Chương 172: Bất ngờ lắm sao?
Huỳnh Ngọc Thảo Nguyên
08/07/2023
Ta rất muốn nghĩ đó là giả thôi. Nhưng lý trí tỉnh táo vẫn nói cho ta
biết... Nếu như bà ta không rõ về ta, khi nhìn thấy dáng vẻ này nhất
định sẽ truy vấn hỏi cung. Nhưng bà ta thật sự gọi ta là Sơ Mạn... Hẳn
là ta của trước đây..hay nói đúng hơn là Tiểu Quang kia có mối quan hệ
mật thiết với bà ta... Vậy là...ta cũng nằm trong đường dây của những
người hãm hại sư phụ của mình.
Vậy mà...vậy mà ban nãy ta còn dám trách Giang Kiệt. Không phải chính ta cũng như vậy hay sao?... Thật đáng kinh tởm. Chắc trách khi ta nói ra, y lại có loại phản ứng né tránh ghét bỏ đó... Có lẽ y cũng đã phải chịu đựng rất nhiều để không buồn nôn trước mặt ta....
" Người thất thần làm gì?... Nghe không thể tin nổi sao?" - Giang Kiệt dùng giọng điệu trêu ghẹo nói.
Sơ Mạn hai mắt căng tròn. Vẫn là không thể tin
" Bất ngờ lắm sao?... Giờ thì ta tìm được người giống ta rồi. Hại người mình động tâm... Sơ Mạn, người cũng quá đáng thương... Lúc trước người tàn ác, không ngừng làm khó Thất Phượng. Lại còn có nhiều kế độc khiến nha đầu đó sống không bằng chết nhưng cũng không thể làm gì người... Đó mới gọi là tàn ác vô độ. Vậy mà sau khi mất trí rồi, lại phải lòng người ta... Đúng là ông trời giỏi trêu ngươi... " - Giang Kiệt lại cười một nụ cười mệt nhoài mà nói.
" Ngươi đừng nói nữa!" - Sơ Mạn sợ hãi, nước mắt đã lưng tròng, lắc đầu muốn phủ nhận. Muốn hắn ngậm miệng đừng nói nữa. Cô không muốn nghe.
" Ta vẫn phải nói... Bản thân ta ích kỷ, có chết dưới tay ngươi cũng được... Nhớ được gì thì nhớ. Sau lưng người là một thế lực rất lớn. Mới đủ sức làm đầu tiêu khiến tứ đại gia tộc thế gia, Giang gia, Trương gia, Bạch gia và thậm chí là hoàng thất phải quy phục, phải phục tùng cho ước nguyện của người. Người còn ác hơn cả ta, mới 3 tuổi đã dùng quyền lực của mình nói muốn giết chết người đã một tay nuôi người lớn là Hạ Thất Phượng. Còn giở trò ly gián, khiến hồ ly Bạch Cố Hoài tạo phản cắn người rồi bỏ đi... Người nhỏ tuổi như vậy...mưu kế còn sâu độc hơn ta... Hành động mà không để xót lại một chút vết tích. Đến người thông minh như Thất Phượng năm đó cũng không tìm ra bằng chứng để cáo tôi người.... Sơ Mạn tiểu chủ, người của trước kia cực kỳ tàn ác. Không xem ai vào mắt, chỉ xem mỗi Giang Nguyệt Ly. Bây giờ hay là vẫn cứ vậy đi. Đừng làm Thất Phượng đau đớn hơn nữa được không?... Thật ra nếu như đúng theo kế hoạch ban đầu... mấu chốt để giết được Hạ Thất Phượng chính là người. Chính người sẽ dẫn dắt bọn ta làm việc đó... Chỉ là bây giờ người mất trí rồi. Tự bọn ta phải hoàn thành. Bằng không sẽ bị bức chết dưới tay cha đẻ của người.... Người hẳn là cũng rất thắc mắc về thân thế của mình phải không?... Nhưng mà ta sẽ không nói, để người không còn có thể hành hạ Thất Phượng thêm nữa... Ta sẽ ôm lấy thân thế thật của người, cùng ta chết đi... Người cứ từ từ gặm nhấm thành quả của mình đi... Kết quả người mong muốn, sẽ đến sớm thôi. Không còn lâu nữa đâu." - Giang Kiệt cười lạnh nhạt nói.
Cảm xúc của thật của Sơ Mạn trào dâng không thể kiềm nén. Việc không phải do cô làm, sao vẫn cảm thấy tội lỗi đầy mình không thể rửa sạch. Cô liên tục lắc đầu muốn gạt bỏ, muốn chối từ. Nơi đáy mắt chứa đầy sự tội lỗi, sự sợ hãi kèm đó là sự đau đớn thấu tận xương tủy. Cô mím chặt mỗi cố gắng nói ra từng chữ nhưng cũng không khỏi bật khóc mà dần gào lên.
" Ta cầu xin...ta xin ngươi...ta thật sự cầu xin ngươi... Đừng nói nữa... Ngươi đừng nói thêm gì nữa!" - Cảm giác như uất nghẹn, như sắp ngất đến nơi.
Giang Kiệt cũng chỉ cười một cách khinh miệt như thể khinh cả bản thân mình mà nói:
" Chúng ta đều sai. Đều là người đi hại người khác như nhau cả thôi... Chúng ta phải cùng nhau gặm nhấm nổi đau này thôi... Rồi cũng sẽ không lâu, hai chúng ra phải nhận lấy kết quả thích đáng. Rồi sẽ phải gặp quả báo như nhau cả thôi!" - Giang Kiệt lạnh lùng nói rồi liền rời đi.
Tại sao? Tại sao chứ?... Ta không muốn như vậy...ta thật sự không muốn, các ngươi dừng lại. Dừng lại có được không, ta không muốn hại sư phụ... Đúng rồi dừng lại... Nếu bọn họ gọi mình là tiểu chủ thì mình vẫn có thể có cơ hội để thay đổi kết cục này.
Sơ Mạn nghĩ vậy rồi liền định đứng dậy đuổi theo.
" Ngươi định làm gì?" - Tiểu Quang lại lần nữa xuất hiện ngay trước mắt Sơ Mạn. Gương mặt gợi đòn như nhìn thấy một cảnh rất thỏa mãn nói.
" Tiểu Quang...Tiểu Quang... Chính ngươi hại Hạ Thất Phượng... Sao ngươi có thể tàn ác với y như vậy? Là y nuôi ngươi lớn đó... Con người ngươi sao mà tàn nhẫn đến vậy?... Ngươi tránh ra, ta phải bải họ dừng lại. Không được làm hại sư phụ!" - Sơ Mạn kích động muốn nhào tới xông qua người cô ta mà chạy đi.
Tiểu Quang vẫn nhẹ nhàng bình thản mà cười nét cười tà quái đó của cô ta. Không chỉ dáng vẻ lúc nhỏ, ngay cả khi trưởng thành cũng giống nhau. Cứ tưởng tượng bản thân gặp một người y hệt mình, lại làm ra những điều đáng sợ như vậy. Có biết bao nhiêu kinh hãi.
Cô ta chắn ngang tay khiến Sơ Mạn không thể vượt qua.
* Ầm * một linh lực hùng mạnh xuất hiện
" A " - Sơ Mạn đau đớn hét.
Cô ta đánh ngã Sơ Mạn bằng một chưởng. Vô cùng độc ác không chút động tâm.
" Ngươi nghĩ vì sao ta lại dạy ngươi điều khiển linh lực?... Ngươi nghĩ vì sao hai người đó lại nói chuyện ở nơi này?... Ngươi nghĩ vì sao ngươi gào la khàn cổ cũng chả có một thị vệ hay tên lính nào đến đây?... Tất cả đều là do ta đã sắp đặt hết cả... Ta hận ngươi, giống như hận Hạ Thất Phượng... Nếu ngươi không động lòng ả ta ta đã không phải phiền phức như vậy... Sơ Mạn sinh ra....là để khắc chết Hạ Thất Phượng. Ta dạy ngươi linh lực, chỉ là những cái cơ bản. Vừa để gạt ngươi nhưng cũng là đủ để qua mắt đám ngừi họ Hạ. Ngươi nghĩ vì sao những ngày ả ta ở cạnh ngươi thì sức khỏe lại càng suốt dốc chứ!... Là vì ngươi đã khờ dại làm theo những gì ta nói đó. Vì ngươi đã trị thương xem bệnh cho ả ta bằng linh lực của mình. Khiến linh lực Huyền Y có thể tiến vào cơ thể ả ta rồi rút cạn... Thật là vui... Ngươi có vui không?... Còn ta thì rất thỏa mãn... Nếu ả ta chết, ta sẽ có thể yên bình ở bên Nguyệt Ly, cũng không bị cha ghét bỏ. Đúng là một cái kết đẹp... Ngươi có thấy vậy không?" - Tiểu Quang tà mị nói.
" Là họ bỏ rơi ngươi mà... Là Mặc Việt Cơ nhặt ngươi về, nhưng vẫn là nhờ y chăm ngươi lớn. Ngươi sao lại tàn nhẫn như vậy!" - Sơ Mạn run sợ trước sự tàn độc hiếp người kia, run rẩy lùi người trên nền đất.
Tiểu Quang lại càng đắt ý tiến lên.
" Hahahaha... Sơ Mạn... Tiếp tục đi...sợ hãi đi... Sẽ nhanh thôi, chính mắt ngươi sẽ thấy, chính tay ngươi sẽ sờ được, tai ngươi sẽ nghe được.. CÁI CHẾT ĐẦY BI THẢM CỦA HẠ THẤT PHƯỢNG..." - Tiểu Quang tàn độc nhấn nhá từng chữ trọng điểm.
Điều đó như càng kích thích dây thần kinh của Sơ Mạn, khiến cô càng trở nên run sợ hơn. Rõ ràng cùng một gương mặt nhưng lại khác nhau lớn như vậy. Một người âm tà đắc ý, một người lại sợ sệt không thôi.
" Ngươi đừng qua đây...đừng qua đây...!" - Sơ Mạn hoảng loạn nói.
" Ta càng đến!" - Tiểu Quang tà quái đáp.
Không biết từ bao giờ, gương mặt quỷ dị của cô ta lại kề sát bên tai Sơ Mạn.
" Nhưng ngươi yên tâm... Ta sẽ cho ngươi một chút tình người. Không để ngươi nhớ ra đêm nay đã xảy ra chuyện gì đâu... Dù sao, với trạng thái này của ngươi, ta cũng đã có thể dễ dàng đoạt xác rồi!" - Cô ta đắc ý nham hiểm nói rồi nhìn thẳng vào mắt Sơ Mạn.
Sơ Mạn đã sợ hãi đến tột cùng, không còn sức để phản kháng. Như có nguồn sức mạnh cổ quái nào đó đè lấy cô, khiến cô không thể cử động dù là nhỏ nhất.
Xin cô...xin cô...Đừng có lại gần ta...
Một dòng khí trắng từ trong cơ thể Sơ Mạn thoát ra, nó bao lấy cô cũng bao lấy, xóa mờ hình ảnh của Tiểu Quang tàn độc kia. Như có một sự chuyển hóa cực lớn. Dòng khí chuyển động dữ dội như muốn phản kháng. Bên trong có phản ứng mạnh mẽ khiến nó còn trở nên điên cuồng hơn nữa.
Đến cuối cùng, thân xác của Sơ Mạn vô lực ngã xuống nền đất. Tiểu Quang cũng từ đó biến mất không còn dấu vết.
Nhìn gương mặt của Sơ Mạn, biết bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu căng thẳng và sợ hãi, có lẽ đã mất sức vì phải đấu tranh rất nhiều.
Cũng không mất quá nhiều thời gian, cô dần dần ngồi dậy. Cổ mệt mỏi khẽ xoay, đôi mắt vẫn còn mơ hồ chút sợ hãi. Trong vô cùng mệt mỏi.
Trên mặt nhỏ trắng trẻo... nở một nụ cười.
Vậy mà...vậy mà ban nãy ta còn dám trách Giang Kiệt. Không phải chính ta cũng như vậy hay sao?... Thật đáng kinh tởm. Chắc trách khi ta nói ra, y lại có loại phản ứng né tránh ghét bỏ đó... Có lẽ y cũng đã phải chịu đựng rất nhiều để không buồn nôn trước mặt ta....
" Người thất thần làm gì?... Nghe không thể tin nổi sao?" - Giang Kiệt dùng giọng điệu trêu ghẹo nói.
Sơ Mạn hai mắt căng tròn. Vẫn là không thể tin
" Bất ngờ lắm sao?... Giờ thì ta tìm được người giống ta rồi. Hại người mình động tâm... Sơ Mạn, người cũng quá đáng thương... Lúc trước người tàn ác, không ngừng làm khó Thất Phượng. Lại còn có nhiều kế độc khiến nha đầu đó sống không bằng chết nhưng cũng không thể làm gì người... Đó mới gọi là tàn ác vô độ. Vậy mà sau khi mất trí rồi, lại phải lòng người ta... Đúng là ông trời giỏi trêu ngươi... " - Giang Kiệt lại cười một nụ cười mệt nhoài mà nói.
" Ngươi đừng nói nữa!" - Sơ Mạn sợ hãi, nước mắt đã lưng tròng, lắc đầu muốn phủ nhận. Muốn hắn ngậm miệng đừng nói nữa. Cô không muốn nghe.
" Ta vẫn phải nói... Bản thân ta ích kỷ, có chết dưới tay ngươi cũng được... Nhớ được gì thì nhớ. Sau lưng người là một thế lực rất lớn. Mới đủ sức làm đầu tiêu khiến tứ đại gia tộc thế gia, Giang gia, Trương gia, Bạch gia và thậm chí là hoàng thất phải quy phục, phải phục tùng cho ước nguyện của người. Người còn ác hơn cả ta, mới 3 tuổi đã dùng quyền lực của mình nói muốn giết chết người đã một tay nuôi người lớn là Hạ Thất Phượng. Còn giở trò ly gián, khiến hồ ly Bạch Cố Hoài tạo phản cắn người rồi bỏ đi... Người nhỏ tuổi như vậy...mưu kế còn sâu độc hơn ta... Hành động mà không để xót lại một chút vết tích. Đến người thông minh như Thất Phượng năm đó cũng không tìm ra bằng chứng để cáo tôi người.... Sơ Mạn tiểu chủ, người của trước kia cực kỳ tàn ác. Không xem ai vào mắt, chỉ xem mỗi Giang Nguyệt Ly. Bây giờ hay là vẫn cứ vậy đi. Đừng làm Thất Phượng đau đớn hơn nữa được không?... Thật ra nếu như đúng theo kế hoạch ban đầu... mấu chốt để giết được Hạ Thất Phượng chính là người. Chính người sẽ dẫn dắt bọn ta làm việc đó... Chỉ là bây giờ người mất trí rồi. Tự bọn ta phải hoàn thành. Bằng không sẽ bị bức chết dưới tay cha đẻ của người.... Người hẳn là cũng rất thắc mắc về thân thế của mình phải không?... Nhưng mà ta sẽ không nói, để người không còn có thể hành hạ Thất Phượng thêm nữa... Ta sẽ ôm lấy thân thế thật của người, cùng ta chết đi... Người cứ từ từ gặm nhấm thành quả của mình đi... Kết quả người mong muốn, sẽ đến sớm thôi. Không còn lâu nữa đâu." - Giang Kiệt cười lạnh nhạt nói.
Cảm xúc của thật của Sơ Mạn trào dâng không thể kiềm nén. Việc không phải do cô làm, sao vẫn cảm thấy tội lỗi đầy mình không thể rửa sạch. Cô liên tục lắc đầu muốn gạt bỏ, muốn chối từ. Nơi đáy mắt chứa đầy sự tội lỗi, sự sợ hãi kèm đó là sự đau đớn thấu tận xương tủy. Cô mím chặt mỗi cố gắng nói ra từng chữ nhưng cũng không khỏi bật khóc mà dần gào lên.
" Ta cầu xin...ta xin ngươi...ta thật sự cầu xin ngươi... Đừng nói nữa... Ngươi đừng nói thêm gì nữa!" - Cảm giác như uất nghẹn, như sắp ngất đến nơi.
Giang Kiệt cũng chỉ cười một cách khinh miệt như thể khinh cả bản thân mình mà nói:
" Chúng ta đều sai. Đều là người đi hại người khác như nhau cả thôi... Chúng ta phải cùng nhau gặm nhấm nổi đau này thôi... Rồi cũng sẽ không lâu, hai chúng ra phải nhận lấy kết quả thích đáng. Rồi sẽ phải gặp quả báo như nhau cả thôi!" - Giang Kiệt lạnh lùng nói rồi liền rời đi.
Tại sao? Tại sao chứ?... Ta không muốn như vậy...ta thật sự không muốn, các ngươi dừng lại. Dừng lại có được không, ta không muốn hại sư phụ... Đúng rồi dừng lại... Nếu bọn họ gọi mình là tiểu chủ thì mình vẫn có thể có cơ hội để thay đổi kết cục này.
Sơ Mạn nghĩ vậy rồi liền định đứng dậy đuổi theo.
" Ngươi định làm gì?" - Tiểu Quang lại lần nữa xuất hiện ngay trước mắt Sơ Mạn. Gương mặt gợi đòn như nhìn thấy một cảnh rất thỏa mãn nói.
" Tiểu Quang...Tiểu Quang... Chính ngươi hại Hạ Thất Phượng... Sao ngươi có thể tàn ác với y như vậy? Là y nuôi ngươi lớn đó... Con người ngươi sao mà tàn nhẫn đến vậy?... Ngươi tránh ra, ta phải bải họ dừng lại. Không được làm hại sư phụ!" - Sơ Mạn kích động muốn nhào tới xông qua người cô ta mà chạy đi.
Tiểu Quang vẫn nhẹ nhàng bình thản mà cười nét cười tà quái đó của cô ta. Không chỉ dáng vẻ lúc nhỏ, ngay cả khi trưởng thành cũng giống nhau. Cứ tưởng tượng bản thân gặp một người y hệt mình, lại làm ra những điều đáng sợ như vậy. Có biết bao nhiêu kinh hãi.
Cô ta chắn ngang tay khiến Sơ Mạn không thể vượt qua.
* Ầm * một linh lực hùng mạnh xuất hiện
" A " - Sơ Mạn đau đớn hét.
Cô ta đánh ngã Sơ Mạn bằng một chưởng. Vô cùng độc ác không chút động tâm.
" Ngươi nghĩ vì sao ta lại dạy ngươi điều khiển linh lực?... Ngươi nghĩ vì sao hai người đó lại nói chuyện ở nơi này?... Ngươi nghĩ vì sao ngươi gào la khàn cổ cũng chả có một thị vệ hay tên lính nào đến đây?... Tất cả đều là do ta đã sắp đặt hết cả... Ta hận ngươi, giống như hận Hạ Thất Phượng... Nếu ngươi không động lòng ả ta ta đã không phải phiền phức như vậy... Sơ Mạn sinh ra....là để khắc chết Hạ Thất Phượng. Ta dạy ngươi linh lực, chỉ là những cái cơ bản. Vừa để gạt ngươi nhưng cũng là đủ để qua mắt đám ngừi họ Hạ. Ngươi nghĩ vì sao những ngày ả ta ở cạnh ngươi thì sức khỏe lại càng suốt dốc chứ!... Là vì ngươi đã khờ dại làm theo những gì ta nói đó. Vì ngươi đã trị thương xem bệnh cho ả ta bằng linh lực của mình. Khiến linh lực Huyền Y có thể tiến vào cơ thể ả ta rồi rút cạn... Thật là vui... Ngươi có vui không?... Còn ta thì rất thỏa mãn... Nếu ả ta chết, ta sẽ có thể yên bình ở bên Nguyệt Ly, cũng không bị cha ghét bỏ. Đúng là một cái kết đẹp... Ngươi có thấy vậy không?" - Tiểu Quang tà mị nói.
" Là họ bỏ rơi ngươi mà... Là Mặc Việt Cơ nhặt ngươi về, nhưng vẫn là nhờ y chăm ngươi lớn. Ngươi sao lại tàn nhẫn như vậy!" - Sơ Mạn run sợ trước sự tàn độc hiếp người kia, run rẩy lùi người trên nền đất.
Tiểu Quang lại càng đắt ý tiến lên.
" Hahahaha... Sơ Mạn... Tiếp tục đi...sợ hãi đi... Sẽ nhanh thôi, chính mắt ngươi sẽ thấy, chính tay ngươi sẽ sờ được, tai ngươi sẽ nghe được.. CÁI CHẾT ĐẦY BI THẢM CỦA HẠ THẤT PHƯỢNG..." - Tiểu Quang tàn độc nhấn nhá từng chữ trọng điểm.
Điều đó như càng kích thích dây thần kinh của Sơ Mạn, khiến cô càng trở nên run sợ hơn. Rõ ràng cùng một gương mặt nhưng lại khác nhau lớn như vậy. Một người âm tà đắc ý, một người lại sợ sệt không thôi.
" Ngươi đừng qua đây...đừng qua đây...!" - Sơ Mạn hoảng loạn nói.
" Ta càng đến!" - Tiểu Quang tà quái đáp.
Không biết từ bao giờ, gương mặt quỷ dị của cô ta lại kề sát bên tai Sơ Mạn.
" Nhưng ngươi yên tâm... Ta sẽ cho ngươi một chút tình người. Không để ngươi nhớ ra đêm nay đã xảy ra chuyện gì đâu... Dù sao, với trạng thái này của ngươi, ta cũng đã có thể dễ dàng đoạt xác rồi!" - Cô ta đắc ý nham hiểm nói rồi nhìn thẳng vào mắt Sơ Mạn.
Sơ Mạn đã sợ hãi đến tột cùng, không còn sức để phản kháng. Như có nguồn sức mạnh cổ quái nào đó đè lấy cô, khiến cô không thể cử động dù là nhỏ nhất.
Xin cô...xin cô...Đừng có lại gần ta...
Một dòng khí trắng từ trong cơ thể Sơ Mạn thoát ra, nó bao lấy cô cũng bao lấy, xóa mờ hình ảnh của Tiểu Quang tàn độc kia. Như có một sự chuyển hóa cực lớn. Dòng khí chuyển động dữ dội như muốn phản kháng. Bên trong có phản ứng mạnh mẽ khiến nó còn trở nên điên cuồng hơn nữa.
Đến cuối cùng, thân xác của Sơ Mạn vô lực ngã xuống nền đất. Tiểu Quang cũng từ đó biến mất không còn dấu vết.
Nhìn gương mặt của Sơ Mạn, biết bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu căng thẳng và sợ hãi, có lẽ đã mất sức vì phải đấu tranh rất nhiều.
Cũng không mất quá nhiều thời gian, cô dần dần ngồi dậy. Cổ mệt mỏi khẽ xoay, đôi mắt vẫn còn mơ hồ chút sợ hãi. Trong vô cùng mệt mỏi.
Trên mặt nhỏ trắng trẻo... nở một nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.