Ai Nói Đao Phủ Không Lấy Được Chồng Ngon?
Chương 3: Phần 3
Không Thấy Núi Xanh Xa Xôi
26/12/2024
Tối hôm đó ta giẫm lên ánh trăng vội vã chạy về nhà, từ xa đã thấy khói đen từ nhà bốc lên nghi ngút, vọt thẳng lên trời.
Ta giật mình, tưởng Hoắc Phất Quang định tự sát theo một cách thật hoành tráng. Nhưng khi ta xông vào nhà, mới thấy Hoắc Phất Quang đang ngồi trước bếp lò. Cái nồi to trước mặt bốc khói đen kịt, gương mặt như ngọc của hắn lấm lem nhọ nồi.
Thấy ta kinh ngạc, hắn mím môi, dáng vẻ như tiểu tức phụ: "Ta... ta chỉ muốn giúp ngươi nấu cơm. Nhưng gạo lại cháy mất..."
Ta nhấc nắp nồi lên xem, lập tức giận quá hóa cười. Trong nồi chỉ có gạo, không có nước.
Ta nói: "Nấu cơm khô cũng phải cho nước chứ."
Hoắc Phất Quang sững người: "Xin lỗi... ta không biết."
Ta thở dài.
Bắt một công tử ca từng mười ngón tay không dính nước mùa xuân nấu cơm, quả thật có chút khó khăn.
Ta múc hết gạo đã cháy trong nồi ra, vo lại một bát gạo mới, cho vào nồi. Chẳng mấy chốc, mùi thơm của cơm đã tỏa ra khắp phòng. Ngoài vườn còn ít cải thìa non, ta cho thêm vài con tôm khô, nấu một nồi canh thơm ngon.
Củi trong bếp cháy tanh tách, ánh lửa hắt lên mặt Hoắc Phất Quang tạo ra chút hơi ấm. Trông hắn không còn lạnh lẽo như trước nữa.
Ta không nhịn được bắt chuyện: "Hoắc Phất Quang, chân ngươi còn đau không?"
Hoắc Phất Quang khẽ mỉm cười: "Đỡ nhiều rồi." Hắn lại nói: "Mấy ngày trước ta vẫn hôn mê, chưa được gặp cha mẹ họ hàng của cô nương."
Ta vừa kéo quạt thổi lửa, vừa thuận miệng đáp: "Ta cũng chưa từng gặp cha mẹ ta, ta là cô nhi, nãi nãi nhặt ta về nhà cũng đã mất vì bệnh vào hai năm trước."
Hoắc Phất Quang khựng lại: "Nhắc đến chuyện buồn của cô nương. Xin lỗi."
"Không sao, sinh lão bệnh tử, chuyện thường tình." Ta bình thản nói, "Đừng gọi ta là cô nương nữa, nãi nãi và sư phụ đều gọi ta là A Thanh, ngươi cũng gọi vậy đi."
"... A Thanh."
Hoắc Phất Quang gọi ta một tiếng, đột nhiên lại nói: "Ta đã liên lụy tới ngươi, thật lòng xin lỗi."
Thấy ta xoay người, ngơ ngác nhìn hắn. Hoắc Phất Quang cười khổ với ta.
"Hoắc gia chúng ta từng dâng thư can gián, khuyên bệ hạ đừng trọng dụng hoạn quan. Không ngờ bệ hạ không nghe, hoạn quan cũng từ đó ghi thù Hoắc gia." Hoắc Phất Quang cụp mắt: "Nếu không phải vì ta, cô... A Thanh nhất định sẽ tìm được một mối nhân duyên tốt."
Ta bật cười: "Ài, đừng nói vậy, ta còn rất vui đấy, tự dưng lại hời được một tướng công dung mạo tuấn tú, lại có tài văn chương, biết võ công nữa."
Thực ra ta đã nghe qua cái tên Hoắc Phất Quang từ lâu rồi.
Ngày ấy trên phố chiêng trống vang trời, người người chen chúc, ta chen vào đám đông để xem náo nhiệt, bỗng nghe bên cạnh có người kể Hoắc Phất Quang đã bình định phỉ đồ như thế nào. Còn có người kể rằng, Hoắc Phất Quang là người tài trí hơn người, văn chương xuất chúng.
Do thân hình nhỏ bé, ta không nhìn rõ được gương mặt của Hoắc Phất Quang, chỉ thấy được bóng lưng trong bộ giáp bạc đang cưỡi trên con tuấn mã đen tuyền.
Bóng lưng ấy thật đẹp, phong lưu tự tại, đúng như hình tượng "công tử thiên hạ vô song" được viết trong sách.
Ta vốn nghĩ cả đời này sẽ chẳng có duyên gặp được người xuất chúng như vậy. Nào ngờ vài năm sau, hắn lại trở thành phu quân của ta một cách khó hiểu.
Tam thẩm nhà bên nói, may mắn là Hoắc gia gặp nạn, nên ta mới được nhặt được một tướng công tốt như vậy. Nếu không, với thân phận đao phủ của ta, có lẽ chỉ có thể lấy được một gã đồ tể, hoặc một nam nhân góa vợ.
Nhưng mà, nếu có thể.
Ta thà rằng Hoắc gia không gặp nạn.
Hoắc Phất Quang không bị què chân, cũng không phải là tướng công của ta.
-- Người như hắn, đáng lẽ phải có một phen công danh trên triều đình, chứ không phải bị giam cầm trong căn nhà tồi tàn của ta, sống một đời tẻ ngắt.
5
Mùa đông trời tối sớm.
Mỗi tối ta về nhà, đều thấy Hoắc Phất Quang một mình ngồi trong bóng tối, cô đơn hiu quạnh. Mỗi khi ta gọi tên hắn, hắn mới ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với ta.
Ta giật mình, tưởng Hoắc Phất Quang định tự sát theo một cách thật hoành tráng. Nhưng khi ta xông vào nhà, mới thấy Hoắc Phất Quang đang ngồi trước bếp lò. Cái nồi to trước mặt bốc khói đen kịt, gương mặt như ngọc của hắn lấm lem nhọ nồi.
Thấy ta kinh ngạc, hắn mím môi, dáng vẻ như tiểu tức phụ: "Ta... ta chỉ muốn giúp ngươi nấu cơm. Nhưng gạo lại cháy mất..."
Ta nhấc nắp nồi lên xem, lập tức giận quá hóa cười. Trong nồi chỉ có gạo, không có nước.
Ta nói: "Nấu cơm khô cũng phải cho nước chứ."
Hoắc Phất Quang sững người: "Xin lỗi... ta không biết."
Ta thở dài.
Bắt một công tử ca từng mười ngón tay không dính nước mùa xuân nấu cơm, quả thật có chút khó khăn.
Ta múc hết gạo đã cháy trong nồi ra, vo lại một bát gạo mới, cho vào nồi. Chẳng mấy chốc, mùi thơm của cơm đã tỏa ra khắp phòng. Ngoài vườn còn ít cải thìa non, ta cho thêm vài con tôm khô, nấu một nồi canh thơm ngon.
Củi trong bếp cháy tanh tách, ánh lửa hắt lên mặt Hoắc Phất Quang tạo ra chút hơi ấm. Trông hắn không còn lạnh lẽo như trước nữa.
Ta không nhịn được bắt chuyện: "Hoắc Phất Quang, chân ngươi còn đau không?"
Hoắc Phất Quang khẽ mỉm cười: "Đỡ nhiều rồi." Hắn lại nói: "Mấy ngày trước ta vẫn hôn mê, chưa được gặp cha mẹ họ hàng của cô nương."
Ta vừa kéo quạt thổi lửa, vừa thuận miệng đáp: "Ta cũng chưa từng gặp cha mẹ ta, ta là cô nhi, nãi nãi nhặt ta về nhà cũng đã mất vì bệnh vào hai năm trước."
Hoắc Phất Quang khựng lại: "Nhắc đến chuyện buồn của cô nương. Xin lỗi."
"Không sao, sinh lão bệnh tử, chuyện thường tình." Ta bình thản nói, "Đừng gọi ta là cô nương nữa, nãi nãi và sư phụ đều gọi ta là A Thanh, ngươi cũng gọi vậy đi."
"... A Thanh."
Hoắc Phất Quang gọi ta một tiếng, đột nhiên lại nói: "Ta đã liên lụy tới ngươi, thật lòng xin lỗi."
Thấy ta xoay người, ngơ ngác nhìn hắn. Hoắc Phất Quang cười khổ với ta.
"Hoắc gia chúng ta từng dâng thư can gián, khuyên bệ hạ đừng trọng dụng hoạn quan. Không ngờ bệ hạ không nghe, hoạn quan cũng từ đó ghi thù Hoắc gia." Hoắc Phất Quang cụp mắt: "Nếu không phải vì ta, cô... A Thanh nhất định sẽ tìm được một mối nhân duyên tốt."
Ta bật cười: "Ài, đừng nói vậy, ta còn rất vui đấy, tự dưng lại hời được một tướng công dung mạo tuấn tú, lại có tài văn chương, biết võ công nữa."
Thực ra ta đã nghe qua cái tên Hoắc Phất Quang từ lâu rồi.
Ngày ấy trên phố chiêng trống vang trời, người người chen chúc, ta chen vào đám đông để xem náo nhiệt, bỗng nghe bên cạnh có người kể Hoắc Phất Quang đã bình định phỉ đồ như thế nào. Còn có người kể rằng, Hoắc Phất Quang là người tài trí hơn người, văn chương xuất chúng.
Do thân hình nhỏ bé, ta không nhìn rõ được gương mặt của Hoắc Phất Quang, chỉ thấy được bóng lưng trong bộ giáp bạc đang cưỡi trên con tuấn mã đen tuyền.
Bóng lưng ấy thật đẹp, phong lưu tự tại, đúng như hình tượng "công tử thiên hạ vô song" được viết trong sách.
Ta vốn nghĩ cả đời này sẽ chẳng có duyên gặp được người xuất chúng như vậy. Nào ngờ vài năm sau, hắn lại trở thành phu quân của ta một cách khó hiểu.
Tam thẩm nhà bên nói, may mắn là Hoắc gia gặp nạn, nên ta mới được nhặt được một tướng công tốt như vậy. Nếu không, với thân phận đao phủ của ta, có lẽ chỉ có thể lấy được một gã đồ tể, hoặc một nam nhân góa vợ.
Nhưng mà, nếu có thể.
Ta thà rằng Hoắc gia không gặp nạn.
Hoắc Phất Quang không bị què chân, cũng không phải là tướng công của ta.
-- Người như hắn, đáng lẽ phải có một phen công danh trên triều đình, chứ không phải bị giam cầm trong căn nhà tồi tàn của ta, sống một đời tẻ ngắt.
5
Mùa đông trời tối sớm.
Mỗi tối ta về nhà, đều thấy Hoắc Phất Quang một mình ngồi trong bóng tối, cô đơn hiu quạnh. Mỗi khi ta gọi tên hắn, hắn mới ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.