Ai Cũng Không Được Đụng Vào Giáo Sư Quý Của Tui
Chương 27: Mẹ?!!!
Tiêu Thất Lục Đề
22/05/2024
Edit: jen
Khương Dao mặc ít quần áo.
Bên ngoài đột nhiên gió thổi mạnh, chiếc áo len không ngăn được, cô run rẩy vì lạnh.
Vừa lên xe, cô đã run rẩy dữ dội, liều mạng xoa xoa tay.
Mùa đông ở Đế Đô không phải thứ người bình thường chịu được, nhưng nghề nghiệp của họ về cơ bản luôn phải tạm biệt quần áo dày ấm, phải lấy cái đẹp làm chủ.
Liễu Ức Nhất nhanh chóng bật điều hòa nhưng phải một lúc sau hơi nóng mới tản ra.
Xe khởi động, hai người ngồi dựa vào ghế chờ đợi.
Đang là mùa đông, xe bị đông cứng ngắc nên phải mất năm phút khởi động, giảm tốc độ.
“Sao ba cậu không mua xe cho cậu?” Liễu Ức Nhất nhìn Khương Dao ngồi bên phải.
Khương Dao thở vào lòng bàn tay, khụt khịt mũi rồi trả lời: “Tớ không biết lái.”
Liễu Ức Nhất kinh ngạc nhướng mày.
Hiện nay không có nhiều người không biết lái xe, cô ấy chỉ mất một tháng đã học được.
“Hồi nhỏ bị tai nạn ô tô nhỏ, sau này rất sợ lái xe, dù sao phương tiện công cộng, tàu điện ngầm đều thuận tiện, lái xe làm gì.” Khương Dao giải thích.
Nói vậy cũng đúng.
Khương Dao muốn ngồi xe cũng không thể không tìm được tài xế.
Liễu Ức Nhất gật đầu đăm chiêu một cái, lấy tay kéo kéo tờ giấy bình an treo trên cửa sổ xe.
Khương Dao nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Tớ hỏi cái này được không, người bạn này của cậu là người lần trước ở khách sạn...”
“Phải.”
Liễu Ức Nhất lười giấu giấu diếm diếm.
Khương Dao thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Lúc đó cô không nhìn rõ mặt người đàn ông kia, chỉ biết là dáng người không tồi, ăn mặc chỉnh tề, nhìn không giống người bình thường.
Xuất thân của Liễu Ức Nhất không có gì đặc biệt, nếu có thể quen biết một người như vậy, có lẽ cũng giải thích được tại sao tài nguyên của cô ấy càng ngày càng tốt.
“Đó là bạn trai của cậu?”
Mấy người đàn ông hoàng kim độc thân trong giới, ba cô đều quen biết, nếu Liễu Ức Nhất nói ra tên, cô có thể lén lút làm quen một chút, giúp Liễu Ức Nhất tránh phải chịu thiệt.
Liễu Ức Nhất vuốt vuốt bùa bình an, tạm dừng một lúc lâu mới rút tay về, lắc đầu: “Không phải.”
Trong lòng Khương Dao thoáng run lên.
“Anh ấy không quen bạn gái, thấy phiền phức.”
Liễu Ức Nhất phun ra những lời này xong cũng không có thêm giới thiệu nào về người kia.
Vẻ mặt cô ấy không có gì thay đổi, như thể đã tập mãi thành quen với tình huống này.
Trong lòng Khương Dao có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Người người đều nói, mỹ nữ không có bối cảnh trong giới giải trí giống miếng thịt nằm sẵn trên thớt, ai cũng có thể chiêm ngưỡng một chút, sau đó ai trả giá cao thì sẽ có được.
Nếu có thể đánh đổi bằng tài nguyên tương xứng thì coi như đáng giá, chỉ sợ có những miếng thịt ngu ngốc tự cho mình là độc nhất vô nhị, tự sinh ra những ảo tưởng không thực thế.
“Bộ cậu thích người ta hả?”
Vì vậy nên khi mất vai chính trong “Vượt qua thời không”, cô ấy ngược lại rất vui vẻ, cảm thấy không nhận được lợi ích này thì phần yêu thích này của bản thân sẽ càng thuần túy.
Không ai thật lòng không khát khao được nhìn thấy, nếu tích lũy dần dần, khả năng được nhìn thấy sẽ lớn càng lớn hơn một chút.
Liễu Ức Nhất rũ mắt, mở radio lên, bên trong truyền đến tiếng quảng cáo ồn ào, cô xen vào quảng cáo nói với Khương Dao: “Đi thôi.”
Xe tăng tốc, chạy như bay trên con đường tương đối bằng phẳng.
Khương Dao nhìn bóng cây vội vã ngoài ô cửa kính, đột nhiên cảm thấy tầm nhìn của mình thật hạn hẹp.
Tự cho rằng yêu đơn phương sáu năm là chuyện lớn cỡ nào, ép buộc bản thân lao tâm lao lực, mệt nhọc hết sức.
Nhưng trên thực tế có rất nhiều người căn bản không nhận được phản hồi như cách Quý Nhược Thừa đáp lại cô.
Cho nên Quý Nhược Thừa có thể thích cô, cô có thể ở bên Quý Nhược Thừa là chuyện may mắn cỡ nào.
Cô phải trân trọng, dù thế nào đi nữa, cũng không thể rời khỏi Quý Nhược Thừa.
Khương Dao yên lặng nắm chặt nắm đấm.
Tuyết từ trên trời rơi xuống, đập nhẹ vào cửa kính, bị cần gạt nước quét đi.
Ngồi tàu điện phải mất nửa tiếng, lái xe thì 20 phút đã đến.
Liễu Ức Nhất nhìn đường, nói với Khương Dao: “Tớ đưa cậu vào Đại học T nhé?”
Khương Dao xua tay: “Khỏi, cậu cứ dừng ở cửa khách sạn, tớ chạy đến đó, làm ấm người.”
Cô không muốn Liễu Ức Nhất gặp rắc rối, nhìn ra được cô ấy đang rất vội.
Liễu Ức Nhất do dự một lát, mang theo Khương Dao lái xe đến khách sạn.
Xe dừng ở cửa, Khương Dao phát hiện trên sô pha ở đại sảnh có người đang ngồi.
Cô nhoài người ra ngoài cửa kính nhìn kỹ hơn, đôi mắt mở to ngạc nhiên, rồi vui vẻ vẫy tay vào trong.
Cô ghé vào cửa kính nhìn cẩn thận, ngạc nhiên mở to mắt, sau đó vẫy tay với bên trong.
“Quý Nhược Thừa!”
Cách cửa kính, đáng tiếc Quý Nhược Thừa không nghe được.
Khương Dao hưng phấn mở cửa, sau đó chạy vào khách sạn.
Liễu Ức Nhất đi theo sau cô, bên ngoài lạnh quá, cô ấy vẫn phải vào trong.
Quý Nhược Thừa ngẩng đầu, nhìn thấy Khương Dao thì sửng sốt.
“Sao em lại ở đây?”
Khương Dao kéo Liễu Ức Nhất lại, nói với Quý Nhược Thừa: “Đây là bạn cùng lớp của em, cậu ấy đến đón một người bạn, thuận tiện đưa em đến khu Đại học T, không ngờ mẹ anh cũng ăn cơm ở đây.”
Sau đó cô lại chỉ vào Quý Nhược Thừa: “Đây là thầy Quý.”
Hai chữ “nhà tớ” quá xấu hổ nên cô im lặng nuốt xuống.
Quý Nhược Thừa cùng Liễu Ức Nhất bắt tay đơn giản, gật đầu ý nói: “Xin chào.”
Khương Dao đang đứng gần cửa, vừa mở cửa ra, một trận gió ập đến, cô bất giác rụt cổ lại.
“Vậy em đến trường đợi anh nhé, anh đi đón...”
“Không cần.”
Quý Nhược Thừa ngắt lời cô, nhìn trang phục của Khương Dao rồi trả lời.
Một chiếc áo len dài, một chiếc quần legging đen và một đôi bốt nhỏ màu lá cọ.
Cô mặc ít như vậy mà đi lang thang bên ngoài, lỗ tai đều đỏ bừng vì lạnh.
Ánh mắt Quý Nhược Thừa dừng lại trên xương quai xanh trắng nõn của Khương Dao, ngay cả khăn quàng cổ cũng không có, Đế Đô hôm nay dưới mười độ.
Anh khẽ nhíu mày, trong lòng có chút tức giận.
Cô đã gầy như vậy mà còn không biết giữ ấm cho tốt?
Nghĩ nghĩ, Quý Nhược Thừa đưa tay cởi áo khoác lông trắng của mình ra, túm tay Khương Dao, khoác chiếc áo dày dặn ấm áp lên người Khương Dao.
Cơ thể đột nhiên bị bao vây toàn hơi ấm, Khương Dao lần đầu tiên cảm thấy, sự dịu dàng thật là thoải mái.
Chiếc áo khoác ngoài của Quý Nhược Thừa quá lớn so với cô, giống như một viên kẹo được bọc lại, thậm chí đầu ngón tay của cô cũng không lộ ra.
Cô kinh ngạc nhìn Quý Nhược Thừa, trong lòng không kìm được rung động.
Quý Nhược Thừa tự cúi người buộc áo cho cô, ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, động tác cài nút đặc biệt khéo léo, đẹp mắt, như là tự mình đóng gói một món quà đẹp đẽ.
Sau đó, anh kéo mái tóc dài trong áo khoác của Khương Dao ra ngoài, xõa lên chiếc áo lông bên ngoài.
“Anh sẽ lạnh.” Khương Dao nói mềm mại.
Cô thậm chí không thể tưởng tượng được giọng nói của mình lại mềm mại đến vậy, mềm như nước.
“Biết anh lạnh thì lần sau đừng mặc ít như vậy.” Quý Nhược Thừa thuận tay xoa đầu cô.
Ánh mắt của Khương Dao luyến tiếc Quý Nhược Thừa đang lùi lại, cô nhìn anh bằng ánh mắt quyến luyến, gần như là si mê. Anh làm vậy rất tự nhiên, tự nhiên như một người bạn trai quan tâm đến bạn gái mình.
8012 năm sau, cô vẫn sẽ khóc nỉ non vì tình yêu của mình với Quý Nhược Thừa.
Liễu Ức Nhất cười nhẹ, đứng một bên nhìn.
Cô ấy cách không xa nhưng cũng ở một khoảng cách hoàn toàn không quấy rầy bọn họ.
Cô ấy giống như đang chiêm ngưỡng một phong cảnh không bao giờ có thể chạm tới.
Khương Dao giống như một nắm tuyết được bao bọc trong bộ quần áo dày.
Sắc mặt thầy Quý của cô rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại tràn đầy dung túng và chiều chuộng.
Bởi vì sợ thầy Quý lạnh, Khương Dao còn dùng hai cái tay áo ôm lấy eo của thầy Quý thật chặt, giống như một con Koala quấn lấy chủ nhân.
Thật tốt.
Liễu Ức Nhất vừa chìa tay lấy cốc nước nóng uống cho ấm bụng.
Chẳng bao lâu, cầu thang trên tầng hai trở nên ồn ào, có tiếng nói cười truyền xuống dưới.
Có mấy người lần lượt nhìn lên.
Một nhóm đông người bước xuống, dẫn đầu là một phu nhân ăn mặc sang trọng, đoan trang nhưng không giống phu nhân nhà giàu, trông bà không giống một vị khách thường xuyên đến dự tiệc mà giống như một học giả không dễ tiếp chuyện.
Bên cạnh bà là một người đàn ông ăn mặc lịch sự, còn khá trẻ và có khí chất.
Cầu thang không rộng, chen nhau nhốn nháo nên không thể nhìn rõ mấy người phía sau.
Khương Dao luôn cảm thấy người đàn ông kia nhìn quen mắt, nhưng đột nhiên lại không nhớ ra là ai.
Liễu Ức Nhất chủ động tiến lên hai bước, dừng lại một lúc rồi yên lặng lùi lại.
Khương Dao nhỏ giọng hỏi: “Anh ta là người bạn mà cậu đón?”
Liễu Ức Nhất gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì.
Khương Dao cau mày, tiếp tục lục lọi ký ức trong đầu.
Sao lại không thể nhớ được, nhất định là đã từng gặp rồi.
Trong nháy mắt, đoàn người đã tới trước cửa.
Người đàn ông cười khanh khách nói với phu nhân kia: “Cô ơi có ai đến đón cô không, để cháu tìm người đưa cô về.”
Phu nhân kia xua tay: “Cháu cứ bận việc đi, đừng lo cho cô.”
Khương Dao dậm chân, muốn tiến về phía trước nhìn kỹ xem người đó là ai nhưng lại bị Quý Nhược Thừa kéo trở lại.
Anh ôm Khương Dao, ngước mắt cười: “Mẹ.”
Khương Dao quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Quý Nhược Thừa một cái, rồi lại im lặng nhìn phu nhân kia.
Mẹ?!!!
Chu Hàm nhìn về phía Quý Nhược Thừa rồi nhìn đến Khương Dao ở bên cạnh.
Con trai bà ôm eo người ta, áo lông cũng mặc trên người người ta, tuy có thể lờ mờ đoán được chuyện gì nhưng bà vẫn chỉ vào Khương Dao, hỏi: “Đây là?”
Quý Nhược Thừa thản nhiên nói: “Bạn gái con, Khương Dao.”
Chu Hàm hơi kinh sợ.
Bà đã vô số lần tưởng tượng ra loại con gái mà Quý Nhược Thừa sẽ thích.
Những người có chiều sâu, có văn hóa, học thức uyên thâm, hoặc là có hơi thở nghệ thuật nồng hậu.
Hoặc là kiểu lương thiện, dịu dàng, săn sóc cẩn thận, hoặc là một người ngay thẳng, nghiêm túc, hiên ngang.
Nhưng Quý Nhược Thừa chưa bao giờ yêu đương chứ đừng nói đến việc thể hiện tình cảm với bất kỳ cô gái nào.
Chu Hàm nghĩ có lẽ cuối cùng con trai mình sẽ tìm một người thành thục, ổn định. Dù sao sau khi vào đại học, anh toàn tiếp xúc với những người phụ nữ lớn tuổi hơn mình.
Nhưng thật không ngờ hóa ra bản chất vẫn là thích trẻ tuổi xinh đẹp.
Khương Dao kinh sợ đưa tay ra: “A... Cháu chào dì.”
Chu Hàm cười: “Cháu cũng tốt.”
*Giải thích một chút, xin chào trong tiếng Trung là 你好 nǐ hǎo, dịch từng chữ là “dì tốt” nên mẹ Chu đáp lại là 你也好 Nǐ yě hǎo “con cũng tốt”, tóm là là chào Khương Dao nhưng mà trêu chị bé một xíu
Liễu Ức Nhất yên lặng đứng bên cạnh người đàn ông kia, cúi đầu không nói gì.
Cô ấy có vẻ ngoài tựa như tiên nữ, lại không nói gì, rất không hợp với không khí xa hoa trụy lạc.
Chúc Hàm buông tay Khương Dao, quay người hỏi: “Duy Chiếu, đây cũng là bạn...”
Chu Duy Chiếu bình tĩnh nói: “Trợ lý của cháu.”
Liễu Ức Nhất hơi nheo mắt lại, cuối cùng có vài động tác.
Cô ấy quay mặt sang, nhìn thật sâu vào người đàn ông tên Chu Duy Chiếu, con người trong vắt như dòng suối.
Khương Dao nhẹ nhàng cắn môi dưới, vẻ mặt phức tạp.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra người này là ai.
Trong nhà hắn ta vốn làm bất động sản, sau này thấy ngành giải trí mau kiếm tiền nên cũng tham gia, thành lập một công ty giao cho Chu Duy Chiếu phụ trách.
Lúc mới lập nghiệp, không quen biết ai nên kết giao với ba cô, cho nên còn từng tham dự tiệc sinh nhật của cô.
Chu Duy Chiếu này, rất nhiều phụ nữ bên cạnh, nhưng có người truyền ra tin đồn chỉ có một người theo hắn ba năm vẫn chưa bị đuổi đi.
Không ai biết đó là ai vì không có bức ảnh nào được tung ra.
Khương Dao cảm giác như mình bị mưa lớn tạt ướt sũng, khi hắn ta nói ra bốn chữ “trợ lý của con” kia, cô rùng mình một cái.
Quý Nhược Thừa nói, bạn gái của con.
Chu Duy Chiếu nói, trợ lý của con.
Khương Dao đau lòng thay Liễu Ức Nhất.
Chu Hàm không nghĩ nhiều, nắm lấy cánh tay Khương Dao, nhẹ giọng nói: “Dao Dao, thật ngại quá, đứa nhỏ này không nói con muốn đến, còn để con chờ ở bên ngoài.”
Khương Dao phục hồi tinh thần, xua tay: “Dì, dì khách sáo quá, con chỉ tình cờ...”
“Em ấy cố ý tới đây, nói bình thường bận quá nên chưa có thời gian đến gặp mẹ.” Quý Nhược Thừa tiếp lời.
Khương Dao ngẩn người, sau đó nheo mắt cười thật tươi.
Chu Hàm cười rạng rỡ: “Dao Dao con có lòng quá, hôm khác đến nhà dì chơi đi, hai cha con bọn họ cũng thật là, chuyện lớn như vậy mà giấu dì.”
Khương Dao cúi nửa người, ngọt ngào nói: “Dì, khi nào có thời gian con sẽ mời dì một bữa.”
Hai nhóm người rất nhanh đã mỗi người một ngả.
Liễu Ức Nhất cũng không tạm biệt Khương Dao, tự mình lái xe ra ngoài.
Ngày hôm nay lượng thông tin quá lớn.
Mẹ thầy Quý là cô của Chu Duy Chiếu, Chu Duy Chiếu là người Liễu Ức Nhất thích thầm, cô gặp mẹ chồng tương lai, Liễu Ức Nhất bị Chu Duy Chiếu phủ định thân phận trước mặt trưởng bối...
Cô cảm thấy đây là những thông tin vốn dĩ phải mất rất nhiều thời gian mới tiêu hóa được, nhưng bây giờ lại tới tấp xuất hiện trước mặt, vậy mà cô cũng ngơ ngác tiếp nhận.
Khương Dao muốn nhường ghế phó lái cho Chu Hàm, Chu Hàm từ chối một cách lịch sự.
Cô muốn cởi áo trả cho Quý Nhược Thừa, Quý Nhược Thừa cũng không chịu.
Toàn bộ quá trình cô đều cứng đờ như một pho tượng điêu khắc, đi theo đưa Chu Hàm về nhà.
Trên đường trở về, Khương Dao giống như vừa mới được giải huyệt, vặn vẹo trên ghế: “Trời ơiiiii, em vừa mới có thân phận ở chỗ hiệu trưởng Quý, còn chưa chuẩn bị tốt để gặp mẹ anh đâu!”
Cô che mặt lại, cảm thấy tay cũng bị thiêu nóng.
Cô không biết mình biểu hiện có tốt hay không, bởi vì Chu Hàm rất có hàm dưỡng, trên mặt bà không có tia bất mãn nào.
So với một người phụ nữ như vậy, Khương Dao cảm thấy mình giống như một chú khỉ nhảy múa.
Quý Nhược Thừa cầm vô lăng, cười nhẹ: “Thật ra em quen biết bà ấy sớm thì cũng tốt.”
Khương Dao rối rắm nhăn mặt, rầm rì hỏi: “Bởi vì hiện tại em rất tốt rồi đúng không?”
Quý Nhược Thừa bị cô hỏi, ý cười trên mặt càng đậm.
Xem ra mạch não của Khương Dao luôn có chút kỳ lạ, lời đột nhiên thốt ra cũng rất đáng yêu.
Anh chỉnh lại biểu cảm, quay đầu xe, thản nhiên nói: “Bởi vì mẹ anh là Cục trưởng Cục Phát thanh Truyền hình.”
Khương Dao mặc ít quần áo.
Bên ngoài đột nhiên gió thổi mạnh, chiếc áo len không ngăn được, cô run rẩy vì lạnh.
Vừa lên xe, cô đã run rẩy dữ dội, liều mạng xoa xoa tay.
Mùa đông ở Đế Đô không phải thứ người bình thường chịu được, nhưng nghề nghiệp của họ về cơ bản luôn phải tạm biệt quần áo dày ấm, phải lấy cái đẹp làm chủ.
Liễu Ức Nhất nhanh chóng bật điều hòa nhưng phải một lúc sau hơi nóng mới tản ra.
Xe khởi động, hai người ngồi dựa vào ghế chờ đợi.
Đang là mùa đông, xe bị đông cứng ngắc nên phải mất năm phút khởi động, giảm tốc độ.
“Sao ba cậu không mua xe cho cậu?” Liễu Ức Nhất nhìn Khương Dao ngồi bên phải.
Khương Dao thở vào lòng bàn tay, khụt khịt mũi rồi trả lời: “Tớ không biết lái.”
Liễu Ức Nhất kinh ngạc nhướng mày.
Hiện nay không có nhiều người không biết lái xe, cô ấy chỉ mất một tháng đã học được.
“Hồi nhỏ bị tai nạn ô tô nhỏ, sau này rất sợ lái xe, dù sao phương tiện công cộng, tàu điện ngầm đều thuận tiện, lái xe làm gì.” Khương Dao giải thích.
Nói vậy cũng đúng.
Khương Dao muốn ngồi xe cũng không thể không tìm được tài xế.
Liễu Ức Nhất gật đầu đăm chiêu một cái, lấy tay kéo kéo tờ giấy bình an treo trên cửa sổ xe.
Khương Dao nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Tớ hỏi cái này được không, người bạn này của cậu là người lần trước ở khách sạn...”
“Phải.”
Liễu Ức Nhất lười giấu giấu diếm diếm.
Khương Dao thầm nghĩ quả nhiên là vậy.
Lúc đó cô không nhìn rõ mặt người đàn ông kia, chỉ biết là dáng người không tồi, ăn mặc chỉnh tề, nhìn không giống người bình thường.
Xuất thân của Liễu Ức Nhất không có gì đặc biệt, nếu có thể quen biết một người như vậy, có lẽ cũng giải thích được tại sao tài nguyên của cô ấy càng ngày càng tốt.
“Đó là bạn trai của cậu?”
Mấy người đàn ông hoàng kim độc thân trong giới, ba cô đều quen biết, nếu Liễu Ức Nhất nói ra tên, cô có thể lén lút làm quen một chút, giúp Liễu Ức Nhất tránh phải chịu thiệt.
Liễu Ức Nhất vuốt vuốt bùa bình an, tạm dừng một lúc lâu mới rút tay về, lắc đầu: “Không phải.”
Trong lòng Khương Dao thoáng run lên.
“Anh ấy không quen bạn gái, thấy phiền phức.”
Liễu Ức Nhất phun ra những lời này xong cũng không có thêm giới thiệu nào về người kia.
Vẻ mặt cô ấy không có gì thay đổi, như thể đã tập mãi thành quen với tình huống này.
Trong lòng Khương Dao có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Người người đều nói, mỹ nữ không có bối cảnh trong giới giải trí giống miếng thịt nằm sẵn trên thớt, ai cũng có thể chiêm ngưỡng một chút, sau đó ai trả giá cao thì sẽ có được.
Nếu có thể đánh đổi bằng tài nguyên tương xứng thì coi như đáng giá, chỉ sợ có những miếng thịt ngu ngốc tự cho mình là độc nhất vô nhị, tự sinh ra những ảo tưởng không thực thế.
“Bộ cậu thích người ta hả?”
Vì vậy nên khi mất vai chính trong “Vượt qua thời không”, cô ấy ngược lại rất vui vẻ, cảm thấy không nhận được lợi ích này thì phần yêu thích này của bản thân sẽ càng thuần túy.
Không ai thật lòng không khát khao được nhìn thấy, nếu tích lũy dần dần, khả năng được nhìn thấy sẽ lớn càng lớn hơn một chút.
Liễu Ức Nhất rũ mắt, mở radio lên, bên trong truyền đến tiếng quảng cáo ồn ào, cô xen vào quảng cáo nói với Khương Dao: “Đi thôi.”
Xe tăng tốc, chạy như bay trên con đường tương đối bằng phẳng.
Khương Dao nhìn bóng cây vội vã ngoài ô cửa kính, đột nhiên cảm thấy tầm nhìn của mình thật hạn hẹp.
Tự cho rằng yêu đơn phương sáu năm là chuyện lớn cỡ nào, ép buộc bản thân lao tâm lao lực, mệt nhọc hết sức.
Nhưng trên thực tế có rất nhiều người căn bản không nhận được phản hồi như cách Quý Nhược Thừa đáp lại cô.
Cho nên Quý Nhược Thừa có thể thích cô, cô có thể ở bên Quý Nhược Thừa là chuyện may mắn cỡ nào.
Cô phải trân trọng, dù thế nào đi nữa, cũng không thể rời khỏi Quý Nhược Thừa.
Khương Dao yên lặng nắm chặt nắm đấm.
Tuyết từ trên trời rơi xuống, đập nhẹ vào cửa kính, bị cần gạt nước quét đi.
Ngồi tàu điện phải mất nửa tiếng, lái xe thì 20 phút đã đến.
Liễu Ức Nhất nhìn đường, nói với Khương Dao: “Tớ đưa cậu vào Đại học T nhé?”
Khương Dao xua tay: “Khỏi, cậu cứ dừng ở cửa khách sạn, tớ chạy đến đó, làm ấm người.”
Cô không muốn Liễu Ức Nhất gặp rắc rối, nhìn ra được cô ấy đang rất vội.
Liễu Ức Nhất do dự một lát, mang theo Khương Dao lái xe đến khách sạn.
Xe dừng ở cửa, Khương Dao phát hiện trên sô pha ở đại sảnh có người đang ngồi.
Cô nhoài người ra ngoài cửa kính nhìn kỹ hơn, đôi mắt mở to ngạc nhiên, rồi vui vẻ vẫy tay vào trong.
Cô ghé vào cửa kính nhìn cẩn thận, ngạc nhiên mở to mắt, sau đó vẫy tay với bên trong.
“Quý Nhược Thừa!”
Cách cửa kính, đáng tiếc Quý Nhược Thừa không nghe được.
Khương Dao hưng phấn mở cửa, sau đó chạy vào khách sạn.
Liễu Ức Nhất đi theo sau cô, bên ngoài lạnh quá, cô ấy vẫn phải vào trong.
Quý Nhược Thừa ngẩng đầu, nhìn thấy Khương Dao thì sửng sốt.
“Sao em lại ở đây?”
Khương Dao kéo Liễu Ức Nhất lại, nói với Quý Nhược Thừa: “Đây là bạn cùng lớp của em, cậu ấy đến đón một người bạn, thuận tiện đưa em đến khu Đại học T, không ngờ mẹ anh cũng ăn cơm ở đây.”
Sau đó cô lại chỉ vào Quý Nhược Thừa: “Đây là thầy Quý.”
Hai chữ “nhà tớ” quá xấu hổ nên cô im lặng nuốt xuống.
Quý Nhược Thừa cùng Liễu Ức Nhất bắt tay đơn giản, gật đầu ý nói: “Xin chào.”
Khương Dao đang đứng gần cửa, vừa mở cửa ra, một trận gió ập đến, cô bất giác rụt cổ lại.
“Vậy em đến trường đợi anh nhé, anh đi đón...”
“Không cần.”
Quý Nhược Thừa ngắt lời cô, nhìn trang phục của Khương Dao rồi trả lời.
Một chiếc áo len dài, một chiếc quần legging đen và một đôi bốt nhỏ màu lá cọ.
Cô mặc ít như vậy mà đi lang thang bên ngoài, lỗ tai đều đỏ bừng vì lạnh.
Ánh mắt Quý Nhược Thừa dừng lại trên xương quai xanh trắng nõn của Khương Dao, ngay cả khăn quàng cổ cũng không có, Đế Đô hôm nay dưới mười độ.
Anh khẽ nhíu mày, trong lòng có chút tức giận.
Cô đã gầy như vậy mà còn không biết giữ ấm cho tốt?
Nghĩ nghĩ, Quý Nhược Thừa đưa tay cởi áo khoác lông trắng của mình ra, túm tay Khương Dao, khoác chiếc áo dày dặn ấm áp lên người Khương Dao.
Cơ thể đột nhiên bị bao vây toàn hơi ấm, Khương Dao lần đầu tiên cảm thấy, sự dịu dàng thật là thoải mái.
Chiếc áo khoác ngoài của Quý Nhược Thừa quá lớn so với cô, giống như một viên kẹo được bọc lại, thậm chí đầu ngón tay của cô cũng không lộ ra.
Cô kinh ngạc nhìn Quý Nhược Thừa, trong lòng không kìm được rung động.
Quý Nhược Thừa tự cúi người buộc áo cho cô, ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, động tác cài nút đặc biệt khéo léo, đẹp mắt, như là tự mình đóng gói một món quà đẹp đẽ.
Sau đó, anh kéo mái tóc dài trong áo khoác của Khương Dao ra ngoài, xõa lên chiếc áo lông bên ngoài.
“Anh sẽ lạnh.” Khương Dao nói mềm mại.
Cô thậm chí không thể tưởng tượng được giọng nói của mình lại mềm mại đến vậy, mềm như nước.
“Biết anh lạnh thì lần sau đừng mặc ít như vậy.” Quý Nhược Thừa thuận tay xoa đầu cô.
Ánh mắt của Khương Dao luyến tiếc Quý Nhược Thừa đang lùi lại, cô nhìn anh bằng ánh mắt quyến luyến, gần như là si mê. Anh làm vậy rất tự nhiên, tự nhiên như một người bạn trai quan tâm đến bạn gái mình.
8012 năm sau, cô vẫn sẽ khóc nỉ non vì tình yêu của mình với Quý Nhược Thừa.
Liễu Ức Nhất cười nhẹ, đứng một bên nhìn.
Cô ấy cách không xa nhưng cũng ở một khoảng cách hoàn toàn không quấy rầy bọn họ.
Cô ấy giống như đang chiêm ngưỡng một phong cảnh không bao giờ có thể chạm tới.
Khương Dao giống như một nắm tuyết được bao bọc trong bộ quần áo dày.
Sắc mặt thầy Quý của cô rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại tràn đầy dung túng và chiều chuộng.
Bởi vì sợ thầy Quý lạnh, Khương Dao còn dùng hai cái tay áo ôm lấy eo của thầy Quý thật chặt, giống như một con Koala quấn lấy chủ nhân.
Thật tốt.
Liễu Ức Nhất vừa chìa tay lấy cốc nước nóng uống cho ấm bụng.
Chẳng bao lâu, cầu thang trên tầng hai trở nên ồn ào, có tiếng nói cười truyền xuống dưới.
Có mấy người lần lượt nhìn lên.
Một nhóm đông người bước xuống, dẫn đầu là một phu nhân ăn mặc sang trọng, đoan trang nhưng không giống phu nhân nhà giàu, trông bà không giống một vị khách thường xuyên đến dự tiệc mà giống như một học giả không dễ tiếp chuyện.
Bên cạnh bà là một người đàn ông ăn mặc lịch sự, còn khá trẻ và có khí chất.
Cầu thang không rộng, chen nhau nhốn nháo nên không thể nhìn rõ mấy người phía sau.
Khương Dao luôn cảm thấy người đàn ông kia nhìn quen mắt, nhưng đột nhiên lại không nhớ ra là ai.
Liễu Ức Nhất chủ động tiến lên hai bước, dừng lại một lúc rồi yên lặng lùi lại.
Khương Dao nhỏ giọng hỏi: “Anh ta là người bạn mà cậu đón?”
Liễu Ức Nhất gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì.
Khương Dao cau mày, tiếp tục lục lọi ký ức trong đầu.
Sao lại không thể nhớ được, nhất định là đã từng gặp rồi.
Trong nháy mắt, đoàn người đã tới trước cửa.
Người đàn ông cười khanh khách nói với phu nhân kia: “Cô ơi có ai đến đón cô không, để cháu tìm người đưa cô về.”
Phu nhân kia xua tay: “Cháu cứ bận việc đi, đừng lo cho cô.”
Khương Dao dậm chân, muốn tiến về phía trước nhìn kỹ xem người đó là ai nhưng lại bị Quý Nhược Thừa kéo trở lại.
Anh ôm Khương Dao, ngước mắt cười: “Mẹ.”
Khương Dao quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Quý Nhược Thừa một cái, rồi lại im lặng nhìn phu nhân kia.
Mẹ?!!!
Chu Hàm nhìn về phía Quý Nhược Thừa rồi nhìn đến Khương Dao ở bên cạnh.
Con trai bà ôm eo người ta, áo lông cũng mặc trên người người ta, tuy có thể lờ mờ đoán được chuyện gì nhưng bà vẫn chỉ vào Khương Dao, hỏi: “Đây là?”
Quý Nhược Thừa thản nhiên nói: “Bạn gái con, Khương Dao.”
Chu Hàm hơi kinh sợ.
Bà đã vô số lần tưởng tượng ra loại con gái mà Quý Nhược Thừa sẽ thích.
Những người có chiều sâu, có văn hóa, học thức uyên thâm, hoặc là có hơi thở nghệ thuật nồng hậu.
Hoặc là kiểu lương thiện, dịu dàng, săn sóc cẩn thận, hoặc là một người ngay thẳng, nghiêm túc, hiên ngang.
Nhưng Quý Nhược Thừa chưa bao giờ yêu đương chứ đừng nói đến việc thể hiện tình cảm với bất kỳ cô gái nào.
Chu Hàm nghĩ có lẽ cuối cùng con trai mình sẽ tìm một người thành thục, ổn định. Dù sao sau khi vào đại học, anh toàn tiếp xúc với những người phụ nữ lớn tuổi hơn mình.
Nhưng thật không ngờ hóa ra bản chất vẫn là thích trẻ tuổi xinh đẹp.
Khương Dao kinh sợ đưa tay ra: “A... Cháu chào dì.”
Chu Hàm cười: “Cháu cũng tốt.”
*Giải thích một chút, xin chào trong tiếng Trung là 你好 nǐ hǎo, dịch từng chữ là “dì tốt” nên mẹ Chu đáp lại là 你也好 Nǐ yě hǎo “con cũng tốt”, tóm là là chào Khương Dao nhưng mà trêu chị bé một xíu
Liễu Ức Nhất yên lặng đứng bên cạnh người đàn ông kia, cúi đầu không nói gì.
Cô ấy có vẻ ngoài tựa như tiên nữ, lại không nói gì, rất không hợp với không khí xa hoa trụy lạc.
Chúc Hàm buông tay Khương Dao, quay người hỏi: “Duy Chiếu, đây cũng là bạn...”
Chu Duy Chiếu bình tĩnh nói: “Trợ lý của cháu.”
Liễu Ức Nhất hơi nheo mắt lại, cuối cùng có vài động tác.
Cô ấy quay mặt sang, nhìn thật sâu vào người đàn ông tên Chu Duy Chiếu, con người trong vắt như dòng suối.
Khương Dao nhẹ nhàng cắn môi dưới, vẻ mặt phức tạp.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra người này là ai.
Trong nhà hắn ta vốn làm bất động sản, sau này thấy ngành giải trí mau kiếm tiền nên cũng tham gia, thành lập một công ty giao cho Chu Duy Chiếu phụ trách.
Lúc mới lập nghiệp, không quen biết ai nên kết giao với ba cô, cho nên còn từng tham dự tiệc sinh nhật của cô.
Chu Duy Chiếu này, rất nhiều phụ nữ bên cạnh, nhưng có người truyền ra tin đồn chỉ có một người theo hắn ba năm vẫn chưa bị đuổi đi.
Không ai biết đó là ai vì không có bức ảnh nào được tung ra.
Khương Dao cảm giác như mình bị mưa lớn tạt ướt sũng, khi hắn ta nói ra bốn chữ “trợ lý của con” kia, cô rùng mình một cái.
Quý Nhược Thừa nói, bạn gái của con.
Chu Duy Chiếu nói, trợ lý của con.
Khương Dao đau lòng thay Liễu Ức Nhất.
Chu Hàm không nghĩ nhiều, nắm lấy cánh tay Khương Dao, nhẹ giọng nói: “Dao Dao, thật ngại quá, đứa nhỏ này không nói con muốn đến, còn để con chờ ở bên ngoài.”
Khương Dao phục hồi tinh thần, xua tay: “Dì, dì khách sáo quá, con chỉ tình cờ...”
“Em ấy cố ý tới đây, nói bình thường bận quá nên chưa có thời gian đến gặp mẹ.” Quý Nhược Thừa tiếp lời.
Khương Dao ngẩn người, sau đó nheo mắt cười thật tươi.
Chu Hàm cười rạng rỡ: “Dao Dao con có lòng quá, hôm khác đến nhà dì chơi đi, hai cha con bọn họ cũng thật là, chuyện lớn như vậy mà giấu dì.”
Khương Dao cúi nửa người, ngọt ngào nói: “Dì, khi nào có thời gian con sẽ mời dì một bữa.”
Hai nhóm người rất nhanh đã mỗi người một ngả.
Liễu Ức Nhất cũng không tạm biệt Khương Dao, tự mình lái xe ra ngoài.
Ngày hôm nay lượng thông tin quá lớn.
Mẹ thầy Quý là cô của Chu Duy Chiếu, Chu Duy Chiếu là người Liễu Ức Nhất thích thầm, cô gặp mẹ chồng tương lai, Liễu Ức Nhất bị Chu Duy Chiếu phủ định thân phận trước mặt trưởng bối...
Cô cảm thấy đây là những thông tin vốn dĩ phải mất rất nhiều thời gian mới tiêu hóa được, nhưng bây giờ lại tới tấp xuất hiện trước mặt, vậy mà cô cũng ngơ ngác tiếp nhận.
Khương Dao muốn nhường ghế phó lái cho Chu Hàm, Chu Hàm từ chối một cách lịch sự.
Cô muốn cởi áo trả cho Quý Nhược Thừa, Quý Nhược Thừa cũng không chịu.
Toàn bộ quá trình cô đều cứng đờ như một pho tượng điêu khắc, đi theo đưa Chu Hàm về nhà.
Trên đường trở về, Khương Dao giống như vừa mới được giải huyệt, vặn vẹo trên ghế: “Trời ơiiiii, em vừa mới có thân phận ở chỗ hiệu trưởng Quý, còn chưa chuẩn bị tốt để gặp mẹ anh đâu!”
Cô che mặt lại, cảm thấy tay cũng bị thiêu nóng.
Cô không biết mình biểu hiện có tốt hay không, bởi vì Chu Hàm rất có hàm dưỡng, trên mặt bà không có tia bất mãn nào.
So với một người phụ nữ như vậy, Khương Dao cảm thấy mình giống như một chú khỉ nhảy múa.
Quý Nhược Thừa cầm vô lăng, cười nhẹ: “Thật ra em quen biết bà ấy sớm thì cũng tốt.”
Khương Dao rối rắm nhăn mặt, rầm rì hỏi: “Bởi vì hiện tại em rất tốt rồi đúng không?”
Quý Nhược Thừa bị cô hỏi, ý cười trên mặt càng đậm.
Xem ra mạch não của Khương Dao luôn có chút kỳ lạ, lời đột nhiên thốt ra cũng rất đáng yêu.
Anh chỉnh lại biểu cảm, quay đầu xe, thản nhiên nói: “Bởi vì mẹ anh là Cục trưởng Cục Phát thanh Truyền hình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.