Ai Nói Đao Phủ Không Lấy Được Chồng Ngon?
Chương 10: Phần 10
Không Thấy Núi Xanh Xa Xôi
26/12/2024
Chỉ có những cô nương xinh đẹp và tài hoa như Quận chúa, mới xứng đôi với hắn.
10
Trên đường về nhà từ phố hoa đăng.
Kẹo đường đã ăn hết từ lâu, nến trong đèn lồng phượng hoàng cũng đã tắt ngấm. Chỉ có ánh trăng sáng vẫn chiếu trên người ta và Hoắc Phất Quang, kéo dài bóng chúng ta thật dài.
Dọc đường, Hoắc Phất Quang nghiêng đầu nhìn ta mấy lần, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở lời.
Đến khi về đến nhà, hắn cuối cùng đã gọi ta lại.
"A Thanh, xin lỗi. Ta với Quận chúa quả thật..."
Ta rất bình tĩnh ngắt lời hắn.
"Đã muộn rồi, ta mệt nhọc."
Hoắc Phất Quang im bặt, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Ta không nhìn hắn nữa, xoay người về phòng đóng cửa lại.
Lúc nãy ta đầy hy vọng tưởng hắn sẽ giới thiệu ta với Quận chúa, ta còn đợi suốt dọc đường để hắn giải thích, nhưng hắn chẳng nói gì cả.
Bây giờ, ta không muốn nghe nữa.
11
Đêm đó, ta không ngủ ngon.
Mơ mơ màng màng mơ một giấc mộng, trong mơ vẫn là cảnh Hoắc Phất Quang nói chuyện với Quận chúa.
Tỉnh giấc, ta không thể ngủ lại được nữa.
Ta là người rất đần độn, rất chậm hiểu về tình cảm. Chẳng ai dạy ta phải yêu một người như thế nào, càng chẳng ai từng nói với ta, nếu yêu một người, nhưng người đó không yêu ta, thì phải làm sao.
Trăn trở đến tận sáng, cùng với tiếng gà gáy, ta mang theo hai quầng thâm đậm đến nha môn.
Có lẽ vì không ngủ ngon, cả ngày ta đều lạnh mặt. Những tội phạm hôm nay gặp ta, đều không dám trò chuyện đùa giỡn với ta.
Sư phụ nhận ra ta có điều không ổn, nhân lúc nghỉ ngơi đến hỏi ta: "Tết còn chưa qua hết, con treo bộ mặt gì như ôn thần vậy?"
Ta cố gắng che giấu: "Con chỉ hơi mệt thôi."
Sư phụ nhìn ta chăm chú một lúc, tặc lưỡi: "Thôi đi! Con lớn lên dưới mắt ta, chuyện gì của con có thể giấu được ta? Chắc chắn con cãi nhau với tên tướng công nhặt được đó phải không?"
Thực ra không tính là cãi nhau, chỉ là ta đơn phương không muốn để ý đến hắn.
Ta còn chưa kịp phủ nhận, sư phụ đột nhiên áp sát bên ta, thần bí hạ thấp giọng: "A Thanh, vui lên đi. Triều đình sắp thay đổi rồi! Nếu Hoặc gia có thể được minh oan, con nói không chừng sẽ trở thành Cáo Mệnh phu nhân đấy!"
12
Nghe xong câu này, ta dừng động tác quét dọn, chống chổi nhìn chằm chằm sư phụ. Sư phụ trợn hai mắt sưng húp đục ngầu, nhìn ta chăm chú. Vẻ mặt ông ấy khá nghiêm túc, nhưng với bộ dạng này, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
Ta không nhịn được thở dài, nói: "... Sư phụ, ngài lại uống say nói nhảm rồi."
"Ta không uống rượu!" Sư phụ tức giận chống nạnh: "Con đừng đánh trống lảng!"
Ta mặt không cảm xúc: "Ồ, năm năm trước ngài còn nói cha ruột của con là Thừa tướng, hai năm trước còn nói bà nội con sẽ sống thọ trăm tuổi đấy."
Sư phụ sốt ruột: "Con nhóc nhà con, lần này là thật! Hôm qua lúc ta c.h.é.m đầu..."
"Thôi sư phụ, ngài đi tìm sư đệ đánh cờ đi." Ta ngắt lời sư phụ: "Con còn phải làm việc."
Sư phụ thở dài, lắc đầu, xoay người bỏ đi.
Ta tiếp tục cúi đầu quét đất, hoàn toàn không tin lời sư phụ.
Nhưng chưa qua mấy ngày, ta đang ngồi xổm trong sân xếp ổ gà, bên ngoài hàng rào tre bỗng có một nam nhân áo đen đi vào.
Nam nhân đó có gương mặt lạnh lùng, cử chỉ thần thái mang vẻ kiêu ngạo của kẻ được nuông chiều. Hắn ta không khách sáo đảo mắt một vòng quan sát cách bố trí trong nhà ta, rồi đi về phía ta.
Hắn ta cao ngạo nhìn xuống ta: "Ngươi là Ngụy A Thanh? Nghe nói ngươi là một nữ đao phủ, g.i.ế.c người rất giỏi?"
Ta lắc đầu: "Ta chỉ là một tạp dịch nhỏ, sư phụ c.h.é.m đầu ta đưa đao, chỉ vậy thôi."
Nam nhân nheo mắt: "Đừng khiêm tốn cô nương, ta bàn với ngươi một vụ làm ăn nhé? Ta cho ngươi một trăm lạng bạc, lại cho ngươi một thanh đao sắc."
Hắn ta cong môi cười với ta, đột nhiên hạ thấp giọng nói: "Ngươi thay ta g.i.ế.c c.h.ế.t tướng công Hoắc Phất Quang của ngươi, được không?"
10
Trên đường về nhà từ phố hoa đăng.
Kẹo đường đã ăn hết từ lâu, nến trong đèn lồng phượng hoàng cũng đã tắt ngấm. Chỉ có ánh trăng sáng vẫn chiếu trên người ta và Hoắc Phất Quang, kéo dài bóng chúng ta thật dài.
Dọc đường, Hoắc Phất Quang nghiêng đầu nhìn ta mấy lần, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở lời.
Đến khi về đến nhà, hắn cuối cùng đã gọi ta lại.
"A Thanh, xin lỗi. Ta với Quận chúa quả thật..."
Ta rất bình tĩnh ngắt lời hắn.
"Đã muộn rồi, ta mệt nhọc."
Hoắc Phất Quang im bặt, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Ta không nhìn hắn nữa, xoay người về phòng đóng cửa lại.
Lúc nãy ta đầy hy vọng tưởng hắn sẽ giới thiệu ta với Quận chúa, ta còn đợi suốt dọc đường để hắn giải thích, nhưng hắn chẳng nói gì cả.
Bây giờ, ta không muốn nghe nữa.
11
Đêm đó, ta không ngủ ngon.
Mơ mơ màng màng mơ một giấc mộng, trong mơ vẫn là cảnh Hoắc Phất Quang nói chuyện với Quận chúa.
Tỉnh giấc, ta không thể ngủ lại được nữa.
Ta là người rất đần độn, rất chậm hiểu về tình cảm. Chẳng ai dạy ta phải yêu một người như thế nào, càng chẳng ai từng nói với ta, nếu yêu một người, nhưng người đó không yêu ta, thì phải làm sao.
Trăn trở đến tận sáng, cùng với tiếng gà gáy, ta mang theo hai quầng thâm đậm đến nha môn.
Có lẽ vì không ngủ ngon, cả ngày ta đều lạnh mặt. Những tội phạm hôm nay gặp ta, đều không dám trò chuyện đùa giỡn với ta.
Sư phụ nhận ra ta có điều không ổn, nhân lúc nghỉ ngơi đến hỏi ta: "Tết còn chưa qua hết, con treo bộ mặt gì như ôn thần vậy?"
Ta cố gắng che giấu: "Con chỉ hơi mệt thôi."
Sư phụ nhìn ta chăm chú một lúc, tặc lưỡi: "Thôi đi! Con lớn lên dưới mắt ta, chuyện gì của con có thể giấu được ta? Chắc chắn con cãi nhau với tên tướng công nhặt được đó phải không?"
Thực ra không tính là cãi nhau, chỉ là ta đơn phương không muốn để ý đến hắn.
Ta còn chưa kịp phủ nhận, sư phụ đột nhiên áp sát bên ta, thần bí hạ thấp giọng: "A Thanh, vui lên đi. Triều đình sắp thay đổi rồi! Nếu Hoặc gia có thể được minh oan, con nói không chừng sẽ trở thành Cáo Mệnh phu nhân đấy!"
12
Nghe xong câu này, ta dừng động tác quét dọn, chống chổi nhìn chằm chằm sư phụ. Sư phụ trợn hai mắt sưng húp đục ngầu, nhìn ta chăm chú. Vẻ mặt ông ấy khá nghiêm túc, nhưng với bộ dạng này, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
Ta không nhịn được thở dài, nói: "... Sư phụ, ngài lại uống say nói nhảm rồi."
"Ta không uống rượu!" Sư phụ tức giận chống nạnh: "Con đừng đánh trống lảng!"
Ta mặt không cảm xúc: "Ồ, năm năm trước ngài còn nói cha ruột của con là Thừa tướng, hai năm trước còn nói bà nội con sẽ sống thọ trăm tuổi đấy."
Sư phụ sốt ruột: "Con nhóc nhà con, lần này là thật! Hôm qua lúc ta c.h.é.m đầu..."
"Thôi sư phụ, ngài đi tìm sư đệ đánh cờ đi." Ta ngắt lời sư phụ: "Con còn phải làm việc."
Sư phụ thở dài, lắc đầu, xoay người bỏ đi.
Ta tiếp tục cúi đầu quét đất, hoàn toàn không tin lời sư phụ.
Nhưng chưa qua mấy ngày, ta đang ngồi xổm trong sân xếp ổ gà, bên ngoài hàng rào tre bỗng có một nam nhân áo đen đi vào.
Nam nhân đó có gương mặt lạnh lùng, cử chỉ thần thái mang vẻ kiêu ngạo của kẻ được nuông chiều. Hắn ta không khách sáo đảo mắt một vòng quan sát cách bố trí trong nhà ta, rồi đi về phía ta.
Hắn ta cao ngạo nhìn xuống ta: "Ngươi là Ngụy A Thanh? Nghe nói ngươi là một nữ đao phủ, g.i.ế.c người rất giỏi?"
Ta lắc đầu: "Ta chỉ là một tạp dịch nhỏ, sư phụ c.h.é.m đầu ta đưa đao, chỉ vậy thôi."
Nam nhân nheo mắt: "Đừng khiêm tốn cô nương, ta bàn với ngươi một vụ làm ăn nhé? Ta cho ngươi một trăm lạng bạc, lại cho ngươi một thanh đao sắc."
Hắn ta cong môi cười với ta, đột nhiên hạ thấp giọng nói: "Ngươi thay ta g.i.ế.c c.h.ế.t tướng công Hoắc Phất Quang của ngươi, được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.