Ai Nói Đao Phủ Không Lấy Được Chồng Ngon?
Chương 11: Phần 11
Không Thấy Núi Xanh Xa Xôi
26/12/2024
Trong lòng ta kinh hãi, nhưng vẻ mặt vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh: "Vị đại nhân này, ngài đừng đùa nữa."
"... Sao thế."
Khóe miệng hắn ta nở một nụ cười kỳ quái, xoa xoa chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngà voi trên ngón cái: "Là chê ít tiền sao?"
Ta không nói gì, chỉ rất đề phòng nhìn chằm chằm hắn ta.
Vẻ mặt nam nhân đang cười, nhưng trong mắt lại toàn vẻ lạnh lùng.
Hắn ta... có vẻ không phải đang đùa với ta.
Vậy, người này là kẻ thù của Hoắc Phất Quang sao?
Ta nên trả lời hắn ta thế nào?
Hắn ta trông có vẻ không dễ đối phó, nếu ta từ chối hắn ta, sẽ có hậu quả gì?
Trong lòng ta thoáng chốc lướt qua vô số ý nghĩ, lén siết chặt con d.a.o nhỏ trong tay.
Lúc không khí đang căng thẳng, ta chợt nghe thấy phía sau vọng lại một giọng nói trong trẻo.
"Hoàn Vương."
Hoắc Phất Quang không biết từ lúc nào đã bước ra, hắn tựa vào cửa, đang đứng phía xa xa nhìn nam nhân kia, giọng điệu rất lạnh: "Nương tử của ta nhút nhát, ngươi đừng dọa nàng ấy."
Ta sững người.
Hoắc Phất Quang và nam nhân này, là người quen cũ?
Khoảnh khắc tiếp theo, ta nghe thấy nam nhân bên cạnh ha hả cười lớn.
"Tử Từ, nương tử nhặt được của ngươi quả thật khác người Vừa rồi khi ta bảo nàng ấy g.i.ế.c ngươi, nàng ấy nắm chặt con d.a.o trong tay, suýt nữa đã liều mạng với ta!"
Nghe câu này, khóe mắt đuôi mày Hoắc Phất Quang lộ ra chút ý cười đắc ý.
"Đúng vậy, A Thanh rất tốt với ta."
Hoàn Vương lại nhìn ta một cái. Lần này, hắn ta cười với ta: "Xin lỗi, ta chỉ muốn xem ngươi có thể sẽ gây hại cho Tử Từ." Nói xong, hắn ta lại đưa qua một túi vải: "Thời gian qua may mắn có cô nương chăm sóc Tử Từ. Chút lễ gặp mặt này, xin cô nương vui lòng nhận."
Cái túi vải nặng trĩu, như thể đựng mấy cây củ cải.
Đến khi Hoàn Vương đi vào trong nhà, ta mở túi vải ra nhìn một cái.
Khoảnh khắc tiếp theo, ta trợn tròn mắt.
Trời ơi.
Bên trong túi vải, tất cả đều là vàng!
Vị Hoàn Vương này, thật sự thẳng thắn.
Ta thích loại quà tặng thẳng thắn này.
13
Hoàn Vương và Hoắc Phất Quang thương lượng trong phòng hơn nửa canh giờ.
Đóng kín cửa phòng, ta không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ có thể nghe giọng điệu của họ càng lúc càng cao, dường như đã bùng nổ tranh cãi.
Ta đang lo lắng nhìn chằm chằm cửa sổ, suy nghĩ có nên vào khuyên can không.
Đột nhiên lại thấy Hoàn Vương mạnh mẽ đẩy cửa sổ, dùng tay chỉ về phía ta.
Giọng nói của hắn ta theo gió truyền đến: "Hoắc Phất Quang, ngươi thật sự điên rồi! Chẳng lẽ thật sự muốn ở cái nơi tồi tàn này cả đời sao?"
Nghe câu này tim ta đột nhiên đập mạnh ——
Hắn ta đến để khuyên Hoắc Phất Quang về kinh ư?
Hoắc Phất Quang sẽ đi với hắn ta sao?
Trong đầu ta suy nghĩ rối bời. Mắt chăm chú nhìn Hoắc Phất Quang không chớp, đợi câu trả lời của hắn.
Nhưng ta đợi rất lâu, cũng không nghe Hoắc Phất Quang nói gì.
Cách quá xa, ta cũng không nhìn rõ vẻ mặt của Hoắc Phất Quang, ta chỉ thấy hắn im lặng đứng bên cửa sổ, nhìn ta một lúc với vẻ xa xăm.
Rồi giơ tay, khẽ đóng cửa sổ lại.
...
Nửa canh giờ sau, Hoàn Vương tức giận bỏ đi.
Từ ngày đó về sau, cứ vài ngày lại có vài nam nhân lạ mặt đến tìm Hoắc Phất Quang.
Những người này ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm túc, họ không bao giờ nói chuyện với ta, gặp ta chỉ lịch sự khách sáo gật đầu, coi như chào hỏi.
Còn trong tủ nhà ta, đột nhiên có thêm rất nhiều sổ sách và sổ kế toán.
Cho đến một buổi chiều nọ, cái tủ gỗ cũ nát trong nhà ta cuối cùng không chịu nổi, ầm một tiếng đổ sập.
Nhìn mảnh vỡ tủ gỗ đầy đất, ta trợn mắt há hốc mồm.
Hoắc Phất Quang rất áy náy: "Xin lỗi. Ngày mai ta sẽ đi mua một cái tủ mới. Ngươi thích kiểu nào?"
"Tạm gác vấn đề cái tủ sang một bên đã."
Ta cuối cùng không nhịn được hỏi: "Hoắc Phất Quang, ta chỉ muốn biết, gần đây vì sao có nhiều người đến tìm ngươi như vậy?"
"... Sao thế."
Khóe miệng hắn ta nở một nụ cười kỳ quái, xoa xoa chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngà voi trên ngón cái: "Là chê ít tiền sao?"
Ta không nói gì, chỉ rất đề phòng nhìn chằm chằm hắn ta.
Vẻ mặt nam nhân đang cười, nhưng trong mắt lại toàn vẻ lạnh lùng.
Hắn ta... có vẻ không phải đang đùa với ta.
Vậy, người này là kẻ thù của Hoắc Phất Quang sao?
Ta nên trả lời hắn ta thế nào?
Hắn ta trông có vẻ không dễ đối phó, nếu ta từ chối hắn ta, sẽ có hậu quả gì?
Trong lòng ta thoáng chốc lướt qua vô số ý nghĩ, lén siết chặt con d.a.o nhỏ trong tay.
Lúc không khí đang căng thẳng, ta chợt nghe thấy phía sau vọng lại một giọng nói trong trẻo.
"Hoàn Vương."
Hoắc Phất Quang không biết từ lúc nào đã bước ra, hắn tựa vào cửa, đang đứng phía xa xa nhìn nam nhân kia, giọng điệu rất lạnh: "Nương tử của ta nhút nhát, ngươi đừng dọa nàng ấy."
Ta sững người.
Hoắc Phất Quang và nam nhân này, là người quen cũ?
Khoảnh khắc tiếp theo, ta nghe thấy nam nhân bên cạnh ha hả cười lớn.
"Tử Từ, nương tử nhặt được của ngươi quả thật khác người Vừa rồi khi ta bảo nàng ấy g.i.ế.c ngươi, nàng ấy nắm chặt con d.a.o trong tay, suýt nữa đã liều mạng với ta!"
Nghe câu này, khóe mắt đuôi mày Hoắc Phất Quang lộ ra chút ý cười đắc ý.
"Đúng vậy, A Thanh rất tốt với ta."
Hoàn Vương lại nhìn ta một cái. Lần này, hắn ta cười với ta: "Xin lỗi, ta chỉ muốn xem ngươi có thể sẽ gây hại cho Tử Từ." Nói xong, hắn ta lại đưa qua một túi vải: "Thời gian qua may mắn có cô nương chăm sóc Tử Từ. Chút lễ gặp mặt này, xin cô nương vui lòng nhận."
Cái túi vải nặng trĩu, như thể đựng mấy cây củ cải.
Đến khi Hoàn Vương đi vào trong nhà, ta mở túi vải ra nhìn một cái.
Khoảnh khắc tiếp theo, ta trợn tròn mắt.
Trời ơi.
Bên trong túi vải, tất cả đều là vàng!
Vị Hoàn Vương này, thật sự thẳng thắn.
Ta thích loại quà tặng thẳng thắn này.
13
Hoàn Vương và Hoắc Phất Quang thương lượng trong phòng hơn nửa canh giờ.
Đóng kín cửa phòng, ta không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ có thể nghe giọng điệu của họ càng lúc càng cao, dường như đã bùng nổ tranh cãi.
Ta đang lo lắng nhìn chằm chằm cửa sổ, suy nghĩ có nên vào khuyên can không.
Đột nhiên lại thấy Hoàn Vương mạnh mẽ đẩy cửa sổ, dùng tay chỉ về phía ta.
Giọng nói của hắn ta theo gió truyền đến: "Hoắc Phất Quang, ngươi thật sự điên rồi! Chẳng lẽ thật sự muốn ở cái nơi tồi tàn này cả đời sao?"
Nghe câu này tim ta đột nhiên đập mạnh ——
Hắn ta đến để khuyên Hoắc Phất Quang về kinh ư?
Hoắc Phất Quang sẽ đi với hắn ta sao?
Trong đầu ta suy nghĩ rối bời. Mắt chăm chú nhìn Hoắc Phất Quang không chớp, đợi câu trả lời của hắn.
Nhưng ta đợi rất lâu, cũng không nghe Hoắc Phất Quang nói gì.
Cách quá xa, ta cũng không nhìn rõ vẻ mặt của Hoắc Phất Quang, ta chỉ thấy hắn im lặng đứng bên cửa sổ, nhìn ta một lúc với vẻ xa xăm.
Rồi giơ tay, khẽ đóng cửa sổ lại.
...
Nửa canh giờ sau, Hoàn Vương tức giận bỏ đi.
Từ ngày đó về sau, cứ vài ngày lại có vài nam nhân lạ mặt đến tìm Hoắc Phất Quang.
Những người này ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm túc, họ không bao giờ nói chuyện với ta, gặp ta chỉ lịch sự khách sáo gật đầu, coi như chào hỏi.
Còn trong tủ nhà ta, đột nhiên có thêm rất nhiều sổ sách và sổ kế toán.
Cho đến một buổi chiều nọ, cái tủ gỗ cũ nát trong nhà ta cuối cùng không chịu nổi, ầm một tiếng đổ sập.
Nhìn mảnh vỡ tủ gỗ đầy đất, ta trợn mắt há hốc mồm.
Hoắc Phất Quang rất áy náy: "Xin lỗi. Ngày mai ta sẽ đi mua một cái tủ mới. Ngươi thích kiểu nào?"
"Tạm gác vấn đề cái tủ sang một bên đã."
Ta cuối cùng không nhịn được hỏi: "Hoắc Phất Quang, ta chỉ muốn biết, gần đây vì sao có nhiều người đến tìm ngươi như vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.