Chương 35:
Anh Đào
09/11/2024
Gia Hưng là người khéo léo, nhanh chóng tìm gặp anh trai mình để kể rõ mọi chuyện. Đêm đó, trước khi đi ngủ, Lưu thị đề cập đến chuyện chiều hôm đó ba anh em mang về một bát anh đào dại. Cô nghĩ thứ này chua chua ngọt ngọt, phụ nữ mang thai ăn vào sẽ giảm cảm giác buồn nôn, nên xin một ít nhưng không được.
"Em mang thai là có cơm trắng ăn mỗi ngày, cần gì phải xin đồ của em út?"
Nghe vậy, Lưu thị cảm thấy khó chịu, đáp lại: “Nhà ta chưa chia, đồ gì cũng nên cùng nhau dùng, đúng không? Trước đây, chỉ thấy người khác mang bán ở trấn, đắt đỏ nên em chưa mua. Vậy mà lần này em út kiếm được, lại dồn hết mang qua nhà bên kia, chẳng cho gia đình một ít.”
Muốn nếm thử một chút thì Trình Gia Phú có thể hiểu, anh suy nghĩ rồi bảo: "Em chỉ muốn thử thôi, anh có thể mặt dày đi xin vài quả, nhưng nhiều thì không được. Em út đã rất vất vả mang về, lại còn bán lấy tiền về nộp hết, giữ lại một bát mà còn muốn chia, nghe có được không? Là anh cả và chị dâu, chúng ta không thể lấy hết công sức của em ấy. Dù em dâu chưa về làm dâu nhưng bên nhà họ thương Gia Hưng, đến bố mẹ cũng nói khó tìm được nhà thông gia nào như thế, nên em đừng nói vậy. Em dâu cũng là người nhà mình."
Thấy không thể cãi được, Lưu thị đổi giọng: “Không phải em nhất định muốn ăn, chỉ thấy lần này em út làm được việc mà mẹ lại khen ngợi không ngớt, trong khi anh mỗi ngày đều xuống ruộng mà chẳng được một câu nào.”
Gia Phú lắc đầu: “Em quên rồi à? Bình thường mẹ vẫn mắng em út suốt, bởi vì em ấy lười biếng, nên lần này làm được việc thì mẹ vui thôi. Mẹ từng nói rằng trong bốn anh em thì mẹ không lo lắng gì về anh và các em khác, chỉ sợ Gia Hưng thông minh nhưng lại lạc hướng.”
Gia Phú vừa nói vừa nhìn vợ: “Mẹ dành nhiều tâm tư cho em út hơn thật, nhưng em nhìn mà xem, nhà mình có phân biệt gì về chuyện ăn mặc không? Đừng suy nghĩ nhiều, sau này nếu em út kiếm được gì mà không mang ra chia, cũng đừng bận tâm. Em muốn ăn gì thì bảo anh.”
Nghe chồng nói nhẹ nhàng, dù vẫn không hài lòng, nhưng Lưu thị cũng không cãi, chỉ nói: “Nói với anh thì anh có xin giúp em không?”
“Mẹ nói rồi, khi em dâu về, nhà sẽ lập quy định mới. Em cứ nói với anh, anh sẽ cố gắng nghĩ cách kiếm tiền mua cho em.”
“Em cũng nghĩ đến việc này rồi, nhưng anh đâu có tay nghề gì, làm sao kiếm được tiền?”
Gia Phú nói rằng vào mùa đông, khi ít việc đồng áng, anh có thể ra ngoài làm thuê, dù không có tay nghề nhưng đi làm những công việc cần sức khỏe vẫn được. Hoặc nếu có ai xây nhà thì anh có thể phụ xây dựng, chỉ cần chịu khó là có tiền.
Nghe vậy, lòng Lưu thị cũng thấy ấm áp, nên không nói gì thêm. Sau đó cô suy nghĩ xem bản thân có thể làm gì. Vậy là, một cơn sóng gió nhỏ tạm qua đi mà không gây xáo trộn gì thêm.
Sáng hôm sau, nghe tiếng gà gáy, Lưu thị thức dậy. Dù đang mang thai, cô vẫn giữ thói quen dậy sớm như thường. Vợ chồng nhà cô dậy cùng nhau, cô vào bếp, thấy Chu thị đã nhóm lửa nấu cháo. Nghe thấy tiếng bước chân, Chu thị quay lại: “Chị dậy sớm thế?”
“Đến giờ dậy thôi, nằm mãi cũng không ngủ được. Em đang nấu gì thế?”
“Mẹ bảo muốn ăn cháo bột.”
Lưu thị nhìn qua rồi không nói gì, quay ra ngoài.
Chu thị cảm thấy lạ, tối qua, không khí giữa hai chị em dâu rất khó chịu. Lưu thị mất mặt, đang mang thai nên có lý do để gây sự, không ngờ sáng nay cô ấy lại bình thường như không có chuyện gì.
Nhớ lại hôm qua, Chu thị vẫn thấy có chút tiếc nuối. Nếu là cô, khi chị dâu mang thai xin một miếng, chắc chắn cô sẽ cho. Vậy mà Trình Gia Hưng lại dứt khoát từ chối, gia đình còn chẳng ai thấy lạ, chỉ bảo rằng tính cậu ấy vốn thế, để người khác lấy đó làm bài học.
Lưu thị có nhận được bài học hay không thì Chu thị không biết, nhưng cô tự nhủ mình sẽ không đụng vào chuyện của Gia Hưng nữa.
Trình Gia Hưng đã quen với giờ ra bến của ông ba bên họ Hà, sáng nay anh dậy sớm hơn một chút, qua loa ăn uống rồi xách bát anh đào ra ngoài. Đến bến, thấy ông cụ vừa mới lên thuyền, bên kia bờ còn có hai người đang chờ qua sông.
Anh đợi một lát, chờ thuyền quay lại.
Ông cụ nhận tiền của hai người qua sông, đưa họ đến bờ bên này rồi quay sang chào hỏi Gia Hưng, hỏi anh mang gì qua sông.
Gia Hưng đứng trên bờ, cao lớn nên ông cụ không nhìn rõ anh cầm gì, anh liền hạ thấp mình xuống, nghiêng bát ra cho ông thấy rồi bảo đó là anh đào hái trên núi. “Món này phải ăn tươi, vốn định qua hôm qua nhưng tối muộn rồi.”
“Anh đào dại à! Hiếm thật đấy!”
“Nếu không hiếm, cháu cũng chẳng mang đến cho Kiều Hạnh.”
Ông cụ cười rạng rỡ, mời anh lên thuyền, rồi chèo sang bờ bên kia.
Khi đến nơi, Gia Hưng đi qua ruộng vườn, vào đến sân nhà họ Hà thì nghe thấy tiếng cười đùa vang lên. Đám trẻ con nhà họ Hà xếp thành hàng dài nhảy dây, còn Kiều Hạnh thì giúp kéo dây.
Cô đứng quay lưng lại, chưa thấy Gia Hưng, nhưng Đông Mai đứng gần đó lại nhận ra và gọi cô.
Đông Mai cầm lấy dây thừng, huých nhẹ chị họ và bảo cô ra gặp anh.
Lũ trẻ tò mò ngó qua: “Là người đính hôn với cô mình kìa!” “Là chồng tương lai của cô!”
Đông Mai sợ lũ trẻ chạy qua hóng chuyện, liền dọa: “Nhảy tiếp hay không? Không nhảy thì thu dây lại!”
Nghe vậy, bọn trẻ lập tức xếp hàng lại nhảy tiếp. Kiều Hạnh cười, quay lại hỏi Gia Hưng sao lại đến.
"Em mang thai là có cơm trắng ăn mỗi ngày, cần gì phải xin đồ của em út?"
Nghe vậy, Lưu thị cảm thấy khó chịu, đáp lại: “Nhà ta chưa chia, đồ gì cũng nên cùng nhau dùng, đúng không? Trước đây, chỉ thấy người khác mang bán ở trấn, đắt đỏ nên em chưa mua. Vậy mà lần này em út kiếm được, lại dồn hết mang qua nhà bên kia, chẳng cho gia đình một ít.”
Muốn nếm thử một chút thì Trình Gia Phú có thể hiểu, anh suy nghĩ rồi bảo: "Em chỉ muốn thử thôi, anh có thể mặt dày đi xin vài quả, nhưng nhiều thì không được. Em út đã rất vất vả mang về, lại còn bán lấy tiền về nộp hết, giữ lại một bát mà còn muốn chia, nghe có được không? Là anh cả và chị dâu, chúng ta không thể lấy hết công sức của em ấy. Dù em dâu chưa về làm dâu nhưng bên nhà họ thương Gia Hưng, đến bố mẹ cũng nói khó tìm được nhà thông gia nào như thế, nên em đừng nói vậy. Em dâu cũng là người nhà mình."
Thấy không thể cãi được, Lưu thị đổi giọng: “Không phải em nhất định muốn ăn, chỉ thấy lần này em út làm được việc mà mẹ lại khen ngợi không ngớt, trong khi anh mỗi ngày đều xuống ruộng mà chẳng được một câu nào.”
Gia Phú lắc đầu: “Em quên rồi à? Bình thường mẹ vẫn mắng em út suốt, bởi vì em ấy lười biếng, nên lần này làm được việc thì mẹ vui thôi. Mẹ từng nói rằng trong bốn anh em thì mẹ không lo lắng gì về anh và các em khác, chỉ sợ Gia Hưng thông minh nhưng lại lạc hướng.”
Gia Phú vừa nói vừa nhìn vợ: “Mẹ dành nhiều tâm tư cho em út hơn thật, nhưng em nhìn mà xem, nhà mình có phân biệt gì về chuyện ăn mặc không? Đừng suy nghĩ nhiều, sau này nếu em út kiếm được gì mà không mang ra chia, cũng đừng bận tâm. Em muốn ăn gì thì bảo anh.”
Nghe chồng nói nhẹ nhàng, dù vẫn không hài lòng, nhưng Lưu thị cũng không cãi, chỉ nói: “Nói với anh thì anh có xin giúp em không?”
“Mẹ nói rồi, khi em dâu về, nhà sẽ lập quy định mới. Em cứ nói với anh, anh sẽ cố gắng nghĩ cách kiếm tiền mua cho em.”
“Em cũng nghĩ đến việc này rồi, nhưng anh đâu có tay nghề gì, làm sao kiếm được tiền?”
Gia Phú nói rằng vào mùa đông, khi ít việc đồng áng, anh có thể ra ngoài làm thuê, dù không có tay nghề nhưng đi làm những công việc cần sức khỏe vẫn được. Hoặc nếu có ai xây nhà thì anh có thể phụ xây dựng, chỉ cần chịu khó là có tiền.
Nghe vậy, lòng Lưu thị cũng thấy ấm áp, nên không nói gì thêm. Sau đó cô suy nghĩ xem bản thân có thể làm gì. Vậy là, một cơn sóng gió nhỏ tạm qua đi mà không gây xáo trộn gì thêm.
Sáng hôm sau, nghe tiếng gà gáy, Lưu thị thức dậy. Dù đang mang thai, cô vẫn giữ thói quen dậy sớm như thường. Vợ chồng nhà cô dậy cùng nhau, cô vào bếp, thấy Chu thị đã nhóm lửa nấu cháo. Nghe thấy tiếng bước chân, Chu thị quay lại: “Chị dậy sớm thế?”
“Đến giờ dậy thôi, nằm mãi cũng không ngủ được. Em đang nấu gì thế?”
“Mẹ bảo muốn ăn cháo bột.”
Lưu thị nhìn qua rồi không nói gì, quay ra ngoài.
Chu thị cảm thấy lạ, tối qua, không khí giữa hai chị em dâu rất khó chịu. Lưu thị mất mặt, đang mang thai nên có lý do để gây sự, không ngờ sáng nay cô ấy lại bình thường như không có chuyện gì.
Nhớ lại hôm qua, Chu thị vẫn thấy có chút tiếc nuối. Nếu là cô, khi chị dâu mang thai xin một miếng, chắc chắn cô sẽ cho. Vậy mà Trình Gia Hưng lại dứt khoát từ chối, gia đình còn chẳng ai thấy lạ, chỉ bảo rằng tính cậu ấy vốn thế, để người khác lấy đó làm bài học.
Lưu thị có nhận được bài học hay không thì Chu thị không biết, nhưng cô tự nhủ mình sẽ không đụng vào chuyện của Gia Hưng nữa.
Trình Gia Hưng đã quen với giờ ra bến của ông ba bên họ Hà, sáng nay anh dậy sớm hơn một chút, qua loa ăn uống rồi xách bát anh đào ra ngoài. Đến bến, thấy ông cụ vừa mới lên thuyền, bên kia bờ còn có hai người đang chờ qua sông.
Anh đợi một lát, chờ thuyền quay lại.
Ông cụ nhận tiền của hai người qua sông, đưa họ đến bờ bên này rồi quay sang chào hỏi Gia Hưng, hỏi anh mang gì qua sông.
Gia Hưng đứng trên bờ, cao lớn nên ông cụ không nhìn rõ anh cầm gì, anh liền hạ thấp mình xuống, nghiêng bát ra cho ông thấy rồi bảo đó là anh đào hái trên núi. “Món này phải ăn tươi, vốn định qua hôm qua nhưng tối muộn rồi.”
“Anh đào dại à! Hiếm thật đấy!”
“Nếu không hiếm, cháu cũng chẳng mang đến cho Kiều Hạnh.”
Ông cụ cười rạng rỡ, mời anh lên thuyền, rồi chèo sang bờ bên kia.
Khi đến nơi, Gia Hưng đi qua ruộng vườn, vào đến sân nhà họ Hà thì nghe thấy tiếng cười đùa vang lên. Đám trẻ con nhà họ Hà xếp thành hàng dài nhảy dây, còn Kiều Hạnh thì giúp kéo dây.
Cô đứng quay lưng lại, chưa thấy Gia Hưng, nhưng Đông Mai đứng gần đó lại nhận ra và gọi cô.
Đông Mai cầm lấy dây thừng, huých nhẹ chị họ và bảo cô ra gặp anh.
Lũ trẻ tò mò ngó qua: “Là người đính hôn với cô mình kìa!” “Là chồng tương lai của cô!”
Đông Mai sợ lũ trẻ chạy qua hóng chuyện, liền dọa: “Nhảy tiếp hay không? Không nhảy thì thu dây lại!”
Nghe vậy, bọn trẻ lập tức xếp hàng lại nhảy tiếp. Kiều Hạnh cười, quay lại hỏi Gia Hưng sao lại đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.