Chương 33: Đừng hòng trốn thoát
Hàn Thiên Lãnh
04/08/2024
Diệp Tùng đưa mắt nhìn cô:
"Con bé bị gì?"
Triệu Thành nhíu mày:
"Tôi cũng không rõ! Chờ cô ấy tỉnh lại đưa đến phòng khám để kiểm tra sau vậy! Nhưng theo tôi thấy đau kịch liệt như thế này chắc chắn không bình thường chút nào!"
Anh ta nói xong liền rời đi. Để lại Diệp Tùng trầm mặc bên cạnh Trương Tuệ Mẫn. Anh nhìn cô mệt mỏi thiếp đi trên giường sau một trận bất động giằng xé, đôi chân mày thanh tú vẫn nhíu chặt như chống lại cơn đau vẫn còn đâu đó trong giấc mộng.
Diệp Tùng đau lòng nắm lấy tay cô, lại khẽ cúi người đặt lên vầng trán đẫm toát mồ hôi của cô một nụ hôn:
"Trương Tuệ Mẫn, thực xin lỗi!"
Căn cứ của Darking ở khá xa so với tưởng tượng, nằm cách thành phố Hoa Vương khoảng hai giờ đi ô tô. Để phòng trừ trường hợp khẩn cấp, Điềm Y Hoàng đã cử thêm một nhóm gồm hai chiếc trực thăng.
Trong khoảng thời gian Jexcell tìm đến căn cứ, Trương Tuệ Mẫn cũng đã tỉnh lại. Cô thử cử động chân tay thấy đã dễ dàng hơn một chút, nhưng dường như cơ thể đang bắt đầu nóng ran lên.
Ở bụng vẫn còn đau âm ỉ, Trương Tuệ Mẫn gắng gượng ngồi dậy nhìn dáo dát xung quanh. Căn phòng chật hẹp, không khí lạnh lẽo, tối tăm, trời đông cành khiến cho mức nhiệt thêm ẩm thấp, có thể nghe thấy rõ mùi giấy mốc lan tràn khắp không gian.
Trương Tuệ Mẫn bắt đầu tìm cách thoát khỏi căn phòng. Nơi đây thậm chí bí bứt hơn cả căn phòng mà Điềm Y Hoàng nhốt giữ cô. Cánh cửa mở đường duy nhất nghiễm nhiên cũng bị khóa chặt từ bên ngoài. Biết mình không còn đường trốn, Trương Tuệ Mẫn bất lực trở lại giường. Cô muốn uống nước, nhưng khi tìm thấy bình nước trên tủ đầu giường thì lại chần chừ, chỉ sợ trong nước có bỏ thuốc gì đó. Nghĩ vậy, Trương Tuệ Mẫn cố chịu khát, đợi khi nào rời khỏi đây được hằng tính sau.
Toàn thân cô càng ngàng càng nóng, Trương Tuệ Mẫn ngăn không cho bản thân mình đụng tới bình nước kia bèn đứng dậy đi đến trước bức tường, quan sát những hình ảnh, giấy tờ dán kín bên trên.
Chủ cốt là các bài báo từ những 20 năm trước. Thời điểm ấy, xã hội có nhiều biến động và loạn loạn. Những băng đảng tổ chức nổ ra như pháo, tung hoành và tranh chấp khắp mọi nơi. Vì thế đã có vô số cuộc bạo loạn xảy ra, đem đến thương vong và thiệt hại về người cũng như tài sản, vật chất. Trong đó, khủng khiếp nhất chính là vụ án
"truy tìm Mãng Xà không đầu".
Đến đây, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân. Trương Tuệ Mẫn giật thót ngẩng đầu về phía cửa, những giọt mồ hôi trên trán trượt dần xuống cằm rồi rơi thấm nơi cổ áo, cô khó khăn nuốt nước bọt.
****
Sau khi trao đối về JS517, Diệp Tùng trở lại căn phòng nhỏ kia tìm Trương Tuệ Mẫn. Thế nhưng còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, đã có một người vội vã chạy đến gọi anh:
"Thông báo Đại ca, tín hiệu bên kia chỉ còn cách 50km!"
Nghe vậy, Diệp Tùng liền đi theo hắn ta đi đến phòng họp mặt mà không hề biết rằng bên trong, Trương Tuệ Mẫn đã chẳng còn ở đó nữa.
Chật vật trong lỗ thông gió trên trần nhà, bức bối, ngột ngạt, Trương Tuệ Mẫn người nóng phừng phừng, cô đưa tay lau mồ hôi trên trán. Sau đó cô lập tức giật mình rụt tay lại vì da mặt nóng như lửa bỏng. Không chịu nổi mức nhiệt đang tăng lên kinh khủng, Trương Tuệ Mẫn gấp gáp cởi bỏ áo bông trên người, tiếp tục lần bò theo đường ông tìm lối ra.
Đến một đoạn, đường thông gió bỗng có một mặt chắn với những lỗ rổ hình vuông, là chiếc nắp gắn trên trần nhà giống như cái ở trong căn phòng vừa rồi cô bị nhốt. Trương Tuệ Mẫn thận trọng bò tới, lấp ló đưa mắt nhìn xuống.
Bên dưới là một gian phòng cực kỳ rộng rãi và sáng sủa. Chính giữa đặt một chiếc bàn thiếc lớn, xung quanh có không ít người đang ngồi bàn bạc về vấn đề gì đó.
Trương Tuệ Mẫn thấy vậy biết vậy, cũng không có tâm trạng để nán lại hóng hớt. Vấn đề trước mắt là cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Nếu không, tố tiên cô cũng không biết được, mình sẽ bị đem ra làm chuột bạch cho bao nhiêu loại thuốc thử nghiệm nữa.
Chỉ là khi mà cô vừa bò ngang qua, bên dưới đã có kẻ phát hiện thấy động tĩnh:
" Ai đó? "
Trịnh Bác ngồi vác chân lên góc bàn, đang suy nghiền ngẫm bỗng hướng mắt lên trên nhà gầm lên một tiếng.
Mọi người xung quanh liền hướng mắt nhìn theo, một người đàn ông khác lên tiếng:
"Có ai được chứ? Chắc chuột thôi!"
Trịnh Bác không nói không rằng, cũng chẳng để tâm đến lời người đàn ông kia. Hắn từ trên ghế bất dậy, nhanh như chớp phóng đến giật xuống tấm chăn của lỗ thông gió.
Nghe tiếng động đằng sau, Trương Tuệ Mẫn càng tăng tốc độ bò hơn. Thế nhưng chỉ vài giây sau, một chân đã bị bàn tay của ai đó túm chặt từ phía sau.
Trương Tuệ Mẫn giật mình hét toáng, cô quay đầu, đằng sau là nửa thân trên của một người đàn ông xa lạ, gương mặt dữ tợn, ánh mắt sắc như kiếm tức giận trừng cô:
"Đừng hòng trốn thoát!"
Nói rồi hắn túm hai chân cô kéo lại, Trương Tuệ Mẫn yếu ớt bấu víu vào hai bên mặt trong lỗ thông gió, toàn thân mặc sức vũng vẫy cũng không tài nào thoát được khỏi sự kiểm soát này. Cô toan vung chân đạp hắn một cước, cho hắn ngã nhào xuống dưới, ngặt nỗi lực kìm hãm của hắn mạnh đến nỗi hai chân cô muốn nhấc lên cũng khó, huống gì tới chuyện đạp hắn thoát thân.
Cứ vậy Trương Tuệ Mẫn bị hắn kéo rụt lại siết chặt trong người, sau đó ôm cô nhảy xuống lỗ thông gió.
Trịnh Bác buông cô thẳng tay ngã xuống sàn nhà lạnh toát. Mọi người đều trợn trừng cả kinh, kẻ ngồi yên châm thuốc, kẻ nhàn nhã đút túi quần đi tới xem trò vui. Trong đám người đó, Trương Tuệ Mẫn còn trông thấy có cả
Diệp Tùng, động tác day trán của anh chợt khựng lại khi nhận ra cô. Lập tức, anh ta liền chạy tới đỡ cô dậy, toàn thân cô nóng như phải bỏng khiến biểu cảm vừa lo lắng vừa phức tạp.
Trương Tuệ Mẫn dứt khoát hất tay Diệp Tùng ra:
"Đừng chạm vào tôi! Cút!"
Trịnh Bác quan sát một lúc, ánh mắt gắt gao như thể muốn nuốt chửng cô vào trong:
"Chuột bạch của Jexcell cũng không tệ! Còn biết trèo lên ống thông gió trốn thoát! Chúng ta nên xem lại an ninh bên mình rồi!"
Anh ta càng nói càng ung dung tiến lại gần cô, Trương Tuệ Mẫn cẩn trọng lùi về sau, đảo mắt xung quanh.
Căn phòng này khá rộng rãi, có khoảng chục người đàn ông cao lớn thần bí đang cực kỳ cảnh giác nhất cử nhất động của cô.
Cánh cửa duy nhất để ra khỏi phòng phía sau lưng cô cũng cách một đoạn không xa. Nhưng trước cửa lại có đến hai tên vệ sĩ canh gác. Muốn chạy trốn căn bản không có cơ hội.
"Con bé bị gì?"
Triệu Thành nhíu mày:
"Tôi cũng không rõ! Chờ cô ấy tỉnh lại đưa đến phòng khám để kiểm tra sau vậy! Nhưng theo tôi thấy đau kịch liệt như thế này chắc chắn không bình thường chút nào!"
Anh ta nói xong liền rời đi. Để lại Diệp Tùng trầm mặc bên cạnh Trương Tuệ Mẫn. Anh nhìn cô mệt mỏi thiếp đi trên giường sau một trận bất động giằng xé, đôi chân mày thanh tú vẫn nhíu chặt như chống lại cơn đau vẫn còn đâu đó trong giấc mộng.
Diệp Tùng đau lòng nắm lấy tay cô, lại khẽ cúi người đặt lên vầng trán đẫm toát mồ hôi của cô một nụ hôn:
"Trương Tuệ Mẫn, thực xin lỗi!"
Căn cứ của Darking ở khá xa so với tưởng tượng, nằm cách thành phố Hoa Vương khoảng hai giờ đi ô tô. Để phòng trừ trường hợp khẩn cấp, Điềm Y Hoàng đã cử thêm một nhóm gồm hai chiếc trực thăng.
Trong khoảng thời gian Jexcell tìm đến căn cứ, Trương Tuệ Mẫn cũng đã tỉnh lại. Cô thử cử động chân tay thấy đã dễ dàng hơn một chút, nhưng dường như cơ thể đang bắt đầu nóng ran lên.
Ở bụng vẫn còn đau âm ỉ, Trương Tuệ Mẫn gắng gượng ngồi dậy nhìn dáo dát xung quanh. Căn phòng chật hẹp, không khí lạnh lẽo, tối tăm, trời đông cành khiến cho mức nhiệt thêm ẩm thấp, có thể nghe thấy rõ mùi giấy mốc lan tràn khắp không gian.
Trương Tuệ Mẫn bắt đầu tìm cách thoát khỏi căn phòng. Nơi đây thậm chí bí bứt hơn cả căn phòng mà Điềm Y Hoàng nhốt giữ cô. Cánh cửa mở đường duy nhất nghiễm nhiên cũng bị khóa chặt từ bên ngoài. Biết mình không còn đường trốn, Trương Tuệ Mẫn bất lực trở lại giường. Cô muốn uống nước, nhưng khi tìm thấy bình nước trên tủ đầu giường thì lại chần chừ, chỉ sợ trong nước có bỏ thuốc gì đó. Nghĩ vậy, Trương Tuệ Mẫn cố chịu khát, đợi khi nào rời khỏi đây được hằng tính sau.
Toàn thân cô càng ngàng càng nóng, Trương Tuệ Mẫn ngăn không cho bản thân mình đụng tới bình nước kia bèn đứng dậy đi đến trước bức tường, quan sát những hình ảnh, giấy tờ dán kín bên trên.
Chủ cốt là các bài báo từ những 20 năm trước. Thời điểm ấy, xã hội có nhiều biến động và loạn loạn. Những băng đảng tổ chức nổ ra như pháo, tung hoành và tranh chấp khắp mọi nơi. Vì thế đã có vô số cuộc bạo loạn xảy ra, đem đến thương vong và thiệt hại về người cũng như tài sản, vật chất. Trong đó, khủng khiếp nhất chính là vụ án
"truy tìm Mãng Xà không đầu".
Đến đây, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân. Trương Tuệ Mẫn giật thót ngẩng đầu về phía cửa, những giọt mồ hôi trên trán trượt dần xuống cằm rồi rơi thấm nơi cổ áo, cô khó khăn nuốt nước bọt.
****
Sau khi trao đối về JS517, Diệp Tùng trở lại căn phòng nhỏ kia tìm Trương Tuệ Mẫn. Thế nhưng còn chưa kịp chạm vào tay nắm cửa, đã có một người vội vã chạy đến gọi anh:
"Thông báo Đại ca, tín hiệu bên kia chỉ còn cách 50km!"
Nghe vậy, Diệp Tùng liền đi theo hắn ta đi đến phòng họp mặt mà không hề biết rằng bên trong, Trương Tuệ Mẫn đã chẳng còn ở đó nữa.
Chật vật trong lỗ thông gió trên trần nhà, bức bối, ngột ngạt, Trương Tuệ Mẫn người nóng phừng phừng, cô đưa tay lau mồ hôi trên trán. Sau đó cô lập tức giật mình rụt tay lại vì da mặt nóng như lửa bỏng. Không chịu nổi mức nhiệt đang tăng lên kinh khủng, Trương Tuệ Mẫn gấp gáp cởi bỏ áo bông trên người, tiếp tục lần bò theo đường ông tìm lối ra.
Đến một đoạn, đường thông gió bỗng có một mặt chắn với những lỗ rổ hình vuông, là chiếc nắp gắn trên trần nhà giống như cái ở trong căn phòng vừa rồi cô bị nhốt. Trương Tuệ Mẫn thận trọng bò tới, lấp ló đưa mắt nhìn xuống.
Bên dưới là một gian phòng cực kỳ rộng rãi và sáng sủa. Chính giữa đặt một chiếc bàn thiếc lớn, xung quanh có không ít người đang ngồi bàn bạc về vấn đề gì đó.
Trương Tuệ Mẫn thấy vậy biết vậy, cũng không có tâm trạng để nán lại hóng hớt. Vấn đề trước mắt là cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Nếu không, tố tiên cô cũng không biết được, mình sẽ bị đem ra làm chuột bạch cho bao nhiêu loại thuốc thử nghiệm nữa.
Chỉ là khi mà cô vừa bò ngang qua, bên dưới đã có kẻ phát hiện thấy động tĩnh:
" Ai đó? "
Trịnh Bác ngồi vác chân lên góc bàn, đang suy nghiền ngẫm bỗng hướng mắt lên trên nhà gầm lên một tiếng.
Mọi người xung quanh liền hướng mắt nhìn theo, một người đàn ông khác lên tiếng:
"Có ai được chứ? Chắc chuột thôi!"
Trịnh Bác không nói không rằng, cũng chẳng để tâm đến lời người đàn ông kia. Hắn từ trên ghế bất dậy, nhanh như chớp phóng đến giật xuống tấm chăn của lỗ thông gió.
Nghe tiếng động đằng sau, Trương Tuệ Mẫn càng tăng tốc độ bò hơn. Thế nhưng chỉ vài giây sau, một chân đã bị bàn tay của ai đó túm chặt từ phía sau.
Trương Tuệ Mẫn giật mình hét toáng, cô quay đầu, đằng sau là nửa thân trên của một người đàn ông xa lạ, gương mặt dữ tợn, ánh mắt sắc như kiếm tức giận trừng cô:
"Đừng hòng trốn thoát!"
Nói rồi hắn túm hai chân cô kéo lại, Trương Tuệ Mẫn yếu ớt bấu víu vào hai bên mặt trong lỗ thông gió, toàn thân mặc sức vũng vẫy cũng không tài nào thoát được khỏi sự kiểm soát này. Cô toan vung chân đạp hắn một cước, cho hắn ngã nhào xuống dưới, ngặt nỗi lực kìm hãm của hắn mạnh đến nỗi hai chân cô muốn nhấc lên cũng khó, huống gì tới chuyện đạp hắn thoát thân.
Cứ vậy Trương Tuệ Mẫn bị hắn kéo rụt lại siết chặt trong người, sau đó ôm cô nhảy xuống lỗ thông gió.
Trịnh Bác buông cô thẳng tay ngã xuống sàn nhà lạnh toát. Mọi người đều trợn trừng cả kinh, kẻ ngồi yên châm thuốc, kẻ nhàn nhã đút túi quần đi tới xem trò vui. Trong đám người đó, Trương Tuệ Mẫn còn trông thấy có cả
Diệp Tùng, động tác day trán của anh chợt khựng lại khi nhận ra cô. Lập tức, anh ta liền chạy tới đỡ cô dậy, toàn thân cô nóng như phải bỏng khiến biểu cảm vừa lo lắng vừa phức tạp.
Trương Tuệ Mẫn dứt khoát hất tay Diệp Tùng ra:
"Đừng chạm vào tôi! Cút!"
Trịnh Bác quan sát một lúc, ánh mắt gắt gao như thể muốn nuốt chửng cô vào trong:
"Chuột bạch của Jexcell cũng không tệ! Còn biết trèo lên ống thông gió trốn thoát! Chúng ta nên xem lại an ninh bên mình rồi!"
Anh ta càng nói càng ung dung tiến lại gần cô, Trương Tuệ Mẫn cẩn trọng lùi về sau, đảo mắt xung quanh.
Căn phòng này khá rộng rãi, có khoảng chục người đàn ông cao lớn thần bí đang cực kỳ cảnh giác nhất cử nhất động của cô.
Cánh cửa duy nhất để ra khỏi phòng phía sau lưng cô cũng cách một đoạn không xa. Nhưng trước cửa lại có đến hai tên vệ sĩ canh gác. Muốn chạy trốn căn bản không có cơ hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.