Chương 76: Tiền duyên rối rắm
Lục Xu
30/08/2013
Hoa sen ngoài hồ đã nở rộ. Rất nhiều khách du lịch đến đây. Nụ hoa màu trắng, sương còn đọng trên cánh hoa trượt xuống, ánh mặt trời chiếu vào tạo lên thập sắc lung linh rất đẹp. Ở đây có hai loại hoa sen, loại thân cao hoa màu trắng và loại thân thấp hoa màu hồng. Loại thân thấp thường được trồng ở bên rìa hồ, vừa có thể ngắm cảnh vừa phòng ngừa khách du lịch qua đường tiện tay bẻ hoa. Giữa hồ hoa sen đã có chút tàn, vẻ đẹp cũng ủ rũ đi vài phần.
Quá trình của một bông hoa cũng giống như đời người vậy.
Chậm rãi hình thành nụ hoa, chậm rãi nở, rồi chậm rãi héo tàn.
Đời người trăm thiên vạn biến, cũng vẫn là theo quy luật ấy.
Đây là một quán trà rất bình thường, nhưng vì có hồ sen nên Giang Nhân Đình rất thích nơi này.
Cô ta đã từng có thời gian như những nụ hoa kia, đã từng có năm tháng thanh xuân nhiều mộng đẹp.
Giang Nhân Đình chậm rãi uống trà, nhưng rõ ràng trong lòng cô ta không hề tĩnh tâm.
Cô ta ghen tị với vẻ đẹp của Giang Nhân Ly, cũng ghen tị với sự thông minh của Giang Nhân Ly. Cô ghen tị tất cả những gì Giang Nhân Ly có đều thu hút ánh mắt của người khác. Trước tới giờ cô ta chưa từng nghĩ, sự xuất hiện của Giang Nhân Ly lại trở thành bóng ma của cuộc đời mình.
Lần đầu tiên cô nhận ra tình cảm của Mạc Tu Lăng đặt trên người Giang Nhân Ly chính là lúc hai chị em bọn họ tới Mạc gia học phụ đạo. Chính xác mà nói thì chỉ có Giang Nhân Đình học, còn Giang Nhân Ly lúc ấy chẳng hề thích thú gì với những điều Mạc Tu Lăng giảng, cô cảm thấy phiền phức, rất chán ghét đọc sách. Cho nên lúc Mạc Tu Lăng giảng bài, cô lại làm việc khác, lúc thì sơn móng tay, lúc thì xem các loại khuyên tai.
Giang Nhân Ly lúc chán nản thường thích viết linh tinh lên sách vở, có đôi khi là những suy nghĩ trong lòng, có khi là những câu nói cô thích.
Giang Nhân Đình có lần đã thấy Giang Nhân Ly viết một câu hát: “Chúng ta không sai, chỉ là không đúng lúc”, “Từ khóc lóc vì ghen ghét đến tươi cười vì ước ao, thời gian để lại vết tích gì trên người tôi, chỉ có tôi là rõ nhất”,…
Dù sao Giang Nhân Ly cũng là người có suy nghĩ kỳ quái, cho nên Giang Nhân Đình không để tâm mấy câu đó.
Nhưng một hôm, sau khi học xong ra về, Giang Nhân Đình vì có một bài vẫn chưa hiểu rõ nên quay lại nhà họ Mạc. Cô đứng ngoài cửa, thấy Mạc Tu Lăng đang thu dọn lại sách vở trên bàn. Trên bàn có rất nhiều giấy viết của Giang Nhân Ly. Nhưng anh không ném vào thùng rác, mà ngược lại, anh sắp xếp từng tờ từng tờ một, như là đang cất giữ bảo bối.
Đó là anh Tu Lăng của cô, nhưng anh đang nâng niu những thứ Giang Nhân Ly không cần nữa như bảo bối.
Lòng cô bắt đầu cảm thấy bất công.
Cũng từ lúc ấy, cô bắt đầu chú ý đến từng câu nói, từng việc làm của Mạc Tu Lăng. Lúc nhận ra còn không phát hiện, càng lúc cô càng cảm thấy bất bình. Giang Nhân Ly nói làm đảng viên chẳng có gì tốt, ngay hôm sau Mạc Tu Lăng liền đến văn phòng trường học xin rút tên ra khỏi danh sách vào đảng. Giang Nhân Ly trốn học đi xem người khác chơi bóng rổ, Mạc Tu Lăng lập tức say mê trò thể thao này. Giang Nhân Ly học đi xe đạp để tự mình đến trường, Mạc Tu Lăng cũng ngay lập tức học đi xe đạp bằng được.
Rõ ràng anh giữ thăng bằng rất kém.
Nhưng anh nguyện ý.
Giang Nhân Đình không cam lòng thấy Mạc Tu Lăng như vậy. Nhưng cô cũng hiểu rõ tính cách Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Ly. Lúc ấy, Mạc Tu Lăng là đứa trẻ ngoan trong mắt mọi người, tính tình có phần nhút nhát. Còn Giang Nhân Ly, khuyết điểm lớn nhất của cô chính là không cho người khác cơ hội, dù có ai đó làm gì sai, cô cũng không bao giờ chấp nhận bất cứ lý do nào.
Cho nên, Giang Nhân Đình hiểu, chỉ cần khiến cho hai người bọn họ xa nhau một chút, bọn họ nhất định không thể ở bên nhau.
Bởi vậy, Giang Nhân Đình lúc nào cũng quấn quýt lấy Mạc Tu Lăng, Giang Nhân Ly tính cách cao ngạo như vậy đã định trước bọn họ không thể bên nhau.
Nhưng Giang Nhân Đình không ngờ, cuối cùng tất cả mọi thứ đều là công dã tràng. Hóa ra tất cả mọi chuyện cô làm để chống đỡ cũng đều nhắm vào một mục tiêu đã định trước.
Cô nghĩ rất nhiều, nếu năm đó cô không phá hỏng chuyện giữa Tả Dật Phi và Giang Nhân Ly, liệu có thể nào bây giờ Giang Nhân Ly và Mạc Tu Lăng sẽ không thể ở bên nhau hay không? Ý nghĩ sai lầm nên hậu quả nghiêm trọng, cuối cùng cũng đã đánh mất vĩnh viễn.
Đúng vậy, trên thế giới này không thể mua lại được những chuyện đã hối hận.
Cô ta thở dài, nhiều năm qua, hóa ra tất cả
nhưng việc cô ta đều đã tan như bong bóng xà phòng.
Thế nhưng cô ta biết mình không sai, chỉ là cô ta không may mắn mà thôi.
Một tách trà đã uống hết. Giống như cô ta với quá khứ đã thoải mái hơn.
Lúc này tiếng bước chân vang lên. Cô ta cười. Đúng vậy, chính là như vậy, rất đúng giờ.
Mạc Tu Lăng ngồi đối diện Giang Nhân Đình. Anh nhìn thấy tách trà đã khô, anh cầm ấm trà lên rót thêm vào tách của cô ta.
====
Mạc Tu Lăng ngồi đối diện Giang Nhân Đình. Anh nhìn thấy tách trà đã khô, anh cầm ấm trà lên rót thêm vào tách của cô ta.
Giang Nhân Đình nhìn động tác của anh, cảm thấy như đã rất lâu rồi, trong lòng cô ta chưa dễ chịu như vậy: “Anh biết từ khi nào?”
Mạc Tu Lăng chậm rãi đặt ấm trà xuống: “Lúc chúng ta đi đến đại học C. Cô nói cô ở nước ngoài nhiều năm, nhưng cô lại rất quen thuộc đại học C. Hơn nữa còn giới thiệu với tôi cảnh quan ở đó. Một người ở nước ngoài nhiều năm, có thể thay đổi rất nhiều thứ nhưng chưa chắc thói quen đã thay đổi. Lúc ăn cơm, cô thường lau miệng sau đó uống canh, rồi lại lau miệng tiếp. Có lẽ còn nhiều điểm khác nữa!”
Giang Nhân Đình cười. Hóa ra anh sớm đã biết. Cô ta nhắm mắt: “Cho nên nhiều lúc anh cố ý không mang theo em?”
Anh không phủ nhận: “Tôi chỉ muốn khẳng định xem cô muốn làm gì?”
“Em khiến anh rất thất vọng đúng không?”
Đúng không? Anh cũng không rõ. Chỉ là, nhiều lúc nghĩ lại, anh cảm thấy mình không nên quá tốt với Giang Nhân Đình như vậy, khiến cô ấy nảy sinh ham muốn. Nếu như vậy, có lẽ cô ấy sẽ là một cô gái trong sáng nhất, thiện lương nhất. Cô ấy hẳn sẽ được hạnh phúc. Nhưng lúc này mong muốn như vậy cũng vô dụng.
Anh lắc đầu: “Mỗi người đều có một việc muốn làm. Quan điểm khác nhau sẽ dẫn đến nhưng đánh giá khác nhau. Cô có quan điểm của cô, cũng có suy nghĩ của cô. Tôi nghĩ thế nào không quan trọng.”
Chén trà trong tay Giang Nhân Đình khẽ lung lay, một chút trà sánh ra ngoài. Gió vô tình thổi qua, chỉ lưu lại những buồn tủi.
“Dù thế nào, chúng ta cũng không thể quay về như trước kia, đúng không?” Cô ta nhìn Mạc Tu Lăng, trong ánh mắt không hề có sợ hãi hay toan tính nào.
“Có lẽ!”
Giang Nhân Đình uống một ngụm trà, muốn làm cho trái tim đang lạnh giá của mình ấm áp hơn: “Thực ra, em biết là không thể.”
“Cô tiếp theo dự định làm gì? Nếu cần giúp đỡ có thể đến tìm tôi.” Mạc Tu Lăng hiểu rõ, Giang Nhân Đình nhất định sẽ không đến tìm anh.
Giang Nhân Đình cười, không biết là nghĩ gì.
Cô ta thật sự không cam lòng.
“Nếu năm đó thực sự em chết , anh còn có thể an tâm mà sống hạnh phúc như vậy không?”
“Thực ra, cô không phải đã rõ câu trả lời rồi sao? Tôi vốn đã có lựa chọn của mình.” Cuộc sống hiện tại của anh vốn dĩ là vì sau khi cô ta chết mà có. Câu hỏi này, có quan trọng nữa không?
“Vì sao?” Lần này cô ta thực muốn biết nguyên nhân.
“Vì tôi có thể buông tay để cô ấy đi tìm hạnh phúc, nhưng tôi không thể buông tay để cô ấy đi tìm đau khổ.” Anh đã chứng kiến Giang Nhân Ly lớn lên, anh biết cô kiêu ngạo như chim công. Bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn muốn đem bộ lông kiêu ngạo trên người cô nhổ xuống, muốn thấy cô yếu mềm, muốn thấy cô không kiêu hãnh nổi. Thế nhưng, lúc đã thấy được bộ dạng ấy của cô, chính anh là kẻ đau đớn hơn bất cứ ai khác.
Ngày anh chứng kiến cô bị Bạch Thanh Hà đuổi ra khỏi nhà, cô quỳ dưới mưa lớn. Anh đã nghĩ muốn bỏ mặc cô, muốn cho cô tự sinh tự diệt. Anh bất động nhìn cô quỳ dưới mưa rất lâu. Nhưng lúc anh thấy vẻ tuyệt vọng trên mặt cô, anh thực sự không chịu nổi.
Nếu như anh mặc kệ cô, nếu như anh không cần cô, cô biết làm gì bây giờ?
Cho dù anh chỉ có thể cho cô một nơi tránh mưa tránh gió, anh cũng phải làm.
Có lẽ, trên đời này, chỉ có cô mới có thể khiến anh trở nên hèn mọn như vậy. Nhưng như vậy thì sao chứ? Có một người khiến mình tự làm cho bản thân mình hèn mọn, so với cuộc sống bằng phẳng trôi đi, thực sự vẫn còn tốt hơn rất nhiều.
Giang Nhân Đình chán nản nhìn Mạc Tu Lăng. Hóa ra cô đã sớm thua, cô làm nhiều chuyện như vậy hóa ra cũng không có ý nghĩa gì.
“Anh đi đi!” Giang Nhân Đình cuối cùng cũng không chịu nổi đả kích.
Có lẽ đây chính là hình phạt cô ta đáng phải nhận cho sự đố kỵ của mình, thật sự là đã đủ rồi.
Mạc Tu Lăng không thể làm bất cứ cái gì cho cô ta dễ chịu được nữa, như vậy là đủ rồi. Hà tất phải làm gì chứng minh sự thiện lương của mình nữa, hoàn toàn vô dụng.
Anh không thể không thừa nhận là mình có trách nhiệm. Nhưng, nếu đã sai rồi, thì đừng tiếp tục sai lầm thêm nữa.
Chậm rãi hình thành nụ hoa, chậm rãi nở, rồi chậm rãi héo tàn.
Đời người trăm thiên vạn biến, cũng vẫn là theo quy luật ấy.
Đây là một quán trà rất bình thường, nhưng vì có hồ sen nên Giang Nhân Đình rất thích nơi này.
Cô ta đã từng có thời gian như những nụ hoa kia, đã từng có năm tháng thanh xuân nhiều mộng đẹp.
Giang Nhân Đình chậm rãi uống trà, nhưng rõ ràng trong lòng cô ta không hề tĩnh tâm.
Cô ta ghen tị với vẻ đẹp của Giang Nhân Ly, cũng ghen tị với sự thông minh của Giang Nhân Ly. Cô ghen tị tất cả những gì Giang Nhân Ly có đều thu hút ánh mắt của người khác. Trước tới giờ cô ta chưa từng nghĩ, sự xuất hiện của Giang Nhân Ly lại trở thành bóng ma của cuộc đời mình.
Lần đầu tiên cô nhận ra tình cảm của Mạc Tu Lăng đặt trên người Giang Nhân Ly chính là lúc hai chị em bọn họ tới Mạc gia học phụ đạo. Chính xác mà nói thì chỉ có Giang Nhân Đình học, còn Giang Nhân Ly lúc ấy chẳng hề thích thú gì với những điều Mạc Tu Lăng giảng, cô cảm thấy phiền phức, rất chán ghét đọc sách. Cho nên lúc Mạc Tu Lăng giảng bài, cô lại làm việc khác, lúc thì sơn móng tay, lúc thì xem các loại khuyên tai.
Giang Nhân Ly lúc chán nản thường thích viết linh tinh lên sách vở, có đôi khi là những suy nghĩ trong lòng, có khi là những câu nói cô thích.
Giang Nhân Đình có lần đã thấy Giang Nhân Ly viết một câu hát: “Chúng ta không sai, chỉ là không đúng lúc”, “Từ khóc lóc vì ghen ghét đến tươi cười vì ước ao, thời gian để lại vết tích gì trên người tôi, chỉ có tôi là rõ nhất”,…
Dù sao Giang Nhân Ly cũng là người có suy nghĩ kỳ quái, cho nên Giang Nhân Đình không để tâm mấy câu đó.
Nhưng một hôm, sau khi học xong ra về, Giang Nhân Đình vì có một bài vẫn chưa hiểu rõ nên quay lại nhà họ Mạc. Cô đứng ngoài cửa, thấy Mạc Tu Lăng đang thu dọn lại sách vở trên bàn. Trên bàn có rất nhiều giấy viết của Giang Nhân Ly. Nhưng anh không ném vào thùng rác, mà ngược lại, anh sắp xếp từng tờ từng tờ một, như là đang cất giữ bảo bối.
Đó là anh Tu Lăng của cô, nhưng anh đang nâng niu những thứ Giang Nhân Ly không cần nữa như bảo bối.
Lòng cô bắt đầu cảm thấy bất công.
Cũng từ lúc ấy, cô bắt đầu chú ý đến từng câu nói, từng việc làm của Mạc Tu Lăng. Lúc nhận ra còn không phát hiện, càng lúc cô càng cảm thấy bất bình. Giang Nhân Ly nói làm đảng viên chẳng có gì tốt, ngay hôm sau Mạc Tu Lăng liền đến văn phòng trường học xin rút tên ra khỏi danh sách vào đảng. Giang Nhân Ly trốn học đi xem người khác chơi bóng rổ, Mạc Tu Lăng lập tức say mê trò thể thao này. Giang Nhân Ly học đi xe đạp để tự mình đến trường, Mạc Tu Lăng cũng ngay lập tức học đi xe đạp bằng được.
Rõ ràng anh giữ thăng bằng rất kém.
Nhưng anh nguyện ý.
Giang Nhân Đình không cam lòng thấy Mạc Tu Lăng như vậy. Nhưng cô cũng hiểu rõ tính cách Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Ly. Lúc ấy, Mạc Tu Lăng là đứa trẻ ngoan trong mắt mọi người, tính tình có phần nhút nhát. Còn Giang Nhân Ly, khuyết điểm lớn nhất của cô chính là không cho người khác cơ hội, dù có ai đó làm gì sai, cô cũng không bao giờ chấp nhận bất cứ lý do nào.
Cho nên, Giang Nhân Đình hiểu, chỉ cần khiến cho hai người bọn họ xa nhau một chút, bọn họ nhất định không thể ở bên nhau.
Bởi vậy, Giang Nhân Đình lúc nào cũng quấn quýt lấy Mạc Tu Lăng, Giang Nhân Ly tính cách cao ngạo như vậy đã định trước bọn họ không thể bên nhau.
Nhưng Giang Nhân Đình không ngờ, cuối cùng tất cả mọi thứ đều là công dã tràng. Hóa ra tất cả mọi chuyện cô làm để chống đỡ cũng đều nhắm vào một mục tiêu đã định trước.
Cô nghĩ rất nhiều, nếu năm đó cô không phá hỏng chuyện giữa Tả Dật Phi và Giang Nhân Ly, liệu có thể nào bây giờ Giang Nhân Ly và Mạc Tu Lăng sẽ không thể ở bên nhau hay không? Ý nghĩ sai lầm nên hậu quả nghiêm trọng, cuối cùng cũng đã đánh mất vĩnh viễn.
Đúng vậy, trên thế giới này không thể mua lại được những chuyện đã hối hận.
Cô ta thở dài, nhiều năm qua, hóa ra tất cả
nhưng việc cô ta đều đã tan như bong bóng xà phòng.
Thế nhưng cô ta biết mình không sai, chỉ là cô ta không may mắn mà thôi.
Một tách trà đã uống hết. Giống như cô ta với quá khứ đã thoải mái hơn.
Lúc này tiếng bước chân vang lên. Cô ta cười. Đúng vậy, chính là như vậy, rất đúng giờ.
Mạc Tu Lăng ngồi đối diện Giang Nhân Đình. Anh nhìn thấy tách trà đã khô, anh cầm ấm trà lên rót thêm vào tách của cô ta.
====
Mạc Tu Lăng ngồi đối diện Giang Nhân Đình. Anh nhìn thấy tách trà đã khô, anh cầm ấm trà lên rót thêm vào tách của cô ta.
Giang Nhân Đình nhìn động tác của anh, cảm thấy như đã rất lâu rồi, trong lòng cô ta chưa dễ chịu như vậy: “Anh biết từ khi nào?”
Mạc Tu Lăng chậm rãi đặt ấm trà xuống: “Lúc chúng ta đi đến đại học C. Cô nói cô ở nước ngoài nhiều năm, nhưng cô lại rất quen thuộc đại học C. Hơn nữa còn giới thiệu với tôi cảnh quan ở đó. Một người ở nước ngoài nhiều năm, có thể thay đổi rất nhiều thứ nhưng chưa chắc thói quen đã thay đổi. Lúc ăn cơm, cô thường lau miệng sau đó uống canh, rồi lại lau miệng tiếp. Có lẽ còn nhiều điểm khác nữa!”
Giang Nhân Đình cười. Hóa ra anh sớm đã biết. Cô ta nhắm mắt: “Cho nên nhiều lúc anh cố ý không mang theo em?”
Anh không phủ nhận: “Tôi chỉ muốn khẳng định xem cô muốn làm gì?”
“Em khiến anh rất thất vọng đúng không?”
Đúng không? Anh cũng không rõ. Chỉ là, nhiều lúc nghĩ lại, anh cảm thấy mình không nên quá tốt với Giang Nhân Đình như vậy, khiến cô ấy nảy sinh ham muốn. Nếu như vậy, có lẽ cô ấy sẽ là một cô gái trong sáng nhất, thiện lương nhất. Cô ấy hẳn sẽ được hạnh phúc. Nhưng lúc này mong muốn như vậy cũng vô dụng.
Anh lắc đầu: “Mỗi người đều có một việc muốn làm. Quan điểm khác nhau sẽ dẫn đến nhưng đánh giá khác nhau. Cô có quan điểm của cô, cũng có suy nghĩ của cô. Tôi nghĩ thế nào không quan trọng.”
Chén trà trong tay Giang Nhân Đình khẽ lung lay, một chút trà sánh ra ngoài. Gió vô tình thổi qua, chỉ lưu lại những buồn tủi.
“Dù thế nào, chúng ta cũng không thể quay về như trước kia, đúng không?” Cô ta nhìn Mạc Tu Lăng, trong ánh mắt không hề có sợ hãi hay toan tính nào.
“Có lẽ!”
Giang Nhân Đình uống một ngụm trà, muốn làm cho trái tim đang lạnh giá của mình ấm áp hơn: “Thực ra, em biết là không thể.”
“Cô tiếp theo dự định làm gì? Nếu cần giúp đỡ có thể đến tìm tôi.” Mạc Tu Lăng hiểu rõ, Giang Nhân Đình nhất định sẽ không đến tìm anh.
Giang Nhân Đình cười, không biết là nghĩ gì.
Cô ta thật sự không cam lòng.
“Nếu năm đó thực sự em chết , anh còn có thể an tâm mà sống hạnh phúc như vậy không?”
“Thực ra, cô không phải đã rõ câu trả lời rồi sao? Tôi vốn đã có lựa chọn của mình.” Cuộc sống hiện tại của anh vốn dĩ là vì sau khi cô ta chết mà có. Câu hỏi này, có quan trọng nữa không?
“Vì sao?” Lần này cô ta thực muốn biết nguyên nhân.
“Vì tôi có thể buông tay để cô ấy đi tìm hạnh phúc, nhưng tôi không thể buông tay để cô ấy đi tìm đau khổ.” Anh đã chứng kiến Giang Nhân Ly lớn lên, anh biết cô kiêu ngạo như chim công. Bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn muốn đem bộ lông kiêu ngạo trên người cô nhổ xuống, muốn thấy cô yếu mềm, muốn thấy cô không kiêu hãnh nổi. Thế nhưng, lúc đã thấy được bộ dạng ấy của cô, chính anh là kẻ đau đớn hơn bất cứ ai khác.
Ngày anh chứng kiến cô bị Bạch Thanh Hà đuổi ra khỏi nhà, cô quỳ dưới mưa lớn. Anh đã nghĩ muốn bỏ mặc cô, muốn cho cô tự sinh tự diệt. Anh bất động nhìn cô quỳ dưới mưa rất lâu. Nhưng lúc anh thấy vẻ tuyệt vọng trên mặt cô, anh thực sự không chịu nổi.
Nếu như anh mặc kệ cô, nếu như anh không cần cô, cô biết làm gì bây giờ?
Cho dù anh chỉ có thể cho cô một nơi tránh mưa tránh gió, anh cũng phải làm.
Có lẽ, trên đời này, chỉ có cô mới có thể khiến anh trở nên hèn mọn như vậy. Nhưng như vậy thì sao chứ? Có một người khiến mình tự làm cho bản thân mình hèn mọn, so với cuộc sống bằng phẳng trôi đi, thực sự vẫn còn tốt hơn rất nhiều.
Giang Nhân Đình chán nản nhìn Mạc Tu Lăng. Hóa ra cô đã sớm thua, cô làm nhiều chuyện như vậy hóa ra cũng không có ý nghĩa gì.
“Anh đi đi!” Giang Nhân Đình cuối cùng cũng không chịu nổi đả kích.
Có lẽ đây chính là hình phạt cô ta đáng phải nhận cho sự đố kỵ của mình, thật sự là đã đủ rồi.
Mạc Tu Lăng không thể làm bất cứ cái gì cho cô ta dễ chịu được nữa, như vậy là đủ rồi. Hà tất phải làm gì chứng minh sự thiện lương của mình nữa, hoàn toàn vô dụng.
Anh không thể không thừa nhận là mình có trách nhiệm. Nhưng, nếu đã sai rồi, thì đừng tiếp tục sai lầm thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.