Ai Nói Đao Phủ Không Lấy Được Chồng Ngon?
Chương 1: Phần 1
Không Thấy Núi Xanh Xa Xôi
26/12/2024
Sau khi cưới Hoắc Phất Quang, đêm nào ta cũng phải đặt một con d.a.o dưới gối. Ta thực sự sợ hắn sẽ g.i.ế.c ta trong lúc ta đang say giấc nồng.
Nguyên do là ba ngày trước ta vừa c.h.é.m đầu biểu ca của hắn. Ba ngày nữa còn phải c.h.é.m đầu cữu cữu của hắn nữa.
Nhưng điều khiến ta ngạc nhiên là, Hoắc Phất Quang chẳng làm gì ta cả. Hắn cứ nằm trên giường, không ăn cũng chẳng uống, hai mắt đăm đăm nhìn trần nhà, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ảm đạm không có ánh sáng.
Như một cái xác không hồn vậy.
Ta có thể hiểu được tâm trạng chán chường này của hắn —
Từng là một vị thiếu niên tướng quân uy phong lẫm liệt, giờ đây bị người hãm hại, cửa nát nhà tan. Không những chân bị đánh gãy, còn phải chịu sự trêu đùa của nịnh thần, bị ép cưới một nữ đao phủ thấp hèn xui xẻo như ta.
Từng chuyện từng việc, đều là cực hình còn khổ hơn cả chết.
Ta cứ nghĩ hắn sẽ chìm trong u uất mãi như vậy, cho đến khi hắn tự bỏ đói mình đến chết. Nhưng vào sáng ngày cữu cữu của Hoắc Phất Quang bị đem ra pháp trường, hắn bỗng cựa mình. Hắn chống đỡ tấm thân gầy guộc, gắng gượng ngồi dậy, sau đó nói với ta câu đầu tiên kể từ khi thành thân cho tới nay.
"Phiền ngươi... hôm nay khi hạ đao... lưu loát một chút."
Hắn đã nỏ mạnh hết đà, giọng khàn đặc như sắt vụn, một câu phải chia ba lần mới nói hết được.
Thấy ta ngẩn người, hắn lại xòe tay ra. Một miếng ngọc bội xanh biếc nằm yên trong lòng bàn tay hắn.
"Đây là ngọc bội ta đã đeo nhiều năm, còn đáng giá ít bạc." Hắn nghiêng đầu ho khan vài tiếng, rồi gắng gượng nói tiếp, "Cầm lấy mời sư huynh sư đệ của ngươi uống rượu đi."
Ta không ngờ Hoắc Phất Quang xuất thân quyền quý, vậy mà cũng hiểu những chuyện thấp kém trong dân gian như vậy.
Tân đế bạo ngược, dân chúng lầm than.
Để kiếm thêm thu nhập, đao phủ khi c.h.é.m đầu sẽ căn cứ theo tiền biếu từ thân nhân tử tù mà có những cách hành quyết khác nhau:
Cho nhiều tiền sẽ c.h.é.m từ khe xương gáy, đầu rơi ngay lập tức, ra đi có thể diện; cho ít tiền vẫn c.h.é.m từ cổ nhưng không nhắm vào khe xương, chặt thẳng xuống, có khi phải c.h.é.m mấy nhát, phạm nhân sẽ cực kỳ đau đớn; không cho tiền thì c.h.é.m bừa, cái thứ trắng đỏ trong đầu văng ra đầy đất, vừa tanh tưởi vừa cẩu thả.
Dù ta không rành kim ngân châu báu, nhưng nhìn màu sắc của miếng ngọc bội, ta cũng biết nó rất đáng giá. Đây hẳn là thứ cuối cùng Hoắc Phất Quang còn lại, thế nên ta lắc đầu: "Ngươi giữ lấy đi."
Hoắc Phất Quang hiểu lầm ý ta. Hắn ngẩn người, có phần lúng túng co rúm ngón tay lại, rụt rè hỏi: "Là... chê ít sao?"
Ta nói: "Đương nhiên không phải."
Hoắc Phất Quang đáp: "Vậy thì ngươi cầm lấy."
Ta biết Hoắc Phất Quang lo lắng cữu cữu hắn sẽ ra đi trong đau đớn, nên nhất định phải đưa tiền cho ta mới yên lòng.
Thấy hắn cương quyết như vậy, trong lúc cấp bách, ta đành buột miệng: "Ngươi là tướng công của ta! Giết người nhà, không lấy tiền!"
Lời vừa thốt ra, Hoắc Phất Quang và ta đều sững người.
Nói xong ta mới nhận ra, câu này nghe có vẻ rất có vấn đề. Nhưng ta vốn ăn nói vụng về, chỉ biết giao tiếp với người chết, không biết nói chuyện với người sống. Thế nên ta chỉ có thể cúi đầu, xoay người chạy đi thật nhanh.
Hôm nay sư phụ ta hành hình chính, ta là người nâng đao.
Nam nhân quỳ trên pháp trường chính là cữu cữu của Hoắc Phất Quang. Ông ấy quỳ trên đài, tóc tai bù xù, tiều tụy nhếch nhác, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, sống lưng vẫn thẳng tắp.
Dưới đài, dân chúng đều nức nở, tiếng khóc than như quỷ gào. Có người tức giận mắng to, nói hoàng đế không phân biệt trung gian, g.i.ế.c nhầm lương tướng. Cai ngục liên tục quát lớn bắt im lặng, cũng chẳng có tác dụng.
Giữa cảnh hỗn loạn, cữu cữu của Hoắc Phất Quang bỗng ngẩng đầu. Vị hán tử trông có vẻ hung dữ này lại mỉm cười rất hiền hòa với ta, hỏi: "Ngươi là thê tử mới cưới của Tử Từ nhà ta phải không?"
Nguyên do là ba ngày trước ta vừa c.h.é.m đầu biểu ca của hắn. Ba ngày nữa còn phải c.h.é.m đầu cữu cữu của hắn nữa.
Nhưng điều khiến ta ngạc nhiên là, Hoắc Phất Quang chẳng làm gì ta cả. Hắn cứ nằm trên giường, không ăn cũng chẳng uống, hai mắt đăm đăm nhìn trần nhà, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ảm đạm không có ánh sáng.
Như một cái xác không hồn vậy.
Ta có thể hiểu được tâm trạng chán chường này của hắn —
Từng là một vị thiếu niên tướng quân uy phong lẫm liệt, giờ đây bị người hãm hại, cửa nát nhà tan. Không những chân bị đánh gãy, còn phải chịu sự trêu đùa của nịnh thần, bị ép cưới một nữ đao phủ thấp hèn xui xẻo như ta.
Từng chuyện từng việc, đều là cực hình còn khổ hơn cả chết.
Ta cứ nghĩ hắn sẽ chìm trong u uất mãi như vậy, cho đến khi hắn tự bỏ đói mình đến chết. Nhưng vào sáng ngày cữu cữu của Hoắc Phất Quang bị đem ra pháp trường, hắn bỗng cựa mình. Hắn chống đỡ tấm thân gầy guộc, gắng gượng ngồi dậy, sau đó nói với ta câu đầu tiên kể từ khi thành thân cho tới nay.
"Phiền ngươi... hôm nay khi hạ đao... lưu loát một chút."
Hắn đã nỏ mạnh hết đà, giọng khàn đặc như sắt vụn, một câu phải chia ba lần mới nói hết được.
Thấy ta ngẩn người, hắn lại xòe tay ra. Một miếng ngọc bội xanh biếc nằm yên trong lòng bàn tay hắn.
"Đây là ngọc bội ta đã đeo nhiều năm, còn đáng giá ít bạc." Hắn nghiêng đầu ho khan vài tiếng, rồi gắng gượng nói tiếp, "Cầm lấy mời sư huynh sư đệ của ngươi uống rượu đi."
Ta không ngờ Hoắc Phất Quang xuất thân quyền quý, vậy mà cũng hiểu những chuyện thấp kém trong dân gian như vậy.
Tân đế bạo ngược, dân chúng lầm than.
Để kiếm thêm thu nhập, đao phủ khi c.h.é.m đầu sẽ căn cứ theo tiền biếu từ thân nhân tử tù mà có những cách hành quyết khác nhau:
Cho nhiều tiền sẽ c.h.é.m từ khe xương gáy, đầu rơi ngay lập tức, ra đi có thể diện; cho ít tiền vẫn c.h.é.m từ cổ nhưng không nhắm vào khe xương, chặt thẳng xuống, có khi phải c.h.é.m mấy nhát, phạm nhân sẽ cực kỳ đau đớn; không cho tiền thì c.h.é.m bừa, cái thứ trắng đỏ trong đầu văng ra đầy đất, vừa tanh tưởi vừa cẩu thả.
Dù ta không rành kim ngân châu báu, nhưng nhìn màu sắc của miếng ngọc bội, ta cũng biết nó rất đáng giá. Đây hẳn là thứ cuối cùng Hoắc Phất Quang còn lại, thế nên ta lắc đầu: "Ngươi giữ lấy đi."
Hoắc Phất Quang hiểu lầm ý ta. Hắn ngẩn người, có phần lúng túng co rúm ngón tay lại, rụt rè hỏi: "Là... chê ít sao?"
Ta nói: "Đương nhiên không phải."
Hoắc Phất Quang đáp: "Vậy thì ngươi cầm lấy."
Ta biết Hoắc Phất Quang lo lắng cữu cữu hắn sẽ ra đi trong đau đớn, nên nhất định phải đưa tiền cho ta mới yên lòng.
Thấy hắn cương quyết như vậy, trong lúc cấp bách, ta đành buột miệng: "Ngươi là tướng công của ta! Giết người nhà, không lấy tiền!"
Lời vừa thốt ra, Hoắc Phất Quang và ta đều sững người.
Nói xong ta mới nhận ra, câu này nghe có vẻ rất có vấn đề. Nhưng ta vốn ăn nói vụng về, chỉ biết giao tiếp với người chết, không biết nói chuyện với người sống. Thế nên ta chỉ có thể cúi đầu, xoay người chạy đi thật nhanh.
Hôm nay sư phụ ta hành hình chính, ta là người nâng đao.
Nam nhân quỳ trên pháp trường chính là cữu cữu của Hoắc Phất Quang. Ông ấy quỳ trên đài, tóc tai bù xù, tiều tụy nhếch nhác, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, sống lưng vẫn thẳng tắp.
Dưới đài, dân chúng đều nức nở, tiếng khóc than như quỷ gào. Có người tức giận mắng to, nói hoàng đế không phân biệt trung gian, g.i.ế.c nhầm lương tướng. Cai ngục liên tục quát lớn bắt im lặng, cũng chẳng có tác dụng.
Giữa cảnh hỗn loạn, cữu cữu của Hoắc Phất Quang bỗng ngẩng đầu. Vị hán tử trông có vẻ hung dữ này lại mỉm cười rất hiền hòa với ta, hỏi: "Ngươi là thê tử mới cưới của Tử Từ nhà ta phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.