Chương 38:
Anh Đào
09/11/2024
Trong khi đó, Kiều Hạnh đang bận rộn lấy lạp xưởng treo trên xà xuống, cùng một ít hạt bắp từ hũ để nấu cơm lạp xưởng.
Gia Hưng không giúp được nhiều, chỉ canh lửa giúp cô. Chị dâu của Kiều Hạnh ghé vào bếp một lúc rồi lại rời đi, Gia Hưng liền hỏi xem chị dâu cô sắp sinh chưa.
Nhắc đến chuyện đó, Kiều Hạnh cười, nhớ ra điều gì rồi nói nhỏ với Gia Hưng: “Còn khoảng một tháng nữa chị ấy mới sinh, nhưng dạo gần đây Đông Tử cứ nhắc mãi. Cậu ấy bảo vì chị dâu có bầu và vì em đính hôn, nên cả nhà được ăn uống đầy đủ hơn nhiều so với mọi năm. Giờ cậu ấy chỉ lo chị dâu sinh xong và em lấy chồng, ngày sung túc sẽ chấm dứt.”
Gia Hưng gật gù: “Sắp tới nhà anh cũng có thêm một thành viên. Mẹ anh dọn bếp riêng cho chị dâu, còn lại mọi người ăn uống như cũ.”
Kiều Hạnh cười, cằm tựa vào tay, nghe anh kể. “Nhà em ban đầu cũng thế, nhưng từ khi chị dâu có thai, nhà em giã gạo nhiều hơn, ăn gạo cũng nhiều hơn. Mẹ em thỉnh thoảng có càu nhàu, nhưng gia đình em trồng được nhiều lúa, nên có nhiều cũng không thiếu. Dù sao, ăn nhiều thì bớt tiết kiệm lại một chút thôi.”
Gia Hưng khuấy lửa trong bếp rồi nói: “Không tiết kiệm mà phải tìm cách làm giàu. Anh bán xong anh đào cũng nghĩ mãi xem làm gì để kiếm thêm nhưng vẫn chưa có ý tưởng.”
“Xuân hạ mưa nhiều, sau mưa sẽ có nhiều nấm. Nếu anh biết hái nấm thì những loại như nấm tùng nhung, nấm chân gà, nấm đỏ rất có giá trị, bán cho tửu lầu chắc chắn giá không rẻ.”
“Em nói mấy loại đó anh không biết hái.”
Những cơn mưa thường khiến một số phụ nữ trong làng lên núi tìm nấm, nhưng vì không rành nên họ chỉ hái những loại quen thuộc. Gia Hưng hỏi cô về hình dáng nấm đắt tiền, Kiều Hạnh định lấy nấm khô phơi ở nhà ra cho anh xem, rồi chợt nảy ra ý: “Anh không nhận ra đâu, chi bằng anh đưa em lên núi. Em sẽ mang theo một cái gùi lớn, chúng ta hái được nhiều hơn.”
Gia Hưng vẫn lưỡng lự, nhưng cô thuyết phục thêm: “Anh tự đi hái rồi bán thì phải nộp hết tiền cho mẹ. Nếu em đi cùng, anh bán tiền anh cứ nộp, còn em giữ tiền của em, khi về nhà anh sẽ có tiền vốn.”
“Em thích đi núi thế cơ à? Được rồi, lần tới mưa xong, hôm sau gặp nhau ở bờ sông, anh sẽ dẫn em đi.”
Kiều Hạnh nghe vậy liền cười rạng rỡ, gương mặt ánh lên dưới ánh lửa bập bùng.
Gia Hưng chỉ nhìn một lúc rồi quay lại nhìn vào bếp, tim anh đập thình thịch, tai nóng ran.
Bữa trưa hôm ấy là cơm lạp xưởng, với nhiều nguyên liệu, ăn không ngán. Cơm nấu cùng rau xanh và hạt bắp có vị thơm mát. Gia Hưng
ăn liền một bát lớn, sau đó trò chuyện với nhà họ Hà rồi chuẩn bị ra về. Kiều Hạnh không bận việc, liền xin phép mẹ để tiễn anh ra bờ sông.
Đi trên đường làng, Gia Hưng đếm ngón tay, nói còn ba bốn tháng nữa là làm đám cưới, thật là vui.
“Chưa cưới mà anh đã qua nhà em thường xuyên…”
“Không giống đâu! Hôm nay ôm em một cái mà suýt bị đánh bầm dập, đợi cưới xong rồi, anh ôm vợ mình thích sao ôm vậy, ai cấm nổi?” Anh tưởng tượng về tương lai, nghĩ đến ngày cưới xong, có thể ngày nào cũng ăn ngon với vợ, hạnh phúc quá đỗi.
Gia Hưng mang theo bát đựng anh đào về nhà, vẫn còn cảm giác no nê và vui vẻ từ bữa cơm trưa. Khi anh vừa về đến nhà, Tiểu Ngưu - đứa cháu mập mạp chưa đầy năm tuổi của anh, liền chạy đến ôm chân.
Thằng bé ngước lên, mắt mở to: “Tam thúc, thúc ăn gì mà thơm thế?”
“Ăn gì thì không đến lượt cháu rồi…”
Tiểu Ngưu rời chân anh, đi một vòng quanh anh, nhìn vào bát đựng anh đào xem còn gì không, nhưng chỉ thấy trống rỗng.
“Sao lại trống thế nhỉ? Thúc không mang gì ngon về à?”
Gia Hưng đặt bát xuống, ngồi xổm bóp má béo phì của Tiểu Ngưu rồi cười đắc ý nói: “Tam thúc ăn ở nhà vợ tương lai, cơm lạp xưởng ở đấy ngon hơn nhà mình nhiều lắm. Cơm không chỉ có lạp xưởng cắt lát mà còn có rau xanh và bắp, ngon không tả được! Thúc ăn liền hai bát to, ăn no xong đi dạo mới về!”
Gia Hưng khoái chí kể lại bữa ăn trưa ngon lành, rồi cười đắc ý bỏ đi.
Tiểu Ngưu sững sờ một lúc, rồi bỗng nhiên òa khóc lớn.
Gia Hưng không giúp được nhiều, chỉ canh lửa giúp cô. Chị dâu của Kiều Hạnh ghé vào bếp một lúc rồi lại rời đi, Gia Hưng liền hỏi xem chị dâu cô sắp sinh chưa.
Nhắc đến chuyện đó, Kiều Hạnh cười, nhớ ra điều gì rồi nói nhỏ với Gia Hưng: “Còn khoảng một tháng nữa chị ấy mới sinh, nhưng dạo gần đây Đông Tử cứ nhắc mãi. Cậu ấy bảo vì chị dâu có bầu và vì em đính hôn, nên cả nhà được ăn uống đầy đủ hơn nhiều so với mọi năm. Giờ cậu ấy chỉ lo chị dâu sinh xong và em lấy chồng, ngày sung túc sẽ chấm dứt.”
Gia Hưng gật gù: “Sắp tới nhà anh cũng có thêm một thành viên. Mẹ anh dọn bếp riêng cho chị dâu, còn lại mọi người ăn uống như cũ.”
Kiều Hạnh cười, cằm tựa vào tay, nghe anh kể. “Nhà em ban đầu cũng thế, nhưng từ khi chị dâu có thai, nhà em giã gạo nhiều hơn, ăn gạo cũng nhiều hơn. Mẹ em thỉnh thoảng có càu nhàu, nhưng gia đình em trồng được nhiều lúa, nên có nhiều cũng không thiếu. Dù sao, ăn nhiều thì bớt tiết kiệm lại một chút thôi.”
Gia Hưng khuấy lửa trong bếp rồi nói: “Không tiết kiệm mà phải tìm cách làm giàu. Anh bán xong anh đào cũng nghĩ mãi xem làm gì để kiếm thêm nhưng vẫn chưa có ý tưởng.”
“Xuân hạ mưa nhiều, sau mưa sẽ có nhiều nấm. Nếu anh biết hái nấm thì những loại như nấm tùng nhung, nấm chân gà, nấm đỏ rất có giá trị, bán cho tửu lầu chắc chắn giá không rẻ.”
“Em nói mấy loại đó anh không biết hái.”
Những cơn mưa thường khiến một số phụ nữ trong làng lên núi tìm nấm, nhưng vì không rành nên họ chỉ hái những loại quen thuộc. Gia Hưng hỏi cô về hình dáng nấm đắt tiền, Kiều Hạnh định lấy nấm khô phơi ở nhà ra cho anh xem, rồi chợt nảy ra ý: “Anh không nhận ra đâu, chi bằng anh đưa em lên núi. Em sẽ mang theo một cái gùi lớn, chúng ta hái được nhiều hơn.”
Gia Hưng vẫn lưỡng lự, nhưng cô thuyết phục thêm: “Anh tự đi hái rồi bán thì phải nộp hết tiền cho mẹ. Nếu em đi cùng, anh bán tiền anh cứ nộp, còn em giữ tiền của em, khi về nhà anh sẽ có tiền vốn.”
“Em thích đi núi thế cơ à? Được rồi, lần tới mưa xong, hôm sau gặp nhau ở bờ sông, anh sẽ dẫn em đi.”
Kiều Hạnh nghe vậy liền cười rạng rỡ, gương mặt ánh lên dưới ánh lửa bập bùng.
Gia Hưng chỉ nhìn một lúc rồi quay lại nhìn vào bếp, tim anh đập thình thịch, tai nóng ran.
Bữa trưa hôm ấy là cơm lạp xưởng, với nhiều nguyên liệu, ăn không ngán. Cơm nấu cùng rau xanh và hạt bắp có vị thơm mát. Gia Hưng
ăn liền một bát lớn, sau đó trò chuyện với nhà họ Hà rồi chuẩn bị ra về. Kiều Hạnh không bận việc, liền xin phép mẹ để tiễn anh ra bờ sông.
Đi trên đường làng, Gia Hưng đếm ngón tay, nói còn ba bốn tháng nữa là làm đám cưới, thật là vui.
“Chưa cưới mà anh đã qua nhà em thường xuyên…”
“Không giống đâu! Hôm nay ôm em một cái mà suýt bị đánh bầm dập, đợi cưới xong rồi, anh ôm vợ mình thích sao ôm vậy, ai cấm nổi?” Anh tưởng tượng về tương lai, nghĩ đến ngày cưới xong, có thể ngày nào cũng ăn ngon với vợ, hạnh phúc quá đỗi.
Gia Hưng mang theo bát đựng anh đào về nhà, vẫn còn cảm giác no nê và vui vẻ từ bữa cơm trưa. Khi anh vừa về đến nhà, Tiểu Ngưu - đứa cháu mập mạp chưa đầy năm tuổi của anh, liền chạy đến ôm chân.
Thằng bé ngước lên, mắt mở to: “Tam thúc, thúc ăn gì mà thơm thế?”
“Ăn gì thì không đến lượt cháu rồi…”
Tiểu Ngưu rời chân anh, đi một vòng quanh anh, nhìn vào bát đựng anh đào xem còn gì không, nhưng chỉ thấy trống rỗng.
“Sao lại trống thế nhỉ? Thúc không mang gì ngon về à?”
Gia Hưng đặt bát xuống, ngồi xổm bóp má béo phì của Tiểu Ngưu rồi cười đắc ý nói: “Tam thúc ăn ở nhà vợ tương lai, cơm lạp xưởng ở đấy ngon hơn nhà mình nhiều lắm. Cơm không chỉ có lạp xưởng cắt lát mà còn có rau xanh và bắp, ngon không tả được! Thúc ăn liền hai bát to, ăn no xong đi dạo mới về!”
Gia Hưng khoái chí kể lại bữa ăn trưa ngon lành, rồi cười đắc ý bỏ đi.
Tiểu Ngưu sững sờ một lúc, rồi bỗng nhiên òa khóc lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.