Ai Cũng Không Được Đụng Vào Giáo Sư Quý Của Tui
Chương 26: Cứ chờ mà xem
Tiêu Thất Lục Đề
22/05/2024
Edit: jen
Từ chap này tui sẽ đổi xưng hô của Dao Dao với Nhất Nhất thành cậu - tớ nhe, tại tui thấy hai bà cũng thân rồi á.
Trước Tết Nguyên Đán, Khương Dao xin đoàn làm phim nghỉ một ngày, về trường học để tham dự buổi báo cáo đồ án tốt nghiệp.
Phùng Liên vì thể hiện thành ý nên đã đặt vé máy bay khứ hồi sớm nhất, về cơ bản không có thời gian để thư giãn.
Khương Dao cũng hiểu, để đoàn phim được về nhà đón Tết, mọi người đều gấp rút chạy theo lịch quay, những lúc này sợ nhất là các diễn viên chính xin nghỉ phép.
Bởi vì cảnh của người khác còn có thể điều chỉnh được, phần diễn của diễn viên chính quá nhiều nên dù phối hợp thế nào cũng sẽ chậm trễ thời gian.
Sau khi hoàn thành cảnh quay hôm đó, Khương Dao bỏ tiền túi mời cả đoàn uống nước, sau đó cúi đầu xin lỗi rồi mới vội vàng xách túi rời đi.
Trở lại phòng tập quen thuộc, Khương Dao thấy khá xúc động.
Hai mươi người ở đây rất hiếm khi tụ lại một chỗ.
Cô lặng lẽ đứng ở góc cuối cùng, nhét khẩu trang vào ba lô.
Không khí có hơi lạnh lẽo, kính trong phòng tập có gió lùa vào, mỗi lần đứng bên trong chờ đợi đều phải rùng mình vì lạnh.
Khương Dao nhìn lướt qua, Liễu Ức Nhất lạnh lùng, cao ngạo như một đóa sen tuyết, đứng ở giữa hàng thứ nhất, không nói lời nào.
Mái tóc dài buông xõa, chiếc áo khoác dài quấn chặt để lộ hai bắp chân thanh tú, hình tượng thí sinh nghệ thuật đẹp nhất không sụp đổ.
Hà Đinh Ninh lại gần, đẩy Khương Dao: “Quay phim sao rồi?”
“Cũng không tệ.” Khương Dao gật đầu.
Hạ Nhất Manh ghé trên vai Hà Định Ninh, thò đầu tới, thần bí hỏi Khương Dao: “Trương Trọng Tuân thì sao, anh ấy có bạn gái thật hả?”
Khương Dao nói lung tung để ứng phó: “Không biết nữa, tớ với anh ta ngoài việc đóng phim ra thì không có quan hệ cá nhân.”
Cô cũng lười lan truyền tin đồn của người khác, huống hồ Trương Trọng Huân là nghệ sĩ nhà cô, lỡ như ảnh hưởng đến danh tiếng của Trương Trọng Tuân, cuối cùng chẳng phải ba cô phải chịu thiệt sao?
Hạ Nhất Manh có chút tiếc nuối, nhưng lại không cam tâm bản thân không hỏi được gì: “Không phải chứ, hai người quay phim lâu như vậy mà không quen thân sao? Cậu nhất định phải bắt lấy nguồn tài nguyên này.”
“Tớ thấy bình thường, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Cô không muốn tám chuyện, hai người bạn cùng phòng cũng đã nhìn ra, không tình nguyện lui về sau.
Mặc dù trong tiềm thức họ biết rằng Khương Dao luôn có tính cách như vậy nhưng kể từ khi cô nhận “Vượt qua thời không”, tâm tính của các cô ấy đã thay đổi một chút.
Không phải cô chỉ đang giả vờ thôi sao.
Đây là còn chưa thành danh đâu, đã ra vẻ rồi.
Trong cái giới này, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, còn chưa biết ai mạnh hơn ai đâu.
*三十年河东三十年河西: Ngạn ngữ Trung Quốc, ý nói cho dù bất kỳ lúc nào cũng đừng coi thường những người không bằng bạn bây giờ, vì có lẽ sau này họ sẽ khiến bạn thay đổi con mắt nhìn về họ, thậm chí là bạn còn không với tới họ.
Hiểu đơn giản là sông có khúc, người có lúc
Cứ chờ mà xem.
Trong lòng đang chửi thề, ngoài mặt vẫn cười hì hì.
*心里mmp脸上还要笑嘻嘻: mmp ở đây là viết tắt của một từ chửi thề nhưng edit k biết là từ nào ㅠㅠ
Chân Khương Dao bị lạnh một lúc, cảm thấy vẫn là áo khoác của Liễu Ức Nhất ấm áp.
Cô chen người về phía trước.
Bình thường, C vị của Liễu Ức Nhất là chỗ cô không muốn lên nhất.
Nhưng kể từ khi biết Liễu Ức Nhất không phải là người bụng dạ hẹp hòi thì cô cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Này, cho tớ che ké với.”
Cô đút tay vào túi áo khoác của Liễu Ức Nhất.
Liễu Ức Nhất quay đầu lại, lạnh lùng liếc cô một cái như hoa trên núi cao, sau đó quay lại, lặng lẽ nắm tay cô.
Khương Dao chỉ biết tay mình lạnh, không biết tay của Liễu Ức Nhất còn lạnh hơn tay mình.
Cô hơi giật mình, kinh ngạc nói: “Sao tay cậu lạnh thế, lạnh chết tớ rồi.”
Liễu Ức Nhất lập tức buông tay, trừng mắt, nhỏ giọng nói: “Cho cậu bỏ vào đã là tốt rồi, kén cá chọn canh.”
“Chậc chậc, tính tình của nữ thần thật tốt.” Khương Dao nói lí nhí, cũng không rút tay ra, ngược lại dùng lòng bàn tay ấm áp nắm lấy đầu ngón tay của Liễu Ức Nhất.
Liễu Ức Nhất khẽ run lên.
Cô ấy rất không thích gần gũi với người khác, hơn nữa vừa nhập học đã có danh tiếng nên về cơ bản cô ấy không có nhiều bạn bè.
Nhưng bị Khương Dao nắm lấy lại không nhúc nhích.
So với chiếc áo len lông cừu không có độ ấm, lòng bàn tay Khương Dao ấm áp lại mềm mại, tuy không lớn nhưng che được chỗ đang rét lạnh của cô ấy.
Ghét ghê.
Yêu tinh nhỏ này.
Rất biết cách đụng vào điểm yếu của người ta.
Lông mi Liễu Ức Nhất run lên, trên mặt có nhiều hơn mấy biểu cảm sống động.
Sau đó Dương Ngọc Mân đi vào, người nồng nặc mùi thuốc lá, nói ngắn gọn mấy câu, sau đó liền dẫn bọn họ đến phòng báo cáo.
Phòng báo cáo có hệ thống sưởi, khí nóng phả vù vù vào mặt, đãi ngộ dành cho cấp lãnh đạo rất tốt.
Liễu Ức Nhất rút tay ra, nói giọng ghét bỏ: “Tay tớ đầy mồ hôi.”
Khương Dao nghiến răng nghiến lợi: “Thấy ghét, cậu cầm tinh con rắn đúng không.” Nông phu và rắn.
“Ừ.” Liễu Ức Nhất gật đầu một cái.
Khương Dao sửng sốt, cô tưởng cả lớp đều bằng tuổi nhau, hóa ra Liễu Ức Nhất nhỏ hơn cô hai tuổi.
Quả nhiên, Liễu Ức Nhất giễu cợt: “Cậu cho rằng ai cũng là thỏ giống cậu sao?”
Khương Dao nheo mắt.
Được rồi, thiết lập ác miệng cũng không sụp đổ.
Hà Đinh Ninh thỉnh thoảng lại nhìn về phía Khương Dao và Liễu Ức Nhất, thấy họ cúi đầu thì thầm to nhỏ, trong lòng không biết cảm giác thế nào.
Cô nói thầm với Hạ Nhất Manh bên cạnh: “Dao Dao với Liễu Ức Nhất Y từ khi nào quan hệ tốt như vậy, còn ngồi cùng nhau?”
Hạ Nhất Manh quay đầu, Khương Dao không còn nói chuyện với Liễu Ức Nhất nữa.
Cô ấy khó hiểu nói: “Chắc trùng hợp thôi, hai cậu ấy làm gì có điểm chung?”
Hà Đinh Ninh ai oán tự hỏi tự đáp: “Người nổi tiếng thu hút lẫn nhau.”
Nghe xong báo cáo đề xuất, ủy viên lớp gửi bản gốc PPT vào nhóm lớp, yêu cầu mọi người căn thời gian để hoàn thành đồ án tốt nghiệp theo quy trình.
Liễu Ức Nhất không thèm xem tin nhắn trong nhóm, xách túi đi ra ngoài.
Khương Dao cũng đi theo.
Tuy rằng cô đùa giỡn với Liễu Ức Nhất mấy câu nhưng cũng có thể rõ ràng cảm giác được trạng thái của Liễu Ức Nhất không đúng.
So với lần đầu tiên gặp, cô ấy hình như lạnh lùng, thu mình hơn.
Cũng chỉ có thể nói mấy câu với cô, còn mấy bạn cùng lớp khác, nửa câu cũng không nói.
“Cậu chờ một chút.” Khương Dao kéo mũ áo khoác của Liễu Ức Nhất, suýt chút nữa làm cho cô tiên kia choáng váng, ngã xuống nhân gian.
Liễu Ức Nhất chỉnh cổ áo, cau mày: “Cậu làm sao?”
“Cậu bị gì vậy, giống như bị mất hồn vậy, không phải chỉ là mất một lần hợp tác thôi sao, cậu để ý làm gì, không lẽ là quảng cáo LV?”
Khương Dao không hề nghi ngờ chuyện Liễu Ức Nhất mâu thuẫn với nhân viên, châm chọc cô ấy rất chân thành.
Liễu Ức Nhất hừ một tiếng: “Quảng cáo phi thuyền vũ trụ trên toàn cầu, nghe sợ không?”
Khương Dao vui vẻ thuận theo: “Không thể đắc tội, không thể đắc tội, tiểu trong suốt đi trước đây.”
Liễu Ức Nhất tóm lấy cô, vô tình nhìn thấy chiếc vòng mới trên cổ tay cô, sáng bóng lấp lánh, rất hợp với màu da của cô.
“Yêu đương không tồi à nha, xem ra đối phương rất có tiền”
Khương Dao nhướng mày, giơ cổ tay khoe khoang: “Đẹp không, dù anh ấy không xu dính túi thì tớ cũng yêu.”
Liễu Ức Nhất bật cười, đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc cô tiên mặt than không làm được.
“Cậu nói vậy cũng có người tin hả?”
“Tớ nói thật mà.”
“Cứ nói thật là có người tin hả? Trong giới chúng ta ấy.”
“Cậu không tin tớ?” Khương Dao nhăn mày, hơi nóng nảy.
Nghi ngờ gì thì cũng không được nghi ngờ tình cảm của cô với thầy Quý.
Liễu Ức Nhất sửng sốt một chút, dùng ngón tay sờ gáy, lẩm bẩm: “Tớ tin.”
Bầu không khí còn chưa dịu xuống thì có người đến kêu họ đi tập kịch tốt nghiệp.
Liễu Ức Nhất là nữ chính, không thể không đi, Khương Dao chỉ là nhân vật phụ, cũng phải tuân theo quy trình.
Vất vả lắm mới có dịp mọi người đều có mặt, tranh thủ thời gian sắp xếp cảnh, quay lại rồi bản thân ở nhà luyện cho quen là được, cũng giúp một số diễn viên khỏi phải dùng ân tình xin phép đoàn phim được nghỉ.
Xin nhiều quá thì đạo diễn sẽ không vừa ý.
Trong lúc diễn tập, tâm trạng của Liễu Ức Nhất đã hoàn toàn trở lại bình thường, nhập vai rất thuận lợi.
Khương Dao đã trưởng thành hơn rất nhiều trong đoàn phim “Vượt qua thời không”, kỹ năng diễn xuất cũng ngày càng ổn định, hơn nữa cảnh của cô ít, gần như đã học thuộc lòng chỉ trong một buổi chiều.
Lúc tập xong thì đã hơn chín giờ tối, Khương Dao muốn bớt chút thời gian đi gặp Quý Nhược Thừa.
Từ Học viện Điện ảnh đến Đại học T mất 30 phút tàu điện ngầm, cô vừa gọi điện vừa đi ra ngoài trường.
“Quý Nhược Thừa, em tập xong rồi, bây giờ đi tìm anh nha?”
Quý Nhược Thừa cúi đầu nhìn đồng hồ, do dự một lúc: “Hay em chờ anh một lúc đi, mẹ anh vừa gọi đến nói bà uống rượu rồi, kêu anh lát nữa đến đón.”
Khương Dao sửng sốt, cô chưa từng nghe nói tới mẹ của thầy Quý, cũng không biết mẹ Quý ở Đế Đô.
“Vậy anh cứ bận đi, em tìm mấy người bạn đi ăn khuya.”
Chưa để lại ấn tượng tốt với ba chồng thì cũng không nên ảnh hưởng đến ấn tượng tốt đẹp trong lòng mẹ chồng nhỉ?
“Anh đi nhanh thôi.” Xe của Quý Nhược Thừa vang lên hai tiếng bíp.
Khương Dao quay lại tìm Liễu Ức Nhất.
Nếu rủ cô ấy đi ăn tối chắc không có vấn đề gì đâu.
Liễu Ức Nhất có ấn tượng tốt với tất cả các loại đồ ăn vặt, là kiểu người ăn mãi không béo.
Kết quả, cô tìm kiếm hết một vòng hội trường, phát hiện Liễu Ức Nhất cũng đang nghe điện thoại.
Trong lòng cô có một dự cảm không lành.
Quả nhiên Liễu Ức Nhất vừa cúp điện thoại đã nói mình có việc.
“Không lẽ là bàn chuyện làm ăn nữa hả.” Vẻ mặt Khương Dao có chút chán nản.
Liễu Ức Nhất vừa nghe thì sắc mặt cứng đờ, ánh mắt khẽ run rẩy, nhỏ giọng nói: “Có một người bạn đang ăn tối với lãnh đạo, bảo tôi đi làm quen một chút, nhân tiện lái xe chở người ta về nhà.”
Nếu thật sự là để làm quen thì đã hẹn ngay từ đầu, bây giờ mới gọi có nghĩa là thật ra không muốn cô ấy gặp ai, chỉ muốn cô ấy làm tài xế.
Hơn nữa, làm quen xã giao sao có thể không uống rượu, uống rượu thì sao có thể lái xe.
Sao tối nay nhiều người tìm tài xế quá vậy?
Người nào cũng có máu mặt.
“Ở đâu?” Khương Dao thuận miệng hỏi.
“Đường Phúc Tuyết.”
Đường Phúc Tuyết cách Đại học T không xa, tình cờ cô cũng phải đến Đại học T để đợi Quý Nhược Thừa.
“Vậy tớ đi cùng cậu, tớ đến Đại học T chờ thầy Quý, có tiện không?”
Liễu Ức Nhất nhún nhún vai: “Không có gì bất tiện.”
Từ chap này tui sẽ đổi xưng hô của Dao Dao với Nhất Nhất thành cậu - tớ nhe, tại tui thấy hai bà cũng thân rồi á.
Trước Tết Nguyên Đán, Khương Dao xin đoàn làm phim nghỉ một ngày, về trường học để tham dự buổi báo cáo đồ án tốt nghiệp.
Phùng Liên vì thể hiện thành ý nên đã đặt vé máy bay khứ hồi sớm nhất, về cơ bản không có thời gian để thư giãn.
Khương Dao cũng hiểu, để đoàn phim được về nhà đón Tết, mọi người đều gấp rút chạy theo lịch quay, những lúc này sợ nhất là các diễn viên chính xin nghỉ phép.
Bởi vì cảnh của người khác còn có thể điều chỉnh được, phần diễn của diễn viên chính quá nhiều nên dù phối hợp thế nào cũng sẽ chậm trễ thời gian.
Sau khi hoàn thành cảnh quay hôm đó, Khương Dao bỏ tiền túi mời cả đoàn uống nước, sau đó cúi đầu xin lỗi rồi mới vội vàng xách túi rời đi.
Trở lại phòng tập quen thuộc, Khương Dao thấy khá xúc động.
Hai mươi người ở đây rất hiếm khi tụ lại một chỗ.
Cô lặng lẽ đứng ở góc cuối cùng, nhét khẩu trang vào ba lô.
Không khí có hơi lạnh lẽo, kính trong phòng tập có gió lùa vào, mỗi lần đứng bên trong chờ đợi đều phải rùng mình vì lạnh.
Khương Dao nhìn lướt qua, Liễu Ức Nhất lạnh lùng, cao ngạo như một đóa sen tuyết, đứng ở giữa hàng thứ nhất, không nói lời nào.
Mái tóc dài buông xõa, chiếc áo khoác dài quấn chặt để lộ hai bắp chân thanh tú, hình tượng thí sinh nghệ thuật đẹp nhất không sụp đổ.
Hà Đinh Ninh lại gần, đẩy Khương Dao: “Quay phim sao rồi?”
“Cũng không tệ.” Khương Dao gật đầu.
Hạ Nhất Manh ghé trên vai Hà Định Ninh, thò đầu tới, thần bí hỏi Khương Dao: “Trương Trọng Tuân thì sao, anh ấy có bạn gái thật hả?”
Khương Dao nói lung tung để ứng phó: “Không biết nữa, tớ với anh ta ngoài việc đóng phim ra thì không có quan hệ cá nhân.”
Cô cũng lười lan truyền tin đồn của người khác, huống hồ Trương Trọng Huân là nghệ sĩ nhà cô, lỡ như ảnh hưởng đến danh tiếng của Trương Trọng Tuân, cuối cùng chẳng phải ba cô phải chịu thiệt sao?
Hạ Nhất Manh có chút tiếc nuối, nhưng lại không cam tâm bản thân không hỏi được gì: “Không phải chứ, hai người quay phim lâu như vậy mà không quen thân sao? Cậu nhất định phải bắt lấy nguồn tài nguyên này.”
“Tớ thấy bình thường, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Cô không muốn tám chuyện, hai người bạn cùng phòng cũng đã nhìn ra, không tình nguyện lui về sau.
Mặc dù trong tiềm thức họ biết rằng Khương Dao luôn có tính cách như vậy nhưng kể từ khi cô nhận “Vượt qua thời không”, tâm tính của các cô ấy đã thay đổi một chút.
Không phải cô chỉ đang giả vờ thôi sao.
Đây là còn chưa thành danh đâu, đã ra vẻ rồi.
Trong cái giới này, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, còn chưa biết ai mạnh hơn ai đâu.
*三十年河东三十年河西: Ngạn ngữ Trung Quốc, ý nói cho dù bất kỳ lúc nào cũng đừng coi thường những người không bằng bạn bây giờ, vì có lẽ sau này họ sẽ khiến bạn thay đổi con mắt nhìn về họ, thậm chí là bạn còn không với tới họ.
Hiểu đơn giản là sông có khúc, người có lúc
Cứ chờ mà xem.
Trong lòng đang chửi thề, ngoài mặt vẫn cười hì hì.
*心里mmp脸上还要笑嘻嘻: mmp ở đây là viết tắt của một từ chửi thề nhưng edit k biết là từ nào ㅠㅠ
Chân Khương Dao bị lạnh một lúc, cảm thấy vẫn là áo khoác của Liễu Ức Nhất ấm áp.
Cô chen người về phía trước.
Bình thường, C vị của Liễu Ức Nhất là chỗ cô không muốn lên nhất.
Nhưng kể từ khi biết Liễu Ức Nhất không phải là người bụng dạ hẹp hòi thì cô cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Này, cho tớ che ké với.”
Cô đút tay vào túi áo khoác của Liễu Ức Nhất.
Liễu Ức Nhất quay đầu lại, lạnh lùng liếc cô một cái như hoa trên núi cao, sau đó quay lại, lặng lẽ nắm tay cô.
Khương Dao chỉ biết tay mình lạnh, không biết tay của Liễu Ức Nhất còn lạnh hơn tay mình.
Cô hơi giật mình, kinh ngạc nói: “Sao tay cậu lạnh thế, lạnh chết tớ rồi.”
Liễu Ức Nhất lập tức buông tay, trừng mắt, nhỏ giọng nói: “Cho cậu bỏ vào đã là tốt rồi, kén cá chọn canh.”
“Chậc chậc, tính tình của nữ thần thật tốt.” Khương Dao nói lí nhí, cũng không rút tay ra, ngược lại dùng lòng bàn tay ấm áp nắm lấy đầu ngón tay của Liễu Ức Nhất.
Liễu Ức Nhất khẽ run lên.
Cô ấy rất không thích gần gũi với người khác, hơn nữa vừa nhập học đã có danh tiếng nên về cơ bản cô ấy không có nhiều bạn bè.
Nhưng bị Khương Dao nắm lấy lại không nhúc nhích.
So với chiếc áo len lông cừu không có độ ấm, lòng bàn tay Khương Dao ấm áp lại mềm mại, tuy không lớn nhưng che được chỗ đang rét lạnh của cô ấy.
Ghét ghê.
Yêu tinh nhỏ này.
Rất biết cách đụng vào điểm yếu của người ta.
Lông mi Liễu Ức Nhất run lên, trên mặt có nhiều hơn mấy biểu cảm sống động.
Sau đó Dương Ngọc Mân đi vào, người nồng nặc mùi thuốc lá, nói ngắn gọn mấy câu, sau đó liền dẫn bọn họ đến phòng báo cáo.
Phòng báo cáo có hệ thống sưởi, khí nóng phả vù vù vào mặt, đãi ngộ dành cho cấp lãnh đạo rất tốt.
Liễu Ức Nhất rút tay ra, nói giọng ghét bỏ: “Tay tớ đầy mồ hôi.”
Khương Dao nghiến răng nghiến lợi: “Thấy ghét, cậu cầm tinh con rắn đúng không.” Nông phu và rắn.
“Ừ.” Liễu Ức Nhất gật đầu một cái.
Khương Dao sửng sốt, cô tưởng cả lớp đều bằng tuổi nhau, hóa ra Liễu Ức Nhất nhỏ hơn cô hai tuổi.
Quả nhiên, Liễu Ức Nhất giễu cợt: “Cậu cho rằng ai cũng là thỏ giống cậu sao?”
Khương Dao nheo mắt.
Được rồi, thiết lập ác miệng cũng không sụp đổ.
Hà Đinh Ninh thỉnh thoảng lại nhìn về phía Khương Dao và Liễu Ức Nhất, thấy họ cúi đầu thì thầm to nhỏ, trong lòng không biết cảm giác thế nào.
Cô nói thầm với Hạ Nhất Manh bên cạnh: “Dao Dao với Liễu Ức Nhất Y từ khi nào quan hệ tốt như vậy, còn ngồi cùng nhau?”
Hạ Nhất Manh quay đầu, Khương Dao không còn nói chuyện với Liễu Ức Nhất nữa.
Cô ấy khó hiểu nói: “Chắc trùng hợp thôi, hai cậu ấy làm gì có điểm chung?”
Hà Đinh Ninh ai oán tự hỏi tự đáp: “Người nổi tiếng thu hút lẫn nhau.”
Nghe xong báo cáo đề xuất, ủy viên lớp gửi bản gốc PPT vào nhóm lớp, yêu cầu mọi người căn thời gian để hoàn thành đồ án tốt nghiệp theo quy trình.
Liễu Ức Nhất không thèm xem tin nhắn trong nhóm, xách túi đi ra ngoài.
Khương Dao cũng đi theo.
Tuy rằng cô đùa giỡn với Liễu Ức Nhất mấy câu nhưng cũng có thể rõ ràng cảm giác được trạng thái của Liễu Ức Nhất không đúng.
So với lần đầu tiên gặp, cô ấy hình như lạnh lùng, thu mình hơn.
Cũng chỉ có thể nói mấy câu với cô, còn mấy bạn cùng lớp khác, nửa câu cũng không nói.
“Cậu chờ một chút.” Khương Dao kéo mũ áo khoác của Liễu Ức Nhất, suýt chút nữa làm cho cô tiên kia choáng váng, ngã xuống nhân gian.
Liễu Ức Nhất chỉnh cổ áo, cau mày: “Cậu làm sao?”
“Cậu bị gì vậy, giống như bị mất hồn vậy, không phải chỉ là mất một lần hợp tác thôi sao, cậu để ý làm gì, không lẽ là quảng cáo LV?”
Khương Dao không hề nghi ngờ chuyện Liễu Ức Nhất mâu thuẫn với nhân viên, châm chọc cô ấy rất chân thành.
Liễu Ức Nhất hừ một tiếng: “Quảng cáo phi thuyền vũ trụ trên toàn cầu, nghe sợ không?”
Khương Dao vui vẻ thuận theo: “Không thể đắc tội, không thể đắc tội, tiểu trong suốt đi trước đây.”
Liễu Ức Nhất tóm lấy cô, vô tình nhìn thấy chiếc vòng mới trên cổ tay cô, sáng bóng lấp lánh, rất hợp với màu da của cô.
“Yêu đương không tồi à nha, xem ra đối phương rất có tiền”
Khương Dao nhướng mày, giơ cổ tay khoe khoang: “Đẹp không, dù anh ấy không xu dính túi thì tớ cũng yêu.”
Liễu Ức Nhất bật cười, đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc cô tiên mặt than không làm được.
“Cậu nói vậy cũng có người tin hả?”
“Tớ nói thật mà.”
“Cứ nói thật là có người tin hả? Trong giới chúng ta ấy.”
“Cậu không tin tớ?” Khương Dao nhăn mày, hơi nóng nảy.
Nghi ngờ gì thì cũng không được nghi ngờ tình cảm của cô với thầy Quý.
Liễu Ức Nhất sửng sốt một chút, dùng ngón tay sờ gáy, lẩm bẩm: “Tớ tin.”
Bầu không khí còn chưa dịu xuống thì có người đến kêu họ đi tập kịch tốt nghiệp.
Liễu Ức Nhất là nữ chính, không thể không đi, Khương Dao chỉ là nhân vật phụ, cũng phải tuân theo quy trình.
Vất vả lắm mới có dịp mọi người đều có mặt, tranh thủ thời gian sắp xếp cảnh, quay lại rồi bản thân ở nhà luyện cho quen là được, cũng giúp một số diễn viên khỏi phải dùng ân tình xin phép đoàn phim được nghỉ.
Xin nhiều quá thì đạo diễn sẽ không vừa ý.
Trong lúc diễn tập, tâm trạng của Liễu Ức Nhất đã hoàn toàn trở lại bình thường, nhập vai rất thuận lợi.
Khương Dao đã trưởng thành hơn rất nhiều trong đoàn phim “Vượt qua thời không”, kỹ năng diễn xuất cũng ngày càng ổn định, hơn nữa cảnh của cô ít, gần như đã học thuộc lòng chỉ trong một buổi chiều.
Lúc tập xong thì đã hơn chín giờ tối, Khương Dao muốn bớt chút thời gian đi gặp Quý Nhược Thừa.
Từ Học viện Điện ảnh đến Đại học T mất 30 phút tàu điện ngầm, cô vừa gọi điện vừa đi ra ngoài trường.
“Quý Nhược Thừa, em tập xong rồi, bây giờ đi tìm anh nha?”
Quý Nhược Thừa cúi đầu nhìn đồng hồ, do dự một lúc: “Hay em chờ anh một lúc đi, mẹ anh vừa gọi đến nói bà uống rượu rồi, kêu anh lát nữa đến đón.”
Khương Dao sửng sốt, cô chưa từng nghe nói tới mẹ của thầy Quý, cũng không biết mẹ Quý ở Đế Đô.
“Vậy anh cứ bận đi, em tìm mấy người bạn đi ăn khuya.”
Chưa để lại ấn tượng tốt với ba chồng thì cũng không nên ảnh hưởng đến ấn tượng tốt đẹp trong lòng mẹ chồng nhỉ?
“Anh đi nhanh thôi.” Xe của Quý Nhược Thừa vang lên hai tiếng bíp.
Khương Dao quay lại tìm Liễu Ức Nhất.
Nếu rủ cô ấy đi ăn tối chắc không có vấn đề gì đâu.
Liễu Ức Nhất có ấn tượng tốt với tất cả các loại đồ ăn vặt, là kiểu người ăn mãi không béo.
Kết quả, cô tìm kiếm hết một vòng hội trường, phát hiện Liễu Ức Nhất cũng đang nghe điện thoại.
Trong lòng cô có một dự cảm không lành.
Quả nhiên Liễu Ức Nhất vừa cúp điện thoại đã nói mình có việc.
“Không lẽ là bàn chuyện làm ăn nữa hả.” Vẻ mặt Khương Dao có chút chán nản.
Liễu Ức Nhất vừa nghe thì sắc mặt cứng đờ, ánh mắt khẽ run rẩy, nhỏ giọng nói: “Có một người bạn đang ăn tối với lãnh đạo, bảo tôi đi làm quen một chút, nhân tiện lái xe chở người ta về nhà.”
Nếu thật sự là để làm quen thì đã hẹn ngay từ đầu, bây giờ mới gọi có nghĩa là thật ra không muốn cô ấy gặp ai, chỉ muốn cô ấy làm tài xế.
Hơn nữa, làm quen xã giao sao có thể không uống rượu, uống rượu thì sao có thể lái xe.
Sao tối nay nhiều người tìm tài xế quá vậy?
Người nào cũng có máu mặt.
“Ở đâu?” Khương Dao thuận miệng hỏi.
“Đường Phúc Tuyết.”
Đường Phúc Tuyết cách Đại học T không xa, tình cờ cô cũng phải đến Đại học T để đợi Quý Nhược Thừa.
“Vậy tớ đi cùng cậu, tớ đến Đại học T chờ thầy Quý, có tiện không?”
Liễu Ức Nhất nhún nhún vai: “Không có gì bất tiện.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.