Kiều Hạnh nói muốn về, Gia Hưng liền kéo cô lại: “Em vài ngày nữa ra sông, anh có thứ cho em.”
“Anh cho em nhiều rồi, lần này lại là gì?”
Gia Hưng nói mấy hôm trước anh lên núi Đại Vân, định bắt thỏ, nhưng chẳng thấy thỏ đâu, chỉ bắt được một con gà.
“Gà thì anh giữ lại mà ăn, em có thiếu đồ ăn đâu?”
“Không phải anh muốn cho em gà, con gà đã để mẹ anh làm món tẩm bổ cho chị dâu đang mang thai rồi.”
“Vậy anh nhắc đến gà làm gì?”
“Điều anh muốn nói là, khi bắt gà, anh thấy một cây anh đào dại. Quả đã mọc đầy cành, tuy chưa chín hẳn nhưng chắc chưa ai phát hiện ra. Vài hôm nữa anh sẽ mang gùi lên hái hết cho em.”
“Em lấy làm gì? Nhiều thì mang lên trấn bán, anh đào giá đắt hơn đào mận nhiều, không chua quá là sẽ bán được.”
Gia Hưng suy nghĩ rồi nói: “Vậy anh để lại cho em một bát để ông em mang về nhé?”
Kiều Hạnh nghĩ đến vị anh đào chín mọng, mỉm cười: “Được, em sẽ chờ để nếm.”
Nghe tin chị dâu của Gia Hưng mang thai, Kiều Hạnh liền ra thuyền xin ông hai con cá trắm lớn, khoảng một cân mỗi con, bảo Gia Hưng mang về nhà nấu canh bồi bổ cho chị dâu. Ban đầu Gia Hưng không chịu nhận, nhưng khi nghe cô bảo nếu không lấy thì sẽ chẳng có anh đào, anh mới chịu cầm. Trên đường về, lúc thì anh lắc đầu, khi thì anh cười, cứ như một gã ngốc.
Đi ngang qua mấy chị dâu đang ra giếng giặt quần áo, anh định không chào nhưng mấy bà chị chủ động lên tiếng.
“Đi từ bờ sông lên đấy à? Mua cá hả?”
“Là cá trắm lớn à? Bao nhiêu tiền?”
Nghe hỏi, Gia Hưng dừng lại một chút rồi đáp là không mất tiền.
“À phải rồi, bây giờ anh là rể nhà họ Hà! Ăn cá đâu khó.”
“Nghe nói họ Hà rất quý anh, cách ngày lại tặng quà cho anh, đúng không?”
“Trước kia ai cũng nói bên sông có một con cọp cái hung dữ, ai ngờ cọp cái cũng có lúc dịu dàng.”
Vừa cười đó, Gia Hưng nghe từ “cọp cái” lập tức biến sắc: “Tôi thấy chị mới là cọp cái! Hôm trước còn nghe Đổng Đại Lực nói sớm muộn gì cũng dạy dỗ cái người suốt ngày muốn ngồi lên đầu chồng mà cưỡi... chắc anh ấy đang nói chị hả?”
Trình Gia Hưng nhìn xung quanh, thấy không có ai, thì ghé tai cô thì thầm rằng mẹ anh bắt đầu đặt quy định, sau khi cưới thì chia đất cho từng người con trai, ai làm xong việc đồng áng sẽ được giữ nửa tiền công, nửa kia giao cho mẹ.
Kiều Hạnh nghe vậy thấy lòng xao xuyến, nhưng Gia Hưng không để ý, còn nói rằng anh sẽ dành tiền chuộc để không phải xuống ruộng.
“Bà có đồng ý không?”
“Ban đầu thì không. Anh bảo sẽ thuê người làm thay
.”
“Vậy bà chấp nhận rồi?”
“Bà suýt đánh chết anh.”
Kiều Hạnh cười nghiêng ngả, Gia Hưng để cô cười đủ rồi mới nhắc: “Vừa nãy anh nói em nhớ chưa?”
“Em nhớ rồi, nhưng em không tiện nói. Bố mẹ chuẩn bị của hồi môn là thương em, bảo không cần nữa để đưa tiền thì kỳ lắm.”
Gia Hưng cũng suy nghĩ một chút, Kiều Hạnh nói tiếp: “Để em kể với mẹ rằng trước đây chị dâu anh cũng không mang nhiều của hồi môn, rồi bảo bà về quy định mới trong nhà anh nhé?”
Hôm đó hai người trò chuyện rất lâu, đến khi thấy không còn sớm, Kiều Hạnh nói muốn về, Gia Hưng liền kéo cô lại: “Em vài ngày nữa ra sông, anh có thứ cho em.”
“Anh cho em nhiều rồi, lần này lại là gì?”
Gia Hưng nói mấy hôm trước anh lên núi Đại Vân, định bắt thỏ, nhưng chẳng thấy thỏ đâu, chỉ bắt được một con gà.
“Gà thì anh giữ lại mà ăn, em có thiếu đồ ăn đâu?”
“Không phải anh muốn cho em gà, con gà đã để mẹ anh làm món tẩm bổ cho chị dâu đang mang thai rồi.”
“Vậy anh nhắc đến gà làm gì?”
“Điều anh muốn nói là, khi bắt gà, anh thấy một cây anh đào dại. Quả đã mọc đầy cành, tuy chưa chín hẳn nhưng chắc chưa ai phát hiện ra. Vài hôm nữa anh sẽ mang gùi lên hái hết cho em.”
“Em lấy làm gì? Nhiều thì mang lên trấn bán, anh đào giá đắt hơn đào mận nhiều, không chua quá là sẽ bán được.”
Gia Hưng suy nghĩ rồi nói: “Vậy anh để lại cho em một bát để ông em mang về nhé?”
Kiều Hạnh nghĩ đến vị anh đào chín mọng, mỉm cười: “Được, em sẽ chờ để nếm.”
Nghe tin chị dâu của Gia Hưng mang thai, Kiều Hạnh liền ra thuyền xin ông hai con cá trắm lớn, khoảng một cân mỗi con, bảo Gia Hưng mang về nhà nấu canh bồi bổ cho chị dâu. Ban đầu Gia Hưng không chịu nhận, nhưng khi nghe cô bảo nếu không lấy thì sẽ chẳng có anh đào, anh mới chịu cầm. Trên đường về, lúc thì anh lắc đầu, khi thì anh cười, cứ như một gã ngốc.
Đi ngang qua mấy chị dâu đang ra giếng giặt quần áo, anh định không chào nhưng mấy bà chị chủ động lên tiếng.
“Đi từ bờ sông lên đấy à? Mua cá hả?”
“Là cá trắm lớn à? Bao nhiêu tiền?”
Nghe hỏi, Gia Hưng dừng lại một chút rồi đáp là không mất tiền.
“À phải rồi, bây giờ anh là rể nhà họ Hà! Ăn cá đâu khó.”
“Nghe nói họ Hà rất quý anh, cách ngày lại tặng quà cho anh, đúng không?”
“Trước kia ai cũng nói bên sông có một con cọp cái hung dữ, ai ngờ cọp cái cũng có lúc dịu dàng.”
Vừa cười đó, Gia Hưng nghe từ “cọp cái” lập tức biến sắc: “Tôi thấy chị mới là cọp cái! Hôm trước còn nghe Đổng Đại Lực nói sớm muộn gì cũng dạy dỗ cái người suốt ngày muốn ngồi lên đầu chồng mà cưỡi... chắc anh ấy đang nói chị hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.