Ai Nói Đao Phủ Không Lấy Được Chồng Ngon?
Chương 2: Phần 2
Không Thấy Núi Xanh Xa Xôi
26/12/2024
Ta sững người một lúc mới hiểu ra.
Tử Từ... hẳn là tên tự của Hoắc Phất Quang.
2
Thực ra hôn sự giữa ta và Hoắc Phất Quang, chẳng qua chỉ là trò đùa nhục nhã của đại nhân vật.
Ngày ấy trên công đường, Hoắc Phất Quang chịu xong hình phạt, từ đầu gối trở xuống m.á.u me be bét.
Tên "đại nhân vật" đầu trâu mặt ngựa kia vẫn chưa hài lòng, gã đảo mắt một vòng, bỗng chỉ vào ta đang lau đao: "Ừm, nghe nói Hoắc tiểu Tướng quân vẫn chưa có hôn phối, sau này tàn phế rồi, e là khó tìm được thê tử? Bổn quan quyết định, gả cô nương này cho ngươi!"
Tất cả mọi người trên công đường đều sững sờ, rồi sau đó cười ha hả.
Có kẻ nịnh bợ nói đại nhân thật từ bi bác ái, có người hùa theo nói, đại nhân nhìn người chuẩn thật, tội thần và hạ cửu lưu, quả thật là trời sinh một cặp.
Thế là tối hôm đó, Hoắc Phất Quang toàn thân đẫm m.á.u được người khiêng vào phòng ta.
Không có nghi thức, không có khách khứa, càng không có niềm vui.
Chỉ là hai kẻ đáng thương từ đây bị ép phải ràng buộc với nhau mà thôi.
Nhưng những chuyện này ta không nói với nam nhân sắp lên đường kia. Ta chỉ gật đầu, nói, vâng, chào cữu cữu ạ.
Nam nhân kia nhìn ta thật sâu, sau đó liếc nhìn thanh đao lớn trong tay ta. Ông ấy bỗng cười ha hả: "Là một cô nương thẳng thắn giỏi giang! Ta thích lắm! Chất tức phụ, sau này ngươi và Tử Từ hãy sống thật tốt nhé!"
Ta từ nhỏ đã quen với chuyện sinh tử, cũng mới chỉ gặp cữu cữu của Hoắc Phất Quang một lần. Nhưng lúc này cổ họng ta không hiểu sao lại nghẹn lại, như thể đột nhiên mất đi một bậc trưởng bối đã rất tốt với ta.
Ta nói: "Ngài đi thanh thản."
3
Vừa qua canh ba một khắc, ta lau sạch vết m.á.u trên bậc thang, tim bỗng đập rất nhanh.
Ta luôn cảm thấy bất an, nên lén chạy về nhà.
Vừa đẩy cửa, ta đã nghe thấy tiếng động lớn loảng xoảng từ trong phòng. Ta nhanh chân bước vào, thấy giỏ kim chỉ ta để trên tủ rơi vãi tung tóe. Còn Hoắc Phất Quang ngã ngồi dưới đất, vẻ mặt bối rối, như đứa trẻ đã làm sai chuyện.
"Xin lỗi, cô nương, ta... ta muốn bám vào mép giường để đứng dậy, kết quả không đứng vững." Hắn cúi đầu, vội vàng nhặt đống đồ vụn vặt rơi vãi dưới đất.
Ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng ta có thể thấy rõ tay hắn vẫn đang run lên lia lịa.
Ta cũng ngồi xuống, từ từ gom những sợi chỉ tán loạn dưới đất.
Trong lúc nhất thời căn phòng chìm vào yên tĩnh, ta thu dọn xong đồ đạc, ôm giỏ kim chỉ đứng dậy. Nghĩ một lát, ta vẫn nói với hắn: "Hôm nay sư phụ ta vung đao... rất nhanh."
Tay Hoắc Phất Quang chợt khựng lại.
Ta lại tiếp tục: "Ma Tam ở chợ có tay nghề rất tốt, ta đã nhờ khâu lại cẩn thận, còn nhồi loại rơm mềm tốt nhất, cữu cữu của ngươi sẽ rất gọn gàng sạch sẽ."
Hoắc Phất Quang im lặng một lúc: "Đa tạ ngươi."
Ta liếc nhìn khe hở nhỏ dưới gầm giường, lại nói: "Cữu cữu ngươi hy vọng ngươi sống thật tốt, báo thù cho bọn họ."
Hoắc Phất Quang cụp mắt xuống, như tự nói với chính mình: "Thế sao."
Ta nói phải đấy: "Đó là di nguyện của cữu cữu ngươi." Nói xong, ta đặt giỏ kim chỉ lên tủ, xoay người đi ra cửa.
Thực ra cữu cữu của Hoắc Phất Quang không nói câu đó.
Ta lừa hắn.
Nhưng ta dường như hiểu tại sao Hoắc Phất Quang đột nhiên tự mình xuống giường, vì sao lại trùng hợp đánh đổ giỏ kim chỉ trên tủ.
Cái kéo trong giỏ đã biến mất.
Có lẽ hắn, không muốn sống nữa.
Nên ta nói với hắn như vậy, không phải thật sự muốn Hoắc Phất Quang đi báo thù. Ta chỉ muốn khuyên hắn sống tiếp.
Ta ở pháp trường đã quen với cảnh sinh ly tử biệt, phát hiện có đôi khi, hận thù có tác dụng hơn lời khuyên.
...
Chạng vạng tối, khi ta lại bước vào trong phòng, trông thấy cái kéo đã lặng lẽ được đặt lại vào giỏ kim chỉ.
4
Tân đế tàn bạo, càng ngày càng thích g.i.ế.c người. Công việc của đám đao phủ bọn ta càng ngày càng nhiều. Sư phụ ta một ngày phải chặt mấy cái đầu, ta cũng phải bưng quỷ đầu đao mấy lần.
Tử Từ... hẳn là tên tự của Hoắc Phất Quang.
2
Thực ra hôn sự giữa ta và Hoắc Phất Quang, chẳng qua chỉ là trò đùa nhục nhã của đại nhân vật.
Ngày ấy trên công đường, Hoắc Phất Quang chịu xong hình phạt, từ đầu gối trở xuống m.á.u me be bét.
Tên "đại nhân vật" đầu trâu mặt ngựa kia vẫn chưa hài lòng, gã đảo mắt một vòng, bỗng chỉ vào ta đang lau đao: "Ừm, nghe nói Hoắc tiểu Tướng quân vẫn chưa có hôn phối, sau này tàn phế rồi, e là khó tìm được thê tử? Bổn quan quyết định, gả cô nương này cho ngươi!"
Tất cả mọi người trên công đường đều sững sờ, rồi sau đó cười ha hả.
Có kẻ nịnh bợ nói đại nhân thật từ bi bác ái, có người hùa theo nói, đại nhân nhìn người chuẩn thật, tội thần và hạ cửu lưu, quả thật là trời sinh một cặp.
Thế là tối hôm đó, Hoắc Phất Quang toàn thân đẫm m.á.u được người khiêng vào phòng ta.
Không có nghi thức, không có khách khứa, càng không có niềm vui.
Chỉ là hai kẻ đáng thương từ đây bị ép phải ràng buộc với nhau mà thôi.
Nhưng những chuyện này ta không nói với nam nhân sắp lên đường kia. Ta chỉ gật đầu, nói, vâng, chào cữu cữu ạ.
Nam nhân kia nhìn ta thật sâu, sau đó liếc nhìn thanh đao lớn trong tay ta. Ông ấy bỗng cười ha hả: "Là một cô nương thẳng thắn giỏi giang! Ta thích lắm! Chất tức phụ, sau này ngươi và Tử Từ hãy sống thật tốt nhé!"
Ta từ nhỏ đã quen với chuyện sinh tử, cũng mới chỉ gặp cữu cữu của Hoắc Phất Quang một lần. Nhưng lúc này cổ họng ta không hiểu sao lại nghẹn lại, như thể đột nhiên mất đi một bậc trưởng bối đã rất tốt với ta.
Ta nói: "Ngài đi thanh thản."
3
Vừa qua canh ba một khắc, ta lau sạch vết m.á.u trên bậc thang, tim bỗng đập rất nhanh.
Ta luôn cảm thấy bất an, nên lén chạy về nhà.
Vừa đẩy cửa, ta đã nghe thấy tiếng động lớn loảng xoảng từ trong phòng. Ta nhanh chân bước vào, thấy giỏ kim chỉ ta để trên tủ rơi vãi tung tóe. Còn Hoắc Phất Quang ngã ngồi dưới đất, vẻ mặt bối rối, như đứa trẻ đã làm sai chuyện.
"Xin lỗi, cô nương, ta... ta muốn bám vào mép giường để đứng dậy, kết quả không đứng vững." Hắn cúi đầu, vội vàng nhặt đống đồ vụn vặt rơi vãi dưới đất.
Ta không nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng ta có thể thấy rõ tay hắn vẫn đang run lên lia lịa.
Ta cũng ngồi xuống, từ từ gom những sợi chỉ tán loạn dưới đất.
Trong lúc nhất thời căn phòng chìm vào yên tĩnh, ta thu dọn xong đồ đạc, ôm giỏ kim chỉ đứng dậy. Nghĩ một lát, ta vẫn nói với hắn: "Hôm nay sư phụ ta vung đao... rất nhanh."
Tay Hoắc Phất Quang chợt khựng lại.
Ta lại tiếp tục: "Ma Tam ở chợ có tay nghề rất tốt, ta đã nhờ khâu lại cẩn thận, còn nhồi loại rơm mềm tốt nhất, cữu cữu của ngươi sẽ rất gọn gàng sạch sẽ."
Hoắc Phất Quang im lặng một lúc: "Đa tạ ngươi."
Ta liếc nhìn khe hở nhỏ dưới gầm giường, lại nói: "Cữu cữu ngươi hy vọng ngươi sống thật tốt, báo thù cho bọn họ."
Hoắc Phất Quang cụp mắt xuống, như tự nói với chính mình: "Thế sao."
Ta nói phải đấy: "Đó là di nguyện của cữu cữu ngươi." Nói xong, ta đặt giỏ kim chỉ lên tủ, xoay người đi ra cửa.
Thực ra cữu cữu của Hoắc Phất Quang không nói câu đó.
Ta lừa hắn.
Nhưng ta dường như hiểu tại sao Hoắc Phất Quang đột nhiên tự mình xuống giường, vì sao lại trùng hợp đánh đổ giỏ kim chỉ trên tủ.
Cái kéo trong giỏ đã biến mất.
Có lẽ hắn, không muốn sống nữa.
Nên ta nói với hắn như vậy, không phải thật sự muốn Hoắc Phất Quang đi báo thù. Ta chỉ muốn khuyên hắn sống tiếp.
Ta ở pháp trường đã quen với cảnh sinh ly tử biệt, phát hiện có đôi khi, hận thù có tác dụng hơn lời khuyên.
...
Chạng vạng tối, khi ta lại bước vào trong phòng, trông thấy cái kéo đã lặng lẽ được đặt lại vào giỏ kim chỉ.
4
Tân đế tàn bạo, càng ngày càng thích g.i.ế.c người. Công việc của đám đao phủ bọn ta càng ngày càng nhiều. Sư phụ ta một ngày phải chặt mấy cái đầu, ta cũng phải bưng quỷ đầu đao mấy lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.