Chương 37:
Anh Đào
09/11/2024
Ông Hà giơ cây gậy trông có vẻ dọa dẫm, nhưng chỉ đánh nhẹ vào mông Gia Hưng hai cái rồi bảo anh vào nhà để “nói chuyện cho rõ ràng.”
Gia Hưng vừa xoa mông vừa đi vào, còn ông Hà thì đặt thùng phân xuống, quay sang gọi Kiều Hạnh. Cô liền nhanh nhẹn bưng nước ra cho ông rửa tay rồi dọn sạch nước bẩn.
“Cậu còn nhớ đã nói gì khi xin cưới con gái tôi không?” Ông Hà hỏi thẳng.
Gia Hưng ấp úng: “… Bác hiểu lầm rồi.”
“Đừng gọi ta là ‘bác’ nữa! Lúc ấy cậu đã hứa gì? Cậu bảo sau khi cưới sẽ cố gắng kiếm tiền để con gái tôi có cuộc sống tốt, bảo vệ và không để con bé chịu thiệt thòi. Vậy mà giờ cậu giỏi thật! Không để người khác bắt nạt con bé là vì cậu định tự mình bắt nạt?”
“Con thật sự không có ý đó.”
“Cậu nói gì tôi không nghe, tôi chỉ nghe con gái tôi thôi.” Ông Hà quay sang Kiều Hạnh.
Kiều Hạnh thấy Gia Hưng đang sắp phải chịu oan, nên nhanh trí giải thích: “Con chỉ nói với anh ấy về cuộc sống sau khi kết hôn, bảo là vì con khỏe nên có thể lên núi cùng anh ấy, giúp được chút việc. Nhưng anh ấy không đồng ý, bảo nếu con tự ý đi sẽ phạt con, bảo là đã vào nhà họ Trình thì phải nghe lời. Anh ấy nói muốn con hưởng phúc ở nhà, nếu không nghe sẽ bị xử lý. Bố nghĩ xem, đã là vợ chồng thì phải cùng nhau chia sẻ chứ sao lại để mỗi người một mình chịu khổ? Theo con là Gia Hưng sai rồi!”
Ông Hà vốn quen bênh vực con gái, đang định gật đầu nhưng lại chợt tỉnh ra, quay sang quát Kiều Hạnh: “Lỗi là ở con đấy! Con không biết hưởng phúc mà lại đòi chịu cực sao?”
Kiều Hạnh bĩu môi, tỏ vẻ bức xúc. Ông Hà bảo có gì muốn nói cứ nói ra.
“Bố bảo con nói thì con nói… Trước đây, anh Thủy Căn bên nhà ông hai cưới chị dâu Hoa, chị ấy chỉ giỏi ăn trước chạy sau, đến khi có việc thì trốn. Bố còn than trời rằng anh Thủy Căn là đàn ông mà cứ phải nấu nướng, giặt giũ thay cho chị ấy!”
Mặt ông Hà tối lại: “Chuyện đó khác.”
“Sao lại khác, bố nói thử xem?”
“Con là con gái ta, sao có thể so với người ngoài?!”
“Bố nói vậy là không đúng lý rồi!”
Ông Hà lắc đầu không thể tin được: “Làm con gái nhà này mà đòi lao vào làm việc như thế là ngốc lắm con biết không?”
Gia Hưng đang cười hả hê khi thấy ông bố vợ tranh luận với vợ mình, nhưng khi nghe ông bảo Kiều Hạnh ngốc thì lập tức đứng ra bênh: “Bác à, bác nói vậy là không đúng với Kiều Hạnh rồi!”
Ông Hà liền tát nhẹ vào tay anh: “Cậu đang nói với ai đấy? Đây là con gái tôi, đâu liên quan gì đến cậu!”
Gia Hưng đáp ngay: “Cô ấy là vợ con mà!”
Ông Hà: “Cô ấy chưa cưới về nhà cậu đâu!”
...
Mẹ Kiều Hạnh đứng trong sân nghe tiếng cãi nhau, liền vào xem thì thấy con rể và chồng mình mắt to nhìn mắt nhỏ, trông có vẻ căng thẳng. Bà vội kéo ông ra: “Có chuyện gì mà không thể nói đàng hoàng sao?”
Sau khi kéo chồng ra, bà mới quay lại, mỉm cười chào Gia Hưng: “Con rể đến có việc gì thế?”
“Con hái được ít anh đào dại, mang qua cho Kiều Hạnh nếm thử ạ.”
“Con không vội về đúng không? Ở lại ăn trưa luôn nhé?”
Gia Hưng định từ chối để đỡ phiền nhà họ Hà, nhưng ông Hà liền xen vào: “Để cậu ấy về đi! Cậu ấy ở đây thì tôi no rồi, chẳng ăn nổi nữa!”
Gia Hưng thấy vậy chỉ biết im lặng, rồi gật đầu cảm ơn mẹ vợ. Thấy Kiều Hạnh đi vào bếp, anh cũng theo vào giúp.
Khi cả hai rời khỏi phòng, mẹ Kiều Hạnh mới hỏi chồng có chuyện gì.
“Còn chuyện gì nữa, cái thằng ranh ấy dám chỉ dạy tôi cách nói chuyện với con gái!”
Mẹ Kiều Hạnh ngạc nhiên hỏi ông rằng Gia Hưng đã nói gì.
“Nó bảo tôi phải chú ý cách nói chuyện với Kiều Hạnh! Tôi là bố của con bé mà lại phải chú ý từng lời sao? Cô nghĩ con gái mình không ngốc sao? Tôi bảo con bé đừng làm gì để khổ mà nó cứ đòi chia sẻ gánh nặng, nói là vợ chồng phải đồng cam cộng khổ!”
Nghe xong, bà thở dài: “Đúng là ông và con rể đều ngốc như nhau.”
“Được rồi, tôi không có thời gian nghe cô nói luyên thuyên đâu, tôi phải ra ruộng làm nốt công việc đấy.” Nói rồi ông đi về phía chuồng lợn lấy thùng phân để tiếp tục công việc.
Gia Hưng vừa xoa mông vừa đi vào, còn ông Hà thì đặt thùng phân xuống, quay sang gọi Kiều Hạnh. Cô liền nhanh nhẹn bưng nước ra cho ông rửa tay rồi dọn sạch nước bẩn.
“Cậu còn nhớ đã nói gì khi xin cưới con gái tôi không?” Ông Hà hỏi thẳng.
Gia Hưng ấp úng: “… Bác hiểu lầm rồi.”
“Đừng gọi ta là ‘bác’ nữa! Lúc ấy cậu đã hứa gì? Cậu bảo sau khi cưới sẽ cố gắng kiếm tiền để con gái tôi có cuộc sống tốt, bảo vệ và không để con bé chịu thiệt thòi. Vậy mà giờ cậu giỏi thật! Không để người khác bắt nạt con bé là vì cậu định tự mình bắt nạt?”
“Con thật sự không có ý đó.”
“Cậu nói gì tôi không nghe, tôi chỉ nghe con gái tôi thôi.” Ông Hà quay sang Kiều Hạnh.
Kiều Hạnh thấy Gia Hưng đang sắp phải chịu oan, nên nhanh trí giải thích: “Con chỉ nói với anh ấy về cuộc sống sau khi kết hôn, bảo là vì con khỏe nên có thể lên núi cùng anh ấy, giúp được chút việc. Nhưng anh ấy không đồng ý, bảo nếu con tự ý đi sẽ phạt con, bảo là đã vào nhà họ Trình thì phải nghe lời. Anh ấy nói muốn con hưởng phúc ở nhà, nếu không nghe sẽ bị xử lý. Bố nghĩ xem, đã là vợ chồng thì phải cùng nhau chia sẻ chứ sao lại để mỗi người một mình chịu khổ? Theo con là Gia Hưng sai rồi!”
Ông Hà vốn quen bênh vực con gái, đang định gật đầu nhưng lại chợt tỉnh ra, quay sang quát Kiều Hạnh: “Lỗi là ở con đấy! Con không biết hưởng phúc mà lại đòi chịu cực sao?”
Kiều Hạnh bĩu môi, tỏ vẻ bức xúc. Ông Hà bảo có gì muốn nói cứ nói ra.
“Bố bảo con nói thì con nói… Trước đây, anh Thủy Căn bên nhà ông hai cưới chị dâu Hoa, chị ấy chỉ giỏi ăn trước chạy sau, đến khi có việc thì trốn. Bố còn than trời rằng anh Thủy Căn là đàn ông mà cứ phải nấu nướng, giặt giũ thay cho chị ấy!”
Mặt ông Hà tối lại: “Chuyện đó khác.”
“Sao lại khác, bố nói thử xem?”
“Con là con gái ta, sao có thể so với người ngoài?!”
“Bố nói vậy là không đúng lý rồi!”
Ông Hà lắc đầu không thể tin được: “Làm con gái nhà này mà đòi lao vào làm việc như thế là ngốc lắm con biết không?”
Gia Hưng đang cười hả hê khi thấy ông bố vợ tranh luận với vợ mình, nhưng khi nghe ông bảo Kiều Hạnh ngốc thì lập tức đứng ra bênh: “Bác à, bác nói vậy là không đúng với Kiều Hạnh rồi!”
Ông Hà liền tát nhẹ vào tay anh: “Cậu đang nói với ai đấy? Đây là con gái tôi, đâu liên quan gì đến cậu!”
Gia Hưng đáp ngay: “Cô ấy là vợ con mà!”
Ông Hà: “Cô ấy chưa cưới về nhà cậu đâu!”
...
Mẹ Kiều Hạnh đứng trong sân nghe tiếng cãi nhau, liền vào xem thì thấy con rể và chồng mình mắt to nhìn mắt nhỏ, trông có vẻ căng thẳng. Bà vội kéo ông ra: “Có chuyện gì mà không thể nói đàng hoàng sao?”
Sau khi kéo chồng ra, bà mới quay lại, mỉm cười chào Gia Hưng: “Con rể đến có việc gì thế?”
“Con hái được ít anh đào dại, mang qua cho Kiều Hạnh nếm thử ạ.”
“Con không vội về đúng không? Ở lại ăn trưa luôn nhé?”
Gia Hưng định từ chối để đỡ phiền nhà họ Hà, nhưng ông Hà liền xen vào: “Để cậu ấy về đi! Cậu ấy ở đây thì tôi no rồi, chẳng ăn nổi nữa!”
Gia Hưng thấy vậy chỉ biết im lặng, rồi gật đầu cảm ơn mẹ vợ. Thấy Kiều Hạnh đi vào bếp, anh cũng theo vào giúp.
Khi cả hai rời khỏi phòng, mẹ Kiều Hạnh mới hỏi chồng có chuyện gì.
“Còn chuyện gì nữa, cái thằng ranh ấy dám chỉ dạy tôi cách nói chuyện với con gái!”
Mẹ Kiều Hạnh ngạc nhiên hỏi ông rằng Gia Hưng đã nói gì.
“Nó bảo tôi phải chú ý cách nói chuyện với Kiều Hạnh! Tôi là bố của con bé mà lại phải chú ý từng lời sao? Cô nghĩ con gái mình không ngốc sao? Tôi bảo con bé đừng làm gì để khổ mà nó cứ đòi chia sẻ gánh nặng, nói là vợ chồng phải đồng cam cộng khổ!”
Nghe xong, bà thở dài: “Đúng là ông và con rể đều ngốc như nhau.”
“Được rồi, tôi không có thời gian nghe cô nói luyên thuyên đâu, tôi phải ra ruộng làm nốt công việc đấy.” Nói rồi ông đi về phía chuồng lợn lấy thùng phân để tiếp tục công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.