Chương 75: Thắng ư? Không có!
Lục Xu
30/08/2013
Sau khi xuất viện, Giang Thánh Minh không quay về biệt thự họ Giang. Ông thương lượng với Uông Túc Lỗi, hy vọng có thể được đưa Uông Tố Thu về bên cạnh để ông có thể tự mình chăm sóc bà. Uông Túc Lỗi tuy rằng đồng ý nhưng cũng phải sau khi nghe tác động của hai chị em Giang Nhân Ly và Giang Nhân Mạn.
Giang Thánh Minh đưa Uông Tố Thu tới một biệt thự nhỏ. Tuy rằng nhỏ nhưng điều kiện rất tốt.
Giang Nhân Ly cảm thấy mình còn chưa hiểu hết Giang Thánh Minh. Căn biệt thự này đã được bán nhiều năm trước nhưng không một ai biết là Giang Thánh Minh mua. Tâm tư của ông, có lẽ cô còn chưa biết rõ.
Có lẽ bọn họ đều đã hiểu sai về Giang Thánh Minh. Tình cảm của ông đối với Uông Tố Thu không phải là phức tạp, mà chỉ là đến tột cùng là ai có lỗi? Nếu như Uông Tố Thu không quá mạnh mẽ, nếu như bà có thể buông xuôi, có lẽ, đã không trở thành như hôm nay.
Giang Thánh Minh cũng hiểu được, Uông Tố Thu nhất định sẽ không chịu bước chân vào biệt thự Giang gia, vì Bạch Thanh Hà đã ở đó. Cho nên ông đã mua căn nhà này, ở một nơi yên tĩnh để có thể chăm sóc tình yêu trong lòng ông.
Mỗi ngày ông đều nắn bóp chân tay cho bà, nói chuyện với bà, đẩy bà ra ngoài phơi nắng.
Giang Nhân Mạn và Giang Nhân Ly thỉn
h thoảng sẽ đến đây thăm bọn họ.
Giang Nhân Ly cảm thấy như vậy cũng tốt tuy rằng trong lòng cô vẫn buồn.
Mạc Tu Lăng đưa cô đến thăm Giang Thánh Minh và Uông Tố Thu, anh nói: “Anh biết em đang nghĩ gì!”
“Hứ? Anh nói xem?”
“Em đang muốn mẹ mãi mãi đừng tỉnh lại, cho dù điều đó là hy vọng mong manh. Nhưng chính vì suy nghĩ như vậy nên em đang tự trách mình.
Cô gật đầu.
Như hiện tại thật tốt. Giang Thánh Minh vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh Uông Tố Thu. Bà sẽ không phải cô đơn nữa. Nếu như bà tỉnh lại, bà sẽ không muốn nhìn thấy Giang Thánh Minh. Tính cách quyết định số phận, điều này quả không sai.
“Thực ra, mọi chuyện đến ngày hôm nay, em cũng không cảm thấy mình là người thắng, cho dù Bạch Thanh Hà chỉ đạt được một căn nhà.”
Mạc Tu Lăng gật đầu: “Vì tất cả mọi thứ đã phải mất nhiều năm nỗ lực trả giá. Cái khác không nói, nhưng mẹ thì mãi mãi không thể tỉnh lại.”
Cô gật đầu: “Bởi vậy mới nói, không có ai thực sự thắng. Bao nhiêu năm như vậy, có được mà mất đi, cũng chẳng có gì khác biệt”
“Có! Ít nhất em cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa.”
Cô cười: “Em phát hiện, em thực sự cũng không hiểu rõ anh như vậy.”
“Vậy thì từ từ tìm hiểu!”
Bọn họ cười, nắm tay nhau đi.
Giang Nhân Ly thừa nhận, quan điểm của cô có phần cực đoan. Có một lần vô tình cô đọc được một bài viết trên mạng, đại khái nói rằng có một kiểu phụ nữ, dù lấy bất cứ người đàn ông nào, cũng sẽ hạnh phúc.
Cô cảm thấy độ chân thực của bài viết đó không nhiều lắm nhưng vẫn rất cảm động.
Bài viết nói về hạnh phúc của một người phụ nữ.
Người phụ nữ này cũng chồng mình đi dự một bữa tiệc. Mọi người nhìn họ đều nói cô gái ấy thật may mắn vì được gả cho anh ta, một người vừa đẹp trai lại vừa giàu có. Nhưng tuyệt đối không ai nói người đàn ông kia hạnh phúc vì lấy được cô gái ấy.
Thực ra, cô gái ấy tuy không phải mỹ nhân, nhưng cô ấy tuyệt đối xinh đẹp và chín chắn.
Hai người bọn họ quen biết khi còn học đại học, sau khi tốt nghiệp không lâu thì kết hôn. Lúc đầu bọn họ không có gì cả, còn phải ở trong một căn hộ thuê. Căn hộ rất nhỏ, nhưng bọn họ đều rất quý trọng, thế nhưng, cảm giác mới mẻ sau khi kết hôn rất nhanh kết thúc, rất nhiều chuyện vụn vặt phát sinh.
Người đàn ông phải ra ngoài làm việc, không còn nói với vợ mình những lời ngon ngọt như trước đây, cũng không có tặng quà cho cô như trước.
Người phụ nữ mang thai, chồng cô ấy về đến nhà cũng không chăm sóc, mà chỉ ngủ. Anh ta quá mệt mỏi, anh ta muốn hơn người. Nhưng vợ anh ta thì nghĩ rất đơn giản. Cô chỉ mong chồng mình có thể ở bên mình. Sau đó mâu thuẫn xảy ra, cô cảm thấy cuộc sống của bọn họ đã thay đổi, cô muốn sống riêng.
Người nhà của cô ta gọi điện trách mắng cô rất nhiều. Cha mẹ cô cho cô đọc một câu chuyện, người phụ nữ dũng cảm cho dù là gả cho một kiến trúc sư hay bất cứ người nào khác cũng sẽ hạnh phúc. Cô ta xem xong liền bừng tỉnh.
Người phụ nữ ấy, mỗi khi chồng cô ta đi làm về, cô ta sẽ chủ động lấy dép, nấu cơm. Cuộc sống chậm rãi trôi qua cũng không có gì buồn tẻ như trong tưởng tượng.
Người đàn ông thành đạt, có tiền có thế, tự nhiên sẽ có hồng nha tri kỷ.
Người phụ nữ đó cũng biết chuyện nhưng cô ấy không tìm chồng mình cãi cọ. Cô chỉ làm tốt những gì mình cần làm, thu xếp chuyện nhà ổn thỏa. Thỉnh thoảng cô ấy sẽ đi làm đẹp, đi học thêm vài thứ để bổ sung kiến thức, cuối tuần cô ấy sẽ lôi kéo chồng mình ra ngoài đi dạo.
Giang Nhân Ly đọc đến đây đã suy nghĩ rất nhiều. Có thể cãi nhau, nhưng người phụ nữ kia rất thông minh. Cô không thể đòi hỏi người đàn ông của mình mãi mãi chỉ yêu mình cô, cô phải tự mình cố gắng. Ai có thế thích một người phụ nữ lớn tuổi suốt ngày chỉ ru rú ở nhà?
Con người phải học cách làm đẹp cho mình, bất luận là học thức hay vẻ ngoài. Chỉ khi bạn sống cho bản thân mình thì người khác mới thích bạn.
Bởi vậy, chuyện cha mẹ mình, cô đem tất cả lỗi lầm đổ lên người Giang Thánh Minh, thực ra Uông Tố Thu cũng có một phần trách nhiệm.
Có điều tất cả mọi chuyện đã qua rồi, giờ nghĩ lại cũng cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa.
Còn cô thì sao? Cô cười. Cô nhất định phải bảo vệ hạnh phúc thuộc về mình, không thể coi tình cảm của người khác là điều đương nhiên, bất cứ ai cũng phải trả giá cho những gì họ có được.
Giang Nhân Ly cảm thấy mình còn chưa hiểu hết Giang Thánh Minh. Căn biệt thự này đã được bán nhiều năm trước nhưng không một ai biết là Giang Thánh Minh mua. Tâm tư của ông, có lẽ cô còn chưa biết rõ.
Có lẽ bọn họ đều đã hiểu sai về Giang Thánh Minh. Tình cảm của ông đối với Uông Tố Thu không phải là phức tạp, mà chỉ là đến tột cùng là ai có lỗi? Nếu như Uông Tố Thu không quá mạnh mẽ, nếu như bà có thể buông xuôi, có lẽ, đã không trở thành như hôm nay.
Giang Thánh Minh cũng hiểu được, Uông Tố Thu nhất định sẽ không chịu bước chân vào biệt thự Giang gia, vì Bạch Thanh Hà đã ở đó. Cho nên ông đã mua căn nhà này, ở một nơi yên tĩnh để có thể chăm sóc tình yêu trong lòng ông.
Mỗi ngày ông đều nắn bóp chân tay cho bà, nói chuyện với bà, đẩy bà ra ngoài phơi nắng.
Giang Nhân Mạn và Giang Nhân Ly thỉn
h thoảng sẽ đến đây thăm bọn họ.
Giang Nhân Ly cảm thấy như vậy cũng tốt tuy rằng trong lòng cô vẫn buồn.
Mạc Tu Lăng đưa cô đến thăm Giang Thánh Minh và Uông Tố Thu, anh nói: “Anh biết em đang nghĩ gì!”
“Hứ? Anh nói xem?”
“Em đang muốn mẹ mãi mãi đừng tỉnh lại, cho dù điều đó là hy vọng mong manh. Nhưng chính vì suy nghĩ như vậy nên em đang tự trách mình.
Cô gật đầu.
Như hiện tại thật tốt. Giang Thánh Minh vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh Uông Tố Thu. Bà sẽ không phải cô đơn nữa. Nếu như bà tỉnh lại, bà sẽ không muốn nhìn thấy Giang Thánh Minh. Tính cách quyết định số phận, điều này quả không sai.
“Thực ra, mọi chuyện đến ngày hôm nay, em cũng không cảm thấy mình là người thắng, cho dù Bạch Thanh Hà chỉ đạt được một căn nhà.”
Mạc Tu Lăng gật đầu: “Vì tất cả mọi thứ đã phải mất nhiều năm nỗ lực trả giá. Cái khác không nói, nhưng mẹ thì mãi mãi không thể tỉnh lại.”
Cô gật đầu: “Bởi vậy mới nói, không có ai thực sự thắng. Bao nhiêu năm như vậy, có được mà mất đi, cũng chẳng có gì khác biệt”
“Có! Ít nhất em cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa.”
Cô cười: “Em phát hiện, em thực sự cũng không hiểu rõ anh như vậy.”
“Vậy thì từ từ tìm hiểu!”
Bọn họ cười, nắm tay nhau đi.
Giang Nhân Ly thừa nhận, quan điểm của cô có phần cực đoan. Có một lần vô tình cô đọc được một bài viết trên mạng, đại khái nói rằng có một kiểu phụ nữ, dù lấy bất cứ người đàn ông nào, cũng sẽ hạnh phúc.
Cô cảm thấy độ chân thực của bài viết đó không nhiều lắm nhưng vẫn rất cảm động.
Bài viết nói về hạnh phúc của một người phụ nữ.
Người phụ nữ này cũng chồng mình đi dự một bữa tiệc. Mọi người nhìn họ đều nói cô gái ấy thật may mắn vì được gả cho anh ta, một người vừa đẹp trai lại vừa giàu có. Nhưng tuyệt đối không ai nói người đàn ông kia hạnh phúc vì lấy được cô gái ấy.
Thực ra, cô gái ấy tuy không phải mỹ nhân, nhưng cô ấy tuyệt đối xinh đẹp và chín chắn.
Hai người bọn họ quen biết khi còn học đại học, sau khi tốt nghiệp không lâu thì kết hôn. Lúc đầu bọn họ không có gì cả, còn phải ở trong một căn hộ thuê. Căn hộ rất nhỏ, nhưng bọn họ đều rất quý trọng, thế nhưng, cảm giác mới mẻ sau khi kết hôn rất nhanh kết thúc, rất nhiều chuyện vụn vặt phát sinh.
Người đàn ông phải ra ngoài làm việc, không còn nói với vợ mình những lời ngon ngọt như trước đây, cũng không có tặng quà cho cô như trước.
Người phụ nữ mang thai, chồng cô ấy về đến nhà cũng không chăm sóc, mà chỉ ngủ. Anh ta quá mệt mỏi, anh ta muốn hơn người. Nhưng vợ anh ta thì nghĩ rất đơn giản. Cô chỉ mong chồng mình có thể ở bên mình. Sau đó mâu thuẫn xảy ra, cô cảm thấy cuộc sống của bọn họ đã thay đổi, cô muốn sống riêng.
Người nhà của cô ta gọi điện trách mắng cô rất nhiều. Cha mẹ cô cho cô đọc một câu chuyện, người phụ nữ dũng cảm cho dù là gả cho một kiến trúc sư hay bất cứ người nào khác cũng sẽ hạnh phúc. Cô ta xem xong liền bừng tỉnh.
Người phụ nữ ấy, mỗi khi chồng cô ta đi làm về, cô ta sẽ chủ động lấy dép, nấu cơm. Cuộc sống chậm rãi trôi qua cũng không có gì buồn tẻ như trong tưởng tượng.
Người đàn ông thành đạt, có tiền có thế, tự nhiên sẽ có hồng nha tri kỷ.
Người phụ nữ đó cũng biết chuyện nhưng cô ấy không tìm chồng mình cãi cọ. Cô chỉ làm tốt những gì mình cần làm, thu xếp chuyện nhà ổn thỏa. Thỉnh thoảng cô ấy sẽ đi làm đẹp, đi học thêm vài thứ để bổ sung kiến thức, cuối tuần cô ấy sẽ lôi kéo chồng mình ra ngoài đi dạo.
Giang Nhân Ly đọc đến đây đã suy nghĩ rất nhiều. Có thể cãi nhau, nhưng người phụ nữ kia rất thông minh. Cô không thể đòi hỏi người đàn ông của mình mãi mãi chỉ yêu mình cô, cô phải tự mình cố gắng. Ai có thế thích một người phụ nữ lớn tuổi suốt ngày chỉ ru rú ở nhà?
Con người phải học cách làm đẹp cho mình, bất luận là học thức hay vẻ ngoài. Chỉ khi bạn sống cho bản thân mình thì người khác mới thích bạn.
Bởi vậy, chuyện cha mẹ mình, cô đem tất cả lỗi lầm đổ lên người Giang Thánh Minh, thực ra Uông Tố Thu cũng có một phần trách nhiệm.
Có điều tất cả mọi chuyện đã qua rồi, giờ nghĩ lại cũng cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa.
Còn cô thì sao? Cô cười. Cô nhất định phải bảo vệ hạnh phúc thuộc về mình, không thể coi tình cảm của người khác là điều đương nhiên, bất cứ ai cũng phải trả giá cho những gì họ có được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.