Chương 39:
Anh Đào
09/11/2024
Lưu thị nghe thấy tiếng động đi ra, thấy Thiết Ngưu khóc thương tâm liền hỏi cậu sao thế. Thiết Ngưu nấc lên nói rằng Tam thúc ức hiếp mình.
Nếu là người khác gây chuyện, Lưu thị chắc chắn sẽ đòi lại công bằng, nhưng khi nghe là Trình Gia Hưng, bà chần chừ một chút, chỉ trách một câu, "Lớn đến thế rồi còn chấp với cháu," rồi ngồi xuống dỗ dành Thiết Ngưu. Hoàng thị sau đó nghe nói con trai thứ ba của mình làm khó người khác cũng mắng cậu hai câu, nhưng thấy cậu không thèm để tâm, bà chỉ lắc đầu, ngừng trách mắng.
Trình Gia Hưng không bận tâm đến họ.
Anh đang mài dao, nghĩ đến trận mưa sau sẽ cùng Hạ Kiều Hạnh lên núi. Anh sợ vận xui gặp phải nguy hiểm, nên tính mài dao thật sắc, chuẩn bị chu đáo một chút. Mài dao chậm lắm thì chỉ nửa canh giờ, vậy mà trận mưa này anh đã đợi suốt mười ngày. Mưa đổ xuống vào ban đêm, rả rích suốt đêm, đến trước khi trời sáng mới ngừng. Ngay khi tiếng mưa dừng lại, Trình Gia Hưng nằm trên giường liền mở mắt ra. Anh trằn trọc suốt đêm, nhiều lần tỉnh dậy, cứ ngỡ hôm nay lại không thể ra ngoài, không ngờ trời sáng lại đổi khác.
Hôm ấy, anh hẹn Hạ Kiều Hạnh rằng sau trận mưa sẽ gặp nhau ở bờ sông để cùng lên núi hái nấm. Sợ bản thân lề mề khiến nàng phải đợi lâu, anh không dám ngủ tiếp, liền lật chăn ra khỏi giường. Vừa bước ra khỏi phòng, anh đã chạm mặt mẹ mình đi ra từ phòng bên.
Mẹ con chạm mặt nhau, Hoàng thị lấy làm lạ: “Ngày thường con ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mông mới dậy, hôm nay sao không ngủ nữa?”
Trình Gia Hưng trả lời là không ngủ nữa.
Có gì đó không bình thường! Thằng nhóc này lười biếng có tiếng, nếu không phải đi qua sông đến nhà nhạc gia hay lên núi trông chừng cây anh đào, thì chẳng khi nào chịu dậy sớm. Hoàng thị hỏi anh định ra ngoài, đi làm gì?
“Đi thử vận may, xem có kiếm được tiền không.”
Hoàng thị lúc đầu còn ngái ngủ, nghe câu này thì tỉnh táo hẳn, liền hỏi cặn kẽ. Trình Gia Hưng chỉnh lại vạt áo, đi ra ngoài hiên rửa mặt, thấy mẹ còn theo sau, anh chỉ nói: “Việc chưa thành nên con không nói nhiều, mẹ chỉ cần biết con sẽ ra ngoài, có thể chiều tối mới về.”
“Mà con không về ăn trưa à? Để mẹ làm cho hai cái bánh mang theo nhé?”
Trình Gia Hưng vừa cúi đầu hứng nước rửa mặt, không tiện nói nhiều, chỉ ừ một tiếng, Hoàng thị liền vào bếp.
Buổi sáng hôm ấy bữa ăn vẫn như mọi ngày: một nồi cháo rau, đồ ăn kèm là một bát củ cải muối. Lưu thị đang mang thai, nên bà được thêm một quả trứng luộc. Trong khi Lưu thị bóc trứng, chồng bà là Trình Gia Phú đã uống xong nửa bát cháo, tranh thủ nghỉ lấy hơi liền quay sang hỏi Trình Gia Hưng: “Sao hôm nay em dậy sớm thế?”
“Có chút việc phải làm.”
“Ra ngoài à?”
Trình Gia Hưng gật đầu, thấy anh trai có vẻ ngập ngừng, liền hỏi có chuyện gì sao?
Trình Gia Phú nói lúa mạch ngoài đồng sắp chín, đến lúc phải gặt rồi, mà việc gặt lúa thì phải nhanh, vào tiết Mang chủng mưa nhiều, không gặt kịp về phơi sẽ bị mọc mầm, mốc meo. Chưa hết, gặt xong còn phải trồng đậu, khoai ngay sau đó, cũng không thể chậm trễ, chậm sẽ ảnh hưởng đến vụ mùa.
Gia đình nông dân là vậy, lúc nhàn thì ngày dài đằng đẵng, nhưng lúc bận thì ăn cơm cũng phải nhanh.
Trình Gia Phú nhắc chuyện này là mong em trai trong thời gian này an phận, cho dù không thích làm việc thì cũng nên giúp đỡ gia đình. Trình Gia Hưng hiểu ý, nhưng chỉ nói: “Hôm nay em đã hẹn với người ta rồi, nhất định phải đi. Vài ngày nữa em sẽ xuống đồng giúp.”
Người anh không nói gì thêm, nhưng chị dâu có chút bực bội, định nói đùa vài câu bày tỏ chút bất mãn, thì bị cha chồng giành trước. Trình Lai Hỷ nhướng mày: “Không trông mong gì vào cậu. Cậu nghĩ mình có thể làm được gì? Đã gần hai mươi tuổi rồi, làm nông còn không bằng mấy đứa nhỏ. Xuống đồng chỉ tổ gây phiền toái!”
Nói anh chưa đủ, Trình Lai Hỷ lại lườm Hoàng thị: “Đúng là cô chiều hư nó.”
Hoàng thị làm như không nghe thấy, quay sang bảo Trình Gia Hưng cứ lo mà đi: “Đừng để ý đến lão bướng bỉnh kia. Mẹ làm sẵn bánh cho rồi, đặt trên bếp đấy, đi nhớ mang theo, làm xong thì sớm về nhé.”
Trình Gia Hưng húp hết bát cháo, cẩn thận lấy gáo nước súc miệng, thấy trời sáng rõ rồi, anh liền đeo gùi, cầm bánh đi ra ngoài. Anh đi dọc theo đường làng đến bờ sông, nghĩ rằng có thể phải đợi lâu, nhưng không ngờ vừa đến nơi thì thấy bờ bên kia đã có người. Hạ Kiều Hạnh đeo một cái gùi to, đi sau ông ba. Cô giúp ông đẩy thuyền, hai ông cháu lên thuyền, ông lão chèo thuyền, chiếc thuyền nhỏ chầm chậm lướt sang bờ bên này.
Khi Hạ Kiều Hạnh lên bờ còn vẫy tay chào ông.
Ông ba căn dặn cháu gái phải cẩn thận, trên núi nhiều rắn rết. Hạ Kiều Hạnh không hề lo sợ, cười tươi nói: “Nếu gặp phải thì cháu sẽ đánh về ngâm rượu rắn cho ông! Thịt rắn còn có thể nấu canh nữa!”
Ông chỉ biết cười trừ, quay sang dặn con rể, nhắc Trình Gia Hưng trên núi nên chăm sóc cho cháu gái ông. Trình Gia Hưng nhận lời, rồi dẫn Hạ Kiều Hạnh đi lên ngọn núi Tiểu Vân. Mới đi được vài bước, anh lại dừng lại nói: “Hạnh à, em hãy buộc ống quần lên, để vậy dễ bị chui vào. Còn nữa, đưa gùi cho anh, hai đứa mình thay nhau đeo.”
Ống quần cô buộc lại, còn cái gùi thì không đổi. Hạ Kiều Hạnh bảo anh để dành sức lên núi còn bảo vệ cô. Cô khỏe lắm, cố ý chọn chiếc gùi lớn nhất trong nhà, dù bên trong chỉ đựng một con dao liềm, một ống tre và vài cái bánh nướng, Trình Gia Hưng nhìn vẫn thấy nặng, nhưng Hạ Kiều Hạnh đi nhẹ nhàng như không. Cô đi dép vải, theo sát anh, mỗi lúc đi xa anh đều quay lại để chắc cô không bị tụt lại.
“Hạnh, nếu em mệt thì nói với anh nhé.”
“Nói với anh, anh sẽ cõng em lên núi à?”
Trình Gia Hưng định bảo nghỉ chân một lúc, nghe cô nói thì nghĩ ngợi một chút rồi cười: “Vậy cũng được!”
Hạ Kiều Hạnh đập nhẹ vào gùi của anh: “Đừng đùa nữa, đi nhanh lên. Thu hoạch được nấm chúng ta còn phải xuống thị trấn bán nữa.”
“Nhưng không biết Tiểu Vân Lĩnh có mấy loại nấm em nói không.”
Nếu là người khác gây chuyện, Lưu thị chắc chắn sẽ đòi lại công bằng, nhưng khi nghe là Trình Gia Hưng, bà chần chừ một chút, chỉ trách một câu, "Lớn đến thế rồi còn chấp với cháu," rồi ngồi xuống dỗ dành Thiết Ngưu. Hoàng thị sau đó nghe nói con trai thứ ba của mình làm khó người khác cũng mắng cậu hai câu, nhưng thấy cậu không thèm để tâm, bà chỉ lắc đầu, ngừng trách mắng.
Trình Gia Hưng không bận tâm đến họ.
Anh đang mài dao, nghĩ đến trận mưa sau sẽ cùng Hạ Kiều Hạnh lên núi. Anh sợ vận xui gặp phải nguy hiểm, nên tính mài dao thật sắc, chuẩn bị chu đáo một chút. Mài dao chậm lắm thì chỉ nửa canh giờ, vậy mà trận mưa này anh đã đợi suốt mười ngày. Mưa đổ xuống vào ban đêm, rả rích suốt đêm, đến trước khi trời sáng mới ngừng. Ngay khi tiếng mưa dừng lại, Trình Gia Hưng nằm trên giường liền mở mắt ra. Anh trằn trọc suốt đêm, nhiều lần tỉnh dậy, cứ ngỡ hôm nay lại không thể ra ngoài, không ngờ trời sáng lại đổi khác.
Hôm ấy, anh hẹn Hạ Kiều Hạnh rằng sau trận mưa sẽ gặp nhau ở bờ sông để cùng lên núi hái nấm. Sợ bản thân lề mề khiến nàng phải đợi lâu, anh không dám ngủ tiếp, liền lật chăn ra khỏi giường. Vừa bước ra khỏi phòng, anh đã chạm mặt mẹ mình đi ra từ phòng bên.
Mẹ con chạm mặt nhau, Hoàng thị lấy làm lạ: “Ngày thường con ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mông mới dậy, hôm nay sao không ngủ nữa?”
Trình Gia Hưng trả lời là không ngủ nữa.
Có gì đó không bình thường! Thằng nhóc này lười biếng có tiếng, nếu không phải đi qua sông đến nhà nhạc gia hay lên núi trông chừng cây anh đào, thì chẳng khi nào chịu dậy sớm. Hoàng thị hỏi anh định ra ngoài, đi làm gì?
“Đi thử vận may, xem có kiếm được tiền không.”
Hoàng thị lúc đầu còn ngái ngủ, nghe câu này thì tỉnh táo hẳn, liền hỏi cặn kẽ. Trình Gia Hưng chỉnh lại vạt áo, đi ra ngoài hiên rửa mặt, thấy mẹ còn theo sau, anh chỉ nói: “Việc chưa thành nên con không nói nhiều, mẹ chỉ cần biết con sẽ ra ngoài, có thể chiều tối mới về.”
“Mà con không về ăn trưa à? Để mẹ làm cho hai cái bánh mang theo nhé?”
Trình Gia Hưng vừa cúi đầu hứng nước rửa mặt, không tiện nói nhiều, chỉ ừ một tiếng, Hoàng thị liền vào bếp.
Buổi sáng hôm ấy bữa ăn vẫn như mọi ngày: một nồi cháo rau, đồ ăn kèm là một bát củ cải muối. Lưu thị đang mang thai, nên bà được thêm một quả trứng luộc. Trong khi Lưu thị bóc trứng, chồng bà là Trình Gia Phú đã uống xong nửa bát cháo, tranh thủ nghỉ lấy hơi liền quay sang hỏi Trình Gia Hưng: “Sao hôm nay em dậy sớm thế?”
“Có chút việc phải làm.”
“Ra ngoài à?”
Trình Gia Hưng gật đầu, thấy anh trai có vẻ ngập ngừng, liền hỏi có chuyện gì sao?
Trình Gia Phú nói lúa mạch ngoài đồng sắp chín, đến lúc phải gặt rồi, mà việc gặt lúa thì phải nhanh, vào tiết Mang chủng mưa nhiều, không gặt kịp về phơi sẽ bị mọc mầm, mốc meo. Chưa hết, gặt xong còn phải trồng đậu, khoai ngay sau đó, cũng không thể chậm trễ, chậm sẽ ảnh hưởng đến vụ mùa.
Gia đình nông dân là vậy, lúc nhàn thì ngày dài đằng đẵng, nhưng lúc bận thì ăn cơm cũng phải nhanh.
Trình Gia Phú nhắc chuyện này là mong em trai trong thời gian này an phận, cho dù không thích làm việc thì cũng nên giúp đỡ gia đình. Trình Gia Hưng hiểu ý, nhưng chỉ nói: “Hôm nay em đã hẹn với người ta rồi, nhất định phải đi. Vài ngày nữa em sẽ xuống đồng giúp.”
Người anh không nói gì thêm, nhưng chị dâu có chút bực bội, định nói đùa vài câu bày tỏ chút bất mãn, thì bị cha chồng giành trước. Trình Lai Hỷ nhướng mày: “Không trông mong gì vào cậu. Cậu nghĩ mình có thể làm được gì? Đã gần hai mươi tuổi rồi, làm nông còn không bằng mấy đứa nhỏ. Xuống đồng chỉ tổ gây phiền toái!”
Nói anh chưa đủ, Trình Lai Hỷ lại lườm Hoàng thị: “Đúng là cô chiều hư nó.”
Hoàng thị làm như không nghe thấy, quay sang bảo Trình Gia Hưng cứ lo mà đi: “Đừng để ý đến lão bướng bỉnh kia. Mẹ làm sẵn bánh cho rồi, đặt trên bếp đấy, đi nhớ mang theo, làm xong thì sớm về nhé.”
Trình Gia Hưng húp hết bát cháo, cẩn thận lấy gáo nước súc miệng, thấy trời sáng rõ rồi, anh liền đeo gùi, cầm bánh đi ra ngoài. Anh đi dọc theo đường làng đến bờ sông, nghĩ rằng có thể phải đợi lâu, nhưng không ngờ vừa đến nơi thì thấy bờ bên kia đã có người. Hạ Kiều Hạnh đeo một cái gùi to, đi sau ông ba. Cô giúp ông đẩy thuyền, hai ông cháu lên thuyền, ông lão chèo thuyền, chiếc thuyền nhỏ chầm chậm lướt sang bờ bên này.
Khi Hạ Kiều Hạnh lên bờ còn vẫy tay chào ông.
Ông ba căn dặn cháu gái phải cẩn thận, trên núi nhiều rắn rết. Hạ Kiều Hạnh không hề lo sợ, cười tươi nói: “Nếu gặp phải thì cháu sẽ đánh về ngâm rượu rắn cho ông! Thịt rắn còn có thể nấu canh nữa!”
Ông chỉ biết cười trừ, quay sang dặn con rể, nhắc Trình Gia Hưng trên núi nên chăm sóc cho cháu gái ông. Trình Gia Hưng nhận lời, rồi dẫn Hạ Kiều Hạnh đi lên ngọn núi Tiểu Vân. Mới đi được vài bước, anh lại dừng lại nói: “Hạnh à, em hãy buộc ống quần lên, để vậy dễ bị chui vào. Còn nữa, đưa gùi cho anh, hai đứa mình thay nhau đeo.”
Ống quần cô buộc lại, còn cái gùi thì không đổi. Hạ Kiều Hạnh bảo anh để dành sức lên núi còn bảo vệ cô. Cô khỏe lắm, cố ý chọn chiếc gùi lớn nhất trong nhà, dù bên trong chỉ đựng một con dao liềm, một ống tre và vài cái bánh nướng, Trình Gia Hưng nhìn vẫn thấy nặng, nhưng Hạ Kiều Hạnh đi nhẹ nhàng như không. Cô đi dép vải, theo sát anh, mỗi lúc đi xa anh đều quay lại để chắc cô không bị tụt lại.
“Hạnh, nếu em mệt thì nói với anh nhé.”
“Nói với anh, anh sẽ cõng em lên núi à?”
Trình Gia Hưng định bảo nghỉ chân một lúc, nghe cô nói thì nghĩ ngợi một chút rồi cười: “Vậy cũng được!”
Hạ Kiều Hạnh đập nhẹ vào gùi của anh: “Đừng đùa nữa, đi nhanh lên. Thu hoạch được nấm chúng ta còn phải xuống thị trấn bán nữa.”
“Nhưng không biết Tiểu Vân Lĩnh có mấy loại nấm em nói không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.