Ai Nói Đao Phủ Không Lấy Được Chồng Ngon?
Chương 4: Phần 4
Không Thấy Núi Xanh Xa Xôi
26/12/2024
Từ khi bị què chân, Hoắc Phất Quang chẳng bao giờ ra ngoài, cũng không nói chuyện với ai. Ta sợ hắn ở nhà một mình quá buồn chán, nên định mua vài quyển sách để hắn đọc giải khuây.
Kết quả chiều hôm đó, sư đệ lén lút chạy đến tìm ta, rồi móc từ trong túi ra mấy quyển sách.
"Này, mấy quyển sách này chắc chắn tướng công của tỷ chưa từng đọc." Hắn ta nhe răng cười, "Đây toàn là sách hay... hắn nhất định sẽ thích đọc..."
Ta cầm từng quyển sách lên xem.
Tuy không biết chữ, nhưng nhìn nụ cười của sư đệ, ta thấy có gì đó không đúng. Ta hỏi: "Mấy quyển sách này nói về cái gì?"
"Quyển này nói về cách trồng hoa mai, quyển này nói về cách thưởng ngọc, quyển này nói về cách sửa sang nhà cửa." Sư đệ tặc lưỡi, "Ta là sư đệ của tỷ, tỷ còn không tin ta sao? Thôi, mau cầm về đi!"
Thế là ta nửa tin nửa ngờ mang mấy quyển sách về nhà, đặt trước mặt Hoắc Phất Quang.
"Hoắc Phất Quang, ta mua cho ngươi mấy quyển sách hay nè!" Ta cười tươi nói với hắn.
Lúc đó Hoắc Phất Quang đang ngồi trước bàn gọt cây trúc làm nạng. Hắn ôn hoà cảm tạ ta, ánh mắt vô tình liếc qua tên sách. Khoảnh khắc tiếp theo, hắn bỗng khựng lại. Ta thấy sắc đỏ từ cổ hắn nhanh chóng lan ra khắp nơi, vành tai đỏ như muốn nhỏ máu.
"Cái này... ban ngày ban mặt, đọc mấy quyển sách này không hay cho lắm."
Ánh mắt hắn như không biết đặt vào đâu, liên tục né tránh. Hắn không nhìn sách, cũng không nhìn ta.
Ta có chút hoang mang, đọc sách phải đợi đến tối sao?
Người đọc sách thật kỳ lạ.
Thế là ta sảng khoái nói: "Không sao đâu, ta giúp ngươi làm nạng, ngươi cứ đọc đi, đọc xong thì dạy cho ta."
Ta cũng muốn học cách trồng hoa mai, cách sửa nhà.
Hoắc Phất Quang lại trợn tròn mắt: "Hả? ... Còn phải dạy ngươi?"
Thấy ta gật đầu, hắn lại ấp úng nói: "Nhưng giờ ta là kẻ tàn phế, e là không thể..."
Ta càng hoang mang hơn, hắn què chân chứ có phải hỏng miệng đâu, sao lại không thể dạy ta?
Ta phồng má hỏi: "Hoắc Phất Quang! Ngươi không muốn dạy ta thì nói thẳng! Sao cứ tìm cớ vậy?"
Hoắc Phất Quang: "Ta không có, thực sự là thân thể ta không..."
Ta ngắt lời hắn: "Ta chỉ muốn học cách trồng hoa thôi! Ngươi không muốn dạy ta, vậy ta đi tìm tam thẩm nhà bên!"
Lời vừa dứt, Hoắc Phất Quang im lặng. Hắn có chút kỳ lạ nhìn chằm chằm ta: "Ngươi không biết nội dung mấy quyển sách này là gì, đúng không?"
Ta thật thà đáp: "Ta không biết chữ, mấy quyển sách này đều do sư đệ giúp ta mua." Ta chợt nhận ra: "Vậy là, mấy quyển sách này không phải nói về trồng hoa sửa nhà sao?"
Nhớ lại nụ cười bỉ ổi của sư đệ, cùng với vẻ ngại ngùng trên mặt Hoắc Phất Quang, ta chợt cảm thấy toàn thân rờn rợn.
Ta hình như... đã biết mấy quyển sách này nói về cái gì rồi.
Mặt ta bỗng đỏ bừng như bị lửa đốt.
"Ta đi tìm tên khốn đó!" Ta cầm lấy mấy quyển sách, bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói.
Hoắc Phất Quang nắm lấy cổ tay ta.
"Trời cũng tối rồi, ngươi một mình ra ngoài không tiện."
Ta tức không chịu nổi: "Ngươi không biết đâu, hắn ta cứ cậy mình biết chữ mà cố tình trêu chọc ta! Hôm nay ta nhất định phải làm cho ra ngô ra khoai với hắn ta."
Hoắc Phất Quang cười, hắn nói, "Nhưng dù ngươi có giận dữ với hắn ta, lần sau hắn ta vẫn sẽ trêu chọc ngươi thôi."
Hoắc Phất Quang nói rất đúng.
Ta nhất thời nghẹn lời, có chút nản lòng cúi đầu: "Vậy phải làm sao? Ta không nuốt không trôi cục tức này!"
"Thế này đi, để ta dạy ngươi biết chữ, được không?"
Trong ánh hoàng hôn, đồng tử Hoắc Phất Quang ánh lên màu nâu nhàn nhạt. Khi nhìn ta, ánh mắt hắn chứa đầy sự dịu dàng chuyên chú.
Nhìn vào mắt hắn, không hiểu sao, mặt ta bỗng đỏ bừng lên, cũng không nói được lời từ chối.
Khi ta hoàn hồn, ta đã ngồi trước bàn. Hoắc Phất Quang đứng sau lưng ta, dùng cành cây thay bút, dạy ta cách cầm bút.
"Cổ tay phải giữ lơ lửng, đừng run... Ngón tay nhích lên một chút nữa..."
Kết quả chiều hôm đó, sư đệ lén lút chạy đến tìm ta, rồi móc từ trong túi ra mấy quyển sách.
"Này, mấy quyển sách này chắc chắn tướng công của tỷ chưa từng đọc." Hắn ta nhe răng cười, "Đây toàn là sách hay... hắn nhất định sẽ thích đọc..."
Ta cầm từng quyển sách lên xem.
Tuy không biết chữ, nhưng nhìn nụ cười của sư đệ, ta thấy có gì đó không đúng. Ta hỏi: "Mấy quyển sách này nói về cái gì?"
"Quyển này nói về cách trồng hoa mai, quyển này nói về cách thưởng ngọc, quyển này nói về cách sửa sang nhà cửa." Sư đệ tặc lưỡi, "Ta là sư đệ của tỷ, tỷ còn không tin ta sao? Thôi, mau cầm về đi!"
Thế là ta nửa tin nửa ngờ mang mấy quyển sách về nhà, đặt trước mặt Hoắc Phất Quang.
"Hoắc Phất Quang, ta mua cho ngươi mấy quyển sách hay nè!" Ta cười tươi nói với hắn.
Lúc đó Hoắc Phất Quang đang ngồi trước bàn gọt cây trúc làm nạng. Hắn ôn hoà cảm tạ ta, ánh mắt vô tình liếc qua tên sách. Khoảnh khắc tiếp theo, hắn bỗng khựng lại. Ta thấy sắc đỏ từ cổ hắn nhanh chóng lan ra khắp nơi, vành tai đỏ như muốn nhỏ máu.
"Cái này... ban ngày ban mặt, đọc mấy quyển sách này không hay cho lắm."
Ánh mắt hắn như không biết đặt vào đâu, liên tục né tránh. Hắn không nhìn sách, cũng không nhìn ta.
Ta có chút hoang mang, đọc sách phải đợi đến tối sao?
Người đọc sách thật kỳ lạ.
Thế là ta sảng khoái nói: "Không sao đâu, ta giúp ngươi làm nạng, ngươi cứ đọc đi, đọc xong thì dạy cho ta."
Ta cũng muốn học cách trồng hoa mai, cách sửa nhà.
Hoắc Phất Quang lại trợn tròn mắt: "Hả? ... Còn phải dạy ngươi?"
Thấy ta gật đầu, hắn lại ấp úng nói: "Nhưng giờ ta là kẻ tàn phế, e là không thể..."
Ta càng hoang mang hơn, hắn què chân chứ có phải hỏng miệng đâu, sao lại không thể dạy ta?
Ta phồng má hỏi: "Hoắc Phất Quang! Ngươi không muốn dạy ta thì nói thẳng! Sao cứ tìm cớ vậy?"
Hoắc Phất Quang: "Ta không có, thực sự là thân thể ta không..."
Ta ngắt lời hắn: "Ta chỉ muốn học cách trồng hoa thôi! Ngươi không muốn dạy ta, vậy ta đi tìm tam thẩm nhà bên!"
Lời vừa dứt, Hoắc Phất Quang im lặng. Hắn có chút kỳ lạ nhìn chằm chằm ta: "Ngươi không biết nội dung mấy quyển sách này là gì, đúng không?"
Ta thật thà đáp: "Ta không biết chữ, mấy quyển sách này đều do sư đệ giúp ta mua." Ta chợt nhận ra: "Vậy là, mấy quyển sách này không phải nói về trồng hoa sửa nhà sao?"
Nhớ lại nụ cười bỉ ổi của sư đệ, cùng với vẻ ngại ngùng trên mặt Hoắc Phất Quang, ta chợt cảm thấy toàn thân rờn rợn.
Ta hình như... đã biết mấy quyển sách này nói về cái gì rồi.
Mặt ta bỗng đỏ bừng như bị lửa đốt.
"Ta đi tìm tên khốn đó!" Ta cầm lấy mấy quyển sách, bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói.
Hoắc Phất Quang nắm lấy cổ tay ta.
"Trời cũng tối rồi, ngươi một mình ra ngoài không tiện."
Ta tức không chịu nổi: "Ngươi không biết đâu, hắn ta cứ cậy mình biết chữ mà cố tình trêu chọc ta! Hôm nay ta nhất định phải làm cho ra ngô ra khoai với hắn ta."
Hoắc Phất Quang cười, hắn nói, "Nhưng dù ngươi có giận dữ với hắn ta, lần sau hắn ta vẫn sẽ trêu chọc ngươi thôi."
Hoắc Phất Quang nói rất đúng.
Ta nhất thời nghẹn lời, có chút nản lòng cúi đầu: "Vậy phải làm sao? Ta không nuốt không trôi cục tức này!"
"Thế này đi, để ta dạy ngươi biết chữ, được không?"
Trong ánh hoàng hôn, đồng tử Hoắc Phất Quang ánh lên màu nâu nhàn nhạt. Khi nhìn ta, ánh mắt hắn chứa đầy sự dịu dàng chuyên chú.
Nhìn vào mắt hắn, không hiểu sao, mặt ta bỗng đỏ bừng lên, cũng không nói được lời từ chối.
Khi ta hoàn hồn, ta đã ngồi trước bàn. Hoắc Phất Quang đứng sau lưng ta, dùng cành cây thay bút, dạy ta cách cầm bút.
"Cổ tay phải giữ lơ lửng, đừng run... Ngón tay nhích lên một chút nữa..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.