Chương 34: Không hố danh là con gái của người đàn ông kia
Hàn Thiên Lãnh
04/08/2024
Chưa bao giờ cô lại rơi vào tình huống bí bách như vậy. Đang vận hành đầu não suy nghĩ ra cách đối phó thì Diệp Tùng chợt đứng chắn trước mặt cô.
"Trịnh Bác, người tôi đem về, để tôi xử lý!"
Trịnh Bác ngạc nhiên vài giây, sau đó nhon miệng người:
"Ra đây là cô bạn gái trong lời đồn gần đây của chú!"
Ánh mắt anh ta vừa nói vừa để lộ những ẩn ý rất kì lạ, khiến người ta bất giác rùng mình.
Nếu là bình thường, Trương Tuệ Mẫn sẽ không ngần ngại mà ỷ lại vào anh, nép sau tấm lưng anh tìm kiếm sự an toàn, để anh che chở mình. Nhưng sau tất cả những chuyện đã xảy ra, chưa bao giờ cô cảm thấy dáng người này xa lạ đến thế. Kèm đó là một nỗi thất vọng bao trùm lấy tiềm thức cô.
Đúng lúc, cánh cửa đột nhiên bật mở, Triệu Thành hốt hoảng chạy vào thông báo:
"Diệp Tùng, cô gái của cậu bỏ trốn.."
Chưa nói hết câu, Triệu Thành đã nhìn thấy Trương Tuệ Mẫn đứng sau lưng Diệp Tùng, trước mặt hai người là
Trịnh Bác. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh ta.
"Sao... sao cô ấy lại ở đây?" Vừa nói Triệu Thành vừa tiến lại chỗ Trương Tuệ Mẫn.
Trương Tuệ Mẫn nhận ra đây là người bác sĩ đã tiêm thuốc cho mình. Cô cũng ý thức được đây là cơ hội trốn thoát duy nhất của mình liền nắm bắt.
Không đợi anh ta kịp đi tới, Trương Tuệ Mẫn đã nhanh nhẹn chạy vọt ra ngoài cửa trước khi nó bị hai tên vệ sĩ đóng lại. Trịnh Bác là người phản ứng nhanh nhất, anh ta kêu lên một tiếng vội đuổi theo. Theo sau là một vài người khác có cả Diệp Tùng. Những người còn lại gọi báo đến các bộ phận khác cho đóng toàn bộ các lối ra vào.
Trương Tuệ Mẫn cắm đầu chạy xuôi theo dãy hành lang. Có hai tên vệ sĩ canh gác phía trước, thấy có người muốn bỏ chạy liền đứng ra chắn ngang. Trương Tuệ Mẫn hốt hoảng thụp người xuống trượt một đường dài, lách qua khoảng trống giữa hai tên, khiến họ không kịp trở tay.
Trịnh Bác vẫn bám sát phía sau cô, nhìn một màn trước mặt không khỏi cảm thán. Đây đã là lần thứ hai cô vượt mặt được hai vệ sĩ canh gác lực lưỡng của Darking. Cho thấy thân thủ cô nhóc này cũng không tồi.
"Không hố danh là con gái của người đàn ông kia!"
Với khoảng cách không xa, giọng nói của anh đủ để Trương Tuệ Mẫn nghe thấy. Cô hơi ngoái đầu:
"Anh bảo cha tôi hả?"
"Còn ai vào đây?"
Dứt câu, Trương Tuệ Mẫn suýt thì bị anh ta bắt được. Lúc nghiêng người né tránh, cô thoáng nhìn thấy Diệp Tùng cũng đang đuối theo ngay phía sau.
Anh vẫn là kiên quyết muốn bắt cô lại.
Trương Tuệ Mẫn trừng mắt tức giận, cô bất chợt rẽ sang một hướng khác. Con đường này cũng là một dải hành lang dài nhưng hai bên không còn là các dãy phòng đóng kín cửa nữa. Thay vào đó, một bên của hành lang là một khoảng sân trống um tùm cây cỏ. Có một lối đi nhỏ dẫn vào khu rừng sâu đối diện.
Không có thời gian đấu tranh tư tưởng, Trương Tuệ Mẫn trèo người qua lan can.
Diệp Tùng biết cô định làm gì, anh hét lớn ngăn cản.
Trương Tuệ Mẫn lại không thèm để ý, cô ước chừng độ cao là khoảng một tầng, nhắm thấy khả năng tiếp đất an toàn là 50:50 liền không ngần ngại nhảy thăng xuống.
Diệp Tùng gọi lớn tên cô. Anh cùng Trịnh Bác đều nhảy xuống theo. Bên dưới cũng có mấy tên vệ sĩ phát giác động tĩnh cũng đuổi theo Trương Tuệ Mẫn.
Người người đuổi nhau trên lối mòn dẫn vào rừng. Đây vốn là địa bàn hoạt động của Darking nên ai cũng rành rọt hơn bao giờ hết. Chỉ có Trương Tuệ Mẫn, cô cắm đầu chạy, mặc cho bụi gai cây cỏ quẹt vào mặt, vào người cũng không dừng lại.
Phía sau, Diệp Tùng vẫn không ngừng lớn tiếng gọi cô:
"Trương Tuệ Mẫn, đừng chạy vào rừng, nguy hiểm lắm!"
Những lùm cây um tùm đã khiến Diệp Tùng trở nên mờ nhạt trong mắt cô. Trương Tuệ Mẫn tiếp tục chạy, thân thể nhỏ nhắn giúp cô trở nên cực kỳ linh hoạt, dễ dàng luồn lách và ẩn nấp.
Trịnh Bác dường như đã mất kiên nhẫn, hắn rút súng trong túi quần ra, đồng thời ra lệnh cho những tên vệ sĩ:
"Nổ súng! Không được bắn chết! Chỉ cần khiến cho cô ta không thể chạy nữa!"
"Cấm các người động thủ!"
Trịnh Bác vừa dứt khẩu lệnh, Diệp Tùng đã lớn tiếng bác bỏ.
"Nếu các người dám động đến một sợi tóc của cô ấy, đừng trách tôi tàn nhẫn!"
Những tên vệ sĩ nhất thời hoang mang, không biết nên nghe lệnh ai.
Trong lúc đó, Trương Tuệ Mẫn thay vì chạy sâu vào rằng cô lại tìm thấy một chỗ kín đáo để ẩn nấp. Cô có lá gan nhảy tầng tẩu thoát, nhưng không có khùng vào rừng làm mồi cho thú dữ, ngộ nhỡ mải chạy dẫm lên rắn rết cũng quá kinh khủng đi. Tệ hơn nữa là bị ma dắt, ma giấu, bán mạng cho quỷ dữ.
Mà Diệp Tùng và Trịnh Bác không cùng tần sóng cũng bắt đầu xảy ra xích mích. Mặc cho những tên vệ sĩ tiếp tục tiến vào rừng sâu thì hai người đàn ông đó lại đang gây hấn với nhau.
Trịnh Bác điên cuồng đẩy Diệp Tùng về phía sau, đôi mắt lộ ra vẻ tà ác:
"Mày thật sự có tình cảm với con nhóc đấy, phải không? Mày quên mất cha nó đã làm gì với gia đình chúng ta rồi ư? Cái thằng hèn nhát này!"
Ngồi trong góc tối, Trương Tuệ Mẫn có thể loáng thoáng thấy diễn cảnh trước mặt. Cô ngờ ngợ đoán ra sự việc, có vẻ như Diệp Tùng và người đàn ông này là hai anh em. Qua nét mặt cho thấy, Diệp Tùng vẫn đang rất nhẫn nhịn hắn ta, cho đến khi hắn cười khẩy nói tiếp:
"Cũng đúng thôi! Mày suy cho cùng cũng là con của ả đàn bà kia, chỉ biết bán đứng cha tao!"
Diệp Tùng lúc này mới có phản kháng, anh nổi điên xông lên bất ngờ đấm vào mặt Trịnh Bác.
"Mày với mụ mẹ của mày thì tốt lành sao? Đừng tưởng tao không biết chuyện xấu các người đã làm!"
Đến phát thứ hai thì anh ta kịp thời chặn lại.
"Thằng khốn! Mày ăn nói thế với mẹ lớn và anh mày à?"
Dứt câu, hắn tung một cước vào bụng Diệp Tùng. Anh không tránh được, liền ho khục một tiếng đau đớn.
Trương Tuệ Mẫn ngồi trong góc tối, vừa hồi hộp vừa lo sợ. Cứ ngồi trong đây mãi không phải cách hay. Mà bọn họ cứ tẩn nhau mãi ở đây thế này thì cô có chạy đằng trời. Nghĩ rồi lại nghĩ, Trương Tuệ Mẫn càng thấy không ổn.
Cơ thể cô lúc này không chỉ nóng như bốc hỏa, cô đau đầu, cảm thấy buồn nôn và toát mồ hôi lạnh. Chiếc áo len rộng rãi cũng đã ướt đẫm mồ hôi, ngột ngạt bức bối vô cùng. Nhưng những cơn gió rừng heo hút, lạnh ngắt vẫn cứ tạt vào sau lưng không ngừng, khiến cô cảm thấy ớn lạnh.
Trương Tuệ Mẫn bỗng giật mình quay lại đằng sau. Một nghi vấn nhỏ đặt ra, rằng trong hang đá nhỏ tăm tối, tại sao lại có gió thổi ra.
Nghĩ rồi Trương Tuệ Mẫn lấy hết can đảm bò sâu vào bên trong. Càng vào sâu, hang càng hẹp về bề rộng nhưng lòng hang lại dần cao hơn, cao đến mức có thể đứng lên và đi bình thường được rồi.
Qua một đoạn, Trương Tuệ Mẫn thấy trên đầu hang có một cổng trời khá lớn. Gió từ bên ngoài thổi vào đây lạnh buốt, vọng lại những âm thanh như tiếng gào khóc của ai đó, nghe có chút rờn rợn.
"Trịnh Bác, người tôi đem về, để tôi xử lý!"
Trịnh Bác ngạc nhiên vài giây, sau đó nhon miệng người:
"Ra đây là cô bạn gái trong lời đồn gần đây của chú!"
Ánh mắt anh ta vừa nói vừa để lộ những ẩn ý rất kì lạ, khiến người ta bất giác rùng mình.
Nếu là bình thường, Trương Tuệ Mẫn sẽ không ngần ngại mà ỷ lại vào anh, nép sau tấm lưng anh tìm kiếm sự an toàn, để anh che chở mình. Nhưng sau tất cả những chuyện đã xảy ra, chưa bao giờ cô cảm thấy dáng người này xa lạ đến thế. Kèm đó là một nỗi thất vọng bao trùm lấy tiềm thức cô.
Đúng lúc, cánh cửa đột nhiên bật mở, Triệu Thành hốt hoảng chạy vào thông báo:
"Diệp Tùng, cô gái của cậu bỏ trốn.."
Chưa nói hết câu, Triệu Thành đã nhìn thấy Trương Tuệ Mẫn đứng sau lưng Diệp Tùng, trước mặt hai người là
Trịnh Bác. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh ta.
"Sao... sao cô ấy lại ở đây?" Vừa nói Triệu Thành vừa tiến lại chỗ Trương Tuệ Mẫn.
Trương Tuệ Mẫn nhận ra đây là người bác sĩ đã tiêm thuốc cho mình. Cô cũng ý thức được đây là cơ hội trốn thoát duy nhất của mình liền nắm bắt.
Không đợi anh ta kịp đi tới, Trương Tuệ Mẫn đã nhanh nhẹn chạy vọt ra ngoài cửa trước khi nó bị hai tên vệ sĩ đóng lại. Trịnh Bác là người phản ứng nhanh nhất, anh ta kêu lên một tiếng vội đuổi theo. Theo sau là một vài người khác có cả Diệp Tùng. Những người còn lại gọi báo đến các bộ phận khác cho đóng toàn bộ các lối ra vào.
Trương Tuệ Mẫn cắm đầu chạy xuôi theo dãy hành lang. Có hai tên vệ sĩ canh gác phía trước, thấy có người muốn bỏ chạy liền đứng ra chắn ngang. Trương Tuệ Mẫn hốt hoảng thụp người xuống trượt một đường dài, lách qua khoảng trống giữa hai tên, khiến họ không kịp trở tay.
Trịnh Bác vẫn bám sát phía sau cô, nhìn một màn trước mặt không khỏi cảm thán. Đây đã là lần thứ hai cô vượt mặt được hai vệ sĩ canh gác lực lưỡng của Darking. Cho thấy thân thủ cô nhóc này cũng không tồi.
"Không hố danh là con gái của người đàn ông kia!"
Với khoảng cách không xa, giọng nói của anh đủ để Trương Tuệ Mẫn nghe thấy. Cô hơi ngoái đầu:
"Anh bảo cha tôi hả?"
"Còn ai vào đây?"
Dứt câu, Trương Tuệ Mẫn suýt thì bị anh ta bắt được. Lúc nghiêng người né tránh, cô thoáng nhìn thấy Diệp Tùng cũng đang đuối theo ngay phía sau.
Anh vẫn là kiên quyết muốn bắt cô lại.
Trương Tuệ Mẫn trừng mắt tức giận, cô bất chợt rẽ sang một hướng khác. Con đường này cũng là một dải hành lang dài nhưng hai bên không còn là các dãy phòng đóng kín cửa nữa. Thay vào đó, một bên của hành lang là một khoảng sân trống um tùm cây cỏ. Có một lối đi nhỏ dẫn vào khu rừng sâu đối diện.
Không có thời gian đấu tranh tư tưởng, Trương Tuệ Mẫn trèo người qua lan can.
Diệp Tùng biết cô định làm gì, anh hét lớn ngăn cản.
Trương Tuệ Mẫn lại không thèm để ý, cô ước chừng độ cao là khoảng một tầng, nhắm thấy khả năng tiếp đất an toàn là 50:50 liền không ngần ngại nhảy thăng xuống.
Diệp Tùng gọi lớn tên cô. Anh cùng Trịnh Bác đều nhảy xuống theo. Bên dưới cũng có mấy tên vệ sĩ phát giác động tĩnh cũng đuổi theo Trương Tuệ Mẫn.
Người người đuổi nhau trên lối mòn dẫn vào rừng. Đây vốn là địa bàn hoạt động của Darking nên ai cũng rành rọt hơn bao giờ hết. Chỉ có Trương Tuệ Mẫn, cô cắm đầu chạy, mặc cho bụi gai cây cỏ quẹt vào mặt, vào người cũng không dừng lại.
Phía sau, Diệp Tùng vẫn không ngừng lớn tiếng gọi cô:
"Trương Tuệ Mẫn, đừng chạy vào rừng, nguy hiểm lắm!"
Những lùm cây um tùm đã khiến Diệp Tùng trở nên mờ nhạt trong mắt cô. Trương Tuệ Mẫn tiếp tục chạy, thân thể nhỏ nhắn giúp cô trở nên cực kỳ linh hoạt, dễ dàng luồn lách và ẩn nấp.
Trịnh Bác dường như đã mất kiên nhẫn, hắn rút súng trong túi quần ra, đồng thời ra lệnh cho những tên vệ sĩ:
"Nổ súng! Không được bắn chết! Chỉ cần khiến cho cô ta không thể chạy nữa!"
"Cấm các người động thủ!"
Trịnh Bác vừa dứt khẩu lệnh, Diệp Tùng đã lớn tiếng bác bỏ.
"Nếu các người dám động đến một sợi tóc của cô ấy, đừng trách tôi tàn nhẫn!"
Những tên vệ sĩ nhất thời hoang mang, không biết nên nghe lệnh ai.
Trong lúc đó, Trương Tuệ Mẫn thay vì chạy sâu vào rằng cô lại tìm thấy một chỗ kín đáo để ẩn nấp. Cô có lá gan nhảy tầng tẩu thoát, nhưng không có khùng vào rừng làm mồi cho thú dữ, ngộ nhỡ mải chạy dẫm lên rắn rết cũng quá kinh khủng đi. Tệ hơn nữa là bị ma dắt, ma giấu, bán mạng cho quỷ dữ.
Mà Diệp Tùng và Trịnh Bác không cùng tần sóng cũng bắt đầu xảy ra xích mích. Mặc cho những tên vệ sĩ tiếp tục tiến vào rừng sâu thì hai người đàn ông đó lại đang gây hấn với nhau.
Trịnh Bác điên cuồng đẩy Diệp Tùng về phía sau, đôi mắt lộ ra vẻ tà ác:
"Mày thật sự có tình cảm với con nhóc đấy, phải không? Mày quên mất cha nó đã làm gì với gia đình chúng ta rồi ư? Cái thằng hèn nhát này!"
Ngồi trong góc tối, Trương Tuệ Mẫn có thể loáng thoáng thấy diễn cảnh trước mặt. Cô ngờ ngợ đoán ra sự việc, có vẻ như Diệp Tùng và người đàn ông này là hai anh em. Qua nét mặt cho thấy, Diệp Tùng vẫn đang rất nhẫn nhịn hắn ta, cho đến khi hắn cười khẩy nói tiếp:
"Cũng đúng thôi! Mày suy cho cùng cũng là con của ả đàn bà kia, chỉ biết bán đứng cha tao!"
Diệp Tùng lúc này mới có phản kháng, anh nổi điên xông lên bất ngờ đấm vào mặt Trịnh Bác.
"Mày với mụ mẹ của mày thì tốt lành sao? Đừng tưởng tao không biết chuyện xấu các người đã làm!"
Đến phát thứ hai thì anh ta kịp thời chặn lại.
"Thằng khốn! Mày ăn nói thế với mẹ lớn và anh mày à?"
Dứt câu, hắn tung một cước vào bụng Diệp Tùng. Anh không tránh được, liền ho khục một tiếng đau đớn.
Trương Tuệ Mẫn ngồi trong góc tối, vừa hồi hộp vừa lo sợ. Cứ ngồi trong đây mãi không phải cách hay. Mà bọn họ cứ tẩn nhau mãi ở đây thế này thì cô có chạy đằng trời. Nghĩ rồi lại nghĩ, Trương Tuệ Mẫn càng thấy không ổn.
Cơ thể cô lúc này không chỉ nóng như bốc hỏa, cô đau đầu, cảm thấy buồn nôn và toát mồ hôi lạnh. Chiếc áo len rộng rãi cũng đã ướt đẫm mồ hôi, ngột ngạt bức bối vô cùng. Nhưng những cơn gió rừng heo hút, lạnh ngắt vẫn cứ tạt vào sau lưng không ngừng, khiến cô cảm thấy ớn lạnh.
Trương Tuệ Mẫn bỗng giật mình quay lại đằng sau. Một nghi vấn nhỏ đặt ra, rằng trong hang đá nhỏ tăm tối, tại sao lại có gió thổi ra.
Nghĩ rồi Trương Tuệ Mẫn lấy hết can đảm bò sâu vào bên trong. Càng vào sâu, hang càng hẹp về bề rộng nhưng lòng hang lại dần cao hơn, cao đến mức có thể đứng lên và đi bình thường được rồi.
Qua một đoạn, Trương Tuệ Mẫn thấy trên đầu hang có một cổng trời khá lớn. Gió từ bên ngoài thổi vào đây lạnh buốt, vọng lại những âm thanh như tiếng gào khóc của ai đó, nghe có chút rờn rợn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.