Chương 7:
Anh Đào
09/11/2024
Rời khỏi sân nhà họ Hà, vợ của Trình Lai Tài vẫn còn thầm thì: “Không ngờ đó lại là Hà Kiều Hạnh. Thật không giống như lời đồn bên ngoài.”
Làm chị dâu, bà Hoàng cũng đồng tình: “Nhìn cô ấy bước ra đường rất đàng hoàng, ứng xử có lễ độ, đâu có giống như mấy lời đồn đại vô lý kia?”
“Tôi tranh thủ khi xin chén nước đã liếc qua trong nhà họ Hà. Cuộc sống của họ thật tốt, xà nhà treo đầy lạp xưởng và thịt xông khói, trong bếp còn thoảng mùi dầu mỡ, không biết là họ nấu món gì thơm phức.”
Bà Hoàng cũng ngửi thấy mùi đó, nghĩ là cha mẹ cô không có nhà, chắc Hà Kiều Hạnh đang làm gì đó trong bếp, nghe thơm đến vậy thì tay nghề cô chắc không tồi.
“Chị thấy cô gái nhà họ Hà thế nào?”
“Tốt chứ! So với những gì người ta đồn đại bên ngoài, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.”
Bà Hoàng nhìn quanh trước sau, thấy trên đường không có ai mới thấp giọng nói: “Ý tôi không chỉ là vậy, tôi đang nghĩ đến việc nhờ người mai mối để cô ấy gả cho thằng ba nhà tôi, cô thấy sao?”
Vợ của Trình Lai Tài dừng lại: “Mới nhìn một lần mà chị đã ưng rồi à?”
“Tôi thấy dáng vẻ và độ tuổi của cô ấy rất hợp với Gia Hưng nhà tôi. Nhìn cô ấy đeo tạp dề, xắn tay áo lên làm việc, nhà không có ai kèm cặp mà vẫn biết chăm lo, chắc chắn là người biết sống và chăm chỉ. Chọn con dâu là phải nhìn vào cả con người và gia đình, cá nhân cô ấy tôi thấy rất ổn, mà gia đình thì khỏi phải bàn, nhà họ Hà nổi tiếng cả vùng, dù cách một con sông ai cũng biết.”
“Nói đến đây rồi, sao còn hỏi ý tôi? Mau về tìm mối mai mà nhờ người ta dạm hỏi đi.”
Bà Hoàng có chút lo lắng, ghé sát tai chị dâu thì thầm: “Tôi thấy tốt đấy, chỉ sợ cha mẹ cô ấy không vừa ý thằng ba nhà mình!”
“Chị nghĩ ngược lại xem, nếu là chị gả con gái, chị muốn con rể có những điểm nào? Cứ đánh trúng tâm lý người ta là được! Tôi nói thật, Gia Hưng nhà chị không nói gì thêm, chứ về vẻ ngoài thì đẹp trai có một không hai ở làng Đại Dung, tôi biết có nhiều cô gái ưng cậu ấy. Chị cứ để cậu ấy lần tới kiếm cớ qua nhà họ Hà, cố gắng gặp mặt cô gái đó. Nếu hai người vừa ý nhau, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”
“Không cớ không duyên, cậu ấy qua nhà họ Hà làm gì?”
“Còn làm gì được nữa? Mua cá chứ còn gì!”
Nghe vợ Trình Lai Tài nói vậy, bà Hoàng nhớ ra rằng từng nghe nói nhà họ Hà có mấy bể lớn nuôi cá tươi, ai muốn ăn đều có thể sang mua, đây quả là cái cớ hợp lý.
Tối hôm đó, bà Hoàng đóng cửa kể chuyện này từ đầu đến cuối cho chồng nghe. Lúc đầu, cha Trình không dám tin, nghe xong ông vẫn cẩn thận hỏi lại: “Chuyện cả đời không phải trò đùa, bà đã xem kỹ chưa?”
“Sao, ông không tin tôi à?”
“Tin… chỉ là sao lời đồn ngoài kia với thực tế lại khác xa thế? Theo lời bà nói, cô ấy là một cô gái rất tốt.”
“Ông lo gì chứ? Cả đám người ngoài mắt mù cả thì hay, mù rồi chúng ta mới được lợi chứ.”
Bà Hoàng vừa nói vừa vỗ nhẹ vào vai chồng: “Chúng ta đã nói rõ rồi nhé, tôi sẽ sắp xếp mọi việc, ông chỉ cần hỗ trợ, không được phá hỏng.” Bà Hoàng còn nói rằng, khi chọn vợ cho hai đứa lớn không cần kỹ lưỡng đến thế, vì anh cả và anh hai chăm chỉ, cưới vợ mà bà vừa ý là được. Nhưng vì thằng ba không chịu làm ăn, nên cần vợ phải lo toan nhiều hơn.
Cha Trình nghe những lời này đến nhàm tai, ông đáp qua loa bảo bà đừng nói thêm nữa, rồi nhắm mắt ngủ. Không lâu sau ông đã ngáy đều đều, trong khi bà Hoàng vẫn còn hưng phấn, suy nghĩ vẩn vơ đến nửa đêm mới thấy buồn ngủ, khi trời tờ mờ sáng và gà vừa cất tiếng gáy, bà đã dậy.
Ngày thường, vì cha mẹ chiều chuộng, Trình Gia Hưng có thể ngủ đến tận trưa mới lười biếng thức dậy, rửa mặt xong lại vào bếp tìm đồ ăn. Bà Hoàng thì lúc nào cũng để dành cho cậu bát cháo hoặc nướng sẵn vài củ khoai trong bếp, không để cậu đói.
Nhưng hôm nay cậu không được ngủ đến tự nhiên tỉnh. Vừa sáng sớm, mẹ đã vào phòng cậu, gọi một lần cậu không động đậy, gọi lần hai vẫn không động đậy, bà Hoàng bực mình lật chăn lên.
Sáng đầu xuân vẫn còn lạnh, thấy vậy, Trình Gia Hưng cuộn mình lại thành một cục.
Bà tức giận, liền giáng một cái mạnh vào tay cậu. Cậu mơ màng mở mắt, nhìn thấy mẹ ôm chăn đứng bên giường, sợ hãi co rút người lại: “Mẹ làm gì vậy?”
“Mẹ gọi con dậy.”
Cậu với tay kéo lại chăn, quấn vào người rồi nài nỉ: “Còn sớm mà, để con ngủ thêm chút.”
Bà Hoàng đi ra ngoài, lấy một khăn ướt, vào thẳng phòng cậu, đặt lên mặt cậu.
Trình Gia Hưng giật bắn, ngồi bật dậy, ngáp dài mặc quần áo, rửa mặt cho tỉnh táo rồi hỏi mẹ có chuyện gì mà gọi cậu dậy sớm vậy. Bà Hoàng đưa cho cậu bát cháo, đặt đũa xuống: “Ăn đi rồi chạy việc giúp mẹ.”
“Chạy việc? Đi trấn trên à? Mua gì?”
Bà Hoàng bảo không cần đi trấn trên, chỉ cần qua bên kia sông, đến nhà họ Hà mua vài con cá trắm.
Làm chị dâu, bà Hoàng cũng đồng tình: “Nhìn cô ấy bước ra đường rất đàng hoàng, ứng xử có lễ độ, đâu có giống như mấy lời đồn đại vô lý kia?”
“Tôi tranh thủ khi xin chén nước đã liếc qua trong nhà họ Hà. Cuộc sống của họ thật tốt, xà nhà treo đầy lạp xưởng và thịt xông khói, trong bếp còn thoảng mùi dầu mỡ, không biết là họ nấu món gì thơm phức.”
Bà Hoàng cũng ngửi thấy mùi đó, nghĩ là cha mẹ cô không có nhà, chắc Hà Kiều Hạnh đang làm gì đó trong bếp, nghe thơm đến vậy thì tay nghề cô chắc không tồi.
“Chị thấy cô gái nhà họ Hà thế nào?”
“Tốt chứ! So với những gì người ta đồn đại bên ngoài, không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.”
Bà Hoàng nhìn quanh trước sau, thấy trên đường không có ai mới thấp giọng nói: “Ý tôi không chỉ là vậy, tôi đang nghĩ đến việc nhờ người mai mối để cô ấy gả cho thằng ba nhà tôi, cô thấy sao?”
Vợ của Trình Lai Tài dừng lại: “Mới nhìn một lần mà chị đã ưng rồi à?”
“Tôi thấy dáng vẻ và độ tuổi của cô ấy rất hợp với Gia Hưng nhà tôi. Nhìn cô ấy đeo tạp dề, xắn tay áo lên làm việc, nhà không có ai kèm cặp mà vẫn biết chăm lo, chắc chắn là người biết sống và chăm chỉ. Chọn con dâu là phải nhìn vào cả con người và gia đình, cá nhân cô ấy tôi thấy rất ổn, mà gia đình thì khỏi phải bàn, nhà họ Hà nổi tiếng cả vùng, dù cách một con sông ai cũng biết.”
“Nói đến đây rồi, sao còn hỏi ý tôi? Mau về tìm mối mai mà nhờ người ta dạm hỏi đi.”
Bà Hoàng có chút lo lắng, ghé sát tai chị dâu thì thầm: “Tôi thấy tốt đấy, chỉ sợ cha mẹ cô ấy không vừa ý thằng ba nhà mình!”
“Chị nghĩ ngược lại xem, nếu là chị gả con gái, chị muốn con rể có những điểm nào? Cứ đánh trúng tâm lý người ta là được! Tôi nói thật, Gia Hưng nhà chị không nói gì thêm, chứ về vẻ ngoài thì đẹp trai có một không hai ở làng Đại Dung, tôi biết có nhiều cô gái ưng cậu ấy. Chị cứ để cậu ấy lần tới kiếm cớ qua nhà họ Hà, cố gắng gặp mặt cô gái đó. Nếu hai người vừa ý nhau, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”
“Không cớ không duyên, cậu ấy qua nhà họ Hà làm gì?”
“Còn làm gì được nữa? Mua cá chứ còn gì!”
Nghe vợ Trình Lai Tài nói vậy, bà Hoàng nhớ ra rằng từng nghe nói nhà họ Hà có mấy bể lớn nuôi cá tươi, ai muốn ăn đều có thể sang mua, đây quả là cái cớ hợp lý.
Tối hôm đó, bà Hoàng đóng cửa kể chuyện này từ đầu đến cuối cho chồng nghe. Lúc đầu, cha Trình không dám tin, nghe xong ông vẫn cẩn thận hỏi lại: “Chuyện cả đời không phải trò đùa, bà đã xem kỹ chưa?”
“Sao, ông không tin tôi à?”
“Tin… chỉ là sao lời đồn ngoài kia với thực tế lại khác xa thế? Theo lời bà nói, cô ấy là một cô gái rất tốt.”
“Ông lo gì chứ? Cả đám người ngoài mắt mù cả thì hay, mù rồi chúng ta mới được lợi chứ.”
Bà Hoàng vừa nói vừa vỗ nhẹ vào vai chồng: “Chúng ta đã nói rõ rồi nhé, tôi sẽ sắp xếp mọi việc, ông chỉ cần hỗ trợ, không được phá hỏng.” Bà Hoàng còn nói rằng, khi chọn vợ cho hai đứa lớn không cần kỹ lưỡng đến thế, vì anh cả và anh hai chăm chỉ, cưới vợ mà bà vừa ý là được. Nhưng vì thằng ba không chịu làm ăn, nên cần vợ phải lo toan nhiều hơn.
Cha Trình nghe những lời này đến nhàm tai, ông đáp qua loa bảo bà đừng nói thêm nữa, rồi nhắm mắt ngủ. Không lâu sau ông đã ngáy đều đều, trong khi bà Hoàng vẫn còn hưng phấn, suy nghĩ vẩn vơ đến nửa đêm mới thấy buồn ngủ, khi trời tờ mờ sáng và gà vừa cất tiếng gáy, bà đã dậy.
Ngày thường, vì cha mẹ chiều chuộng, Trình Gia Hưng có thể ngủ đến tận trưa mới lười biếng thức dậy, rửa mặt xong lại vào bếp tìm đồ ăn. Bà Hoàng thì lúc nào cũng để dành cho cậu bát cháo hoặc nướng sẵn vài củ khoai trong bếp, không để cậu đói.
Nhưng hôm nay cậu không được ngủ đến tự nhiên tỉnh. Vừa sáng sớm, mẹ đã vào phòng cậu, gọi một lần cậu không động đậy, gọi lần hai vẫn không động đậy, bà Hoàng bực mình lật chăn lên.
Sáng đầu xuân vẫn còn lạnh, thấy vậy, Trình Gia Hưng cuộn mình lại thành một cục.
Bà tức giận, liền giáng một cái mạnh vào tay cậu. Cậu mơ màng mở mắt, nhìn thấy mẹ ôm chăn đứng bên giường, sợ hãi co rút người lại: “Mẹ làm gì vậy?”
“Mẹ gọi con dậy.”
Cậu với tay kéo lại chăn, quấn vào người rồi nài nỉ: “Còn sớm mà, để con ngủ thêm chút.”
Bà Hoàng đi ra ngoài, lấy một khăn ướt, vào thẳng phòng cậu, đặt lên mặt cậu.
Trình Gia Hưng giật bắn, ngồi bật dậy, ngáp dài mặc quần áo, rửa mặt cho tỉnh táo rồi hỏi mẹ có chuyện gì mà gọi cậu dậy sớm vậy. Bà Hoàng đưa cho cậu bát cháo, đặt đũa xuống: “Ăn đi rồi chạy việc giúp mẹ.”
“Chạy việc? Đi trấn trên à? Mua gì?”
Bà Hoàng bảo không cần đi trấn trên, chỉ cần qua bên kia sông, đến nhà họ Hà mua vài con cá trắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.