Chương 34:
Anh Đào
09/11/2024
Gia Hưng không chịu chia.
Nhìn thấy mẹ chồng đứng gần đó, Lưu thị nói cô mang thai nên thèm chua.
Thông thường, phụ nữ mang thai có nhiều đặc quyền, có thể làm ít, ăn ngon, muốn gì cũng dễ được chấp nhận. Nhất là khi cô muốn ăn chua, người ta bảo thèm chua sẽ sinh con trai. Nhưng bà Hoàng biết rõ số anh đào này dành riêng cho Kiều Hạnh, nên không nhúng tay, chỉ quay sang nhìn
Gia Hưng, hỏi anh định làm thế nào.
Gia Hưng đáp: “Chị thèm chua à? Thế thì dễ thôi! Vào bếp lấy mấy củ cải muối chua, muốn bao nhiêu cũng được. Cái này ngọt hơn là chua, nếu chua quá có bán được một lượng bạc không? Người trấn trên là đồ ngốc chắc?”
“Vậy cho Tiểu Ngưu ăn có được không?”
Gia Hưng thấy phiền, anh là người vô tư, bưng bát vào phòng cất rồi quay ra nói: “Em nói thật cho chị biết, đây là phần em để dành cho vợ tương lai, ngoài cô ấy ra chẳng ai được ăn. Em lúc nào cũng rộng lượng, đậu phộng rang, kẹo mật ong, đậu hũ đỏ, món cay, món nào Tiểu Ngưu không ăn thỏa thích rồi? Nếu chưa đủ, mẹ vẫn còn kẹo, đừng nhìn vào phần này của em.”
Không ngờ Gia Hưng lại nói thẳng như vậy, Lưu thị thấy ngại, định lên tiếng giải thích nhưng Gia Hưng không muốn nghe. Ngoài vợ và mẹ ra, anh không nhẫn nhịn phụ nữ khác, bèn bảo chị dâu muốn ăn gì thì nên nói với chồng, việc gì phải tìm đến người em trai. Mang thai là chuyện của chồng chị, sao lại bắt cả nhà phải chiều?
Lưu thị và Chu thị đang hóng chuyện đứng cạnh chỉ biết ngẩn người…
Bà Hoàng vừa mới vui mừng, lại bị con trai làm cho bực tức, kéo tay anh ra ngoài.
“Muốn cho hay không thì nói cho đàng hoàng, đừng làm chị dâu giận, cô ấy đang có bầu!”
“Nếu không có bầu con đã chẳng tử tế thế này. Dù sao con không phải là cha đứa trẻ, muốn ăn gì liên quan gì đến con?”
Bà Hoàng cấu nhẹ vào hông anh.
Gia Hưng da dày thịt chắc, chẳng thấy đau, anh khoác tay lên vai mẹ, cười bảo: “Con mấy ngày nay khổ sở canh chừng, chỉ nếm thử một quả, còn đâu để dành lại một bát cho Kiều Hạnh. Mẹ nghĩ mà xem, con đã ăn bao nhiêu đồ của người ta rồi? Người ta còn chưa gả về nhà, vừa nghe tin chị dâu mang bầu liền biếu cá, có phải là tốt không?”
“Con đúng là… không cho thì thôi, nhưng cũng phải biết ăn nói chứ.”
“Mẹ không hiểu gì cả, nói nhẹ nhàng đến đâu, nếu không cho thì chị dâu vẫn không vui. Mà chị ấy có vẻ hơi được nước lấn tới vì đang mang thai.”
Bà Hoàng quá hiểu tính con trai, nói thêm cũng vô ích, bèn quay vào bếp hâm lại đồ ăn.
Gia Hưng ngồi một lúc trong sân, nghĩ rằng tối nay chị dâu chắc sẽ rì rầm với anh trai, nên quyết định ra tay trước, bèn đến tìm anh trai kể lể chuyện mình canh chừng hái anh đào mấy hôm, bán được một lượng bạc và nộp lại cho mẹ.
Anh trai và anh hai đều nghe, vỗ vai anh: “Buôn bán tốt đấy, không tệ đâu nhóc ba!”
“Mẹ chắc vui lắm nhỉ?”
Gia Hưng cười tít mắt.
Sau khi cười, anh chuyển chủ đề, hơi ngại ngùng nói: “Lúc mang về, em định để lại một bát cho Kiều Hạnh, còn lại bán hết lấy tiền. Nhưng chị dâu bảo muốn ăn chua, em không cho. Vì còn lại quá ít, nếu chia ra sẽ không còn bao nhiêu để đưa qua nhà bên kia, anh đừng nghĩ gì nhé.”
Trình Gia Phú gật đầu.
Gia Hưng nói tiếp: “Chắc chị dâu có chút không vui, tối nay anh dỗ chị ấy chút nhé. Nếu thật sự chán ăn, thì cứ xin mẹ ít tiền mua đồ ăn vặt trên trấn.”
Nhìn thấy mẹ chồng đứng gần đó, Lưu thị nói cô mang thai nên thèm chua.
Thông thường, phụ nữ mang thai có nhiều đặc quyền, có thể làm ít, ăn ngon, muốn gì cũng dễ được chấp nhận. Nhất là khi cô muốn ăn chua, người ta bảo thèm chua sẽ sinh con trai. Nhưng bà Hoàng biết rõ số anh đào này dành riêng cho Kiều Hạnh, nên không nhúng tay, chỉ quay sang nhìn
Gia Hưng, hỏi anh định làm thế nào.
Gia Hưng đáp: “Chị thèm chua à? Thế thì dễ thôi! Vào bếp lấy mấy củ cải muối chua, muốn bao nhiêu cũng được. Cái này ngọt hơn là chua, nếu chua quá có bán được một lượng bạc không? Người trấn trên là đồ ngốc chắc?”
“Vậy cho Tiểu Ngưu ăn có được không?”
Gia Hưng thấy phiền, anh là người vô tư, bưng bát vào phòng cất rồi quay ra nói: “Em nói thật cho chị biết, đây là phần em để dành cho vợ tương lai, ngoài cô ấy ra chẳng ai được ăn. Em lúc nào cũng rộng lượng, đậu phộng rang, kẹo mật ong, đậu hũ đỏ, món cay, món nào Tiểu Ngưu không ăn thỏa thích rồi? Nếu chưa đủ, mẹ vẫn còn kẹo, đừng nhìn vào phần này của em.”
Không ngờ Gia Hưng lại nói thẳng như vậy, Lưu thị thấy ngại, định lên tiếng giải thích nhưng Gia Hưng không muốn nghe. Ngoài vợ và mẹ ra, anh không nhẫn nhịn phụ nữ khác, bèn bảo chị dâu muốn ăn gì thì nên nói với chồng, việc gì phải tìm đến người em trai. Mang thai là chuyện của chồng chị, sao lại bắt cả nhà phải chiều?
Lưu thị và Chu thị đang hóng chuyện đứng cạnh chỉ biết ngẩn người…
Bà Hoàng vừa mới vui mừng, lại bị con trai làm cho bực tức, kéo tay anh ra ngoài.
“Muốn cho hay không thì nói cho đàng hoàng, đừng làm chị dâu giận, cô ấy đang có bầu!”
“Nếu không có bầu con đã chẳng tử tế thế này. Dù sao con không phải là cha đứa trẻ, muốn ăn gì liên quan gì đến con?”
Bà Hoàng cấu nhẹ vào hông anh.
Gia Hưng da dày thịt chắc, chẳng thấy đau, anh khoác tay lên vai mẹ, cười bảo: “Con mấy ngày nay khổ sở canh chừng, chỉ nếm thử một quả, còn đâu để dành lại một bát cho Kiều Hạnh. Mẹ nghĩ mà xem, con đã ăn bao nhiêu đồ của người ta rồi? Người ta còn chưa gả về nhà, vừa nghe tin chị dâu mang bầu liền biếu cá, có phải là tốt không?”
“Con đúng là… không cho thì thôi, nhưng cũng phải biết ăn nói chứ.”
“Mẹ không hiểu gì cả, nói nhẹ nhàng đến đâu, nếu không cho thì chị dâu vẫn không vui. Mà chị ấy có vẻ hơi được nước lấn tới vì đang mang thai.”
Bà Hoàng quá hiểu tính con trai, nói thêm cũng vô ích, bèn quay vào bếp hâm lại đồ ăn.
Gia Hưng ngồi một lúc trong sân, nghĩ rằng tối nay chị dâu chắc sẽ rì rầm với anh trai, nên quyết định ra tay trước, bèn đến tìm anh trai kể lể chuyện mình canh chừng hái anh đào mấy hôm, bán được một lượng bạc và nộp lại cho mẹ.
Anh trai và anh hai đều nghe, vỗ vai anh: “Buôn bán tốt đấy, không tệ đâu nhóc ba!”
“Mẹ chắc vui lắm nhỉ?”
Gia Hưng cười tít mắt.
Sau khi cười, anh chuyển chủ đề, hơi ngại ngùng nói: “Lúc mang về, em định để lại một bát cho Kiều Hạnh, còn lại bán hết lấy tiền. Nhưng chị dâu bảo muốn ăn chua, em không cho. Vì còn lại quá ít, nếu chia ra sẽ không còn bao nhiêu để đưa qua nhà bên kia, anh đừng nghĩ gì nhé.”
Trình Gia Phú gật đầu.
Gia Hưng nói tiếp: “Chắc chị dâu có chút không vui, tối nay anh dỗ chị ấy chút nhé. Nếu thật sự chán ăn, thì cứ xin mẹ ít tiền mua đồ ăn vặt trên trấn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.